Nương Tử Đừng Nghịch Nữa

Chương 29: Thoải mái lắm ! Dùng sức chút đi!



“Ta nói cho ngươi biết, ta ngủ trên giường, ngươi ngủ dưới đất! Ngươi dám tranh chỗ với ta thì ngươi nhất định phải chết!” – Úc Phi Tuyết hung tợn gầm lên với Lãnh Dịch Hạo.

“Ta là người bệnh!” – Lãnh Dịch Hạo lười biếng ưỡn người. Thật ra giả vờ bệnh tật cũng mệt chết đi được.

“Ngươi là người chết! Tránh ra!” – Úc Phi Tuyết một cước đá Lãnh Dịch Hạo xuống giường.

“Ai yo –” – Lãnh Dịch Hạo phát ra một tiếng kêu kinh động đất trời.

“Vương gia, ngài làm sao vậy ? Có cần lão nô đến hầu hạ ngài không ?” – tiếng Dung ma ma đúng lúc truyền từ ngoài cửa vào.

Úc Phi Tuyết đầu tiên kéo Lãnh Dịch Hạo lên giường:

“Không cần đâu, có ta ở trong này hầu hạ Vương gia là đủ rồi. Đêm đã khuya, ma ma nghỉ ngơi đi.”

Úc Phi Tuyết vừa nhẹ nhàng trả lời, vừa hốt hoảng lấy tay che miệng Lãnh Dịch Hạo, gần như toàn bộ cơ thể đều ở trên người Lãnh Dịch Hạo, sợ Lãnh Dịch Hạo sẽ phát ra mấy tiếng không nên có.

Nữ nhân này sao lại còn nhẹ hơn cả cái chăn thế này, rốt cục thì nàng ta có ăn cơm không vậy ?

Lãnh Dịch Hạo cảm thấy rất khó chịu, lấy tay mình đè lên Úc Phi Tuyết.

“Ngươi làm cái gì !” – Úc Phi Tuyết vung tay lên, chát một cái tát lên mặt Lãnh Dịch Hạo.

“A –” – Lãnh Dịch Hạo thành công phát ra một tiếng hét thảm thiết, lần này là thật. Nàng đánh hắn! Hắn đơn giản mới lấy tay “đè” lên nàng một chút, cũng không tính là ôm mà!

“Vương gia, ngài thật sự không có việc gì chứ ?” – Dung ma ma lo lắng hỏi. Nghe tiếng, bà dường như muốn phá cửa vào.

“Nói đi!” – Úc Phi Tuyết cuối cùng cũng hiểu, nàng nói cũng không có tác dụng gì, vì thế nàng lấy tay chọc Lãnh Dịch Hạo.

“Nói cái gì ?” – Muốn hắn phối hợp thì phải trả một cái giá. Đôi mắt gian xảo của Lãnh Dịch Hạo chợt lóe lên, khóe môi lạnh lùng gợn lên một độ cong, tiếp tục giả ngu.

“Nói ngươi không có việc gì!” – Úc Phi Tuyết dường như sắp cắn răng nghiến lợi.

Lãnh Dịch Hạo chỉ chỉ vào khuôn mặt vừa bị đánh:

“Đau quá.”

Úc Phi Tuyết dùng sức thổi thổi lên khuôn mặt tuấn tú của hắn:

“Hết đau chưa?”

Một mùi thơm thiếu nữ thoang thoảng bên người làm tim Lãnh Dịch Hạo đập nhanh chóng. Trong đôi mắt sáng lên hai ngọn lửa.

“Chưa.” – giọng nói yếu ớt mang theo vài phần ấm ức, Lãnh Dịch Hạo quyết định tiếp tục tận dụng lợi thế.

Úc Phi Tuyết cắn chặt răng, tiếp tục đối thổi hơi vào mặt Lãnh Dịch Hạo.

“Thật thoải mái!” – Lãnh Dịch Hạo không kìm lòng được rên thành tiếng, thật sự rất thoải mái, ấm ấm, mềm mềm, nhè nhẹ.

“Tiếp tục đi.” – tay Lãnh Dịch Hạo đặt trên lưng Úc Phi Tuyết, lần này, Úc Phi Tuyết đang tức giận thổi ‘khí’ không ý thức được móng vuốt sói đã xâm nhập. Vì thế, Lãnh Dịch Hạo được một tấc lại muốn tiến một thước kéo cả người Úc Phi Tuyết vào trong lòng.

“A — thoải mái lắm — dùng sức chút đi — dùng thêm sức chút đi –” – tiếng Lãnh Dịch Hạo khi to khi nhỏ, còn mang theo vài phần ám muội.

Úc Phi Tuyết một lòng muốn đuổi bà già ngoài cửa đi, vì thế cố gắng thổi vào mặt Lãnh Dịch Hạo, càng thổi, càng gần, càng gần, càng dùng sức……