Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo!

Quyển 3 - Chương 20: Đời Đời Kiếp Kiếp (Đại Kết Cục)



Vừa nhìn thấy tình hình này, Lăng Nhược Tâm biết ngay Tần Phong Dương đang ở bên trong. Có điều, xung quanh tẩm cung có quá nhiều thị vệ mặc giáp đen, nếu cố tình xông vào e sẽ không ổn.

Thanh Hạm hỏi: “Phải làm sao bây giờ?”

Lăng Nhược Tâm thở dài nói: “Nơi này tuy rất gần tẩm cung, nhưng lại quá nhiều thị vệ, nếu đánh động đám thị vệ này, chỉ e sẽ càng khiến nhiều thị vệ nữa kéo tới theo. Cho nên, hiện giờ chỉ có thể dùng trí, không thể dùng sức mạnh được.”

Thanh Hạm trừng mắt lườm hắn một cái nói: “Ta biết là chỉ có thể dùng trí, không thể dùng sức mạnh. Nhưng vấn đề là nên dùng trí thế nào trong tình hình này đây?”

Lăng Nhược Tâm đáp: “Nếu ta nghĩ ra thì đã không cần ở đây mà sầu não. Ta nghĩ, tình hình hiện tại, dùng độc là tốt nhất. Nhưng lúc này thì biết đi đâu tìm độc dược đánh ngất người ta bây giờ chứ??”

Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm khẽ mỉm cười, nàng phát hiện ra, chỉ cần nàng ở bên cạnh Lăng Nhược Tâm, nàng sẽ phát sinh cảm giác muốn ỷ lại hắn, để hắn nghĩ cách. Thật ra, việc này nàng cũng đã dự đoán được rồi, liền rút một gói vải từ trong ngực áo, cẩn thận mở ra, bên trong đầy bột phấn gì đó màu trắng.

Lăng Nhược Tâm nhíu mày hỏi: “Cái gì đây?”

Thanh Hạm đáp: “Đây là loại độc dược khiến người ta chỉ ngửi qua là ngất!” Trong giọng nói của nàng còn có vài phần dương dương tự đắc.

Lăng Nhược Tâm cũng phì cười hỏi: “Liệu có hiệu nghiệm không? Nàng lấy đâu ra thế?”

Thanh Hạm ném cho Lăng Nhược Tâm một ánh mắt khinh thường, nói: “Chàng có muốn thử trước một chút, xem có hiệu nghiệm hay không không?”

Lăng Nhược Tâm vội vàng phẩy tay nói: “Không cần, nàng nói hiệu nghiệm thì là hiệu nghiệm. Ta tin nàng.” Hắn biết trên người nàng có rất nhiều thứ kỳ quái này nọ, nhưng cũng rất hữu dụng. Thử thì thôi đi, lỡ mà có không hiệu nghiệm, thì với khinh công của bọn họ, dù không cứu được Tần Phong Dương, cũng có thể trốn thoát được.

Thanh Hạm mỉm cười, chia chỗ bột phấn kia thành hai phần, mỗi người cầm một nửa. Nàng lại xé hai miếng vải, bịt mũi, miệng của hai người lại đỡ phải hít nhầm phải bột phấn kia.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, hai người thi triển khinh công nhảy xuống trước mặt đám thị vệ kia, tung bột phấn ra. Đám thị vệ nhìn thấy có người đến, vừa kịp phản ứng, định kêu lên hoặc rút binh khí ra, thì đã ‘loạt xoạt’ ngã hết xuống đất.

Chỉ một lát sau, toàn bộ đám thị vệ đều ngã xuống đất. Thanh Hạm cũng không ngờ thuốc này lại lợi hại như thế, khiến nàng vô cùng đắc ý. Bột phấn này là của Tống Vấn Chi đưa cho nàng năm năm trước. Lúc ấy, hắn lo nàng sẽ lại gặp nguy hiểm, liền đưa cho nàng một ít bột phấn phòng thân. Nàng vẫn không để ý tới, nhưng thời gian này nhiều biến cố, hơn nữa, nàng cũng rất nhớ Tống Vấn Chi, nên mới đem theo bên người, không ngờ hôm nay lại có chỗ dùng tới.

Đây là lần đầu tiên Lăng Nhược Tâm nhìn thấy loại độc dược lợi hại như vậy, hắn trợn mắt há hốc mồm. May mà vừa rồi hắn không thử, nếu không, bây giờ e cũng nằm bất tỉnh trên đất rồi.

Thanh Hạm kéo tay áo hắn, hắn mới chợt bừng tỉnh, khen ngợi: “Thuốc mê này lợi hại quá.”

Mặt Thanh Hạm đầy vẻ đắc ý nói: “Giờ chàng đã biết lợi hại chưa? Nhưng bây giờ cũng không phải lúc để khen ta. Chúng ta nên nghĩ cách vào trong thì hơn.”

Lăng Nhược Tâm khẽ gật đầu, hai người đến tẩm cung này nhiều lần nên cũng khá quen đường. Hai người nhẹ nhàng nhảy lên lầu các, sau đó ẩn người treo trên xà nhà, vừa vặn nhìn được toàn bộ tình hình trong tẩm cung.

Trong tẩm cung đèn đuốc sáng trưng, Thanh Hạm nhìn thấy Tần Phong Dương đang nằm trên ghế lớn, còn Tần Phong Ảnh đắc ý ngồi đối diện hắn. Mặt Niệm Du đầy lo lắng ngồi cạnh Tần Phong Dương, trong đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ hoảng sợ.

Tần Phong Ảnh lạnh lùng nói: “Sự kiên nhẫn của ta có giới hạn. Tốt nhất là ngươi nên nhanh chóng quyết định đi. Nếu không, hậu quả sẽ khiến ngươi hối hận cả đời đấy!”

Tần Phong Dương khẽ ho nhẹ, sau đó gằn từng tiếng một: “Hối hận à? Điều khiến trẫm hối hận nhất trong cuộc đời này, đó là có một người ca ca như ngươi, lại dám dùng bệnh tình của mẫu hậu để dụ trẫm xuất cung. Có điều, cũng phải thôi, năm đó, ngay cả phụ hoàng ngươi cũng dám giết, thì làm sao có thể bận tâm đến bệnh tình của mẫu hậu chứ. Có điều, ta vẫn không thể hiểu được, làm thế nào mà ngươi có thể làm những chuyện này chứ?”

Tần Phong Ảnh cười ha hả nói: “Năm đó, nếu không phải tại mẹ con các ngươi buông lời gièm pha bên tai phụ hoàng, thì làm sao ông có thể xuất hiện ý nghĩ muốn phế bỏ ta? Ta chỉ ước các ngươi chết thật nhanh thôi. Không ngờ dùng bệnh tình của bà ta cũng dụ được ngươi ra ngoài, ta không biết nên nói ngươi hiếu thuận hay nên nói ngươi ngốc nghếch đây?”

Tần Phong Dương ho khan, không để ý tới hắn ta. Tần Phong Ảnh lại nói tiếp: “Còn nữa, sau này không cho phép ngươi tự xưng là trẫm! Giang sơn này sắp không còn là của ngươi nữa rồi!”

Tần Phong Dương cười lạnh nói: “Giang sơn thuộc về ai, không phải do ngươi quyết định, cũng không phải do trẫm quyết định, mà là do sinh linh trong thiên hạ định đoạt. Một con người âm u, nham hiểm, độc ác như ngươi, căn bản không xứng làm hoàng đế! Hơn nữa, nếu hôm nay ngươi có thể giết trẫm thì đã động thủ từ lâu rồi, đâu cần phải đứng đây nói những lời vô nghĩa?”

Tần Phong Ảnh cười ha ha nói: “Ngươi mở miệng ra là nói ta nham hiểm độc ác, thật ra, chính ngươi cũng đâu hơn gì ta. Treo câu nhân nghĩa đạo đức trên cửa miệng, nhưng cuối cùng không phải ngươi cũng giống ta sao? Vì ngôi vị hoàng đế của mình mà có thể bỏ qua dân chúng của mình không thèm quan tâm! Tần Phong Dương, ngươi có tin rằng bây giờ ta chỉ cần đốt một cây pháo hoa, thì toàn bộ thành Phượng Tiềm sẽ trở thành một vùng hoang phế hay không? Ngươi lừa ta từ chùa Chiêu Dương quay về hoàng cung này, đơn giản chỉ vì muốn kéo dài thời gian mà thôi. Nhưng mà, ngươi có biết không, dù ngươi có kéo dài thế nào, cũng sẽ không có ai đến cứu ngươi đâu.”

Sắc mặt Tần Phong Dương hơi biến đổi, nói: “Ngươi nói nhiều như vậy, làm nhiều chuyện như vậy, không phải là vì muốn đoạt lấy ngai vàng hay sao? Sao phải vất vả hủy cả thành Phượng Tiềm?”

Niệm Du ngồi bên cạnh nói: “Tần Phong Ảnh, ngươi làm như vậy, sớm muộn gì cũng bị trời phạt!”

Tần Phong Ảnh vung tay tung một chưởng về phía Niệm Du, thân thể Niệm Du yếu đuối, bị một chưởng của hắn khiến cho choáng váng đầu óc. Hắn lạnh lùng nói: “Con tiện nhân nhà ngươi, ăn cây táo, rào cây sung. Món nợ này ta còn chưa tính với ngươi đâu. Để ta xử lý Tần Phong Dương trước rồi sẽ xử lý tới ngươi!” Dứt lời, hắn lại nói với Tần Phong Ảnh: “Ta cũng đã nói với ngươi rồi. Muốn ta không hủy thành cũng được thôi. Chỉ cần ngươi giao ngọc tỉ ra đây, ta sẽ buông tha cho họ!”

Tần Phong Dương nhẹ đỡ Niệm Du lên, lạnh lùng nói với Tần Phong Ảnh: “Nếu ta giao ngọc tỉ cho ngươi, chỉ e thiên hạ sẽ càng loạn hơn nữa! Ngươi đừng mơ mộng hão huyền!”

Tần Phong Ảnh cười ha hả nói: “E rằng mọi chuyện cũng không phải do ngươi có muốn hay không mà được! Trời đã tối rồi, lúc này nhìn pháo hoa cũng sẽ rất dễ dàng. Ngay bây giờ, ta sẽ châm cây pháo hoa đầu tiên, cho ngươi cảm nhận được cảm giác trời đất sụp đổ là thế nào!”

Tần Phong Dương oán hận nói: “Ngươi thật hèn hạ!” Đến lúc này, hắn mới hiểu được vì sao ban ngày Tần Phong Ảnh lại không giết hắn. Đó là vì giữa ban ngày sẽ không nhìn rõ được pháo hoa, phải chờ đến tối mới thấy rõ được. Hắn còn đang nghĩ, sao đột nhiên Tần Phong Ảnh lại tốt bụng như vậy, có thể cho hắn sống đến bây giờ, hóa ra là vì muốn uy hiếp hắn.

Tần Phong Ảnh lạnh lùng nói: “Nói thẳng ra, chúng ta cũng như nhau cả thôi!” Dứt lời, hắn đứng dậy định đốt pháo hoa.

Đúng lúc này, một cơn gió thổi vào, đèn trong tẩm cung lay động một chút rồi vụt tắt. Tần Phong Ảnh hơi kinh hãi, cơn gió này thật kỳ quái, nhưng hắn cũng bất chấp hết, bên ngoài có nhiều thị vệ canh giữ như vậy, hắn có gì phải e ngại chứ. Tần Phong Ảnh đưa tay kéo cửa, có điều, cánh cửa kia làm thế nào cũng không kéo ra được.

Tần Phong Dương kinh hãi, quát: “Người đâu!” Ngoài cửa hoàn toàn yên tĩnh, không ai trả lời hắn, trong điện tối om.

Nhìn tình hình này, Tần Phong Dương cũng hơi hoảng, hắn đảo mắt rồi trầm giọng nói: “Tần Phong Ảnh, có lẽ ngươi làm quá nhiều việc xấu, nên những người bị ngươi hại chết đến tìm ngươi đòi mạng đấy!”

Hắn vừa dứt lời, một bóng trắng nhè nhẹ bay từ trên xà nhà xuống. Một tia sáng yếu ớt chiếu vào bóng người kia, loáng thoáng có thể nhìn thấy bộ dạng của bóng trắng đó. Sắc mặt của bóng trắng đó tái nhợt, hai hốc mắt đen thui, nhìn không rõ ánh mắt, môi lại dính đỏ máu tanh, mái tóc đen dài xõa xuống, che khuất nửa khuôn mặt hắn.

Vừa nhìn thấy bóng trắng kia, Tần Phong Dương không khỏi kinh hãi, Niệm Du cũng vô cùng hoảng sợ, liền lao thẳng vào lòng hắn.

Giọng Tần Phong Ảnh run lên nói: “Lăng Nhược Tâm, không phải ngươi đã chết từ lâu rồi sao? Đừng có ở đây giả thần giả quỷ!”

Bóng trắng kia nói: “Đúng vậy, ta đã chết lâu rồi, là bị ngươi hại chết! Ngươi có biết không, ta chết rất thảm, sau khi bị ngã xuống đáy vực, thì một mảnh xương cũng không còn. Diêm vương nói sát khí trên người ta quá nặng, không thể đầu thai chuyển kiếp. Mấy năm nay, ta luôn tìm ngươi để báo thù, rốt cuộc hôm nay ta cũng tìm được ngươi, ha ha ha!” Tiếng cười kia vô cùng trầm thấp khiến người ta khủng hoảng.

Nghe mấy lời của bóng trắng kia, Tần Phong Ảnh cũng nhìn kỹ lại, quả thực nhìn hắn rất giống Lăng Nhược Tâm. Nghĩ tới nhân quả tuần hoàn, trong lòng hắn ta lại thấy hơi sợ hãi, nhưng vẫn cố tình khiêu khích nói: “Ngày ấy rõ ràng Tần Phong Dương hại chết ngươi! Ngươi tìm sai người rồi!”

Bóng trắng kia nói: “Tìm sai người à! Tần Phong Ảnh, ngươi đừng cho rằng ta chết rồi thì sẽ hồ đồ đi. Chuyện ngày đó, ta vẫn còn nhớ rõ một một! Nếu không phải ngươi sai Hứa Chí Kiệt đến ám sát ta, thì sao ta lại trúng độc, sao ta lại chết?!”

Tần Phong Ảnh vô cùng kinh hãi. Hắn ta vốn không hề nghi ngờ gì về cái chết của Lăng Nhược Tâm, nên càng thêm hoảng hốt, quát: “Lăng Nhược Tâm, ta không cần biết ngươi là người hay là ma, nhưng hôm nay ta cũng không sợ ngươi đâu!” Dứt lời, hắn liền xoay bội kiếm trong tay, đâm thẳng về phía bóng trắng kia.

Có điều, kiếm của hắn còn chưa đâm tới nơi, thì bóng trắng kia đã biến mất. Tần Phong Ảnh khẽ thở phào một hơi, nhưng còn chưa kịp hoàn hồn, thì giọng nói kia lại vang lên sau lưng hắn: “Ngươi nói ngươi không sợ ta, nhưng ta lại càng không sợ ngươi. Hôm nay, chúng ta cũng nhau tính toán nợ nần đi!”

Tần Phong Ảnh quay đầu lại, thấy ngay bóng trắng kia không biết đã ở cách lưng hắn chưa tới một trượng từ bao giờ. Hắn ta vô cùng hoảng hốt, mồ hôi lạnh vã ra như tắm. Bình thường hắn ta tự cho mình là không sợ trời, không sợ đất, nhưng lúc này giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Lăng Nhược Tâm, hôm nay ngươi bỏ qua cho ta đi! Ngày mai ta sẽ đốt thật nhiều tiền giấy cho ngươi, sẽ làm lễ cúng bái cho ngươi, xin Diêm Vương cho ngươi đầu thai chuyển kiếp!”

Bóng trắng kia lại nói: “Tiền à? Ta không ham hố gì. Làm lễ cúng bái à? Thôi đi, sự khổ sở ta phải chịu suốt mấy năm qua, chẳng lẽ chỉ một lần lễ lạt cúng bái mà giải quyết được sao?”

Răng Tần Phong Ảnh đập vào nhau cầm cập, nói: “Vậy rốt cuộc ngươi muốn gì?”

Bóng trắng kia nói: “Ta chẳng muốn gì cả, chỉ cần mạng ngươi thôi!” Dứt lời, bóng trắng kia lại lao về phía hắn ta.

Tần Phong Ảnh vung kiếm lên, bóng trắng lại biến mất, rồi lại hiện ra ở chỗ khác.

Tần Phong Dương ngồi bên kia nhìn tình cảnh này, trong lòng cũng nảy lên nghi ngờ, hắn thầm nghĩ: “Rõ ràng Lăng Nhược Tâm không chết, sao lại biến thành ma đến đòi mạng Tần Phong Ảnh? Trong chuyện này rốt cuộc còn có ẩn tình gì?”

Tần Phong Dương cũng không kịp nghĩ nhiều, liền lên tiếng: “Tần Phong Ảnh, ngươi làm quá nhiều chuyện xấu, rốt cuộc hôm nay cũng bị báo ứng rồi!” Hắn vừa nói, vừa khẽ ho khan. Trong phòng vốn nặng âm khí, giờ nghe hắn ho khan lại càng trở nên u ám hơn.

Lúc này Tần Phong Ảnh đã không còn giữ được vẻ oai phong như lúc đầu nữa, chỉ điên cuồng vung kiếm chém lung tung.

Tần Phong Dương lại nói tiếp: “Bình thường ngươi không coi mạng người khác ra gì, chỉ nghĩ mạng của mình quan trọng, mạng người khác không đáng giá. Chuyện hôm nay sẽ khiến ngươi hiểu rõ, mạng của người khác cũng đáng giá như mạng ngươi. Nếu ngươi giết người, thì nợ máu tất cũng phải trả bằng máu!”

Tần Phong Ảnh quát lên: “Tần Phong Dương, nếu hôm nay ta chết, nhất định cũng phải kéo ngươi chết cung ta!” Dứt lời, hắn rút kiếm đâm về phía Tần Phong Dương.

Tần Phong Dương không ngờ hắn sẽ hành động như vậy, trong lòng chợt thấy kinh hãi. Hắn có bệnh trong người, hành động cũng không nhanh nhẹn, đành phải ôm Niệm Du lăn xuống dưới ghế, khó khăn lắm mới tránh thoát được nhát kiếm kia.

Tần Phong Ảnh đang định đâm tiếp, thì một cơn gió ập tới, một bàn tay khẽ chạm lên vai hắn ta. Hắn ta quay đầu, nhìn thấy ngay một gương mặt tái nhợt, miệng đầy máu tanh, hốc mắt đen thui, khiến hắn hoảng loạn, tim thót lên tận cổ, kêu thảm thiết một tiếng rồi ngã lăn ra đất.

Lúc này, đèn được thắp lại, Thanh Hạm cầm một cây nến đi tới, nhẹ đặt tay lên mũi, thăm dò hơi thở của Tần Phong Ảnh, rồi cực kỳ khinh bỉ nói: “Ta còn nghĩ hắn không sợ trời không sợ đất chứ. Không ngờ gan lại bé như thế, mới có vậy mà đã bị hù chết rồi. Chơi chẳng vui chút nào hết!”

Bóng trắng kia nói: “Bình thường hắn làm quá nhiều chuyện trái với lương tâm, luôn chột dạ, lo lắng. Hôm nay phải nhận kết cục này, đúng là đáng đời!” Giọng nói khôi phục lại vẻ trong trẻo như bình thường, không phải Lăng Nhược Tâm thì là ai?

Thanh Hạm vừa cười vừa nói: “Vì hắn chột dạ nên mới bị hù chết được chứ. Có điều, không ngờ chàng giả dạng thế này, cũng dọa người thật đấy.” Dứt lời, nàng dùng tay lau hết bụi đất trên mặt cho hắn. Nhưng hành động này của nàng, lại khiến màu đen của bụi đất và đỏ của máu trên mặt Lăng Nhược Tâm bị trộn lẫn vào nhau, khiến khuôn mặt hắn hiện giờ, thật không thể nhìn được.

Vừa thấy đúng là bọn họ giả ma giả quỷ, Tần Phong Dương không khỏi thở phào một hơi nói: “Ta đang nghĩ trên đời này làm sao lại có ma quỷ, thì ra đúng là hai người đóng giả.” Khi Lăng Nhược Tâm vừa xuất hiện, chính hắn cũng vô cùng sợ hãi, nhưng càng về sau hắn càng thấy kỳ quái.

Thanh Hạm khẽ cười nói: “Thật ra cũng không phải là đóng giả gì cả. Chỉ là, nếu con người ta làm quá nhiều chuyện xấu, thì trong lòng cũng sẽ cảm thấy lo sợ thôi! Suy cho cùng, thì Tần Phong Ảnh là chết chính vì bóng ma trong lòng hắn, chứ không phải do chúng ta giả ma giả quỷ. Hoàng thượng, ngươi nói có đúng không?” Dứt lời, đôi mắt trong trẻo nhìn thẳng về phía Tần Phong Dương.

Tần Phong Dương ngượng ngùng cười, không đáp.

Thì ra, sau khi Thanh Hạm và Lăng Nhược Tâm nhảy lên xà nhà, nhìn thấy tình hình bên trong, Thanh Hạm chợt nhớ tới ý nghĩ đã từng thoáng xuất hiện trong đầu. Không phải Tần Phong Ảnh nói không sợ trời không sợ đất sao? Nàng thật sự muốn nhìn xem, hắn không sợ thật, hay giả vờ không sợ đây. Lăng Nhược Tâm đã từng bị hắn hại, hắn lại hoàn toàn tin tưởng rằng Lăng Nhược Tâm đã chết, nên nàng liền dùng thiên lý truyền âm, nói với Lăng Nhược Tâm kế hoạch của nàng. Ban đầu, Lăng Nhược Tâm vốn không đồng ý, nàng liền rút bao bột phấn trắng trong ngực áo ra uy hiếp hắn. Nếu hắn không đồng ý, nàng sẽ đánh thuốc mê hắn rồi ném vào chuồng heo. Lăng Nhược Tâm không còn cách nào khác, đành phải đồng ý phối hợp với nàng.

Vì thế, không biết nàng lấy đâu ra một ít bột mì và muội than, bôi trắng mặt hắn, tô đen mắt hắn, lại dùng một ít son, bôi cho môi hắn đỏ chót, xõa tóc hắn ra. May mà bình thường Lăng Nhược Tâm vốn thích mặc đồ trắng, nên nàng cũng đỡ phải đi tìm y phục linh tinh.

Cũng không biết nàng tìm đâu ra một chiếc gương đồng rất lớn, đêm nay lại đúng đêm trăng tròn, nàng nhờ Lăng Nhược Tâm dùng châm tắt hết đèn trong cung đi, rồi dùng gương đồng phản xạ ánh trăng chiếu vào người Lăng Nhược Tâm, vì thế mới xuất hiện một màn vô cùng kinh khủng vừa rồi.

Nhìn dáng vẻ của Lăng Nhược Tâm, trong lòng Niệm Du vẫn hơi sợ hãi, dựa sát vào người Tần Phong Dương. May mà Thanh Hạm đã đốt hết nến trong cung lên, nên trong tẩm cung lúc này sáng rực rỡ đến dị thường.

Lăng Nhược Tâm nhìn Tần Phong Dương nói: “Sinh thời không làm chuyện thẹn với lòng mình, thì nửa đêm không sợ ma gõ cửa. Ta nghĩ, hẳn là Hoàng thượng cũng hiểu mấy lời này. Chuyện của Tần Phong Ảnh hôm nay chính là ví dụ rõ ràng nhất.”

Tần Phong Dương khẽ cười nói: “Con người sống trên đời, sao có thể chưa từng làm một vài chuyện trái với lương tâm.” Ánh mắt hắn sâu thẳm, hỏi ngược lại: “Tần Phong Ảnh chết rồi, không phải bây giờ ngươi định đối phó với ta chứ?”

Trong mắt Lăng Nhược Tâm thoáng hiện lên tia sát khí, nhưng lại lập tức biến mất, ôn hòa nói: “Hôm nay Hoàng thượng đã được chứng kiến thủ đoạn của chúng ta. Chúng ta có thể giết được Tần Phong Ảnh, đương nhiên cũng có thể giết được ngươi. Nếu tính toán kỹ càng nợ nần năm đó, thì hôm nay dù ngươi có mười cái mạng cũng không đủ chết!”

Nghe hắn nói vậy, Tần Phong Dương cũng khẽ cười nói: “Vậy ngươi muốn thế nào?”

Lăng Nhược Tâm gằn từng chữ một: “Không phải chúng ta muốn thế nào. Mà là Hoàng thượng ngươi muốn thế nào!” Hắn nhìn thẳng vào mắt Tần Phong Dương nói: “Chúng ta ở ở bên cạnh chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của ngươi. Nếu sau này ngươi tàn bạo, giết hại người vô tội, thì kết cục của Tần Phong Ảnh cũng chính là kết cục của ngươi!”

Tần Phong Dương thở dài nói: “Hiện giờ ta còn có thể làm gì chứ. Với sức khỏe của ta, còn chưa biết có thể sống được qua mùa đông này hay không…”

Thanh Hạm lấy chiếc bình sứ mà Huyền Cơ Tử đưa cho nàng ra, nói: “Cho ngươi! Có nó, không dám nói ngươi có thể sống thêm vài chục năm, nhưng ít nhất muốn sống qua mùa đông này thì không thành vấn đề gì.”

Cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao Huyền Cơ Tử lại đưa chiếc bình sứ này cho nàng. Ông già này, rõ ràng đã tính toán hết mọi chuyện rồi. Vừa rồi nàng đã mở chiếc bình kia ra ngửi thử, ngay cả ngọc linh đan bảo bối quý giá nhất mà ông già cũng dám đưa ra, thì nàng còn nói gì được nữa chứ?

Tuy nàng không dám nói viên ngọc linh đan kia có tác dụng khải tử hoàn sinh, nhưng ít ra cũng có thể trị được bách bệnh. Hiện giờ Tần Phong Dương đã không còn vướng mắc gì nữa, chỉ là có bệnh trong người thôi, nên viên ngọc linh đan này chắc chắn có thể trị được hết bệnh tật của hắn.

Trong mắt Tần Phong Dương thoáng ánh lên tia hy vọng, đón chiếc bình trong tay Thanh Hạm, hỏi: “Nàng không hận ta sao?”

Thanh Hạm cười nói: “Hận à? Từ năm năm trước ta đã không còn hận ngươi nữa rồi. Suy cho cùng, thì ngươi cũng không sai, ta cũng không sai. Chỉ có duyên phận là sai lầm thôi.” Nàng dừng lại một chút, rồi chậm rãi nói tiếp: “Có thể yêu một người, đáng yêu hơn hận rất nhiều. Bây giờ trong lòng ta đang tràn ngập tình yêu, làm sao còn nghĩ tới chuyện hận thù nữa! Có điều, ngươi cũng nên nhớ cho rõ, mạng của ngươi là của chúng ta. Nếu ngươi vẫn giống như trước kia, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể đến đòi lại.”

Nghe nàng nói vậy, Lăng Nhược Tâm nhẹ nhàng kéo tay nàng qua, trong mắt đầy ý cười. Đúng vậy, có gì đáng để hận thù nữa chứ, người mình yêu đang ở ngay bên mình, trong lòng tràn ngập tình yêu, sao còn có chỗ để chứa hận thù?

***

Một năm sau.

Khắp nước Phượng Dẫn là cảnh tượng sinh khí bừng bừng. Đất nước vốn hơi điêu tàn, dưới sự thống trị của Tần Phong Dương cũng đã khôi phục lại sinh khí. Một năm nay, hắn chăm lo việc nước, quyết đoán chỉnh đốn triều chính, những triều thần nào cố ý trái nghịch với hắn, cần trục xuất thì trục xuất, cần lưu đày thì lưu đày. Hắn giữ lại những thần tử tận tâm tận lực phụ tá hắn, chỉnh đốn quốc gia phồn vinh hơn bao giờ hết.

Cũng vào một năm trước, có người lại bắt đầu tu sửa phòng ốc ở đống tàn tích của Huyến Thải sơn trang. Đến mùa thu năm nay, tất cả phòng ốc đã được sửa sang xong, xung quanh đầy hoa tươi bốn mua, cũng có không ít cây xanh lớn, tuy trồng chưa được lâu, nhưng cũng đầy sức sống, khắp nơi đều ngập tràn vẻ tươi sáng, vui vẻ.

Ngày mồng tám tháng mười, trời vào thu, trong trang viên vừa được sửa chữa đó ồn ào tiếng người, xung quanh treo đầy đèn lồng đỏ, trên con đường chính cũng trải thảm đỏ thẫm, cao cao bên trên cửa sơn trang có treo chữ hỉ đỏ thẫm, biển hiệu cũng dùng chữ vàng để viết bốn chữ: “Đồng tâm sơn trang”.

Từ sáng sớm, Thanh Sơn và Lạc Thành đã đứng ra sắp xếp mọi chuyện, ngay cả miếng nước cũng chưa kịp uống. Khách được mời đến bữa tiệc lần này cũng đều là những danh thương lớn trong thành Tầm Ẩn. Trang chủ đã từng dặn dò hắn, nhân cơ hội thành thân lần này, phải cố gắng lấy lại thanh danh của Huyến Thải sơn trang, nên việc này hắn cũng không dám lơ là.

Thanh Hạm ngồi trong tân phòng phía tây, bên ngoài vô cùng náo nhiệt, nhưng nàng ngồi trong này lại cực kỳ nhàm chán. Nàng cực kỳ bất nhã, ngáp một cái thật to, trên mặt đất đầy hạt và vỏ trái cây. Khăn tân nương đã bị nàng kéo xuống từ lâu, không biết ném đi đâu rồi, mũ phượng cũng đã bị nàng cởi xuống, đặt trên bàn. Hai cây nến long phượng đỏ thẫm trong phòng, càng ngày càng cháy mạnh…

Lần này, xem như Thanh Hạm đã hiểu được cảm giác của Lăng Nhược Tâm khi ngày đó phải ngồi chờ nàng trong tân phòng. Nhàm chán, thật quá nhàm chán! Khó chịu, thật sự rất khó chịu!

Mặt nàng bị bà mối trát một lớp phấn dầy thật là dầy, khiến cho nàng cảm thấy mình y như quái vật. Bộ hỉ phục đỏ thẫm mặc trên người khó chịu muốn chết đi được. Cách ăn mặc kiểu nữ nhân này khiến cho nàng cảm thấy không thích ứng kịp. Hai mươi hai năm nàng mặc nam trang, bây giờ đột ngột thay nữ trang, nhìn vào gương đồng, nàng vẫn có cảm giác cô gái mày liễu mắt to kia không phải là nàng.

Thanh Hạm thở dài thật dài, lại thầm lôi Lăng Nhược Tâm ra mắng. Nếu không phải do hắn bày kế, thì bây giờ nàng cũng không cần phải nhàm chán ngồi ở đây.

Nàng còn nhớ, một tháng trước, nàng và Lăng Nhược Tâm cùng đi ngắm hoa cúc. Cây hoa cúc đó còn chưa nở hoa, mảnh mai yếu ớt đứng trong gió. Lúc đó, nàng nhíu mày nói: “Cây hoa cúc này thì có gì đẹp đâu. Còn chưa nở nữa chứ, xanh xanh thô thô, khó coi quá đi mất. Chàng cũng nhàm chán thật đấy, tự dưng lại kéo ta ra ngắm hoa cúc.”

Lăng Nhược Tâm cười nói: “Hoa chưa nở thì luôn thế này mà. Nếu chờ nó nở rộ ra, thì sẽ là cảnh tượng đẹp nhất thế gian này.”

Thanh Hạm thuận miệng nói: “Đợi hoa nở thì phải hơn một tháng nữa, ta cũng không có kiên nhẫn ngồi chờ chúng nở hoa. Hơn nữa, Vô Ưu còn đang đợi ta đến đón con bé nữa.” Lúc ấy, Vô Ưu theo Lăng Ngọc Song và Đoàn Lạc Trần cùng ở lại Thương Tố môn, Thanh Hạm nhớ con bé vô cùng.

Ánh mắt Lăng Nhược Tâm hơi lóe lên, nói: “Đóa hoa này cũng chỉ khoảng 3 ngày nữa là nở rồi, đợi thêm vài ngày có sao đâu.”

Thanh Hạm thì không nghĩ vậy: “Chàng coi ta là đồ ngốc à? Nụ hoa chỉ mới bé chừng này, nếu muốn nở hoa, ít nhất cũng phải một tháng nữa. Làm sao có thể ba ngày sau sẽ nở được?” Tuy nàng không quá thích chăm sóc hoa, nhưng dù thế nào, nàng cũng vẫn là nữ tử, vẫn thích hoa. Tuy chưa từng chăm sóc hoa bao giờ, nhưng khi còn ở Thương Tố môn, đầu thu hàng năm nàng đều có thể nhìn thấy hoa cúc nở vàng khắp nơi, mà bây giờ chỉ mới gần cuối hè.

Trong đôi mắt sâu như nước hồ của Lăng Nhược Tâm thoáng hiện lên vẻ tính kế nói: “Chi bằng chúng ta đánh cược đi, cược hoa này sẽ nở trong vòng ba ngày. Sao hả?”

Thanh Hạm liếc nhìn hắn nói: “Vụ cá cược này có gì hay đâu mà cược. Chàng thua chắc rồi còn gì.” Nói vậy, nhưng nàng cũng rất tò mò, Lăng Nhược Tâm không phải người thích cá cược, hôm nay lại kiên quyết đưa nàng tới đây, còn muốn đánh cược với nàng nữa, e rằng có âm mưu khác, còn lâu nàng mới sa vào bẫy của hắn.

Lăng Nhược Tâm cười nói: “Có phải nàng cảm thấy trong chuyện này có âm mưu gì, nên mới không dám cược với ta không?”

Phép khích tướng vẫn rất hữu dụng đối với nàng. Quả nhiên, nàng nói ngay: “Tiểu xảo này của chàng có bao giờ lừa được ta chứ. Ta chỉ đang nghĩ, rõ ràng chàng thua chắc rồi, vì sao còn muốn đánh cược với ta thôi.”

Lăng Nhược Tâm nhìn Thanh Hạm nói: “Hoa sẽ không vì bất cứ cái gì khác mà nở, chỉ có thời điểm phù hợp mà thôi. Không ai có thể bắt nó nở được. Ta với nàng chỉ đang cược xem vận may của ai tốt hơn thôi mà. Sao hả? Nàng không dám à?”

Thanh Hạm biết nếu kỳ nở hoa chưa tới, thì dù thế nào hoa cũng sẽ không nở, lập tức nhìn hắn nói: “Cược thì cược, ai sợ ai chứ! Nhưng chàng muốn cược gì?”

Lăng Nhược Tâm nói: “Vậy cược là, nếu nàng thua, thì từ nay về sau phải quay lại mặc nữ trang, dùng thân phận nữ tử để thành thân lại với ta một lần nữa.”

Thanh Hạm nhìn Lăng Nhược Tâm từ trên xuống dưới một lần, nhìn thấy trong mắt hắn có vẻ tính kế rất rõ rệt. Suốt một thời gian vừa rồi, hắn luôn tìm mọi cách để thuyết phục nàng đổi lại mặc nữ trang, rồi thành thân lại với hắn, nhưng luôn bị nàng cự tuyệt. Bây giờ nhắc đến chuyện này, e là không đơn giản như vậy, nhưng nghĩ đến chuyện kỳ nở hoa không phải thứ mà hắn có thể khống chế được, nên nàng liền thuận miệng nói: “Nếu chàng thua thì sao?”

Lăng Nhược Tâm sờ mũi nói: “Nếu ta thua, sau này sẽ mặc nữ trang, cả đời làm ‘nương tử’ của nàng là được rồi.”

Hai mắt Thanh Hạm sáng rực lên, món cược này quả thực rất hấp dẫn. Suốt thời gian vừa rồi, nàng vẫn muốn bắt hắn quay lại mặc nữ trang, nhưng hắn sống chết không chịu đồng ý. Vì chuyện này mà hai người ầm ĩ không ít lần.

Thanh Hạm cắn răng nói: “Được! Quyết định vậy đi!”

Có điều, cảnh tượng ba ngày sau lại khiến Thanh Hạm sững sờ. Nàng vĩnh viễn không thể quên được cảnh tượng hoa cúc nở khắp vườn đó, từng đóa hoa vừa kiều diễm, vừa tươi đẹp, hương hoa như bao lấy nàng. Lăng Nhược Tâm kéo tay nàng đi tới một chân núi, ở đó có một hàng chữ được xếp bằng cánh hoa, viết: “Thanh Hạm, ta yêu nàng!”

Thanh Hạm nhìn chằm chằm Lăng Nhược Tâm một lúc lâu rồi nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

Lăng Nhược Tâm nghiêm trang đáp: “Nàng không cần quan tâm là có chuyện gì xảy ra, chấp nhận cược thì phải chấp nhận thua. Một tháng nữa chúng ta sẽ thành thân.”

Thanh Hạm khẽ cắn môi nói: “Ta thua rồi, nhưng mà ta cũng phải biết được nguyên nhân ta thua chứ.”

Trong mắt Lăng Nhược Tâm đầy sự vui vẻ và đắc ý nói: “Nguyên nhân nàng thua là vì ta yêu nàng! Ta dùng tình yêu của mình cảm động những bông hoa cúc này, nên chúng mới nở hoa đấy!”

Bây giờ nghĩ lại, Thanh Hạm vẫn còn thấy hối hận, lúc ấy nàng không nên đánh cược với hắn, cũng không nên tin vào lời ngon tiếng ngọt của hắn. Khi hắn nói ra câu đó, nàng không nên cảm động, mà là nên nổi cáu với hắn mới đúng, thì bây giờ đã không lâm vào tình cảnh này. Có điều, lúc ấy trong lòng nàng tràn ngập sự cảm động, làm sao có thể cáu giận được chứ!

Lăng Nhược Tâm này, thật sự đã ăn sạch nàng mất rồi! Tức giận nhất là, đến bây giờ nàng cũng không hiểu được vì sao trong ba ngày mà đám hoa đó có thể nở hết được!

Một tiếng động nhỏ vang lên, cửa phòng mở ra, khiến gió thu ùa vào, thổi ánh nến trên bàn khẽ lay động. Lăng Nhược Tâm mặc hỉ bào bước vào, chờ đến khi nhìn thấy rõ tình cảnh trong phòng, hắn hơi nhíu mày, nhưng vừa nhìn thấy mặt Thanh Hạm, hắn lại thấy buồn cười.

Hắn biết nàng vốn là một tiểu mỹ nhân, quả nhiên không làm cho hắn thất vọng, lớp phần dầy cộp trên mặt che đi khí khái anh hùng của nàng, nhưng lại thêm phần dịu dàng. Cái mũi nhỏ xinh, đôi môi nhỏ nhắn đỏ hồng như cánh hoa đào, giờ quay về nữ trang, lại được bộ hỉ phục tô điểm, nên nhìn nàng càng thêm quyến rũ. Khóe miệng hắn khẽ cong lên, chuyện nàng tự mình tháo mũ phượng, khăn hỉ, dường như cũng không còn quá quan trọng nữa.

Thanh Hạm lại cảm thấy bộ nam trang đó của hắn thật chói mắt. Nhớ năm đó, nàng cũng từng mặc bộ y phục đó bước vào động phòng, bây giờ bọn họ chỉ đổi vị trí một chút mà thôi. Lúc này nàng mới thực sự cảm nhận được, khi thành thân, nam nữ đổi vị trí cho nhau quả thực rất khá biệt.

Thanh Hạm tức giận nói: “Nhìn cái gì chứ? Đâu phải chưa từng nhìn thấy đâu?”

Lăng Nhược Tâm cười ha ha nói: “Đúng là đã nhìn thấy từ lâu, có điều, cho tới giờ cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của nàng. Trước kia ta chỉ cảm thấy nàng mặc nam trang nhìn cũng rất đẹp, nhưng giờ mới phát hiện ra, nàng mặc nữ trang còn đẹp hơn.”

Thanh Hạm hừ một tiếng nói: “Vậy sao? Có lẽ chúng ta đều giống nhau, ta cũng thấy chàng mặc nữ trang đẹp hơn!”

Lăng Nhược Tâm không tức giận, đi tới bên cạnh Thanh Hạm, cầm ấm trà lên định rót một tách ra uống, nhưng vừa cầm lên mới phát hiện ra, nước trong ấm đã bị Thanh Hạm uống hết sạch từ bao giờ. Hắn khẽ chép miệng nói: “Chẳng lẽ không ai dặn nàng rằng, tướng công chưa vào động phòng thì nàng không được ăn uống gì hay sao?”

Thanh Hạm trợn mắt nhìn trần nhà nói: “Nhưng mà ta nhớ rõ ta cũng từng làm tướng công, còn người nào đó mới là nương tử ấy!”

Ánh mắt Lăng Nhược Tâm như tỏa sáng, khẽ thở dài: “Thanh Hạm, ta nghĩ chúng ta đừng nên nhắc lại chuyện cũ nữa. Chúng ta đã trải qua bao khó khăn mới quay lại được thân phận thực, thật không dễ dàng gì. Mấy năm nay, vì chuyện này mà chúng ta đã phải trả giá quá đắt rồi. Từ nay về sau, chúng ta sẽ có thể sống cuộc sống vốn thuộc về chính mình.”

Thanh Hạm hơi ngẩn người. Cũng đúng, năm đó, là vì cái thánh chỉ quái quỷ kia, nên Lăng Nhược Tâm vẫn luôn phải sống một cuộc sống hắn không hề mong muốn, đường đường là một nam tử, lại bị mọi người coi như một nữ tử, chuyện này đúng là một nỗi nhục lớn đối với một nam tử. Còn nàng, cũng vì hắn mà vẫn luôn giả trai. Năm đó, nếu không có thánh chỉ kia, thì có phải quỹ đạo cuộc đời của bọn họ cũng sẽ thay đổi hay không?

Uống hết trà, nhưng vẫn còn rượu. Lăng Nhược Tâm rót hai ly rượu, đưa một ly cho Thanh Hạm nói: “Từ nay về sau, ta sẽ coi nàng là báu vật quý giá nhất trên đời này, ta sẽ yêu nàng, cưng chiều nàng!”

Thanh Hạm hơi nhíu mày hỏi: “Ý chàng là, mấy năm qua, chàng vẫn không yêu ta, không cưng chiều ta sao?”

Lăng Nhược Tâm ngớ người nói: “Nàng đừng xuyên tạc ý ta như thế, ta có yêu nàng, cưng chiều nàng hay không, chẳng lẽ nàng không cảm nhận được sao?”

Thanh Hạm khẽ hừ một tiếng nói: “Chuyện sau này chàng có cực kỳ yêu ta cưng chiều ta hay không, đâu có liên quan gì tới chuyện chúng ta có thành thân lại hay không?”

Lăng Nhược Tâm thở dài, thật sự không có cách nào nói lý được với nàng. Nếu đã không nói lý được, thì dùng phương pháp khác vậy. Hắn nhìn thẳng vào mắt Thanh Hạm nói: “Thanh Hạm, nhưng ta là nam nhân!”

Thanh Hạm nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, rồi ra vẻ không để tâm, nói: “Ta biết! Có điều, như vậy cũng không có nghĩa là nhất định phải thành thân!”

Lăng Nhược Tâm biết trong lòng nàng vẫn đang tức giận chuyện cá cược, liền kéo ghế vào gần nàng hơn một chút, miệng cũng ghé sát vào tai nàng nói: “Có phải nàng rất muốn biết vì sao hoa cúc lại nở trong vòng ba ngày không?”

Thanh Hạm quay đầu lại nói: “Đúng vậy!” Nhưng còn chưa dứt lời, môi của nàng đã bị hắn ngậm lấy. Tay hắn hơi vung lên, cả thân người nàng liền ngã vào lòng hắn.

Nụ hôn của hắn vừa dịu dàng vừa nóng bỏng, vừa triền miên lại vừa mềm mại, hôn đến mức hai má nàng đỏ bừng, không thở được nữa, hắn mới chịu buông nàng ra, khẽ ôm nàng vào lòng nói: “Chuyện này thật sự không hề quan trọng, quan trọng là… ta yêu nàng, đúng không?”

Đầu óc Thanh Hạm vẫn còn đang ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê, lập tức ngơ ngác gật đầu, rồi đến khi nghe rõ được ý tứ của hắn, liền mạnh mẽ lắc đầu.

Nhìn thấy bộ dạng đó của nàng, Lăng Nhược Tâm lại bật cười, bế nàng từ ghế lên, đi tới bên giường, nhẹ nhàng đặt nàng xuống, hai mắt sáng long lanh nói với nàng: “Thanh Hạm, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta…”

Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm không khỏi ngẩn người. Đây là lần thứ hai bọn họ thành thân. Tuy lần đầu tiên thành thân là sáu năm trước, nhưng cứ nhớ tới tình cảnh đêm hôm đó, nàng lại buồn cười. Thuốc bổ của Lăng Ngọc Song, xuân dược của Đoàn Lạc Trần, khiến cho đêm động phòng đầu tiên của bọn họ thực sự rất phấn khích, cuối cùng, nàng không kìm được liền phì cười.

Lăng Nhược Tâm hỏi: “Nàng cười gì thế?”

Thanh Hạm đáp: “Chắc chàng còn nhớ rõ chuyện lần trước chúng ta thành thân chứ?”

Mắt Lăng Nhược Tâm thoáng lạnh đi, rồi chỉ giây lát sau, hắn lại ghé sát vào người Thanh Hạm nói: “Chuyện kia đừng nhắc lại nữa, quan trọng nhất là đêm nay cơ…” Dứt lời, môi hắn áp mạnh xuống môi Thanh Hạm, toàn bộ thân người cũng đè xuống người nàng.

Đúng lúc này, một giọng nói non nớt lại truyền tới từ cửa sổ: “Không cho ông bắt nạt cha ta!” Ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, Vô Ưu nổi giận đùng đùng đi tới, mạnh mẽ kéo chân Lăng Nhược Tâm.

Đi đằng sau thân thể nhỏ bé đó, còn có cả Tô Tích Hàn và Thanh Sơn. Thanh Sơn vốn định đến náo động phòng, nhưng giữa đường lại gặp Tô Tích Hàn và Vô Ưu đang chơi đùa với nhau, hắn liền dỗ Vô Ưu tới đây, nói là Lăng Nhược Tâm muốn ức hiếp Thanh Hạm. Vô Ưu còn nhỏ tuổi, làm sao hiểu được mấy chuyện này, bà người vừa nằm bò ra ở cửa sổ, Vô Ưu liền nhìn thấy ngay tình cảnh Lăng Nhược Tâm đè lên người Thanh Hạm, con bé vô cùng tức giận, vội lên tiếng ngăn cản. Chờ đến khi Thanh Sơn và Tô Tích Hàn kịp phản ứng, thì Vô Ưu đã vào tân phòng rồi.

Lăng Nhược Tâm hít sâu một hơi, đành phải nhảy từ trên giường xuống. Có điều, chuyện tốt bị quấy rầy, trong lòng hắn khó tránh khỏi bực tức, nhưng người phá rối lại chính là con gái hắn, khiến hắn tức mà không thể làm gì được.

Vừa nghe thấy giọng nói của Vô Ưu, mặt Thanh Hạm đỏ bừng, ngồi bật dậy, bước xuống giường.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Thanh Hạm, Vô Ưu ngẩn người, sau đó lại kinh hãi kêu lên: “Cha, sao cha lại thành thế này?” Tuy Thanh Hạm đã nói với con bé rất nhiều lần, bảo con bé gọi mình là mẹ, nhưng cái cô nhóc này, vô cùng cố chấp, sống chết cũng không chịu sửa lại, vẫn gọi cha ơi cha à suốt.

Thanh Hạm ôm con bé vào lòng, trừng mắt nói: “Nhóc ngốc này, đã bảo con bao nhiêu lần rồi, gọi ta là mẹ!” rồi nàng chỉ Lăng Nhược Tâm nói: “Hắn mới là cha con!”

Vô Ưu vẫn không hiểu, lại hỏi: “Nhưng rõ ràng cha là cha con mà!”

Thanh Hạm nghe thấy Vô Ưu nói vậy, lại thở dài thật dài, mỗi lần nói chuyện đều là thế này, thật sự khiến nàng không biết phải làm sao!

Vô Ưu nhìn dáng vẻ này của Thanh Hạm, lại nói tiếp: “Nhưng mà, cha, bộ dạng này của cha khác bình thường rất nhiều. Rất giống bà vú!” Tuy con bé vẫn gọi Thanh Hạm là cha, nhưng đã đổi cách gọi Tô Tích Hàn thành bà vú rồi.

Tô Tích Hàn thầm hít sâu một hơi, dù thế nào, nàng cũng vẫn là một hoàng hoa khuê nữ, lại bị một đứa trẻ gọi là bà vú, nghe thật kỳ quặc. Nàng cũng không hiểu vì sao Vô Ưu vẫn cố chấp gọi Thanh Hạm là cha nhưng lại gọi nàng là bà vũ. Nghĩ lại thì bây giờ chỉ có Lăng Nhược Tâm là đáng thương nhất, cho tới bây giờ Vô Ưu cũng không chịu gọi hắn tử tế, mỗi lần đều gọi ‘này này’ mà thôi!

Nhìn thấy Thanh Sơn và Tô Tích Hàn đứng đằng sau Vô Ưu, Lăng Nhược Tâm hừ lạnh một tiếng nói: “Thanh Sơn, lần này là chủ ý của ai?” Hắn cảm thấy lửa giận của mình như bùng lên tứ phía. Nếu không phải vì Tô Tích Hàn châm ngòi, Vô Ưu cũng sẽ không phản ứng với hắn như thế. Thanh Sơn này cũng giỏi thật, còn dám đưa Vô Ưu tới náo động phòng!

Thanh Sơn ngượng ngùng nói: “Lần này không phải là chủ ý của ai cả. Vô Ưu muốn gặp Thanh Hạm nên ta đưa con bé tới đây, không ngờ lại quấy rầy hai người. Ngại quá! Tích Hàn, chúng ta nên ra ngoài nhanh một chút thì hơn.”

Bình thường Thanh Sơn cũng không phải là người mồm mép nhanh nhạy, nhưng ít ra nói chuyện cũng rõ ràng rành mạch, bây giờ bị Lăng Nhược Tâm hỏi như vậy, trong lòng hắn vô cùng bối rối, lời nói ra cũng mâu thuẫn trước sau. Nếu hắn chỉ đưa Vô Ưu tới đây, thì sao Vô Ưu lại phủ phục ngoài cửa sổ? Hắn biết cái cớ của mình không thể lừa được Lăng Nhược Tâm, nhưng cũng hy vọng tốt nhất là Lăng Nhược Tâm không nhận ra, trong lòng cũng hơi hối hận, sớm biết thế này đã không đưa Vô Ưu tới đây.

Nhìn thấy sắc mặt Lăng Nhược Tâm không tốt, Tô Tích Hàn cũng hiểu rất rõ thủ đoạn của hắn, nghe Thanh Sơn nói vậy, nàng ta liền vội vàng đi theo Thanh Sơn ra cửa.

Lăng Nhược Tâm nói: “Hai người đừng đi vội. Ta vốn định sáng mai sẽ tìm Thanh Sơn, vừa lúc, Thanh Sơn lại tới đây. Ngày mai ngươi hãy đi tới Vô Hối sơn trang ở nước Long Miên, xử lý chuyện bên đó đi.”

Vừa nghe hắn nói vậy, mặt Thanh Sơn nhăn lại như quả mướp đắng. Gần đây, khó khăn lắm hắn mới có chút tiến triển với Tô Tích Hàn, giờ Lăng Nhược Tâm lại tách bọn họ ra. Dù hắn có lỗi, nhưng cũng đâu cần phải dùng hạnh phúc cả đời của hắn để trừng phạt hắn chứ… Hắn liền lên tiếng cầu xin: “Trang chủ, ta biết ta sai rồi!”

Lăng Nhược Tâm nhíu mày nói: “Sao thế? Ngươi làm việc luôn luôn cẩn thận, có thể làm sai chuyện gì chứ?”

Thanh Sơn cúi gập đầu nói: “Trang chủ, ta thật sự biết sai rồi, ngài hãy bỏ qua cho ta lần này đi!”

Lăng Nhược Tâm thản nhiên nói: “Được rồi, nếu ngươi thật sự biết sai, thì sau này cứ quay về nước Long Miên là được. Giờ thì lui xuống đi!”

Thanh Sơn liếc mắt nhìn Tô Tích Hàn, thở dài thật dài, ngày mai với sau này thì có gì khác nhau đâu?

Tuy Thanh Hạm cũng tức giận vì Thanh Sơn đưa Vô Ưu tới đây, nhưng nhìn bộ dạng đáng thương của hắn, nàng lại không nỡ, nói: “Thanh Sơn, huynh ngốc thật đấy, nếu huynh thật sự có ý, thì cũng có thể lừa người nào đó cùng đến nước Long Miên mà. Tới đó rồi, trời cao, hoàng đế xa, huynh muốn làm thế nào thì làm! Có điều, nếu có rượu mừng thì cũng đừng giấu không cho chúng ta biết!” Nói đến vậy rồi mà Thanh Sơn còn không hiểu thì đúng là quá ngu ngốc!

Nghe Thanh Hạm nói vậy, mặt Thanh Sơn tươi tỉnh hẳn, nhìn Tô Tích Hàn nói: “Tích Hàn, nàng đi Long Miên cùng ta được không?”

Tô Tích Hàn oán hận trừng mắt lườm Thanh Hạm một cái nói: “Ta đi đến cái nơi quỷ quái đó làm gì chứ!” Dứt lời, nàng quay đầu muốn rời đi.

Thanh Hạm lại đứng trong phòng, giọng nói cực kỳ âm u nói: “Nếu Tích Hàn không muốn đi, ta cũng không miễn cưỡng. Vậy chi bằng, cô ở lại đây đi, chúng ta sẽ tính toán kỹ càng nợ nần vài năm qua, sao hả?”

Vừa nghe Thanh Hạm nói vậy, Tô Tích Hàn đang định phản bác, lại nhìn thấy Lăng Nhược Tâm lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng ta, khiến nàng ta hít sâu một hơi nói: “Ta vốn tưởng chỉ có Lăng Nhược Tâm vô cùng giảo hoạt, không ngờ cô cũng gian trá y như hắn. Coi như ta sợ các người đi!” Dứt lời, nàng ta nhanh chân bước ra ngoài.

Thanh Sơn vừa thấy tình huống này, mặt mày liền hớn hở nói: “Đa tạ trang chủ, đa tạ phu nhân!” Vừa dứt lời, hắn cũng vội vàng chạy đuổi theo Tô Tích Hàn, sau khi ra cửa còn không quên đóng cửa lại.

Nhìn thấy Tô Tích Hàn và Thanh Sơn cùng rời đi, Vô Ưu nhất thời không hiểu gì, chỉ mở to mắt hết nhìn Thanh Hạm lại nhìn Lăng Nhược Tâm, cũng không hiểu vì sao vẻ mặt Tô Tích Hàn lại không vui rời đi như thế, còn Thanh Sơn lại tỏ ra vô cùng vui vẻ.

Lăng Nhược Tâm nhìn Vô Ưu ở trong lòng Thanh Hạm, thầm hít sâu một hơi. Một năm nay hắn dùng mọi cách, cả cưỡng ép, cả dụ dỗ, mà con bé vẫn không chịu gọi hắn là cha, nghĩ ra, hắn cũng thật thất bại. Hắn lập tức ngồi xuống cạnh Thanh Hạm, nói với Vô Ưu: “Vô Ưu, vì sao con không chịu gọi ta là cha?”

Trong mắt Vô Ưu lộ ra vẻ khinh thường nói: “Vì sao phải gọi ông là cha chứ? Ông thì có bản lĩnh gì đặc biệt nào? Hơn nữa, cha cũng nói, bao nhiêu năm như vậy, ông cũng không thèm quan tâm đến ta, không gọi ông là cha vì muốn giúp mẹ hả giận, cũng là để trừng phạt ông đó.”

Cô bé vừa dứt lời, Lăng Nhược Tâm liền trừng to hai mắt nhìn Thanh Hạm nói: “Nàng thật là có bản lĩnh. Ngoài mặt thì bảo Vô Ưu gọi ta là cha. Sau lưng lại không cho con bé gọi ta là cha. Thanh Hạm, nếu nàng có vấn đề gì thì cứ nói thẳng với ta, đâu cần phải dùng quỷ kế thế này chứ?” Vậy mà hắn cứ nghĩ Vô Ưu không gọi hắn là cha là do Tô Tích Hàn, không ngờ nàng cũng đứng sau lưng đạp cho hắn một cước.

Thanh Hạm rúc rúc vào người Lăng Nhược Tâm nói: “Ta cũng chỉ nói với Vô Ưu có một lần thôi, không ngờ con bé lại nhớ rõ như vậy!” Nàng như chợt nhớ ra gì đó, lại nói tiếp: “Nếu nói đến quỷ kế, ta làm sao so được với chàng! Hơn nữa, đúng là năm năm nay chàng đều không làm tròn trách nhiệm của một người cha mà, làm sao trách Vô Ưu không nhận chàng được!”

Nhắc đến chuyện này, Lăng Nhược Tâm cũng á khẩu, thầm thở dài một hơi, nhưng vẫn cực kỳ không cam lòng chuyện Vô Ưu không chịu gọi hắn là cha, liền nhìn Vô Ưu nói: “Cha con rất có bản lĩnh, mọi chuyện đều giỏi hơn mẹ con rất nhiều.”

Vô Ưu khinh thường nói: “Tin ông mới là lạ!” Tuổi còn nhỏ mà giọng điệu đã kiêu căng ngạo mạn như vậy rồi.

Nhìn thấy dáng vẻ của Vô Ưu, Thanh Hạm cũng buồn cười.

Lăng Nhược Tâm nói: “Hay là thế này đi, con tùy tiện ra một đề mục. Chúng ta thi đấu một lần. Nếu con thua, con phải gọi ta là cha. Sao hả?”

Vô Ưu hỏi: “Chẳng lẽ nếu ông thua ta, ông sẽ gọi ta là mẹ sao?”

Nghe Vô Ưu nói vậy, Lăng Nhược Tâm tức muốn hỏng người. Vô Ưu có dáng vẻ cực kỳ giống hắn, nhưng cái tính nói năng không thèm giữ mồm giữ miệng kia thì lại cực kỳ giống ai đó… Gọi con bé là mẹ à? Thói đời gì thế này chứ? Con gái của hắn lại dám cá cược với hắn như vậy, không tức giận cũng không được!!! Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Được! Con nói đi, muốn thi cái gì?”

Vô Ưu nghĩ một chút rồi nói: “Vậy thi thêu thùa đi!” Đây là thế mạnh của con bé, con bé vẫn không quên ngày đó con bé đã đánh bại Kim Tú Tú như thế nào.

Khóe miệng Lăng Nhược Tâm thoáng xuất hiện một nụ cười gian xảo nói: “Được, thi thì thi!”

Thanh Hạm đứng bên cạnh, nhìn cặp cha con dở hơi này nói qua nói lại, không khỏi lắc đầu, liền thêm dầu vào lửa: “Hai người cứ từ từ mà thi nhé. Ta sẽ làm trọng tài. Người thua không được nuốt lời!” Dứt lời, nàng lạnh lùng hừ với Lăng Nhược Tâm một tiếng. Nàng thật sự không thể tưởng tượng được tình cảnh Lăng Nhược Tâm thua Vô Ưu, rồi phải gọi Vô Ưu là mẹ!

Nhìn bộ dạng đó của nàng, Lăng Nhược Tâm cũng khẽ hừ một tiếng, rồi sai nha hoàn đi lấy hai bộ chỉ thêu nhiều màu đến. Chuẩn bị xong vải vóc, kim chỉ, hai cha con một lớn một nhỏ bắt đầu so tài thêu thùa trong tân phòng.

Thanh Hạm nhàm chán nhìn dáng vẻ chăm chú thêu thùa của hai người dở hơi kia ở dưới nến, nàng vặn người một cái, rồi một mình nằm trên giường ngủ quên mất. Cũng không biết ngủ bao lâu, bỗng nàng bị một tiếng khóc đánh thức. Nàng vội mở to mắt, nhìn thấy Vô Ưu đang ngồi khóc trước tấm vải thêu, còn Lăng Nhược Tâm thì đắc ý đứng nhìn.

Nhìn tình cảnh này, Thanh Hạm giận dữ nói: “Lăng Nhược Tâm, chàng làm gì thế! Còn ức hiếp cả con gái của mình nữa, chàng… còn có nhân tính không hả?”

Lăng Nhược Tâm sờ mũi nói: “Ta đâu có ức hiếp con bé, tự con bé thua nên mới khóc mà.”

Hắn vừa dứt lời, Vô Ưu liền chạy tới bên Thanh Hạm nói: “Cha, ông ta cậy lớn ức hiếp nhỏ. Thắng không vẻ vang gì!”

Lăng Nhược Tâm vội kéo Vô Ưu vào lòng nói: “Cái gì mà nói là cậy lớn ức hiếp nhỏ? Cái gì mà thắng không vẻ vang? Cô nhóc này, chẳng lẽ con không biết là tình nguyện cược thì phải chấp nhận thua sao? Hơn nữa, đề mục này còn là tự con đặt ra đấy chứ!”

Vô Ưu nghẹn lời, liền bĩu môi, nhưng trong lòng vẫn không phục, lại không thể không chịu thua, đành nức nở nói: “Nhưng rõ ràng ông lớn hơn ta mà!”

Lăng Nhược Tâm cười nói: “Năm đó, khi con thắng Kim Tú Tú, sao con không nói mình nhỏ?”

Vô Ưu nhất thời không biết nói gì, nhìn hai cha con dở hơi này, Thanh Hạm không khỏi lắc đầu, liền bước tới xem rốt cuộc bọn họ thêu cái gì. Chỉ vừa liếc mắt một cái, nàng lại không kìm được, khẽ bật cười, tim cũng trở nên mềm mại vô cùng. Thì ra hai cha con đều thêu hoa xen. Vô Ưu thêu cực kỳ sống động, nhưng vẫn kém hơn Lăng Nhược Tâm một chút. Quan trọng nhất là, Lăng Nhược Tâm thêu hoa văn hai mặt, hoa sen ở hai mặt lại không giống nhau, còn Vô Ưu lại chỉ có thể thêu được hoa văn một mặt thôi. Trình độ thêu thùa này, cao thấp thế nào, chỉ nhìn qua cũng thấy quá rõ ràng.

Thanh Hạm kéo tay Vô Ưu nói: “Vô Ưu, bây giờ con đã tin rằng hắn có bản lĩnh, có thể làm cha con rồi phải không?”

Tuy Vô Ưu không cam lòng nhưng cũng đành phải gật đầu.

Lăng Nhược Tâm nhìn Vô Ưu nói: “Giờ con thua rồi, còn không gọi cha đi!” Giọng nói của hắn vừa có chút vui sướng, lại có cả vẻ đắc ý khó giấu.

Vô Ưu đành phải gọi: “Cha!” rồi quay đầu nói với Thanh Hạm: “Cha, sao ông ấy có thể thêu được hoa văn hai mặt?” Con bé thật sự rất ngạc nhiên cũng rất khâm phục, nhưng bây giờ vẫn cảm thấy không cam lòng, nên không thèm hỏi thẳng Lăng Nhược Tâm mà quay sang hỏi Thanh Hạm.

Lăng Nhược Tâm nói: “Con cũng gọi ta là cha rồi, vậy giờ hẳn là con nên gọi nàng khác đi chứ?” Dứt lời, hắn chỉ về phía Thanh Hạm.

Vô Ưu nghĩ một chút rồi gọi: “Mẹ!”

Nghe thấy tiếng gọi này của Vô Ưu, rốt cuộc Lăng Nhược Tâm cũng có thể thở phào một hơi. Một năm, cuối cùng hắn cũng có thể làm cho Vô Ưu gọi hắn là cha, gọi Thanh Hạm là mẹ. Hắn làm cha quả thực cũng không dễ dàng gì. Nhưng mà tính đi tính lại, nếu hắn sớm để cho Vô Ưu chứng kiến tài nghệ thêu thùa tuyệt thế vô song của hắn, thì đã không phải chờ đợi cả một thời gian dài như thế!

Lăng Nhược Tâm nhìn Vô Ưu nói: “Từ nay về sau, không cho con gọi sai nữa. Nếu không, để ta thấy được, ta sẽ phạt con đó! Còn nữa, nếu con muốn học kỹ thuật thêu hai mặt, thì có thể hỏi trực tiếp ta, không cần phải quanh co lòng vòng hỏi mẹ con! Được rồi, đêm đã khuya, mau lên giường ngủ thôi!”

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn, Thanh Hạm liền phì cười. Bộ dạng đó, quả thật có chút cảm giác là một người cha nghiêm túc.

Vô Ưu hơi sợ hãi liếc nhìn Lăng Nhược Tâm một cái, rồi ngoan ngoãn leo lên giường đi ngủ. Dù sao, con bé cũng chỉ là một đứa trẻ, chuyện vừa rồi cũng quên rất nhanh. Thêu thùa cả đêm con bé cũng mệt nhoài. Thanh Hạm cởi áo khoác giúp con bé, con bé ghé đầu vào gối rồi lại ngủ thật say.

Lăng Nhược Tâm ngắm nhìn Vô Ưu, khóe miệng khẽ cong lên cười, ôm Thanh Hạm nói: “Mệt mỏi lâu như vậy, rốt cuộc chúng ta cũng có thể tận hưởng đêm động phòng hoa chúc chân chính rồi!” Dứt lời, hắn liền hôn lên mặt nàng.

Thanh Hạm mỉm cười đẩy hắn ra nói: “Còn đêm động phòng cái gì nữa! Chàng nhìn xem, trời sáng rồi kìa!”

Lăng Nhược Tâm ngẩn người, quay đầu nhìn ra cửa sổ, quả nhiên, ánh nắng sớm đã bắt đầu chiếu qua khe cửa, khiến trong phòng cũng hửng sáng lên. Đôi nến long phương cũng đã cháy hết, sáp nến chảy thành một đống lớn ở trên bàn. Hắn vốn mải mê tỷ thí với Vô Ưu, không ngờ lại tỷ thí tới tận bình minh.

Lăng Nhược Tâm thầm hít sâu một hơi, sao mệnh hắn lại khổ thế chứ, mất bao nhiêu tâm lực mới có được đêm động phòng hoa chúc, không ngờ lại để phí lãng xẹt thế này. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Vô Ưu một lúc, nhưng rồi lại nghĩ, mất công sức cả đêm mới có thể khiến Vô Ưu tình nguyện gọi hắn là cha, như vậy cũng tính là có lời rồi.

Ngày hôm đó, hai người ngủ thẳng đến quá trưa mới tỉnh dậy. Thanh Hạm nhìn đám nữ trang rườm rà kia lại thấy đau đầu. Nàng thật sự không biết phải mặc từ đâu.

Nhìn thấy dáng vẻ khó xử của nàng, Lăng Nhược Tâm khẽ cười nói: “Nương tử, để vi phu giúp nàng mặc quần áo!” Dứt lời, hắn cũng không thèm quan tâm Thanh Hạm có đồng ý hay không, liền cầm bộ xiêm y màu hồng phấn ở đầu giường lên, giúp Thanh Hạm mặc vào.

Thanh Hạm thở dài, đây là lần đầu tiên nàng mặc xiêm y màu hồng phấn. Nàng biết Lăng Nhược Tâm cố ý, nhưng nghĩ lại, thì dù sao nàng cũng đã đồng ý với hắn là sẽ mặc nữ trang rồi, màu gì thì có quan trọng gì đâu, nàng lại nói: “Người ta nói, nữ nhân vì người mình yêu mà làm đẹp. Giờ ta đã biết vì sao đám phi tần trong cung muốn dùng Lưu Quang Dật Thải để may y phục rồi.”

Lăng Nhược Tâm vừa giúp nàng mặc đồ, vừa nói: “Thật ra, dùng Lưu Quang Dật Thải để may y phục cũng không phải chuyện gì tốt.”

Thanh Hạm ngạc nhiên nói: “Vì sao?”

Lăng Nhược Tâm khẽ cười, lại ra vẻ thần bí nói: “Vì nếu mặc Lưu Quang Dật Thải hàng ngày, sẽ gây ra thương tổn cho cơ thể. Nếu mặc quanh năm suốt tháng, thì tuổi thọ của người ta sẽ giảm đi.”

Nghe mấy lời này, Thanh Hạm không khỏi kinh hãi nói: “Sao có thể thế được?” Nàng chợt nhớ trong thành phần thuốc nhuộm của Lưu Quang Dật Thải có Thiên Tâm lan, mà lần đó lúc bọn họ đi hái Thiên Tâm lan, bên cạnh đó lại có cỏ độc, liền hỏi: “Chẳng lẽ Thiên Tâm lan cũng có độc à?”

Lăng Nhược Tâm nhìn Thanh Hạm nói: “Bản thân Thiên Tâm lan thì không có độc. Nhưng sau khi chiết xuất thành nước, rồi nhuộm vải, nếu bị lẫn vào mồ hôi của người, thì sẽ thành độc dược. Nếu nữ nhân thường xuyên mặc trên người, sẽ vì trúng độc mà chết.”

Thanh Hạm như chợt nhớ ra, nói: “Ý chàng là, thái hậu căn bản không có bệnh, mà vì Lưu Quang Dật Thải sao?” Thảo nào hoàng thái hậu cũng mất ngay sau khi nhận được Lưu Quang Dật Thải vài năm, thì ra là vì nguyên nhân này. Xem ra, đám phi tần trong hậu cung, vì không có được Lưu Quang Dật Thải, mà lại thành giữ được mạng sống.

Lăng Nhược Tâm gật đầu nói: “Đúng thế, ngày đó khi tiến cung dâng vải, ta rất oán hận hành động độc đoán của hoàng thất, nên cũng để mặc họ. Dù sao, những nữ tử ác độc như họ, có chết cũng không đáng tiếc. Cho nến, năm đó, khi dì trộm mất Lưu Quang Dật Thải của bà ngoại, ta cũng vờ như không biết.”

Thanh Hạm hỏi: “Đúng rồi, sao ta không tìm thấy dì và Nhược Tình đâu? Họ đi đâu rồi? Không phải là không có Lưu Quang Dật Thải nữa sao? Làm sao họ trộm được?”

Lăng Nhược Tâm đáp: “Thật ra, trước khi bà ngoại ta chết, có để lại một tấm Lưu Quang Dật Thải. Lúc ấy, bà đã phát hiện ra Lưu Quang Dật Thải hơi khác thường, nên mới giấu nó đi. Không ngờ lại bị dì phát hiện rồi trộm mất. Ngày đó, khi Huyến Thải sơn trang gặp khó khăn, bà ta trộm một ít ngân lượng của Huyến Thải sơn trang, rồi rời khỏi Huyến Thải sơn trang. Ta đã từng phái người đi tìm tung tích của bà ta, thì biết tin bà ta đã bệnh nặng, có lẽ giờ cũng qua đời rồi.”

Thanh Hạm thầm hít sâu một hơi, kết cục của việc tham lam là như thế sao. Nàng lại chợt nghĩ ra, hỏi tiếp: “Sao chàng biết Lưu Quang Dật Thải có độc?”

Lăng Nhược Tâm nói: “Cũng phải cảm ơn bản ghi chép của vị Hoàng hậu trong Hoàng lăng kia. Trong đó có ghi lại những điều cần chú ý khi sử dụng Thiên Tâm lan, nên ta mới biết được. Sau đó, ta cũng nhìn thấy ghi chú của bà ngoại ta về Lưu Quang Dật Thải. Thì ra, bà đã sớm biết Lưu Quang Dật Thải rất có hại rồi.”

Thanh Hạm lại thở dài nói: “Thì ra, cái gì đẹp cũng có độc.”

Lăng Nhược Tâm khẽ cười, không đáp.

Trước bàn trang điểm, Thanh Hạm ngẩn người nhìn mình qua chiếc gương đồng. Thì ra, mặc nữ trang khác mặc nam trang nhiều như vậy.

Nhìn dung nhan trong chiếc gương đồng, nàng khẽ thở dài, nàng chưa bao giờ nghĩ, khi quay về mặc nữ trang, nàng cũng mang dáng vẻ của một kẻ gây họa thế này.

Trên bàn trang điểm có rất nhiều các món trang sức mà Lăng Nhược Tâm tặng cho nàng, mỗi món đều cực kỳ khéo léo, đẹp đẽ, nhưng không có cái nào nàng biết cách dùng cả. Nàng nhìn trái nhìn phải, thật sự không biết làm sao.

Lăng Nhược Tâm ở đằng sau nhìn thấy vẻ khó xử của nàng, liền khẽ cười nói: “Xem ra, sau này mỗi sáng ta lại có thêm một việc để làm rồi.” Dứt lời, hắn cầm lấy cây lược gỗ, nhẹ nhàng chải đầu cho nàng, động tác vừa nhẹ nhàng, vừa thuần thục.

Thanh Hạm nũng nịu nói: “Tướng công, sau này ta vẫn mặc nam trang được không? Chàng xem, phiền toái thế này…!” Nàng không biết mặc nữ trang, cũng không biết chải đầu, đây đúng là chuyện quá phiền phức.

Lăng Nhược Tâm cười nhạt nói: “Phiền toái à? Sao ta chẳng thấy có gì phiền phức nhỉ? Nếu nàng không biết mặc y phục nữ, mỗi ngày ta sẽ dạy nàng mặc, nếu nàng không biết chải đầu, mỗi ngày ta sẽ dạy nàng chải.”

Thanh Hạm giận dữ nói: “Nếu cả đời ta cũng không học được mặc y phục nữ với chải đầu thì sao?”

Mắt Lăng Nhược Tâm nhìn nàng đầy vẻ dịu dàng, hắn khẽ nói: “Vậy thì cả đời này, ta sẽ giúp nàng mặc xiêm y, chải đầu cho nàng!”

Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm không khỏi ngẩn người. Hắn đã nói đến thế rồi, nàng cũng không thể nói thêm gì nữa, chỉ khẽ khàng nói: “Nhưng rồi sẽ có một ngày chàng thấy phiền phức, rồi cũng sẽ có người cười chê chàng, nói chàng là một đại nam nhân mà cả ngày chỉ biết chải đầu cho nương tử.”

Lăng Nhược Tâm khẽ cười: “Người đời muốn nói gì thì nói, ta nguyện ý làm gì mới là quan trọng. Hơn nữa, hai mươi năm trước, ngày nào ta cũng mặc y phục nữ, còn không sợ bị người ta cười chê, thì sao bây giờ ta phải sợ chứ?”

Trong lòng Thanh Hạm vô cùng ấm áp, khẽ cắn môi nói: “Đây là tự chàng nói đấy, sau này không cho chàng nuốt lời!” Nếu hắn đã không sợ phiền, vậy thì đành phải để hắn chịu thua thiệt một chút đi. Dù sao đây cũng đâu phải chuyện gì xấu.

Lăng Nhược Tâm cười nói: “Nam tử hán đại trương phu, nhất ngôn cửu đỉnh!” Giúp nương tử của mình chải đầu, vốn là chuyện cực kỳ hạnh phúc, sao có thể nuốt lời được. Hắn nhìn Thanh Hạm rồi nói tiếp: “Nếu thực sự có kiếp sau, ta vẫn mong được làm tướng công của nàng. Nếu nàng vẫn không biết mặc y phục, chải đầu, thì đời đời kiếp kiếp ta sẽ giúp nàng mặc y phục, chải đầu. Tuyệt đối không nuốt lời!”

Thanh Hạm cười thật tươi, trong nụ cười chứa đầy vẻ hạnh phúc.

Lăng Nhược Tâm lấy một chiếc trâm cài tóc hình hoa sen trên bàn trang điểm, gài lên đầu Thanh Hạm nói: “Nhìn xem, nàng có thích kiểu tóc này không?”

Thanh Hạm nhìn vào trong gương đồng, chỉ nhìn thấy một nữ tử mặc xiêm y màu hồng phấn, cười ngây ngô với chiếc gương. Đứng bên cạnh nàng là một nam tử dịu dàng mặc xiêm y màu trắng, mặt đầy vẻ âu yếm ngắm nàng. Trong lòng nàng tràn ngập hạnh phúc, mắt cũng đầy ý cười, còn về kiểu tóc kia thế nào, thật sự không hề quan trọng chút nào cả.

Nàng nhẹ nhàng xoay người sang, vòng tay ôm cổ hắn nói: “Ta rất thích!” Cũng không biết nàng đang nói là thích kiểu tóc này, hay là thích hắn. Dứt lời, nàng nhón gót, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.

Có điều, còn chưa kịp hôn, đã nghe thấy giọng trẻ con vang lên: “Cha, mẹ, hai người đang làm gì thế?”

Lăng Nhược Tâm và Thanh Hạm cùng hít sâu một hơi, sao bọn họ lại quên mất còn một bảo bối này đang ở trong phòng chứ! Có điều, cuộc sống hạnh phúc còn rất dài, bọn họ cũng không cần phải quá sốt ruột! Bây giờ cứ tạm thời nhịn xuống đi! Dù sao, cũng không thể dạy hư trẻ nhỏ được!

Có điều, cả hai người đều không phát hiện, khóe miệng Vô Ưu khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười đắc ý…

HOÀN!!!

***