Ồ! Cái Này Được Gọi Là Xuyên Không Tập Thể Nè

Chương 2: Học Âm công kích – Bạch Thiên Hàn yêu nghiệt



Ngọn núi phía sau Nguyệt phủ, là Vân Nguyệt sơn.

Vân Nguyệt sơn là một ngọn núi không quá lớn, chỉ là với một nam tử bình thường, đi bộ lên núi mất ít nhất cũng là một ngày.

Lúc này, Hàn Băng đang cùng ‘đệ đệ của nàng’ là Hàn Tuấn bắt đầu chạy bộ từ chân núi lên đỉnh núi. Có thể nói, với sức lực của một tiểu nữ hài tám tuổi yếu ớt, mỏng manh cùng sức lực của một tiểu hài tử năm tuổi, việc chạy bộ lên núi này, là khá khó khăn. Nhưng với quyết tâm ly khai Nguyệt phủ, cả hai đểu dốc sức tập chạy rèn khỏe. Muốn ly khai Nguyệt phủ, trước hết cả hai phải trở nên mạnh mẽ, để khi rời đi rồi, có thể sống sót trên giang hồ…

Mặc dù đã bắt đầu việc tập chạy này từ hai ngày trước nhưng tới hiện tại Hàn Băng cùng Hàn Tuấn vẫn còn khá chật vật khi chạy. Kết quả là sau một ngày vất vả, hai tỷ đệ đã bị thương không ít ở tay và chân vì bị ngã……nhưng cả hai tuyệt đối không có một lời than thở.

Sau khi tắm rửa, Hàn Băng làm một ít cơm cho Hàn Tuấn cùng ăn. Bữa ăn cũng không có gì ngoài một ít rau luộc và một vài cái trứng chim do hồi chiều lúc chạy xuống núi, Hàn Băng đã leo cây lấy được.

Ăn xong, Hàn Tuấn từ biệt tỷ tỷ, trở về phòng nghỉ ngơi.

Mắt thấy Hàn Tuấn đã trở về phòng, Hàn Băng nhanh tay dọn dẹp rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nói là ngủ nhưng…nàng thật sự không có ngủ, đây là một phương pháp tu luyện đặc biệt do….

-----

Trong không gian mờ ảo, mây khói mịt mờ, một bóng lưng cao lớn khoác y phục màu đỏ đang bận bịu làm gì đó. Đúng, chỉ là một bóng lưng nhưng thật sự là rất thu hút ánh nhìn.

Ngọc Hàn Băng cười lẳng lơ nhìn bóng lưng cao lớn. Nào còn là tiểu mỹ nhân ngây thơ, đáng yêu, Ngọc Hàn Băng bây giờ thập phần yêu mị, lẳng lơ tựa như một con hồ ly quyến rũ. Phải, là yêu mị, lẳng lơ, quyến rũ.

Ngọc Hàn Băng mái tóc bạch kim dài ngang thắt lưng được vấn nữa đầu, trên tóc cài trâm phượng xinh đẹp. Khuôn mặt tuyệt mĩ đẹp hơn bên ngoài gấp mấy lần. Mũi nhỏ, đôi lông mi cong, dài, lông mày lá liễu. Cái miệng chúm chím màu đào phấn nộn, làm bao người muốn cắn một phát. Làn da trắng sáng màu bạch ngọc, mềm mại như của hài tử. Trên người là bộ hồng y thêu mẫu đơn rực rỡ, dung nhan mị hoặc, mê hoặc chúng sinh.

“Băng nhi, ngươi tới”. Hồng y nam nhâm thanh âm trầm ấm, dễ nghe, cười quyến rũ.

“Ân, sư phụ”. Phải, hồng y nam nhân đó chính là sư phụ của Ngọc Hàn Băng, hắn cùng Hàn Băng nhận thức từ kiếp trước, vì khế ước với nhau nên khi xuyên qua, hắn cũng đi theo Hàn Băng tới nơi này. Người sư phụ này, ngoài Hàn Băng nàng ra chính là không một ai nhìn thấy, hắn luôn luôn xuất hiện trong thần thức của Hàn Băng, chỉ cần tâm định, Hàn Băng sẽ tới được Vạn Linh giới để gặp.

“Tới, ngồi uống trà. Ta thực muốn xem sau khi xuyên không, nhan sắc của ngươi có giảm đi tý nào hay không”. Vẫy tay, Bạch Thiên Hàn – sư phụ của Hàn Băng vẫn cười lẳng lơ, nói.

Ngọc Hàn Băng thoải mái đi lại gần bàn gỗ, ngồi xuống. Theo thói quen nâng tay rót một tách trà nóng hổi cho Bạch Thiên Hàn và cho nàng.

Nhận lấy tách trà từ Hàn Băng, Bạch Thiên Hàn quy củ thưởng trà.

Bạch Thiên Hàn, không nhìn thì thôi, nhìn rồi thì…..chỉ sợ ngươi tim không đủ vững. Là nam nhân, nhưng so với mỹ nữ, Bạch Thiên Hàn chỉ có hơn chứ không kém.

Bạch Thiên Hàn sở hữu làn da trắng hồng, mịn màng làm nữ ghen phải đỏ mắt ghen tỵ. Khuôn mặt mê người, mái tóc màu bạch kim được tùy ý thả trên vai. Dáng người cao ráo, khỏe mạnh.Quả thật mà nói,từ khi gặp Bạch Thiên Hàn, Ngọc Hàn Băng chính thức không nhận thức bất kỳ ai là mỹ nam cả bởi…bên cạnh nàng có một “mỹ nam” độc nhất rồi.

“Ài, sư phụ, người dạy ta võ công đi”. Hàn Băng cười quyến rũ, nháy mắt.

“Hửm? Ta nhớ hình như là…ta dạy ngươi rồi mà”. Đúng, hắn đã dạy rồi à nha. Kiếp trước, vào năm 13 tuổi, Hàn Băng chính là mang theo võ công trác tuyệt mà hắn cực khổ dạy dỗ nàng đễ gia nhập thế giới ngầm, bắt đầu làm sát thủ nha…

“Ách, ý ta là…dạy ta cầm đi, tấn công bằng cầm ý, please”. Đúng, kiếp trước nàng đã học võ công, nhưng là vũ khí đều là kiếm, súng thôi nha. Kiếp này nữ nhân đa số là học cầm, kỳ, thi, họa, nàng vẫn nên biết một ít về cầm thôi…

“Âm công kích? Không dạy”. Bạch Thiên Hàn cười lẳng lơ, nói. Hờ hờ, âm công kích, kiếp trước hắn ngỏ lời muốn dạy, nàng nhất quyết không học, bây giờ lại bắt hắn dạy. Hắn mới không phải là nô dịch cho nàng đâu…

“Sư phụ…”. Hừ, chiêu ‘mễ nhưn kế’ đã không có tác dụng, Hàn Băng liền chuyển sang chiêu ‘làm nũng’.

Mắt thấy Hàn Băng làm nũng, Bạch Thiên Hàn thầm hừ lạnh. Hắn không được để nha đầu này dụ dỗ, nếu không nàng sau này sẽ không coi hắn ra gì nha. Phải cứng rắn lên, đúng, phải cứng rắn . Nhủ thầm trong lòng không được để dụ dỗ nhưng…khi thấy bộ dạng làm nũng, ánh mắt đáng thương cần an ủi của Hàn Băng, mỗ sư phụ yêu nghiệt liền…chịu thua.

Ách, cái này là không thể trách hắn được nha. Ai bảo nha đầu Hàn Băng này bộ dáng quá xinh đẹp làm chi, lại thêm đôi mắt trong suốt như hài tử, muốn từ chối nàng, thật sự là rất khó nha…

Haizz…Bạch Thiên Hàn hắn ‘lại’ bị dụ nữa rồi.

Nhớ, là từ ‘lại’ nhé!

Và cứ thế, trong đêm khuya, khi người ta đã chìm vào giấc ngủ. Trong Thiên Sương viện, tại phòng của Ngọc Hàn Băng, Hàn Băng nằm trên giường, bộ dạng đang ngủ nhưng đôi mi lâu lâu lại run run, mi tâm khẽ nhíu lại, đôi bàn tay mềm mại dần dần xuất hiện các vết xước nhỏ……