Nương Nương Rất Khí Phách: Chỉ Cưng Chiều Thái Tử Phi Bướng Bỉnh

Chương 30: Tứ hoàng tử Tiêu Dật Dương (1)



“Hạ cô nương, chúng ta thật đã ra được rồi!” Đại khái cũng lâu rồi không được xuất cung, Thanh Thanh hưng phấn dị thường, hoàn toàn không còn lo lắng như trước.

Hạ Vân Hi giang hai tay, cảm thụ không khí trong lành ở ngoại ô Lục Dã Thanh Sơn, tâm tình hết sức vui vẻ: ”Oa! Tuyệt quá! Trời xanh, mây trắng! Cỏ non xanh biếc, không khí cổ đại chính là trong lành như vậy......”

Không có khói bui dày đặc, không có nhà cao tầng, không có chướng khí! Một chút bụi bặm cũng không có, thật là tinh khiết!

“Hạ cô nương, người quá khoa trương rồi......” Thanh Thanh giật giật khóe miệng, thấy nàng giống như gặp được kỳ quan thế giới. Chẳng lẽ nàng chưa từng thấy qua trời xanh mây trắng sao?

Hạ Vân Hi hì hì cười một tiếng, “Ngươi không hiểu đâu! Được rồi, đi thôi!” Nói xong, lôi kéo Thanh Thanh hào hứng đi về phía trước.

Thủ đô kinh thành dưới chân thiên tử, buôn bán hết sức phát đạt, kỳ cảnh rất nhiều, trong đó xinh đẹp nhất phải kể là ngoại ô rồi, nơi đó thảm cỏ xanh rờn, có một khu rừng nhỏ, còn có một hồ bích lục được đặt tên là “Tú”, mặc dù không có ‘Bích Nguyệt hồ’ nổi danh, nhưng cảnh sắc vẫn nên người, mát mẻ xinh đẹp.

Hạ Vân Hi cùng Thanh Thanh thay bộ đồ thái giám, mặc nam trang đã chuẩn bị trước, hai người hi hi ha ha chạy, giống như hai con chim sơn ca tràn đầy sức sống linh động.

“Cứ đi tiếp cũng không phải biện pháp, nghe nói bãi săn bắn vẫn còn rất xa đấy.” Đi một đoạn đường, Hạ Vân Hi đột nhiên cau mày, buồn bực mở miệng.

“Đúng, bình thường điện hạ bọn họ đều là cưỡi ngựa tới.” Thanh Thanh cũng nói. Nhưng là họ lén đi, không có ngựa để cưỡi.

Hạ Vân Hi nhìn quanh bốn phía, chợt nhìn thấy cách đó không xa bên hồ, có tuấn mã không dây cương đang nhàn nhã ăn cỏ, nhất thời vui mừng.

"Thanh Thanh, mau nhìn, chỗ kia có ngựa." Nàng hưng phấn chỉ phía trước.

"A, thật!" Thanh Thanh cũng nhìn thấy, không khỏi cười tươi rói, nhưng ngay sau đó như nghĩ đến cái gì cau mày."Hạ cô nương, khả năng này là ngựa của người khác, có chủ nhân ."

"Không quan tâm, dù sao không thể thật đi bộ mà tới."

Hạ Vân Hi vừa nói liền hướng tuấn mã chạy đi, Thanh Thanh không thể làm gì khác hơn là theo sát ở phía sau.

“Quả nhiên là ngựa tốt!” Nghiên cứu một lúc, nàng không nhịn được than thở, ngựa cao lớn cường tráng, bốn vó có lực, đường cong bắp thịt cực kỳ xinh đẹp, màu lông thuần chánh sáng bóng, là giống tuấn mã cực hảo ngàn dặm.

Ở thế kỷ hai mươi mốt, nàng từng cùng bác đến mã trường chơi đùa nên đối với ngựa cũng có chút ít hiểu biết.

Đại khái con ngựa cảm nhận được nàng đến gần, hơi khẩn trương thở phì phì, tràn đầy địch ý.

Thanh Thanh có chút sợ sợ, không khỏi lui về phía sau mấy bước: ”Cô nương, chúng ta vẫn là không nên cưỡi nó.” Nhìn ánh mắt hung hãn kia, thật là đáng sợ.

“Yên tâm, nó sẽ không tổn thương chúng ta.”

Hạ Vân Hi lắc đầu một cái muốn nàng an tâm, sau đó hơi cúi người xuống, nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng ngời màu rám nắng của con ngựa, tận lực nhìn không dời mắt, ôn hòa tiến hành trao đổi bằng mắt. Thế gian vạn vật đều có linh hồn, có cảm tính, muốn thuần phục đầu tiên phải lấy được tin tưởng ở động vật. Đây là bác dạy nàng!

Lỗ tai ngựa run lên, nghẹo đầu nhìn nàng, địch ý tản mác đã bị tò mò thay thế. Hạ Vân Hi chớp thời cơ, nhấn một chút, thân hình thoắt một cái dễ dàng bay lên lưng ngựa, vươn tay kéo Thanh Thanh lên.

“Các ngươi đang làm gì?” Một đạo thanh âm ôn hòa từ tính vang lên, giọng điệu không vui.

Hạ Vân Hi kinh ngạc một chút, thì ra thật đúng là có người ở gần đây rồi, không khỏi quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một nam tử vô cùng dễ nhìn đứng bên cạnh cây dong, đầu mang ngọc quan, người mặc vân bào cánh sen hồng, mày kiếm nồng đậm tà tà hếch lên, sóng mũi cao, bờ môi khêu gợi, tròng mắt đen nhánh như bảo thạch chói lọi, lúc này hơi ẩn tức giận.

Mà Thanh Thanh nhìn thấy dung mạo nam tử, sợ tới mức vội vàng giơ tay lên che mặt. Trời ạ, Tứ hoàng tử thế nào lại ở chỗ này?