Nương Tử Bán Thân

Chương 8



Đánh cái ngáp dài, Cơ Nhi thoải mái ưm một tiếng, xoay người lại, tiếp tục ôm gối chìm vào mộng đẹp.

Nàng làm một cái mộng thật thú vị đó! Trong giấc mơ, Cẩu Nhi vui vẻ chạy đuổi theo nàng, còn làm nàng té nhào vào trên mặt cỏ xanh mềm mại, không ngừng liếm mặt, liếm cổ nàng, sau đó đầu Cẩu Nhi đột nhiên biến thành khuôn mặt của Phách, vẫn đè trên người nàng tái diễn động tác của Cẩu Nhi.

Ha ha! Nếu để cho Phách biết giấc mơ của nàng biến hắn thành đầu người thân chó, chắc chắn sẽ tức giận rống bạt nóc nhà đó.

“Chuyện gì buồn cười như vậy?” Thanh âm ôn nhu ấm áp tiến gần về phía nàng, Cơ Nhi đột nhiên thức tỉnh.

Phách sẽ không dùng ngữ khí này nói chuyện với nàng đâu, chẳng lẽ nàng ôm ấp người khác rồi?

Nàng đột nhiên mở mắt ra, cẩn thận nhìn lên.

Hô! Là hắn không sai, hại nàng bị dọa giật mình thật lớn đó!

“Bé ngốc, làm gì sợ đến như vậy? Ta cũng không phải là lần đầu tiên ngủ ở bên cạnh ngươi.” Hắn khẽ cười, nhìn vẻ mặt đáng yêu của nàng.

Trong nháy mắt, Cơ Nhi thật cho là mình đang nằm mơ. Hắn... Hắn thật là đang cười với mình cơ đấy!

Tay nhỏ bé leo lên mặt của hắn.”Ngươi... Thật sự là Phách sao?” Không nhịn được nghi ngờ, Cơ Nhi dùng sức nắm lại.

Lập tức khuôn mặt tươi cười lập tức biến thành mặt thối.”Cái nữ nhân ngốc này! Đau lắm đó!”

Lấy được nghiệm chứng, tay nhỏ bé lập tức rụt trở về. Không sai, nàng không phải đang nằm mơ, đây là thật, nụ cười của hắn mới vừa cũng là thật.

Không cẩn thận chạm tới lồng ngực đang phơi bày của hắn, Cơ Nhi lúc này mới ý thức được, hắn không có mặc y phục! Mà xúc cảm dưới chăn cũng làm cho nàng ý thức được một chuyện giật nảy mình, chính là bản thân nàng cũng không mảnh vải che thân! Trí nhớ tối qua như dời núi lấp biển ào ào vọt tới.

“Chúc mừng ngươi rốt cuộc thanh tỉnh, cần ta nhắc nhở ngươi chúng ta tối hôm qua làm cái gì không?” Phong Ly Phách tức giận nói.

Trên đời này có nam nhân nào nhụt chí như hắn không hả?! Trước đó nàng cho hắn là cẩu đang le lưỡi, sau đó lại cho hắn là bánh bao mãnh liệt bóp nhéo, nữ nhân không phải đều nên mềm mại thẹn thùng sao? Thế nào phản ứng của nàng luôn nằm ngoài dự liệu của hắn đây?

Cơ Nhi hoàn toàn không dám quay đầu nhìn hắn, chỉ có thể kéo mạnh cái chăn tới che lấp thân thể mình, ý định ngay cả hai gò má nóng rực của mình cũng giấu đi.

“Đừng tự kỷ như vậy chứ, cẩn thận không ngộp thở bây giờ!” Cả chăn trên giường đều bị nàng kéo hết, vậy hắn đắp cái gì?

Hắn kéo chăn ra, đem khuôn mặt nhỏ nhắn hồng rực của nàng nhô ra.

“Nữ nhân ngốc, từ giờ trở đi, bất kể ngươi phủ nhận thế nào đi nữa, ngươi cũng đã là nữ nhân của Phong Ly Phách ta, ngươi không có lựa chọn khác, nhất định phải đi theo ta trở về Ngạo Ưng Bảo nghe không.” Ừ, cả đời, nghĩ tới thật là tốt đó.

Hắn mặc dù rất bá đạo nhưng cũng làm nàng không nhịn được vui vẻ, hắn là... Không bỏ được nàng đi thôi!

Vừa nghĩ tới thì ra là hắn cùng bản thân đều có cảm giác giống nhau, khuôn mặt đỏ rực của nàng xuất hiện một nụ cười như hoa như ngọc sáng ngời.

Cố đè nén bản thân không được nhìn đến bộ dáng kiều mỵ của nàng lúc này, Phong Ly Phách nhanh chóng đứng dậy, đưa lưng về phía nàng nhặt lên y phục tán loạn đầy trên đất mặc vào, cất tiếng nói, “ Ngươi nghỉ ngơi một lát, ta đi sai người mang thức ăn tới, ăn xong chúng ta sẽ lên đường.”

“Lên đường? Không phải nói đợi thêm mấy ngày sao? Đúng rồi! Tỷ muội Khả Na đâu? Ngày hôm qua sao ta không nhìn thấy bọn họ?”

“Họ...” Vừa định nói thêm gì đó, hắn dùng tốc độ sét đánh ngang tai ôm lấy Cơ Nhi dùng chăn bao chặt lấy nàng.

Ở chỗ này đồng thời, cửa phòng “Rầm” một tiếng, bị người ta đụng mở...

Người tới lại là Khả Ái.

“Phách...” Đã mặc quần áo tử tế, Cơ Nhi dùng hai ngón út lôi vạt áo Phong Ly Phách, kéo nhẹ.

“Không được, ta không đồng ý, ngươi tốt nhất từ bỏ ý niệm đó cho ta.”

“Nhưng là, người ta hiện tại đã xảy ra chuyện, chúng ta giúp một chuyện...”

“Giúp ai đều được, nàng liền miễn, lúc trước cũng là bởi vì ngươi nhúng tay vào quản chuyện không đâu của họ, mới rước lấy một đường phiền toái. Làm sao ngươi còn chưa học ngoan, có vài người, có vài việc, là bọn hắn tự tìm, đáng đời, căn bản không cần chúng ta trông nom.”

Cơ Nhi ngắm nhìn Khả Ái khóc đến mệt mỏi, bàn tay nhỏ bé ôm lấy khuôn mặt gầy yếu khiến cho lòng nàng tê tái, cái này bảo nàng làm sao bỏ mặc sống chết không quản đây?

“Phách, ngươi không muốn giúp nàng, sẽ không ai cứu được Khả Na rồi!”

Thì ra hôm qua, tỷ muội Khả Na trên đường rời đi, ngẫu nhiên gặp được “ toàn thân thê thảm” Hứa Thiện Hào, Khả Na cười nhạo hắn chật vật, nhếch nhác, khiến hắn không còn mặt mũi, Hứa Thiện Hào thẹn quá thành giận, hô đám hạ nhân cũng bị thương nặng bắt đi Khả Na, còn làm Khả Ái bị thương đang liều chết bảo vệ tỷ tỷ.

Khả Ái ở bên ngoài lưu lạc cả đêm, trời vừa sáng, mới xông về khách sạn tìm đến Cơ Nhi giúp một tay, khóc kể xong chuyện đã xảy ra liền mệt mỏi ngủ thiếp đi.

“Ngươi phải như thế nào mới bằng lòng giúp các nàng sao? Nếu không chúng ta tới thương lượng...

“Tỉnh lại đi! Cả người ngươi, đầu, tay, còn cả chân nữa đã bán cho ta không dưới ba bốn lần, ta xem ngươi đem mình bán cho ta vài đời cũng không nhớ được đâu.”

Thái độ của hắn cường ngạnh, nhưng nàng một đôi ánh mắt long lanh như nước lại hung hăng nhéo chặt lòng hắn, rốt cuộc...

Đầu hàng!

“Ta cảnh cáo ngươi, đây là lần cuối cùng giúp nàng.” Ai! Tại sao đường về nhà của hắn lại dài vậy chứ?

“Phách, cám ơn ngươi!”

Đón lấy thân thể mềm mại đang nhào vào trong ngực hắn, hắn gặm nhẹ vành tai mềm mại của nàng, bật hơi nói: “Muốn cảm tạ ta...”

Hắn đang bên tai nàng không biết nói cái gì khiến Cơ Nhi đỏ mặt ngượng ngùng.

Sau khi Khả Ái tỉnh lại, ba người ăn qua chút thức ăn, hỏi đường, liền bước vào Hứa gia.

Gió nhẹ chậm rãi thổi qua ô cửa, màn cửa khẽ lay động, ánh chiều tà từ từ nghiêng bóng, làm cho khuê phòng nữ nhi này thêm chút nhu hòa.

Thiếu nữ ngồi trước một xấp lụa trắng, cầm kim lên, đâm xuống, đang chuyên tâm khâu mấy mũi cuối cùng để hoàn thành bức tú đồ.

Lúc này, cửa phòng bỗng mở ra, một phụ nhân hoa lệ được nha hoàn đỡ, chậm rãi đi vào.”Nhu nhi.”

“Mẫu thân!” Đâm xuống sợi chỉ cuối cùng, rồi lấy kéo cắt đứt chỉ thừa, Hứa Thiện Nhu đứng lên, đi đến bên mẫu thân mình, vươn tay ra, đỡ phụ nhân đến cái băng ghế gỗ.

“Nghe bọn nha hoàn nói, bức tú đồ này của con rất đẹp, mẫu thân nhất thời chờ không được muốn tới xem một chút.”

“Đây chỉ là nữ nhi nhất thời cao hứng thêu thôi, mẫu thân không cần phí tâm quá nhiều, ngộ nhỡ con thêu không đẹp, chẳng phải khiến mẫu thân chê cười.”

Đem lụa trắng đang giữ cố định trên khung gỡ xuống, Hứa Thiện Nhu đưa sản phẩm đến trước mặt mẫu thân, xấu hổ cười một tiếng.

“Ta xem một chút, ừ,đẹp, thật là quá đẹp! Mẫu thân chả phải đã nói, Nhu nhi nhà của chúng ta thông tuệ hiền thục như thế, tương lai người nào cưới được con, thật đúng là phúc khí đã tu luyện đời trước.”

“Mẫu thân, người lại nói lung tung rồi.” Thiếu nữ mười bảy tuổi e thẹn, nũng nịu nói.

“Vốn là vậy, Nhu nhi từ nhỏ rất nghe lời hiểu chuyện, ai mà không thích? Ai! Nếu ca ca của con có thể có một nửa của con thì tốt biết bao.” Nghĩ đến đứa con trai này, bà không khỏi lại nhức đầu.

“Đúng rồi, mẫu thân, ca ca lại gây họa gì sao?” Hứa Thiện Nhu nhớ chiều hôm qua, ca ca một thân nhếch nhác trở về, lại vô cùng kinh sợ.

“Ai biết hắn lại làm chuyện gì tốt, mang một thân thương tích trở lại, hỏi hắn cũng không nói nguyên nhân, phụ thân con lại ra khỏi thành mua hàng, một mình ta lo lắng khiến cả đêm ngủ không được. Thiệt là! Hào nhi cả ngày lêu lổng, tất cả cũng chỉ vì phụ thân con quá nuông chiều, thật không biết bây giờ nên làm sao mới phải!” Mới vừa rồi, lại thấy hắn lén lén lút lút cùng mấy tên hạ nhân đến phòng chứa củi hậu viện, không biết lại làm cái gì.

“Mẫu thân đừng giận nữa.” Hứa Thiện Nhu quan tâm, rót ly trà lạnh, đưa cho nàng uống hạ hoả.”Ca ca còn trẻ, khó tránh khỏi khí thịnh một chút, qua một thời gian ngắn nữa, sẽ thu lại chút ít.”

Phụ nhân vẫn có chút oán khí. “Vẫn là Nhu nhi hiếu thuận nhất, cái nghiệt tử kia coi như không tồn tại.”

Hứa Thiện Nhu cười trêu ghẹo nói: “Mẫu thân, người cũng lại nói mát rồi, thật ra thì người rất thương ca ca, nếu không cũng không thao thức cả đêm, lo lắng cho ca ca; huống chi mẫu thân cũng chỉ có một nữ nhi là con, con đương nhiên là muốn hiếu thuận mẫu thân..., chứ không thì hiếu thuận cho ai?”

Phụ nhân thần sắc lâm vào trầm tư. Đúng nha! Bà cũng chỉ có Nhu nhi là nữ nhi...

Hứa Thiện Nhu thấy bà yên lặng, cho là mẫu thân vẫn còn đang phiền lòng chuyện ca ca, tính mở miệng nói một chút, bỗng một nha hoàn hốt hoảng vọt vào.

“Phu nhân, phu nhân, bên ngoài có một vị công tử, nói muốn gặp thiếu gia nha!”

...

“Không biết vị công tử đây tìm tiểu nhi có chuyện gì?”

Phong Ly Phách bước vào đại sảnh, Hứa phu nhân dò xem hắn từ trên xuống dưới. Quan lại quyền quý bà thấy nhiều, nhưng bằng vào ngạo khí tản mát trên người hắn ra, cũng biết người này không đơn giản.

“Ta tới để đòi người.” Phong Ly Phách cũng đồng thời quan sát Hứa phu nhân, rồi nhìn lướt xung quanh.

“Đòi người?” Hứa phu nhân cùng Hứa Thiện Nhu đưa mắt nhìn nhau, không hiểu người nam nhân này muốn gì.

Phong Ly Phách hừ lạnh hai tiếng.”Vậy thì đi mà hỏi nhi tử bà đã làm cái chuyện gì tốt, ta không có rảnh tại nơi này nói chuyện phiếm, mau kêu nhi tử của bà giao người ra đây!”

Vừa nghe xong, Hứa phu nhân liền biết tên nhi tử này tám phần lại gây họa, nhưng lo lắng cho con, Hứa phu nhân liền nói: “Ngươi không nói rõ ràng, không chứng cứ vu con ta cướp người, lại còn chạy tới cửa đòi người, ta làm sao sẽ bởi vì lời từ một phía mà tùy tiện giao người ra!”

Thấy Hứa phu nhân không khách khí, Phong Ly Phách cũng không cảm thấy kinh ngạc.”Cái nhi tử của bà phẩm hạnh ra sao mà lại không biết?” Phía trên bao che, phía dưới không loạn cũng khó.

“Lời này có ý gì?”

“Rất đơn giản, cái tên chó má kia ở bên ngoài làm bao nhiêu chuyện xấu, bà nhắm một mắt mở một mắt, hay mắt bị mù cũng được, ta không quan tâm, ta chỉ muốn hắn giao nữ nhân ngày hôm qua bị hắn bắt.”

Đối phương chỉ là hậu bối, lại dùng giọng điệu ác liệt bất kính như thế nói với bà, Hứa phu nhân thật sự nổi điên.”Ngươi...”

“Mẫu thân, đừng tức giận!” Hứa Thiện Nhu thấy thế, vội vàng tiến lên trấn an Hứa phu nhân. “Vị công tử này nên xưng hô như thế nào?”

“Không cần thiết, dù sao người ra, ta liền đi.” Phong Ly Phách dứt khoát từ chối, tùy ý liếc qua một cái.

Kỳ quái! Sao lại...

Không giải thích rõ cảm giác quái dị trong lòng, Phong Ly Phách đột nhiên nhìn kỹ, đi tới nâng mặt Hứa Thiện Nhu lên, sau đó nhìn Hứa phu nhân.

Mới vừa hắn đã cảm thấy rất quái lạ, cảm giác hai người này có chút giông giống một người...

Trong lòng mơ hồ hiện lên gương mặt quen thuộc chí cực.

Đôi mày, khóe môi, còn có đuôi mắt mảnh giương kia, có chút giống... Phong Ly Phách chép miệng.

Chỉ là, Cơ Nhi vẫn thuận mắt hơn, một cái nhăn mày, một cái nụ cười cũng có thể khiến tâm tình hắn tốt lên, so với cái nữ nhân đang tươi cười này, nhìn chỉ khiến hắn càng không bình tĩnh mà thôi.

Đối với hành vi vô lễ của hắn, Hứa Thiện Nhu chỉ dịu dàng cười một tiếng. “Công tử luôn miệng nói ca ca ta bắt đi người của công tử, vậy xin hỏi công tử là tận mắt nhìn thấy sao? Vậy thì phiền công tử chứng minh, chứng minh người mà ca ca ta bắt đang ở trong phủ của chúng ta?”

“Đem ca ca ngươi gọi ra hỏi chẳng phải sẽ biết sao?” Nói nhảm nhiều như vậy, hai nữ nhân này rốt cuộc tính không giao người sao? Sự kiên nhẫn của hắn có hạn, hơn nữa, còn có cái tiểu ngốc vẫn đang ở bên ngoài Hứa phủ chờ hắn.

“Tốt, công tử ngồi đợi trước, ta đi mời ca ca ta ra ngoài.”

Hứa Thiện Nhu cũng không phải là không hiểu lẽ, đối phương cố ý nói như vậy, nghĩ đến cũng có lý do của hắn.

“Nhu nhi!”

“Mẫu thân, không cần lo lắng.” Dù sao cũng phải cho người ta một cái công đạo.

Hứa Thiện Nhu vòng qua Phong Ly Phách, đột nhiên một người xông tới đụng phải nàng, để cho nàng loạng choạng.

Đúng lúc xuất hiện bàn tay ôm hông của nàng, giữ vững thân thể sắp ngã xuống, cũng làm cho nàng vốn chưa từng đụng vào thân thể nam nhân mà đỏ mặt.

“Cám ơn...” Thân thể cao lớn, uy vũ của hắn khiến Hứa Thiện Nhu cảm thấy ấm áp.

“Nàng đem lời của ta vào tai này ra tai kia à! Không phải nói nàng chờ bên ngoài, chạy vào làm gì?” Phong Ly Phách trách cứ Cơ Nhi nằm trong ngực.

Thật lâu, Hứa Thiện Nhu mới hồi hồn lại, đối tượng hắn rống giận không phải là nàng, mà là một nữ nhân khác đang nằm trong lòng hắn.

“Thật xin lỗi! Ta chỉ là muốn tìm chàng, mới vội vàng chạy loạn khắp nơi. “ Cơ Nhi le lưỡi một cái, ngay sau đó nắm bàn tay đặt tại trên eo nàng.

“Đi, mau cùng ta đi, ta thấy rồi...”

Tầm mắt Cơ Nhi đột nhiên dừng lại trên cánh tay khác của hắn. “Phách, chàng có phải hung dữ với vị cô nương kia không, nếu không tại sao nàng lại trừng mắt nhìn chúng ta?” Cơ Nhi khó hiểu hỏi.

Lời của nàng khiến Phong Ly Phách lập tức rút tay, cũng làm cho Hứa Thiện Nhu thu hồi ánh mắt cùng suy nghĩ.

“Bớt gán loạn tội danh cho ta, nàng còn chưa nói nàng thấy cái gì?” Hắn chỉ là đỡ lấy cái người ngốc này, tay vung qua, không cẩn thận đụng phải làm cô nương kia lảo đảo sắp té ngã, liền thuận tiện đỡ luôn nàng ta mà thôi.

“A, đúng đúng, ta cho chàng biết, ta tìm được Khả Na, nàng ở đây...” Cơ Nhi hưng phấn nói.

“Cứu mạng –” một tiếng gào thét cắt ngang lời nàng nói, ngay sau đó Hứa Thiện Hào nhảy vọt vào.

“Người đâu, mau cứu ta... Quá lớn, quá lớn... một con rắn... A, còn không mau đem nó lôi ra cho ta...” Một con rắn lớn quấn trên thân thể hắn.

“Ngươi là người xấu! Bắt tỷ tỷ, còn xé y phục của nàng, ta đánh ngươi, đánh ngươi...” Khả Ái từ đằng sau vọt vào.

Người trong đại sảnh một hồi mờ mịt, vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có Phong Ly Phách trấn tĩnh lướt qua đến bên Hứa Thiện Hào... Một chưởng đánh văng con đại rắn, mượn động tác này, hắn nhanh chóng lấy ngón cái vận khí bấm vài cái huyệt đạo bên vai phải Hứa Thiện Hào.

Hứa Thiện hào đau kêu to, chạy loạn khắp nơi.”Ai da! Thật là đau, cánh tay ta, ngươi ngươi... A! Rắn kìa! Mau đuổi nó đi...”

Phong Ly Phách cười lạnh, hắn muốn tay phải của tên kia về sau cũng không xuất lực được nữa, đây là trừng phạt hắn dám ra tay với Cơ Nhi.

“Xè, rắn –” Con rắn lè lưỡi trên mặt đất, hướng Hứa Thiện Hào bò tới, Khả Ái cũng điên cuồng đuổi theo ở phía sau, kêu to.

“Trời! Ở đâu ra rắn lớn như vậy?” Quá kinh sợ, Hứa phu nhân hai mắt trợn ngược, lập tức ngất đi.

Phong Ly Phách thấy chướng mắt, vươn, túm Cơ Nhi. “Gọi cái con rắn ngu xuẩn kia không cần bò nữa! Còn nữa... có thể giải thích cho ta rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”



Hứa phu nhân thức tỉnh đã là chuyện một lúc sau. “Nhu nhi...”

“Mẫu thân, người tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái không?”

Vịn vai Hứa Thiên Nhu, Hứa phu nhân tựa lưng vào cột giường ngồi dậy.

“A! Con rắn kia...” Vừa nghĩ tới cái con rắn lớn kia, Hứa phu nhân lại thấp thỏm.

“Mẫu thân, không sao, con rắn kia... Là bằng hữu của Cơ Nhi cô nương, rất nghe lời nàng..., không cắn người.”

“Cơ Nhi?”

“Ừ, là bằng hữu vị công tử kia.”

Hứa phu nhân hồi tưởng, giống như có chút ấn tượng... Hình như khi nãy một nữ nhân vọt vào... Sau đó thì...

“Đúng rồi, ca ca con có sao không?” Hứa phu nhân nóng nảy nắm tay của nữ nhi hỏi dồn.

Hứa Thiện Nhu lắc đầu.”Mẫu thân, lần này ca thật là quá đáng! Hắn cư nhiên bắt một cô nương nhốt ở trong phòng củi, chẳng những ra tay đánh đả thương người ta còn ý đồ... nhúng chàm vị cô nương kia!” Khi nàng đến hiện trường, tận mắt nhìn thấy, nàng không thể không chán ghét huynh trưởng của mình, hơn nữa cũng lo lắng cô nương y phục rách nát ngồi khóc trong góc kia.

“Cái gì?” Hứa phu nhân thất kinh.”Vị cô nương kia... Có sao không...”

“Tạm thời bị dọa ngất rồi, con đã an bài gian phòng để vị cô nương kia tạm thời nghỉ ngơi.”

“Vậy... ca ca ngươi... Những người đó...” Dù sao cũng là nhi tử mình dưỡng dục đến lớn, coi như hắn làm chuyện đại ác, làm mẫu thân vẫn luôn lo lắng.

“Bọn họ hiện tại đều ở trong phòng vị cô nương đó.”

Hứa phu nhân vội vội vàng vàng, đứng dậy xuống giường.”Nhu nhi, mau đỡ ta đến!”

Thiện Hào chỉ có một mình, ngộ nhỡ những người đó muốn tìm hắn gây phiền toái thì sao?

Cơ Nhi hai tay dắt Phong Ly Phách, không ngừng cầu khẩn nói: “Xà nhi rất nghe lời, đừng đuổi nó đi được không, ngộ nhỡ nó lại bị người ta bắt đi...”

Sẽ biến thành canh xà đó a!

Trên đường tới Hứa phủ, nàng nhìn thấy một con rắn lớn trong sọt sắp bị người ta giết, ánh mắt van xin hướng nhìn nàng, không nhịn được liền năn nỉ Phách mua nó.

Thấy không, nó rất nghe lời của nàng mà. Nếu không phải có tiểu xà giúp một tay, đuổi mấy tên đại hán ngăn trước cửa, nàng sao có thể nghênh ngang đi vào? Nếu không phải là nó dẫn đường, nàng làm sao tìm được Khả Na? Nếu không phải nó từ khe cửa chui vào, làm sao ngăn cản được Hứa Thiện Hào làm ác?

“Đừng đuổi nó đi rồi, xà nhi rất biết điều, có đúng không?” Cơ Nhi liếc con rắn lớn đang lượn bò ở dưới chân Hứa Thiện Hào.

“Không được, lúc chúng ta rời khỏi đây, liền lập tức ném nó vào trong rừng.”

Rắn thuộc loại máu lạnh không có nhân tính, ai bảo đảm sau này nó sẽ không cắn nàng một miếng.

Đứng lâu có chút mệt, Phong Ly Phách đi vòng qua Hứa Thiện Hào bị con rắn canh giữ không dám lộn xộn, rồi liếc qua Khả Ái đang ngồi trên mép giường chăm sóc tỷ tỷ, hắn tìm một chiếc ghế dựa trống, đem Cơ Nhi đặt trên đùi của mình ngồi xuống.

“Chàng nếu quả thật muốn đuổi nó đi, vậy ta... Ta liền...”

“Nàng liền đem tất cả những thứ có thể sử dụng trên người đem bán lấy tiền, sau đó tìm ngươi tốt bụng, đưa tiền cho họ nói họ chăm sóc nó thật tốt, phải không?”

“Đúng a! Ta liền làm như vậy –” Lời nói dừng lại, nàng bỗng ngẩn ra suy nghĩ.

“Đúng cái đầu! Nàng dám có loại suy nghĩ này! Nó vốn nên thuộc về rừng núi, đó mới là nơi nó nên về, tựa như nàng thuộc về ta một dạng, chỉ có thể ở bên cạnh ta, đây là đạo lý không đổi, nàng rốt cuộc có hiểu hay không...”

Câu “thuộc về ta”, “Chỉ có thể đợi tại bên cạnh ta” khiến Cơ Nhi mỉm cười.

Nàng thích Phách đôi lúc lơ đãng tỏ ra quan tâm nàng, cái đó chính là mình bị người quan tâm, cảm giác được người coi trọng, khiến nàng cảm thấy ấm áp cùng cảm động, nàng cũng không muốn xa rời loại hạnh phúc nho nhỏ này.

Đột nhiên, một tiếng gào thét vang lên.

“Mẫu thân! Mẫu thân người đã đến rồi, mau cứu con với! Bọn họ lấy con rắn này muốn cắn con nha!” Hứa Thiện Hòa ngồi tại bên tường, thở cũng không dám thở mạnh, vừa thấy có người tới, vội vàng la lớn.

“Hào nhi, trời ơi! Con rắn này tại sao lại... Người đâu, còn không mau đem vật quỷ này vứt ra ngoài cho ta!” Lúc Hứa phu nhân kinh hoảng hạ lệnh, đồng thời một bóng người vọt đến chặn nàng.

“Không được chạm vào xà nhi!” Cơ Nhi lớn tiếng ngăn cản.

“Ngươi là ai... Ngươi...” Thanh âm Hứa phu nhân nghẹn lại ở cổ họng. Làm sao giống như vậy? Tại sao mặt mũi của tiểu cô nương này lại giống như mình lúc còn trẻ?

Một kí ức ẩn giấu sâu trong lòng vài chục năm liền hiện lên trong đầu nàng, chẳng lẽ là...

Vẻ mặt Hứa phu nhân bỗng biến đổi.

“Cái tên bại hoại này không biết ở bên ngoài khi dễ bao nhiêu cô nương, làm sao bà không dạy hắn, để mặc cho hắn ở bên ngoài làm xằng làm bậy, thật sự quá ghê tởm!” Cơ Nhi lòng đầy căm phẫn.

“Ta...” Hứa phu nhân khiếp sợ nhìn Cơ Nhi, khẽ xoay mặt.

Hứa Thiện Nhu chủ động tiến lên.”Phạm sai lầm chính là ca ca ta, không phải là mẫu thân của ta, nếu người đã tìm được, cũng thật may là ca ca ta không có phạm sai lầm lớn, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp đền bù tổn thương của vị cô nương kia, xin Cơ Nhi cô nương đừng tức giận như vậy.”

Thì ra nàng gọi là Cơ Nhi! Hứa phu nhân lại lặng lẽ giương mắt quan sát nàng.

“Khả Na hiện tại hôn mê ở trên giường, vậy tiểu thư nói phải làm sao?” Cơ Nhi giọng điệu chậm rất nhiều.

Hứa Thiện Nhu đưa mắt lặng lẽ nhìn sang Phong Ly Phách đang ngồi bên kia, sau đó gương mặt đỏ lên, lập tức lại đem tầm mắt thu hồi lại.”Nếu vậy, ta sẽ an bài hai gian phòng cho công tử cùng Cơ Nhi cô nương, bốn người các vị tạm thời chờ ở bên trong Hứa phủ, đợi khi vị cô nương kia tỉnh, sẽ tiếp tục thảo luận xử trí chuyện ca ca, không biết ý hai vị như thế nào?”

“Nhu nhi, ai cho muội tự tiện làm chủ...” Ánh mắt Hứa Thiện Hào vừa nhìn thấy lục quang trong phiếm mắt con rắn đang âm trầm nhìn mình, liền không dám hé răng oán trách.

Hứa phu nhân cũng không có nói gì thêm, chứng tỏ ngầm cho phép, Hứa Thiện Nhu kêu người đến chuẩn bị gian phòng.

Lúc này, Phong Ly Phách đột nhiên ra tiếng.

“Không cần hai gian phòng, một gian là đủ rồi, nàng ngủ chung với ta.”