Nuông Chiều Em Là Đặc Quyền Của Anh

Chương 26: Tờ giấy -lừa dối



Đứng trước mặt Gia Phong tâm trí Tuyết San rối bời

-Gia Phong à , tớ xin lỗi tớ là yêu Lăng Hạo ._Tuyết San nắm chặt váy của mình ,cố nói rõ từng chữ trong họng ra

-Tại sao chứ ,tôi có gì không được ? ._Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tuyết San ,cảm giác đau nhói

-Không phải ,cậu rất tốt nhưng người tớ yêu là Lăng Hạo , ngay từ lúc nhỏ tớđã yêu Lăng Hạo ,luôn luôn bám theo anh ấy .Tớ xin lỗi ,cảm ơn chuyệnngày hôm đó đã cứu tớ ,cảm ơn Gia Phong ,cảm ơn ._Nó liên tục nhắc lạitừ "cảm ơn" nước mắt cũng chảy xuống

Nó là cũng đau lắmchứ vẫn biết yêu và mang ơn là khác nhau nhưng lòng nó lại rất đau , nómuốn có cơ hội trả ơn Gia Phong nhưng mà không phải bằng cách này

-Thì ra là chuyện đó ? ._Gia Phong vẫn nhìn Tuyết San như vậy "Là vậy ?"

-Chuyện đó thật sự ...... chắc chắn trong phòng Lăng Hạo có tờ giấy đó cô sẽtin,hôm nay Lăng Hạo không có đi học bởi vì cậu ta phải sang Anh ._GiaPhong cụp mi mắt xuống , liền đưa chìa khoá nhà cho Tuyết San

Tuyết San bàn tay đang nắm chặt váy lại huống thõng xuống, tay nhận chiếcchìa khoá mặc kệ tiết sau là vào học , liền chạy đến nhà của Gia Phongvà Lăng Hạo ,lên phòng của Lăng Hạo ,Tuyết San mặc kệ mình là con gáiliền lục tung tủ của Lăng Hạo lên , cầm tờ giấy được nhét vào dưới đóngsách .Đôi mắt vô hồn mình vào tờ giấy nước mắt ra không ngừng "Lăng Hạo,tại sao lại không muốn nói cho em biết , tại sao lại dối em" .Cầm tờgiấy đó cô chạy xuống nhà ra đường lớn bắt Taxi tới sân bay ngồi trongxe cô bồn chồn hối người phía trước chạy xe nhanh lên , đến sân bay cônhanh chóng tìm Lăng Hạo nhưng không thấy co gần như muốn tuyệt vọng.Một bàn tay đặt len vai co

-Tuyết San ? ._Lăng Hạo chẳng biết tại sao Tuyết San lại ở đây lại còn trưởng mình nhìn lộn

-Này ._Tuyết San ngước mắt lên thấy được Lăng Hạo liền la lớn liền một tayđánh thẳng vào khuôn mặt điển trai của cậu mọi người trong sân bay đềuquay lại nhìn , không nhân nhượng dọng thêm ba bốn cái vào bụng cậu ,cậu chịu trận cho Tuyết San đánh liền nhìn thấy tờ giấy mà Tuyết Sanđang cầm , lúc đó cậu chẳng biết nên nói gì