Nuông Chiều Em Là Đặc Quyền Của Anh

Chương 27: Sự thật hé lộ - hạnh phúc



Tuyết San đã hả giận liền nhào vào lòng Lăng Hạo khóc rống lên .Lăng Hạo cũng ôm chặt cô ,tay Tuyết San sờ lên mắt của Lăng Hạo

-Em xin lỗi em tệ lắm ,em không biết anh đã đau đến như vậy Marcus

Bây giờ cô đã hiểu hết mọi sự việc rồi Gia Phong đã kể cho cô , cô đã hiểuhết rồi người đỡ chiếc xe tải đó cho cô không phải Gia Phong mà là LăngHạo .Năm đó có hai cậu bé một cậu bé tóc vàng tên là Marcus lạnh lùngthờ ơ với mọi người , còn cậu bé tóc đen còn lại là Gia Phong miệng luôn vui vẻ cười đùa , cô cứ tưởng chính là Gia Phong đã chắn cho , lúc đócô đâu biết được bởi vì người đứng trước mặt cô là ai thì co cứ nghĩngười đó đã cứu mình .Cô đâu biết được rằng cậu bé tóc vàng tên Marcusấy đang nằm trên nền đường bị xe tông văng ra xa kia ! Máu đã làm ướtđôi giày mà cô thích nhất cũng chính là máu của cậu bé đó ,lúc đấy máucủa đầu bé chảy không ngừng trên đôi mắt máu của cậu cũng chảy ra.....Lúc Tuyết San chạy ra khỏi đường Marcus liền thấy xe tải đang laotới liền chạy đến đẩy Tuyết San đi kết quả là bị chiếc xe tải kia đâmtrúng làm cho thần người nhỏ bé 7 tuổi bị hất văng ra xa Gia Phong chạyđến, cậu bé Marcus bảo "Tuyết San , Cậu ấy...." Miệng cậu run rẩy nhưđang gắng nói chợt tiếng nói tắt hẳn , mắt vẫn mở vẩn thấy nhưng lạikhông thể nói được gì .Gia Phong liền hiểu chạy đến Tuyết San.......

Thời gian sau đó chẳng thấy Marcus đâu cô liền giận cậu bé ,tại sao mình bịnhư vậy một chút cũng không tới thế là cô bé ngày ngày mong nhưng rồicũng tới ngày cô về nước không thẻ ở lại nước Anh thêm được nữa .Cô béđi ,lòng nặng trĩu

Giờ đây nó cầm trên tay tờ giấy này đây , chính là tờ giấy bệnh án của Lăng Hạo cũng là Marcus

Trong thời gian cô giận cậu bé cũng là lúc cậu không thể nhìn được ánh sángnữa cô đâu nào biết .Đôi mắt đẹp ấy của cậu không thể nhìn thấy ánh sáng được nữa , những mảnh vở của chiếc xe tải ấy làm tổn thương Giác mạccủa cậu , cậu cũng dần chấp nhận dần bóng tối tàn độc đó ,không phảikhông có người hiến mà là vì thân phận và địa vị của cậu mọi người cầnthời gian , kiểm tra chuẩn bị cẩn thận để không bị triệu chứng sau này.Thời gian trôi qua cũng gần được 2 năm , 2 năm ấy cậu sống trong sự côđơn nhưng cậu cũng không hề oán trách cô bé ấy một lần , cậu trong 2 năm ấy không được đi học như các cô cậu bé khác, đến cái cốc cậu cũng không có thể tự đi lấy được cậu nghĩ tại sao ông trời không lấy đi luôn đôichân của cậu ? 2 năm ấy chỉ có từ "đau đớn" để tả cuộc sống của cậu khikhông có thể nhìn thấy gia đình mình và khuôn mặt cưới cười ngốc nghếchcủa cô bé ấy , ba mẹ cậu đều khuyên nhủ cậu , đã đến lúc chuẩn bị xong,tiến hành ghép giác mạc và sáng ánh cũng dần len lỏi vào mắt cậu

Còn vào ngày hôm đi chơi đó , người làm cho cô bạn lỡ xô ngã Tuyết San phải hoảng sợ là cậu, cậu đã nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc lạnh đến run ngườilúc đó đã bị Tuyết San bắt gặp nên cậu có vẻ lãng tránh đi .Người tìmđược Tuyết San vào lúc trời mưa bão đó cũng là cậu , cậu linh cảm đượcTuyết San ở đó liền chạy đến bế cô lên lưng ,Gia Phong và mấy người kianghe tin liền an tâm về trước , trời mưa như vậy bế cô về nhà rồi vẫn bộ đồ ướt nước mua đó chăm sóc cho co cả nữa đêm , Gia Phong thấy vậy liền lên tiếng. Ngày hôm sau, cậu bị cảm nặng liền phải quay về .Cho đến tận bây giờ cậu vẫn luôn một mực bảo vệ Tuyết San !

-Không đau nữa ._Marcus vẫn ôm chặt cô , tuỳ ý để bàn tay cô sờ lên mắt , cảmgiác hơi ngứa nhưng anh thích cam giác ấy , cảm giác ngưa ngứa ấm áp ấy

(Từ bây giờ sẽ đổi Lăng Hạo thành Marcus ,xưng hô là anh-cô rồi nhé còn anh của Tuyết San chuyển sang cậu :) )

-Thay đổi ngay cả em cũng không nhận ra, em nghĩ lại rồi em là yêu tính cáchthật sự của anh hơn cười như vậy chẳng giống anh chút nào cả ._ Cô không khóc nữa liền cười tủm tỉm nhìn Marcus

-em chẳng phải bảo anh thay đổi sao, anh phải tập nhiều lắm đấy , tập cườinhư thằng điên trong phòng biết khó như thế nào hay không ,anh còn phảiđể tên Gia Phong ấy lớn lối ,leo len đầu anh mà ngồi , em còn nói ? ._Cô đang ôm anh ,anh liền không khách khí lấy ngón trỏ đẩy cô ra xa , nóimột câu liền đẩy một cái lạnh lùng lên tiếng

-Xì ,mà sao anh lại đi Anh ? ._Cô bị đẩy ra mặt vẫn còn dày chạy tới ôm chặt anh lần nữa

-có công việc ._Anh ôm cô nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liền hôn cô một cái

-Mà này nghe Gia Phong kể em cứ tưởng anh đi luôn không về chứ ._Tuyết Sancười tủm tỉm "Là nụ hôn đầu của mình , mà nói chuyện lại như trước rồingười lạnh lùng gì đâu"

Mọi người thấy được diễn biến nhưthế đều cảm thấy họ thật đẹp đôi ai cũng khen làm cho Tuyết San mặt đỏmà úp mặt vào long Marcus

-tại em mà thành tâm điểm rồi ._Anh đứng khựng ở đó thở dài hơi khó chịu bởi những ánh mắt cứ đâm vào họ

Và chuyến đi Anh đó đã chuyển thành "chuyến đi hẹn hò đầu tiên" của nhữngngười yêu nhau đến phát ngốc đó :) Một kẻ thì lạnh lùng một kẻ thì lanhchanh hai tính cách trái ngược nhau và họ ,những kẻ ấu trĩ yêu nhau.....

Ấu trĩ : trẻ con

-anh à em hiện tại đi hẹn hò , không thể về nhà ._Khải Minh nghe được TuyếtSan gọi điện liền cúp này liền đứng đơ ở nhà "Một câu như vậy đã đi, emgái à làm người anh hai này đau lòng quá đấy ,mà Tuyết San sắp được gảđi rồi sao, con bé nó trưởng thành rồi " và từ đó ánh mắt chú ý của cậutừ Gia Phong chuyển sang Marcus :))))) ( ông này lo xa thật , mới hẹn hò mà đòi đi cưới rồi :v )