Nương Tử Tạm Khoan Dung

Chương 2



Giăng đèn kết hoa, đèn lồng đỏ thẫm treo cao.

Kỉ phủ có việc mừng, thiếu gia muốn thành hôn nên mỗi người trong phủ đều mặt mày hưng phấn vui mừng, không có ngoại lệ.

Vì hôn sự của cậu con trai độc nhất, Kỉ phủ trước nay luôn tiết kiệm giờ đây trang hoàng bố trí lại phủ đổi mới từ trong ra ngoài. Cả căn nhà cao thấp nhuộm thắm sắc đỏ làm cho người trong thành Tô Châu một phen kinh ngạc.

Tò mò cái quái gì? Tô Doanh Tụ một chút cũng không cảm thấy kỳ quái. Tên kia biết nàng chỉ yêu màu trắng, không chịu dễ dàng thay đổi phục sức nên mới dùng vải đỏ giăng kết khắp nhà làm cho nàng một thân áo trắng trở nên cực kì bắt mắt, vô luận như thế nào nàng cũng đừng có mà nghĩ ban ngày đục nước béo cò đi ra ngoài. Bất đắc dĩ, nàng phải thỏa hiệp.

Buổi tối? Nói đến buổi tối, nàng lại càng tức đến nghiến răng nghiến lợi. Cái tên Kỉ Ngâm Phong ra vẻ đạo mạo kia không thèm để ý tới nam nữ chi ngại, chạy tới cùng nàng cầm đuốc soi đêm nói chuyện phiếm. Nàng muốn giết người!

Tô Doanh Tụ hiện tại đang ở tòa tiểu trúc “Nghênh Phong”. Hai ngày gần đây, mỗi khi màn đêm buông xuống, Kỉ Ngâm Phong hoặc cầm thi thư, hoặc cầm sách dạy đánh cờ ở bên ngoài cho đến hết đêm. Hạ nhân trong Kỉ phủ đều nghị luận bàn ra tán vào, không rõ thiếu gia bọn họ rốt cuộc đang làm cái gì.

Vận công điều tức một hồi, Tô Doanh Tụ thần thanh khí sảng nhảy từ trên giường xuống, nhìn một cái tên nam nhân đang ngồi bên ngoài tay cầm dụng công thánh hiền thư chỉ có thể lắc đầu. Hắn nghĩ như vậy thì có thể ngăn cản nàng rời đi sao? Nàng chỉ động một đầu ngón tay cũng đối phó được với hắn. Chỉ là, hiện tại việc hôn nhân này dư luận xôn xao, nếu nàng đi bây giờ e là suốt đời sẽ mang tội danh ‘lấy oán trả ơn’ mất.

“Này, Kỉ Ngâm Phong.” Nàng đi đến ngồi đối diện với hắn, “Chúng ta thương lượng một chút được chứ?”

Hắn kinh ngạc nhìn nàng một cái, sau đó gật đầu. “Được!”

“Ta đáp ứng thành thân với ngươi, nhưng ngươi phải lập một cái chứng từ, ba tháng sau sẽ viết hưu thư cho ta, thế nào?”

“Hưu thư?” Kỉ Ngâm Phong có chút đăm chiêu nhìn nàng, chậm rãi buông sách xuống, nói: “Chưa từng viết qua.”

Tô Doanh Tụ vẻ mặt kì quái: “Ngươi đọc sách nhiều năm như vậy, không viết qua cũng nên nhìn thấy qua chứ.”

Hắn giương lên khóe mối: “Người đọc sách chú ý là cám bã chi thê không thể khí.” (Quân: Đại khái là không thể bỏ vợ)

“Vậy Trần Thế Mĩ(1) thì sao?” – Nàng không cho là đúng.

Kỉ Ngâm Phong sợ run một chút, bật cười nói: “Như vậy không có nghĩa là tất cả những người đọc sách đều như thế.”

“Chỉ là một tờ hưu thư thôi mà, ngươi không viết được sao?”

“Thất xuất chi điều, ngươi phạm vào điều nào?” Hắn hỏi lại.

“Thất xuất chi điều?” Nàng rất ngạc nhiên, nhớ mang máng mẫu thân đã từng nói qua nam nhi hưu thê dựa vào bảy điều khoản, nhưng cụ thể là bảy điều nào nàng thủy chung không rõ lắm.

Kỉ Ngâm Phong nhịn không được bật cười ra tiếng. Trên đời có ai như nàng không a, không rõ cái gì gọi là thất xuất chi điều mà còn cứng rắn yêu cầu hắn viết hưu thư.

“Cười cái gì? Ta không biết mới hỏi a.” Nàng không cho rằng cái này có gì đáng buồn cười.

Kỉ Ngâm Phong lật trang sách mới, thành thật nhìn nàng: “Cái gọi là thất xuất chi điều tức là không có con, trộm cướp, đố kỵ, mắc bệnh hiểm nghèo, dâm ý, lắm lời, không hiếu thuận cha mẹ chồng, ngươi muốn ta viết điều nào?”

Đây là thất xuất chi điều? Tô Doanh Tụ mày liễu nhíu chặt, vẻ mặt trở nên oán giận: “Không có con đâu phải là lỗi của mỗi mình thê tử? Dâm ý? Nam nhân ở bên ngoài miên hoa túc liễu tại sao lại không bị gì? Không hiếu thuận cha mẹ chồng, chẳng lẽ chỉ mỗi mình thê tử là người phụng dưỡng sao, trượng phu là người chết à? Lắm lời, cái này càng kỳ quái. Nói chuyện mà cũng có tội sao? Chẳng lẽ phải thú về một người vừa câm vừa điếc mới được sao. Trộm cướp? Trên giang hồ lấy đạo thành danh cũng có khối người, ta xem vợ chồng nhà người ta hiệp đạo cũng rất hạnh phúc, hận không thể mỗi ngày dính vào một chỗ kia kìa. Đố kỵ, chẳng lẽ đố kỵ là không đúng sao? Yêu trượng phu nên mới đố kỵ, nếu không yêu hắn thì có muốn đố kỵ cũng chả được. Bệnh hiểm nghèo, cái này là tức nhất, chẳng lẽ có bệnh là không cần đến nữa sao? Vợ chồng không phải là hoạn nạn có nhau, một khắc không rời à?”

Nhìn nàng bộ dáng lòng đầy căm phẫn, Kỉ Ngâm Phong cười nhưng không nói. Kiên nhẫn đợi cho nàng nói xong, mới chậm rãi mở miệng: “Là ngươi bảo ta viết a.”

Tô Doanh Tụ trừng mắt liếc hắn một cái: “Không có con, không phụng dưỡng cha mẹ chồng, trộm cướp, đố kỵ, bệnh hiểm nghèo đương nhiên không thể viết, vậy võ mồm đi, ai bảo ta cũng không phải câm điếc.”

Kỉ Ngâm Phong khó xử nhìn nàng, “Doanh Tụ, ngươi không có bàn lộng thị phi, từ khi ngươi bước vào Kỉ gia đến nay sự kiện ồn ào nhất cũng chỉ là giải trừ hôn ước, ta thật sự nghĩ ngươi không có thời gian mà đi bàn lộng thị phi, vậy thì sao mà viết được đây.”

Nàng dùng sức vỗ cái bàn, hung tợn nhìn hắn: “Ta bảo ngươi viết thì viết đi, nói nhiều điều vô nghĩa như vậy làm gì?”

“Người khác không tin cũng không thành vấn đề, nhưng ta đường đường là người đọc sách sao có thể bẻ cong sự thật, tùy ý bịa đặt ra tội danh rồi gán cho người khác đây?”

Lại nữa! ‘Chi, hồ, giả, dã’ – điều mà cả cuộc đời này nàng thống hận nhất.

“Đem toàn bộ những lý do thoái thác đó của ngươi thu lại cho ta.” Nàng ở trước mặt hắn hươ hươ quyền đầu, “Viết nhanh cho ta, ngày mai sẽ bái đường thành thân, ngươi cũng không muốn để cho dân chúng toàn thành Tô Châu chế giễu chứ?”

Kỉ Ngâm Phong gật gật đầu, “Nói cũng đúng.” Sau đó một bên lấy giấy bút, mài mực thật tốt, bút lông chấm chấm mực rồi lại dừng giữa không trung, con ngươi lóe ra ý cười nhìn nàng: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Ngươi sẽ không nuốt lời?”

“Người giang hồ chúng ta một lời nói ra đáng giá ngàn vàng.” Tô Doanh Tụ lời thề son sắt.

Thoăn thoắt, mạnh mẽ hữu lực, nhìn không ra một thư sinh yếu nhược khi viết chữ lại có thể có một cỗ dương cương quý khí như vậy. Tô Doanh Tụ ở một bên âm thầm tán thưởng.

Chứng từ, hưu thư rất nhanh đã viết xong. Nàng thu hồi chứng từ, lúc muốn lấy hưu thư lại bị Kỉ Ngâm Phong đè lại.

“Ngươi hối hận?” – nàng nhíu mày.

“Ta là sợ ngươi đổi ý, cho nên hưu thư này trước cứ để ta giữ, ba tháng sau giao lại cho ngươi.” Hắn lấy hưu thư, gấp lại gọn gàng rồi nhét vào trong tay áo.

Tô Doanh Tụ bĩu môi, gật đầu: “Cũng tốt, có giấy trắng mực đen, ta còn sợ ngươi cái gì chứ.” Xoay người đi vào phòng ngủ, sau đó đột nhiên quay đầu lại nói: “Này, ngươi đêm nay có thể về phòng mình mà ngủ đi. Mỗi ngày đều giống con chó canh cổng ở đây nhìn ta, không thấy phiền sao?”

Kỉ Ngâm Phong cười nói:” Ta đột nhiên hiểu được vì sao có người lại tình nguyện làm chó. Bởi vì chỉ có chó mới có thể được mỹ nhân công khai ôm vào trong lòng trước dân chúng thôi a.”

Tô Doanh Tụ oan thủ nhìn hắn, ánh mắt chậm rãi mị lên. Tên đăng đồ tử này, cư nhiên chiếm tiện nghi của nàng.

“Ta đang nói cẩu mà thôi.” Hắn cười thực chân thành, không có chút tạp niệm.

Nàng lườm hắn một cái rồi tiếp tục đi vào trong phòng.

“Đương nhiên, nếu ngươi ôm ta, ta cũng sẽ không phản đối.”

Tô Doanh Tụ bỗng nhiên xoay người, Kỉ Ngâm Phong như trước vẫn cười đến vân đạm phong khinh. Người này quả nhiên …. Buổi tối một ngày trước khi thành thân, Kỉ đại thiếu gia lại bị người ta ném ra khỏi Nghênh Phong tiểu trúc, lần này số người đến xem náo nhiệt còn nhiều hơn lúc trước.

Ngày thứ hai, ngay từ sáng sớm Nghênh Phong tiểu trúc đã phi thường náo nhiệt, người săn sóc dâu, tỳ nữ ra ra vào vào, làm việc không lơi tay.

Giá y thử qua không dưới ba bộ, nào có ai ngay cả giá y cũng nhiều bộ như vậy? Chẳng lẽ Kỉ gia thật sự có tiền mà không có chỗ tiêu sao? Điều này làm cho ngọn lửa trong mắt Tô Doanh Tụ càng thiêu càng vượng, cũng không thể ngăn cản người săn sóc dâu bận rộn tay chân. Còn phải tiếp tục chịu đựng một đám người bôi này vẽ nọ ở trên mặt, tóc ở trên đầu vấn tới vấn lui, sau đó nàng khắc sâu một điều mà đến chết cũng không thể quên – tân nương quả thật không phải để cho người làm.

Khó trách từ trước đến nay tân nương mỗi khi xuất giá đều khóc tí tách rì rầm, thì ra là bị người ta chỉnh muốn phát điên lên lại không thể phát tiết nên mới lấy tiếng khóc để biểu đạt.

Thật vất vả cũng thu thập xong hết thảy, Tô Doanh Tụ bị người ta phủ lên đầu một cái khăn đỏ, an tọa ngồi ở mép giường, trong lòng thật to thở ra một tiếng, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi các nàng bài bố.

Thời điểm hỉ nhạc vang lên, người săn sóc dâu cước bộ đến gần, cười nói: “Chúc mừng tân nuơng, chúng ta nên đến hỉ đường đi thôi.”

Thực huyên náo! Tô Doanh Tụ không kiên nhẫn nhíu mày, tùy ý để nàng ta dìu nàng đi ra cửa. Ở trong này lâu như vậy, nhắm mắt lại cũng có thể đi được, không cần phải để người ta thất lão tám mươi rồi còn giúp nàng đi a.

Càng đi, tiếng người cười nói càng ồn ào, nhạc thanh càng vang dội, nàng biết mình cách hỉ đường càng ngày càng gần.

Nghe tiếng chủ trì xướng lễ vang dội, Tô Doanh Tụ lại cảm thấy có một cỗ xúc cảm mãnh liệt trước nay chưa từng có.

Lúc chủ trì xướng đến “Phu thê giao bái”, nàng nghe được một thanh âm lãnh ngạo vang lên – “Không thể bái.”

Là hắn! Hắn làm sao có thể tìm đến nơi này?

Cước bộ tới gần, nàng một chút cũng chưa động, cứ đứng như vậy mà chờ.

“Vạn Sự Thông nói ngươi đến Tô Châu lập gia đình ta còn không tin, hiện tại ta rốt cuộc có thể khẳng định tân nương thật sự là ngươi.”

Kỉ Ngâm Phong đánh giá nam tử đến phá ngang hôn lễ này: một thân trang phục giang hồ, lộ ra cỗ hơi thở giang hồ, dung nhan tuấn mỹ mang theo nét ngạo khí, tựa như một thanh kiếm không vỏ phát ra hàn quang mũi nhọn bức người, khiến người ta không thể đến gần.

“Xin hỏi vị công tử đây cùng nàng nhận thức nhau?” Hắn đoán người này có quan hệ với Tô Doanh Tụ.

“Tô cô nương, ngươi ngay cả dũng khí ứng thanh cũng không có sao?”

Mọi người nghe ra trong thanh âm kia không có thiện cảm, nam tử này cùng tân nương có cừu oán sao?

Dưới tấm khăn choàng đỏ thẫm Tô Doanh Tụ cười khẽ nói: “Ngạo thị giang hồ Đàn Hiệp Huyết Kiếm tới tận đây, tiểu nữ thật sự là vô cùng cảm tạ. Có điều, dù có chuyện lớn đến đâu cũng phải qua hôm nay rồi nói sau.”

Chợt nghe thanh âm kiếm ra khỏi vỏ, dân chúng tầm thường gặp cảnh đao quang kiếm ảnh này nhất thời thét chói tai.

“Ta sẽ giết ngươi.” Lời này vừa nói ra, toàn trường lập tức một mảnh tĩnh lặng, ngay cả cây kim rơi xuống đất cũng nghe được rõ ràng.

Kỉ Ngâm Phong thân thủ chắn trước người tân nương, nho nhã lễ độ nói:” Vị công tử này, hôm nay chính là ngày mừng của vãn sinh, như Doanh Tụ đã nói, có chuyện gì cũng để qua hôm nay rồi tính sau.”

Tô Doanh Tụ dễ dàng kéo Kỉ Ngâm Phong ra phía sau mình, thẳng tắp đón nhận chuôi kiếm trước mặt. Nàng biết kiếm này đang ở ngay trước mặt mình nhưng nàng không ngại.

“Tô cô nương, trong thiên hạ này người dám không để tâm tới Huyết Kiếm của ta đại khái cũng chỉ có ngươi. Quả thật là kẻ tài cao gan cũng lớn.” Trong thanh âm lạnh như băng lộ ra một tia khâm phục.

“Thật sự chỉ có ta sao? Ta nhớ không lầm thì một năm trước có một nữ tử phong hoa tuyệt đại cũng đối mặt với kiếm của ngươi như vậy, ở trên vách núi đen cao vạn trượng bị ngươi đâm nên trụy nhai đến tan xương nát thịt.” Tô Doanh Tụ nói phi thường nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại làm người ta nghe được không rét mà run.

“Nàng ở đâu?” Huyết Kiếm Vô Tình vẻ mặt nhất thời kích động. (Quân: Huyết Kiếm Vô Tình chắc là biệt danh trên giang hồ =.=)

“Tan xương nát thịt a.”

Kỉ Ngâm Phong đột nhiên có cảm giác thê tử của mình đang trêu chọc người ta, hơn nữa là có ý định đã lâu.

“Tô Doanh Tụ, tính nhẫn nại của ta không tốt lắm đâu.” Kiếm lại tiến sát thêm một tấc, khăn đỏ phiêu động.

“Của ta tốt là được rồi.” Ý cười trong thanh âm của Tô Doanh Tụ càng thêm rõ ràng.

Kiếm động, thân cũng động. Mọi người mở to nhãn giới, không nghĩ dòng dõi thư hương quan lại như Kỉ gia lại lấy về một cô con dâu thân mang tuyệt kỹ, chớ không phải về sau đi theo con đường hành tẩu giang hồ chứ?

Trong hỉ đường, hồng ảnh mơ hồ giao tranh với kiếm quang như múa, nhanh đến chóng mặt.

Kỉ Ngâm Phong càng xem càng chỉ biết lắc đầu. Thê tử ngoạn với người ta mà không nhớ rõ hôm nay là ngày bái đường a.

Mọ người hoang mang nhìn chú rể làm như không có việc gì tiêu sái đến một bên tìm vị trí ngồi xuống, dường như rất nhàn hạ thoải mái thưởng thức hai người đánh cho khí thế ngất trời.

“Ngươi dù thế nào hôm nay cũng phải hỏi ta sao?” Nghe tiếng gió tránh thoát một chiêu kiếm, Tô Doanh Tụ hỏi ra nghi vấn trong lòng.

“Qua hôm nay, thiên hạ to lớn biết đi nơi nào tìm ngươi?” Huyết Kiếm Vô Tình kiếm hoa như vũ, một bộ không đem cái khăn đỏ chướng mắt kia hất sang một bên tuyệt không dừng tay.

“Ta có khó tìm như vậy không?

“Vận động giang hồ tam bang tứ phái bảy mươi hai động cũng tìm không thấy, chẳng lẽ không khó tìm sao?”

Khó tìm như vậy sao? Kỉ Ngâm Phong không khỏi sờ sờ cằm, một bộ biểu tình tự hỏi.

“Nhưng ngươi tìm được ta.” Tô Doanh Tụ có chút buồn bực.

“Đó là bởi vì ngươi dừng lại ở một chỗ. Đây là chuyện chưa từng có bao giờ trong suốt sáu năm ngươi hành tẩu giang hồ, ngay cả Vạn Sự Thông đều chậc chậc lấy làm kỳ lạ, mãnh liệt đề nghị ta nhất định phải tới tìm ngươi.”

“Oa! Tên hỗn đản, bán đứng ta hắn có chỗ tốt gì?” Tô Doanh Tụ phát ra tiếng kêu thảm thiết, quả thực so với bị kiếm đâm còn kích động hơn.

“Lâm Nam Anh, sao ngươi cứ tấn công vào mặt của ta vậy, chẳng lẽ ngươi yêu thương ta?”

Thanh âm này rõ ràng là tình bạn cố tri lâu ngày không gặp, vị tân nương của Kỉ gia này lời nói ra đều thực kích thích nha!

Lâm Nam Anh thu kiếm lui ra phía sau, ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng: “Ta chỉ là chán ghét phải cùng một cái khăn đỏ nói chuyện.”

Tô Doanh Tụ mở hai tay ra, làm bộ dáng bất đắc dĩ: “Hôm nay, những thứ gì đó trên đầu ta đều phải do trượng phu của ta tháo xuống, ngưoi dù không tình nguyện nhưng cũng chỉ còn cách chịu đựng thôi. Cũng phải trách ngươi a, chọn ngày thật sự là phi thường không tốt. Ngươi nếu ngày hôm qua hoặc ngày mai hãng đến, ta khẳng định mặt đối mặt nói chuyện với ngươi. Mà thôi, như thế này cũng tốt, rất may mắn là hôm nay không cần nhìn đến cái bản mặt đòi nợ của ngươi, lần sau gặp ta nhất định phải cảm ơn Vạn Sự Thông.”

Lâm Nam Anh sắc mặt lập tức trở nên khó coi, càng giống bộ mặt đến đòi nợ hơn.

“Ngưoi, lập tức cùng nàng bái đường xong rồi đem cái vải bố chướng mắt đó vén lên cho ta.” Trường kiếm chỉ về phía chú rể đang nâng chén trà lên chuẩn bị uống. Tô Doanh Tụ đã là ngoại tộc trong chốn giang hồ rồi, không thể tưởng được trượng phu của nàng cũng kỳ quái chẳng kém.

Chủ trì bị bắt dùng tiếng nói run run xướng lễ: “Phu … thê … giao bái … đưa vào … động phòng …”

Người săn sóc dâu đưa đến hỉ xứng, Kỉ Ngâm Phong ngay tại hỉ đường vén khăn chùm đầu của cô dâu, lập tức hỉ đường một mảnh kinh diễm.

Đầu đầy châu ngọc cũng vô pháp đoạt đi hào quang sáng rọi của dung nhan tú nhã mặt mày như hoa kia. Một đôi mắt sáng trong, một thân giá y càng phát ra vẻ thanh ngọc tự nhiên, linh khí bức người của nàng.

Kỉ Ngâm Phong nhất thời ngẩn ngơ, không nghĩ tới nàng sau khi trang điểm xong lại đẹp đến kinh tâm động phách như thế.

“Tô Doanh Tụ, nàng rốt cuộc ở nơi nào?”

“Chẳng lẽ Vạn Sự Thông không nói cho ngươi sao?”

“Hắn biết ?” Lâm Nam Anh sắc mặt phi thường kém.

Tô Doanh Tụ đem khăn voan đỏ chụp trong tay đùa bỡn, không chút để ý nói: “Ta đem người giao cho hắn cũng được nửa năm rồi, cho nên hỏi hắn mới có thể biết đáp án, hỏi ta cũng vô dụng.”

“Vậy sao vừa rồi ngươi không nói sớm?” Lâm Nam Anh gân tay bạo khởi.

“Nga, ngươi quấy rầy hôn lễ của ta, phải hồi báo cái gì đó thì trong lòng ta mới thấy bình thản. Chẳng lẽ không đúng sao?” Nàng thản nhiên cười nhìn hắn, tươi cười hồn nhiên lại mang theo vài tia bướng bỉnh.

Lâm Nam Anh cuối cùng cấp cho nàng một cái trừng mắt rồi phi thân mà đi.

“Oa, ngươi sao lại không lễ phép như vậy chứ. Thú lão bà trễ vài năm cũng coi như trời phạt ngươi.” Tô Doanh Tụ dương dương tự đắc nhìn theo bóng dáng người nào đó nhỏ giọng nói. Hắc hắc, xem ra lại sắp có náo nhiệt rồi đây, giang hồ quả nhiên là chưa bao giờ tịch mịch.

“Nương tử, giúp mọi người làm điều tốt cần gì phải tính toán chi li?” Kỉ Ngâm Phong đi đến bên người nàng, cười lắc đầu.

Nàng đá cái khăn đỏ: “Có người làm cho tâm tình của ta không tốt, ta nhất định sẽ không để cho tâm tình của hắn thư sướng. Đây là nguyên tắc công bằng của ta.”

Chiếc khăn đỏ thẫm xoay tròn duyên dáng trên không rồi như một đóa hoa từ từ nở rộ khoe sắc đáp xuống nóc nhà.

“Các vị thân bằng bạn hữu, có thể vui vẻ nhập hỉ yến.” Nàng lộ ra tươi cười xấu hổ như bách hoa e lệ, dễ dàng trấn an mọi người mới vừa rồi bị kinh hách nên cảm xúc dao động.

Kỉ Ngâm Phong lôi kéo thê tử của mình trở lại tân phòng, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Tô Doanh Tụ ngồi ở trước bàn trang điểm chuyên tâm tháo mũ phượng cùng trang sức trên đầu xuống. Nàng thực không hiểu, chẳng lẽ cứ phải đội trên đầu đủ thứ như vậy mới biểu hiện là vinh hoa phú quý sao? Đem mái tóc dài buông xõa sau lưng, nhất thời cảm thấy thoải mái hơn, sau đó đưa tay cởi giá y của mình. Màu đỏ tía nàng vẫn không thích cho lắm.

Một đôi tay thon dài trắng nõn theo bên cạnh giúp nàng cởi xuống giá y trên người.

“Cảm tạ.” Nàng thuận miệng nói lời cảm tạ, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nhíu mày nói: “Kỉ Ngâm Phong, ngươi không cần kính rượu bằng hữu dự hỉ yến sao?” Nàng nhớ không lầm thì trong hôn lễ, chú rể lúc này phải đang ở hỉ đường kính rượu mọi người mới đúng, sao hắn lại không đi?

“Ta chỉ là lo lắng mình không có tam bang tứ phái bảy mươi hai động bằng hữu để nhờ vả.” Hắn thản nhiên cười nói, đem giá y của nàng cởi ra rồi chỉnh tề treo một bên.

Tô Doanh Tụ không khỏi bật cười: “Ta đã nói với ngươi rồi, người giang hồ nặng nhất hứa hẹn. Ngươi cần gì phải như thế? ười lắc đầu, nàng đi đến tủ quần áo tìm một kiện xiêm y thích hợp mặc vào.

Kỉ Ngâm Phong cùng nàng đồng thời cầm lấy một quần áo màu vàng hạnh, hai người không khỏi nhìn nhau cười.

“Nhìn không ra, ngươi còn có thể giúp người ta chọn quần áo a.” Nàng cầm bộ xiêm y lên, gọn gàng nhanh chóng mặc vào người.

“Ngươi muốn đi ra ngoài?” Hắn hỏi.

“Ta dám đi ra ngoài sao?” – Nàng hỏi lại.

“Không dám.” – Hắn giương mi khẳng định. Màn đêm còn chưa buông xuống, đêm động phòng hoa chúc cũng chưa qua, tân nương tử sao dám rời khỏi tân phòng.

“Vô nghĩa.” Nàng trả lại hắn một ngụm.

“Nhưng ngươi mặc quần áo này để làm gì?”

Lúc này ánh mắt Tô Doanh Tụ nhìn hắn đã chẳng còn thanh nhu bình thản nữa. “Kỉ -- Ngâm – Phong –“

Kỉ Ngâm Phong mở ra trang sách mà mình đọc hôm qua, nói: “Thoát có một kiện quần áo cũng không có gì khác nhau.”

Đôi mắt đẹp của nàng thoáng chốc bốc ánh lửa. Người kia thật sự đáng đánh đòn, cả đầu toàn ý đồ phong hoa tuyết nguyệt bất lương. (Quân: ‘phong hoa tuyết nguyệt’ ngày xưa thường dùng để chỉ chốn lầu xanh, nói tới đây chắc mọi người cũng hiểu nó ám chỉ chuyện gì )

Trang sách ố vàng bị người ta giật khỏi tay, xuất hiện trước mắt hắn bây giờ là một dung nhan kiều diễm đầy nộ hỏa.

“Đi ra ngoài kính rượu, ta muốn nghỉ ngơi trong chốc lát.” Từ sáng sớm đã bị một đám người dựng dậy ép buộc đến tận bây giờ, nàng thầm nghĩ muốn ngủ một giấc, nhưng tuyệt đối không cần cùng tên thư sinh giả vờ tao nhã này ở cùng một chỗ.

“Mọi người sẽ không để ý ta không ra ngoài kính rượu đâu.” Kỉ Ngâm Phong cười đến thực lười nhác.

“Thánh nhân không phải dạy ngươi lấy lễ nghĩa đối đãi người ngoài sao?” – Nàng hừ một tiếng.

“Ta không uống rượu, mọi người đều biết, tự nhiên là cũng không có nhu cầu kính rượu.” – Hắn vạch trần đáp án.

“Ha, không uống rượu?” Điều này thật ra làm nàng cảm thấy rất tò mò, “Không uống hay là không thể uống?”

“Không muốn uống.” Hắn cười, vươn tay đoạt lại cuốn sách.

Tô Doanh Tụ đột nhiên thối lui một bước nhỏ, mày liễu nhướn cao: “Chúng ta nói lời quân tử đi.”

“Chăm chú lắng nghe.”

“Sau này cùng phòng không cùng giường. Xuất môn ta tôn ngươi vi phu, ngươi làm gì ta không xen vào, đồng dạng ta làm gì ngươi cũng đừng quản. Ba tháng sau, ngươi đi đường của ngươi, ta qua cầu độc mộc của ta.”

Kỉ Ngâm Phong cười cười, vui vẻ gật đầu đồng ý, sau đó thuận lợi cầm lên kinh thư của mình, như trước ngồi bên bàn bắt đầu lật xem, dường như trong mắt hắn sách mới là nương tử hắn muốn ở chung cả đời.

Điều này cũng không có gì không tốt! Tô Doanh Tụ không hiểu sao trong lòng cảm thấy có chút buồn buồn.

Đi đến trước giường xốc lên đệm chăn, sau đó ngây ngốc nhìn trên đệm giường trải đầy đại tảo, cây dẻ, hoa sinh. Làm cái gì vậy? Giường chỉ dùng để ngủ thôi, không phải dùng để bày hoa quả a.

“Ý nghĩa của chúng là chúc phúc cho cuộc sống vợ chồng, sớm sinh quý tử.” Kỉ Ngâm Phong thanh âm mang ý cười ở một bên truyền đến, nhất định là vì bộ dáng ngẩn người của nàng.

“Nhàm chán.” Nàng bĩu môi. Ba tháng cùng phòng không cùng giường, có mà là thần tiên mới sinh được quý tử. Động thủ đem này đó trên giường dọn đến trên bàn, cuối cùng nàng cũng có thể nghỉ ngơi.

Nghe tiếng hít thở đều đều, Kỉ Ngâm Phong nhẹ nhàng buông quyển sách trên tay xuống, chống má nhìn thê tử say ngủ tựa như trẻ mới sinh, vẻ mặt trìu mến, trong mắt tràn ngập yêu thương.

Sắc trời dần tối, hắn đứng dậy châm hỉ chúc (nến đỏ), tân phòng được ngọn đèn chiếu rọi một màu đỏ tươi rực rỡ, mà nàng tựa như một bạch ngọc oa nhỉ ngủ trong biển lửa vậy.

Nhẹ nhàng đi tới bên giường, cúi đầu nhìn kiều nhan gần trong gang tấc …

Một đôi thủy mâu bỗng nhiên mở ra, cùng hắn mắt đối mắt: “Có việc sao?”

“Ngươi không đói bụng sao?”

“Đương nhiên đói. Ta gần như cả ngày trời một miếng nước cũng chưa uống, người săn sóc dâu lại nói tân nương tử không thể tùy tiện ăn cái gì. Chẳng lẽ tân nương thì không phải là người sao.”

Kỉ Ngâm Phong cười khẽ, “Đây là quy củ.”

“Quy củ không phải do con người đặt ra sao, sửa lại thì tốt rồi.” Tô Doanh Tụ không tiếp thu nổi cái kiểu quy củ phép tắc này, trong mắt nàng hết thảy lễ nghi đều là cái loại phiền phức chó má.

“Ta gọi người đưa đồ ăn tiến vào.”

“Cám ơn.” Nàng không chút keo kiệt đối với hắn lộ ra lúm đồng tiền mê người.

Kỉ Ngâm Phong ánh mắt căng thẳng, vội vàng đi ra ngoài.

Không bao lâu sau, đồ ăn ngon miệng đã được người ta đưa vào động phòng.

“Kỉ Ngâm Phong, lại đây cùng nhau ăn a.” Nàng nhiệt tình tiếp đón vị tân hôn trượng phu của mình.

Kỉ Ngâm Phong chậm rãi đi tới, ngồi xuống cùng nàng dùng cơm. “Doanh Tụ, không cần phải đem cả họ lẫn tên đều gọi ra như thế.”

“Ồ, muốn ta gọi ngươi tướng công sao? Ta làm không được, cảm giác thật là khó chịu.” Nàng lộ ra biểu tình không chịu nổi.

“Tên tự là tốt rồi.”

Tô Doanh Tụ gật gật đầu, “Tên của ngươi thật sự rất có ý tứ. Ngâm Phong, ngâm gió ngợi trăng, dù sao thì cũng may không phải phong hoa tuyết nguyệt.”

Kỉ Ngâm Phong nhìn nàng, miễn cưỡng áp chế nuốt xuống ngụm canh trong miệng nhưng cuối cùng vẫn bị sặc.

“Uống nhanh như vậy làm gì?” Nàng đưa qua một cái khăn quyên.

Nhìn cái nguyệt sắc cẩm khăn kia, trong mắt Kỉ Ngâm Phong hiện lên ý cười. Nếu để mẫu thân biết trên người nàng mang khăn quyên màu trắng chắc sợ hãi đến chết mất, dù sao thì hôm nay cũng là ngày vui a.

Quân: Theo tập tục của người Trung Quốc xưa, trong ngày cưới tất cả đều dùng màu đỏ mang ý nghĩa may mắn hạnh phúc, và họ quan niệm rằng màu trắng là màu của tang tóc, ko nên xuất hiện trong những ngày này.

“Đúng rồi, Kỉ Ngâm Phong, ta hỏi ngươi, tân nương ở đất Tô Châu các ngươi khi xuất giá đều phải may ba bộ giá y sao?” Nàng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không rõ, quyết định vẫn là hỏi hắn tra ra đầu mối, nếu không đêm nay khẳng định không ngủ được.

Nói đến giá y, Kỉ Ngâm Phong nhịn không được cười đáp: “Mẫu thân ta nói muốn thêu lên giá y hoa khai phú quý, cầm sắt hợp minh, phụ thân lại nói trăm điểu hướng phượng thì tốt hơn.”

“Vậy ngươi khẳng định là người chọn thêu u lan thúy trúc lâu.” Kiện áo nàng chọn cũng là cái đó. Mạc danh kì diệu trên mặt có điểm nóng, đành phải cúi thấp đầu làm như tập trung ăn cơm.

Kỉ Ngâm Phong ý vị thâm trường cười, không dấu vết đem quyên khăn của nàng nhét vào trong ống tay áo mình, “Đó không phải có thể giải thích thành chúng ta vợ chồng tâm linh tương thông sao?”

Tô Doanh Tụ bỗng nhiên ngẩng đầu, “Này, Kỉ Ngâm Phong …”

“Ngâm Phong.” – Hắn cười sửa lại.

Nàng không cho là đúng bĩu môi, “Được rồi, Ngâm Phong. Mấy lời buồn nôn đó ngươi tốt nhất không cần đang lúc ăn cơm lại giảng cho ta nghe. Ta sợ chính mình không chịu nổi.” Chỉ là trùng hợp thôi mà hắn cũng có thể nói thành như vậy, thực thái quá.

“Tức là nếu không phải lúc ăn cơm thì có thể nói.” Hắn lập tức làm ra biểu tình ngầm hiểu.

Tô Doanh Tụ thong thả buông chiếc đũa xuống, ánh mắt cực kì không có thiện cảm nhìn hắn.

Kỉ Ngâm Phong lập tức xua tay, “Hôm nay ngươi tuyệt đối không thể đem ta ném ra ngoài.”

Đúng rồi, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, đem hắn văng ra ngoài thì thật bất lịch sự. Nhưng nếu không đem hắn ném ra ngoài thì lòng nàng sẽ phi thường không thoải mái.

Thời điểm tay Tô Doanh Tụ chạm đến thân mình Kỉ Ngâm Phong lại đột nhiên có chuyển biến lớn, mười ngón tay linh hoạt chậm rãi tra tấn lòng người, dời về phía vạt áo hắn, thanh âm nhu hòa tựa như xuân thủy vậy, “Tướng công, cũng không còn sớm nữa, để ta hầu hạ ngươi đi ngủ.”

Kỉ Ngâm Phong không hiểu ra làm sao nhìn nàng thình lình trở nên ôn nhu.

Đôi mắt Tô Doanh Tụ nhẹ nhàng chớp chớp, hắn trong đầu linh quang chợt lóe, bừng tỉnh đại ngộ. Đúng rồi, ngoải cửa sổ khẳng định có người nghe trộm.

“Đúng là cũng không còn sớm nữa.” Hắn ăn ngay nói thật, canh hai đã qua lâu rồi.

Nến đỏ chiếu hắt lên cửa sổ hai thân ảnh gần sát nhau đang chậm rãi đi về phía giường ngủ …

Ánh nến đột nhiên vụt tắt, động phòng một mảnh tối đen.

Kỉ Ngâm Phong cảm thấy một ngón tay mềm nhẵn chặn trên môi mình, mùi thơm bắt đầu vấn vít trên đầu mũi, tiếng nói mê người ở bên tai hắn nhẹ nhàng vang lên.

“Không được suy nghĩ miên man, ngoan ngoãn nằm ngủ đi.”

Nhưng là, hắn đã bắt đầu tâm viên ỹ mãn rồi a.

Đêm xuân một khác đáng giá ngàn vàng, nhưng Kỉ Ngâm Phong lại cảm thấy đêm động phòng hoa chúc của hắn tựa hồ quá mức dài lâu. (Quân: nằm cạnh mà ko đc ăn, thấy dài là đúng rồi =.=)

Trần Thế Mĩ: Một nhân vật lịch sử nổi tiếng trong một vụ án mà Bao Chửng từng phá. Chi tiết có thể search trên google, hoặc không thì mình xin giới thiệu các bạn đọc bộ “Đến Khai Phong phủ làm nhân viên công vụ” để tìm hiểu về vụ án này.