Nương Tử Thích Tác Quái

Chương 11



Đây là một nơi giống như thế ngoại đào nguyên, nhưng lại vô cùng hỗn loạn. Cảm thấy mâu thuẫn à? Một chút cũng không. Thế ngoại đào nguyên là chỉ phong cảnh, còn tác nhân gây ra hỗn loạn tưng bừng bên trong lại chính là những con người sống ở đó.

Người nơi này chỉ cần tùy tiện bước ra bên ngoài, đều khiến cho giang hồ chấn động, không một phút yên bình. Nhưng mà ngày hôm nay bọn họ lại vô duyên vô cớ vì một đĩa rau xào mà gây nên huyên náo.

Đầu đuôi câu chuyện là như thế này.

Nghe nói, nhân vật nổi bật nhất Mê Mê cốc, Vũ Mê Mê cô nương, vừa bước sang tuổi hai mươi ba cuối cùng cũng chịu lên xe hoa. Muốn hỏi tại sao lại dùng từ “cuối cùng” hả? Đó là bởi vì cư dân trong cốc chờ mong ngày này không biết đã bao nhiêu lâu rồi, bắt đầu từ năm Vũ Mê Mê tròn mười bốn tuổi, tính ra cũng được tám năm rồi! Thật là quá lâu đi.....

Bọn họ trăm gian ngàn khổ muốn tìm phu quân cho nàng, nàng cư nhiên lại vì bọn họ mà trình diễn một màn mất tích. Nhưng cũng may, cuối cùng nàng cũng dẫn về nhà một vị tài đức vẹn toàn, văn võ song toàn, đẹp trai vô địch và giới thiệu đây là trượng phu của mình.

Đương nhiên, nếu muốn xưng đẹp trai, trước tiên phải được mấy tên bạch diện thư sinh, hào hoa tuấn lãng trong cốc đồng ý, nhưng mà bởi vì năng lực của bọn họ không đủ để so sánh với Vũ Mê Mê, cho nên kháng nghị không có hiệu quả. “Đẹp trai vô địch”, bốn chữ này, tự nhiên được gắn trên người của chàng trai mặt lạnh Phong Tiêu Tiêu, thỏa mãn tâm nguyện bấy lâu của bọn họ -- chuẩn bị cho hôn lễ.

Vì buổi hôn lễ này, mọi người đều vận dụng hết các chiêu thức vốn liếng của mình.

Nhớ năm đó, bọn họ đều là những nhân vật cực kỳ có danh tiếng trong giang hồ, không bao giờ tùy tiện nấu nướng hay hầu hạ người khác, nhưng mà hiện tại, bọn họ ngay cả bưng mâm, dọn dĩa hay làm đầu bếp đều phải trổ hết mười thành công lực để giành lấy. Thật là vui không gì bằng!

Như ông đường đường từng là hoàng đế con trời, thế mà bảo đưa cho cái muôi bọn họ cũng nhất định không đưa, thế nên tất cả đều kéo nhau đến cửa cốc đọ sức. Tuy nói đã rời xa ngôi vị lâu thật lâu rồi nhưng có khi thật đúng là cũng vô cùng hoài niệm uy phong năm đó! Vì sao? Bởi vì người nơi này đều có mầm mống phản nghịch, chưa từng có ai tỏ ra tôn trọng vị “tiên hoàng bệ hạ” này cả.

Dựa vào cái khỉ khô gì mà phải đưa?! Nhớ ngày đó, hắn cũng là đỉnh đỉnh đại danh võ lâm minh chủ, nhưng mà hôm nay ngay cả rửa rau hắn cũng không thể chạm tới. Nếu không phải hắn có thân thủ cao cường, chỉ sợ cái mâm này cũng không nằm trong tay hắn.

Thật là không biết nể mặt mà. Tốt xấu gì năm đó nàng cũng là mỹ nhân đệ nhất giang hồ, mà hiện tại ngay cả việc trang điểm bới tóc cho cô dâu cũng để cho bọn tần phi già úa kia tranh phần?

Các người than phiền gì chứ? Bản thân là cốc chủ Mê Mê cốc, ta mới là tức nghẹn chết đây. Ta vừa là sư phụ vừa là phụ thân của tân nương, thế mà tại hôn lễ của con gái mình, ngay cả một ngụm canh, ta còn chưa húp được.....