Nương Tử Cho Ta Một Cơ Hội Được Không?

Chương 1: Nghịch thiên trọng sinh



- Nếu cho chàng một cơ hội, mọi chuyện liệu có thể quay lại phút ban đầu… ta có hay không lần nữa phải đau khổ đắm chìm trong giấc mộng hoa tư…

Trên chiến trường hỗn loạn, xác chết chất lên như núi, máu sớm đã chảy thành sông, Thẩm Ngạn một thân trọng thương hướng ánh mắt về phía chân trời… Chợt hắn nhìn thấy Tống Ngưng nở nụ cười, đưa tay ra với hắn. Hắn mỉm cười dịu dàng đưa tay ra nắm lấy tay nàng, cơ thể mất điểm tựa chậm rãi ngã xuống.

Thẩm Ngạn cảm thấy cơ thể vô lực, không cử động được, hắn cố gắng mở hai mắt ra nhưng mắt lại truyền đến cảm giác đau đớn làm hắn ngừng lại. Bỗng bên tai truyền đến tiếng nỉ non thật khẽ:

“ Thẩm Ngạn, thiếp rất sợ, sợ chàng không tỉnh lại nữa” sau đó là một cơ thể ấm áp dán chặt lên người.

Thẩm Ngạn giật mình phát hiện đây là tiếng của A Ngưng. Sao có thể? Hắn bị vạn tiễn xuyên tâm cư nhiên không chết mà còn nghe được tiếng của A Ngưng. Đây là làm sao? Thẩm Ngạn bỗng phát hiện cơ thể của mình rất nóng. Đây… Đây không phải là lần hắn bị thương sau trận chiến ở cánh đồng Thương Lộc 10 năm trước sau. Vậy… Đây có lẽ là do ông trời cho hắn cơ hội để chuộc lại lỗi lầm.

Thẩm Ngạn muốn mở miệng nói chuyện nhưng cổ họng đau đớn khiến hắn không thể nói thành lời, cơ thể đã không còn chút sức lực nào.

Rất… rất lâu sau, cảm thấy thân thể đã bớt sốt một chút, người cũng có chút sức lực thì Thẩm Ngạn mới mở miệng nói chuyện, giọng nói có chút khàn:

“ Là cô nương cứu tôi sao?”

Nhẹ nhàng ôm lấy thiên hạ trong lòng, hắn cảm nhận được lúc này thân thể nàng có chút cứng nhắc. Thấy hắn không mở mắt do bị thương chưa lành nàng mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Lúc trước hắn còn nghĩ là do nàng giật mình, bây giờ thì hắn đã hiểu được thật ra nàng là sợ hắn nhận ra nàng là Tống Ngưng nên mới có phản ứng như vậy với hắn đi.

Tống Ngưng dùng đầu ngón tay viết lên ngực Thẩm Ngạn: ‘Phải’.

Cảm nhận được đầu ngón tay ấm nóng của nàng trên ngực khiến hắn không khỏi chua sót, nhịn không được mà mở miệng:

“ Cô nương không cần vì tại hạ mà hi sinh thân mình”.

Tống Ngưng lại viết lên ngực hắn:

‘ Lương tâm thầy thuốc không cần để ý’

Mọi chuyện vẫn y như đúc 10 năm trước có hay chăng là lòng người thay đổi. Hắn vẫn mở miệng hứa hẹn:

“ Ta sẽ cưới nàng”

Cảm thấy người trong lòng giật mình, thân thể cứng lại rồi giản ra, vòng tay ôm hắn càng chặt hắn. ‘ Ta cũng sẽ không buông tay nàng’ Thẩm Ngạn thầm nói trong lòng. Hắn thật ra muốn nói tiếp nhưng cơ thể bị thương chưa hồi phục, lúc nãy nói chuyện lại tốn không ít sức lực nên thân thể lại vô lực không nói được gì nữa.

Thẩm Ngạn mặc dù hôn mê nhưng thần trí lại rất thanh tỉnh. Hắn có thể cảm nhận được A Ngưng cõng hắn trên lưng đi trong tuyết lạnh, nghe được tiếng A Ngưng nói chuyện với Liễu Thê Thê ( chú ý: chỉ A Ngưng nói chuyện, LTT bị câm), hắn cũng biết được nàng phải trở về Lê quốc. Lúc hắn còn hôn mê, hắn nghe được tiếng A Ngưng bẻ miếng ngọc bội làm đôi rồi chậm rãi đeo lên cổ hắn một nửa, hắn còn nghe được tiếng A Ngưng dặn dò Liễu Thê Thê:

“ Đây là Khương quốc tướng quân của các người, chăm sóc cho chàng sẽ được hậu thưởng xứng đáng”

Nàng nhìn về phía Thẩm Ngạn bước đến gần hắn nhẹ nhàng ấn lên trán hắn một nụ hôn. Cảm nhận được từ trán truyền xuống cảm giác ấm và ẩm ướt. Nàng hôn hắn. Sau đó hắn nghe tiếng bước chân xa dần, âm thanh mở cửa rồi đóng cửa. Nàng đi thật rồi.

Tiếp đó là một chiếc khăn lau mặt cho hắn rồi một bàn tay chậm rãi vuốt ve mặt của hắn. Trước kia hắn không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nghĩ lại thì thật nhiều sơ hở: tại sao hắn chỉ có nửa miếng ngọc bội? Liễu Thê Thê luôn ở bên cạnh hắn thì cần gì phải bẻ đôi ngọc bội đưa cho hắn chứ? Đánh dấu chủ quyền sao? Thật nực cười… Còn vòng ngọc của cô ta từ lúc tỉnh lại hắn đã không thấy rồi, nhưng lúc hắn hỏi thì cô ta lại nói là bị vỡ rồi. Nếu luôn đeo trên tay thì làm sao lại vỡ được? Quan trọng hơn là nhà cô ta chỉ là một y quán nho nhỏ thì làm sao có thể mua được vòng ngọc vừa sờ liền biết là thượng đẳng được?... Sơ hở lộ liễu như vậy nhưng hắn lại không thấy được, hắn đúng là ngu ngốc, thiên hạ đệ nhất ngu ngốc…

Hai ngày sau

Thẩm Ngạn nhẹ rung hàng mi dài rồi chậm rãi mở đôi mắt ra. Đập vào mắt là trần nhà cũ kĩ, đưa mắt nhìn sang bên cạnh, Liễu Thê Thê đang cười vui sướng. Nâng cơ thể mệt mỏi ngồi dậy, nhìn Liễu Thê Thê lạnh nhạt hỏi:

“ Là cô cứu tôi sao?”

Thần sắc Liễu Thê Thê hơi đổi nhưng cuối cùng cũng nhanh chóng gật đầu. Lòng Thẩm Ngạn dâng lên một cỗ thất vọng, nhận thấy điều này Thẩm Ngạn cười khổ, hắn đang hi vọng cái gì ? Hi vọng cô ta lắc đầu rồi viết ra toàn bộ sự thật cho hắn sao, không bao giờ có đâu. Nâng mắt nhìn cô ta lần nữa, lạnh nhạt nói :

“ Ta sẽ thực hiện lời hứa”

Vài ngày sau

Trước cửa tướng quân phủ, một chiếc xe ngựa bình thường dừng lại. Thẩm Ngạn từ xe ngựa đi ra. Xuống xe, nhìn đại môn tướng quân phủ uy phong làm cho những kí ức đáng nhớ ào ạt kéo về. Lúc trước hắn cùng Liễu Thê Thê dọn ra biệt viện sống, rất lâu mới về phủ một lần, không khỏi làm cho hắn tháy tướng quân phủ vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Cho người sắp xếp chỗ ở cho Liễu Thê Thê xong, Thẩm Ngạn quay lưng đi thẳng vào phủ, đến thư phòng. Nhìn cảnh vật quen thuộc trước mắt khiến Thẩm Ngạn có cảm xúc thật phức tạp.

Bố trí thanh nhã, vị trí thư án, tủ sách,… vẫn y như đúc trong kí ức mơ hồ. Ngồi vào thư án, Thẩm Ngạn suy nghĩ về bước tiếp theo để đón A Ngưng vào phủ. Theo trong trí nhớ thì phải một năm nữa hắn mới cưới được A Ngưng a. Haiz… thật lâu. Ngẩn đầu nhìn xà ngang trên trần nhà, Thẩm Ngạn lại nhớ đến A Ngưng, hắn rất muốn được gặp nàng, đem nàng giam lại bên người, nhưng phải đợi a. Thôi thì trong thời gian chờ đợi này, hắn chuẩn bị mọi thứ thật hoàn hảo để đón A Ngưng của hắn vào cửa đã. Cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve nửa miếng ngọc bội Tống Ngưng để lại. Trong mắt Thẩm Ngạn tràn ngập dịu dàng và tình ý, khóe môi cũng câu lên một nụ cười ôn nhu.