Nương Nương, Thỉnh Thăng Cấp!

Chương 21: Cung yến đêm Nguyên Tiêu



Đến điện Khánh Hoan, thức ăn đã được bày sẵn. Mọi người đợi đế hậu ngồi trên ghế xong mới nhao nhao tìm ghế tương ứng ngồi xuống.

Bạch Tiểu Du vốn tưởng rằng cung yến Tết Nguyên tiêu này chỉ cần bày yến buổi trưa coi như chấm dứt. Kết quả hỏi Vũ Chiêu nghi mới biết được, đây chỉ là bữa cơm trưa bình thường, buổi tối mới là cung yến thật sự.

Cũng bởi vì thế, mọi người rất nhanh đã dùng bữa xong, hoàng đế cũng không ở lại lâu, lời ong tiếng ve vài câu rồi để ai về chỗ nấy. Bạch Tiểu Du và Vũ Chiêu nghi lưu ra, trực tiếp về điện Thủy Lộ.

“Muội muội, chúng ta lại tập một lần, miễn cho đến tội lại phạm sai lầm”

Bạch Tiểu Du gật đầu đáp: “Được được, tốt!”

Hai người đến điện Thủy Lộ, nghỉ ngơi một lúc rồi phân phó tiểu thái giám đi tìm nhạc sư tới. Sau đó hai người vào lầu tập luyện ca múa một lần, sau khi xác định không có lỗi, cả hai mới mang một thân mồ hôi đầm đìa quay về thay quần áo nghỉ ngơi.

Bạch Tiểu Du trở về thay quần áo, rửa mắt sau đó ngủ một giấc, đợi đến khi tỉnh lại đã qua phân nửa giờ Thân, vội vàng gọi Hương Lăng tới thay quần áo, trang điểm.

Xiêm y xanh da trời buổi sáng mặc đã đẫm mồ hôi không thể mặc lại, lại vì buổi tối phải lên hiến ca nên mặc cung trang màu hồng nhạt, để phối hợp với y phục này, Hương Lăng còn cố ý sơ Tâm Kế, chọn thêm một ít trang sức trang nhã, nhìn vừa đoan trang lãi không mất phần đáng yêu.

Đi ra ngoài liền trực tiếp tìm Vũ Chiêu nghi, lúc này nàng ấy vẫn đang trang điểm. Trên người đã đổi một kiện váy dài tím sậm, còn choàng dây tơ lục tím nhạt nơi cánh tay, cổ trắng noãn nhiều thêm một sợi dây ngọc bích, một vị mama đang chải tóc cho nàng, có vẻ lại là Lăng Vân Kế giống buổi sáng.

Vũ Chiêu nghi thấy Bạch Tiểu Du đã đến, vội cho nàng ngồi một bên: “Muội muội nhanh như vậy đã tới rồi, trước muội ngồi đây một chút, tỷ rất nhanh là xong thôi”

Bạch Tiểu Du cũng không khách khí ngồi xuống: “Muội chờ một lát cũng không sao, tỷ tỷ cứ từ từ thôi”

Nháy mắt, nhìn bộ dạng Vũ Chiêu nghi trang điểm, cảm thán: Đây mới thực là mĩ nữ cổ đại! Nhìn thế nào cũng thấy đẹp mắt, xem thế nào cũng không chán, chẳng trách hoàng đế ngựa đực sủng ái!

Trong chốc lát, Vũ Chiêu nghi đã trang điểm xong. Vừa quay người lại thì thấy Bạch Tiểu Du nhìn mình chằm chằm, không chớp mắt, trên mặt không khỏi đỏ lên.

“Muội muội, sao cứ nhìn chằm chằm tỷ như vậy?”

Bạch TIểu Du chưa suy nghĩ đã đáp: “Thật xinh đẹp!”

“Miệng lưỡi thật ngọt!” Vũ Chiêu nghi trừng Bạch Tiểu Du, nói thêm, “Được rồi, đi thôi. Cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta mau đến điện Khánh Hoan”

“Được được! Đi thôi!” Bạch Tiểu Du lập tức đứng lên, đến cạnh Vũ Chiêu nghi, khoác cánh tay nàng ấy gật gật đầu.

Vũ Chiêu nghi nhìn động tác tiểu hài tử kai chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, kéo nàng đi ra cửa điện.

Đến điện Khánh Hoan, hai người cũng không tính là đến muộn, bên trong tuy đã có không ít cung phi, một vài viên quan nhưng cũng không nhiều như buổi sáng.

Có thể nhìn ra điện Khánh Hoan đã được tỉ mỉ trang trí, càng thêm tráng lệ hơn yến tiệc hồi trưa, trong đại điện còn dựng lên một sân khấu, chắc dùng để biểu diễn tối nay.

Tùy ý tìm nơi hẻo lánh ngồi xuống, hai người nói chuyện phiếm.

Lại qua thời gian nửa nén hương, mới thấy ở đại điện đột nhiên náo nhiệt lên. Hai người không khỏi giương mắt nhìn, hóa ra là Quý phi, Hiền Phi, Huệ Phi đến. Mà những gia quyến quan viên và một ít phi tử phẩm cấp khá thấp đều vây quanh bọn họ nịnh nọt lấy lòng.

Bạch Tiểu Du quay ra nhìn, thu ánh mắt về. Hừ, lại là một đám nịnh hót!

“Dạ tiệc đến bao giờ thì bắt đầu đây? Ta đói bụng lắm rồi” Sờ sờ bụng, vẻ mặt Bạch Tiểu Du đáng thương hề hề nói.

Vũ Chiêu nghi cười cười: “Chờ thêm chút nữa, bắt đầu bây giờ đấy”

“Mong là thế” Bạch Tiểu Du lầu bầu một tiếng, hiển nhiên là không ôm bất cứ tia tin tưởng nào.

Lúc này, chợt nghe một tiếng gào quen thuộc, lần đầu tiên để cho Bạch Tiểu DU cảm thấy thế giới có bao nhiêu tốt đẹp.

“Hoàng thượng, hoàng hậu giá lâm”

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!” Mọi người ngay ngắn quỳ xuống, lần nữa cung nghênh.

“Bình thân!” Vân Khinh Ngạo mang theo hoàng hậu đi tới, ngồi xuống, mới nói một câu.

“Tạ hoàng thượng!” Lúc này mọi người mới đứng dậy, từng người trở về trên ghế của mình.

Bạch Tiểu Du cũng theo Vũ Chiêu nghi ngồi xuống đằng sau một phi tử, may mắn ở tiệc lần này, bởi vì Bạch Tiểu Du và Vũ Chiêu nghi phải cùng nhau lên đài biểu diễn cho nên ngoại lệ ngồi bên cạnh Vũ Chiêu nghi.

Mọi người vừa ngồi xuống, chưa kịp uống cái gì đã nghe thấy tiếng thái giám hô to ngoài điện.

“Sứ giả Phong quốc đến! Ba thủ lĩnh thảo nguyên Bắc đô đến!”

“Cho mời!” Vân Khính Ngạo phất tay, công công truyền lời liền đi ra ngoài.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa điện, hồi lâu mới thấy ba nam tử mãng bào đen thô kệch đi vào. Sau đó là sứ thần Phong Quốc, thủ hạ sau lưng còn cầm đồ vật che vải bố.

“Mục Yết Kha Nhật (Lan Đồ Thấm Da) ( Mân Hòa Luật Thân) khấu kiến Vân hoàng, chúc ngài an khang, vĩnh thọ!” Ba người đặt tay trái lên ngực, cúi người thi lễ.

“Sứ thần Phong Quốc Lâm Du (Chu Hợp Toàn) bái kiến Vân hoàng, Vân hoàng vạn tuế kim an!” Hai sứ thần Phong Quốc cùng toàn bộ thủ hạ đi theo cũng quỳ xuống.

Vân Khinh Ngạo cười, vội nói: “Ha ha! Làm phiền hai vị sứ thần và ba vị thủ lĩnh từ xa đến Vân Quốc, mau mau bình thân!”

“Tạ Vân hoàng!” Ba thủ lĩnh và nhóm sứ thần đồng loạt tạ ân rồi đứng dậy.

Lúc này, một sứ thần Phong Quốc phất tay với thủ hạ, tức thì có hai người bê tráp tiến lên.

“Vân hoàng bệ hạ, đây là lễ vật của nước thần dâng lên bệ hạ biểu tỏ tâm ý!” Nói xong, nhấc vải bố che lên, lộ ra ngọc bích trơn bóng không tì vết, còn có một rặng san hô được điêu khắc diễm lệ.

Mọi người thấy không khỏi mở to mắt nhìn, mỗi đồ vật này đều là bảo vật giá trị liên thành, hiếm có, hoàng đế Phong Quốc quả là người hào phóng. Trong tâm Bạch Tiểu Du cảm thán: Cổ đại thật lắm bảo vật!

Vân Khinh Ngạo hình như rất ưa thích hai món lễ vật này, cười nói: “Ha ha, tốt tốt! Sứ thần trở về nhớ thay trẫm đa tạ Phong Đế bệ hạ! Nào, mời sứ thần Phong Quốc ngồi!”

Vừa dứt lời, sứ thần Phong Quốc ”dạ” một tiếng, sau đó theo công công dẫn đường, ngồi xuống.

Sứ thần Phong Quốc vừa ngồi, ba thủ lĩnh kia mới ôm quyền nói: “Bệ hạ, ba người chúng ta chỉ dẫn theo mãnh thú thảo nguyên hiếm thấy đến cho hoàng thượng và hoàng hậu nương nương thưởng thức, có điều mãnh thú rất to, không tiện mang đến, đặt trong lồng ở ngoài điện. Hi vọng bệ hạ không chê!”

Vân Khinh Ngạo gật đầu, nụ cười vẫn duy trì trên môi: “Được được! Làm phiền ba vị thủ lĩnh rồi, cũng mau ngồi đi!”

Đợi tất cả đều đã an tọa, Vân Khinh Ngạo mới quay đầu ra lệnh Tiếu công công bắt đầu tiệc tối.

Tiếu công công khom người gật đầu, sau đó tiến lên vài bước, hô to: “Chúng tân(*) đã đủ, cung yến Nguyên tiêu bắt đầu!”

(*) Tân có nghĩa là khách

Tiếu công công vừa nói xong, tiếng đàn sáo dễ nghe truyền tới tai mọi người, ngoài cửa điện các vũ cơ dần đi vào.

Những vũ cơ này đều một thân áo múa hồng nhạt nhẹ nhàng, tay áo không dài lộ ra cánh tay ngọc ngà trơn bóng, trên người có buộc chuông bạc phát ra tiếng kêu đinh đang, vừa khai triển vũ điệu nhẹ nhàng vừa đi vào trong đại điện. Ban đầu đi quanh chỗ ngồi của quan khách một vòng mới tới giữa sân khấu, bắt đầu nhảy múa. Nhịp điệu đều đều, vũ điệu linh hoạt biến hóa, thân hình nhỏ nhắn múa linh hoạt, vũ y phiêu miểu tung bay; tiếng nhạc trong trẻo kết hợp với tiếng chuông leng keng, cũng là có một phong vị riêng biệt.

Có người chăm chú nhìn múa, cũng có người uống rượu, nói chuyện phiếm với người bên cạnh. Trong một lúc, trên yến hội là cảnh tượng vui vẻ hòa thuận.

Bạch Tiểu Du vừa ngậm điểm tâm, vừa nhìn vũ cơ khiêu vũ trên đài. Không ngờ tốp múa cổ đại lại đẹp mắt như thế, không thua kém gì hiện đại đâu, nhưng mà âm nhạc thì tụt lại nhiều, nếu đổi thành nhạc máy tính, đoán chừng có thể tốt hơn, tiếc là…

Vũ Chiêu nghi thấy Bạch Tiểu Du chỉ ăn điểm tâm, cười trêu ghẹo: “Muội muội, muội cũng đừng ăn nhiều đồ quá, lát nữa còn phải hát đấy ăn như vậy hát kiểu gì chứ?”

“Ôi, muội quên mất!” Bạch Tiểu Du được Vũ Chiêu nghi nhắc nhở mới nhớ bản thân còn phải hát, cuống họng không thể không giữ gìn. Vì vậy liền vội vàng đặt điểm tâm trong tay xuống, cầm trà uống một hơi để nhuận hầu.

“Này, uống chậm chút, cũng không ai đoạt đâu” Vũ Chiêu nghi thấy Bạch Tiểu Du uống nhanh, khuyên nhủ.

Lúc này, Bạch Tiểu Du mới buông ly trà xuống, thè lưỡi. Vũ Chiêu nghi cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

“A đúng rồi, tỷ tỷ, có phải những vũ cơ này đi xuống là đến lượt chúng ta lên biểu diễn?” Bạch Tiểu Du chợt nghĩ đến vấn đề bao giờ biểu diễn, kéo Vũ Chiêu nghi hỏi.

Vũ Chiêu nghi suy nghĩ một chốc mới trả lời: “Chắc là không phải đâu, chúng ta đại khái là lúc sắp hệt tiệc kia, đến lúc đó sẽ có công công tới nhắc”

“Ồ, vậy là tốt rồi, giờ muội vẫn chưa chuẩn bị tốt đây này. Sao các vũ cơ này mãi không xuống? Không thể nào?”

“Hì hì! Muội nghĩ cái gì thế? Làm sao mà bọn họ cứ nhảy mãi. Đợi chút nữa sẽ có phi tử khác lên đài biểu diễn, còn có một ít gia quyến quan viên cũng sẽ biểu diễn một hai tiết mục để tạ ân. Đương nhiên, nếu có con gái đại thần tài hoa xuất chúng trổ tài ở đây, có thể sẽ được hoàng thượng nhìn trúng. Một khi ân sủng, có thể phong phi tấn vị cũng có khả năng”

Lúc này Bạch Tiểu Du mới gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Xem ra đây cũng không kém lịch sử cổ đại bao nhiêu, cung yến đều là phi tử và gia quyến quan viên biểu diễn. Cái gọi là tạ ân cũng chỉ là một hình thức thật ra là gián tiếp tiếp cận hoàng đế, nhét thêm nữ nhân vào hậu cung, sau đó lại thêm một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên (*)

(*) Một người được vinh sủng cả dòng họ cũng ”ăn theo”

Haizz, cũng không biết đêm nay có nữ tử chưa gả nào biểu diễn không, ngược lại nàng lại rất muốn xem những phi tử kia có tài cán gì hay chỉ là hoàng đế nhìn trúng mỹ mạo của bọn họ mà thôi?

Lắc lắc đầu, Bạch Tiểu Du không muốn suy nghĩ những vấn đề lộn xộn kia, bắt đầu chuyên chú xem biểu diễn. Sau đó thi thoảng sẽ nhét mấy khối hoa quả vào miệng, đợi đến lúc thấy đói bụng, nàng sẽ gắp mấy miếng thịt, uống vài ngụm súp lấp tạm bao tử, không dám chạm vào mấy khối điểm tâm kia nữa.