Nuôi Nhốt Kiều Thê: Bụng Hắc Lão Công Thật Đáng Sợ

Quyển 1 - Chương 47



"Chẳng lẽ cô muốn đêm nay ăn mặc như thế này mà đi dự tiệc ư?"

Biểu lộ Liền Tịch Tịch làm cho anh nhớ tới lần đầu tiên anh đưa cô đi mua quần áo. Khi đó cô cũng như hiện tại hoàn toàn giống nhau, đều là bàng hoàng.

Cô vì khẩn trương mà cứ nắm chặt lấy tay cô, khi nhìn thấy bảng giá của mấy bộ quần áo kia, cô sẽ ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài. (chém tí :D)

Hiện tại, cô như cũ cẩn cẩn dực dực, chỉ có điều, tâm tình có lẽ đã không còn giống như lúc đầu.

Ngoan ngoãn đi theo sau lưng Trương Tuấn xuống xe, cô biết rõ hiện tại nhiệm vụ của cô, cô chẳng qua là một cái trang sức bên người Trương Tuấn. Không có không sao cả, có, đương nhiên rất tốt.

Nếu là trang sức, đương nhiên phải được tô điểm và đóng gói sao cho đẹp.

Hai người đi vào cửa hàng, ngay lập tức một cô gái trong cửa hàng tiến lên vì Liền Tịch Tịch phục vụ.

Liền Tịch Tịch nhớ rõ, bộ áo khi gặp mặt ăn cơm cùng với cha mẹ Trương Tuấn được mua ở đây. Lúc ấy nhìn thấy trên bảng giá những sáu con số, cô đau lòng không thôi.

Lần đó không nghĩ tới, bộ áo đó đã mang tới cơn ác mộng trong đời cô. Nếu như cô biết chỉ vì bộ áo đó mà cô vứt bỏ lần đầu tiên trân quý của mình, cô thề rằng cả đời này cô sẽ không bước vào cửa hàng này một bước.

Khi cô đi vào thử đồ, Trương Tuấn ngồi trên ghế sa lon bên ngoài đợi cô.

Trước kia anh cũng chờ cô thay đồ như thế, sau khi cô thay xong sẽ đưa ra vài nhận xét.

Hôm nay, Liền Tịch Tịch tổng cộng thay đổi bảy bộ lễ phục dạ hội, anh đều không có lên tiếng, mỗi lần đều liếc nhìn một chút, sau đó lại cúi đầu xuống lật lật cuốn tạp chí trong tay.

Cô thử một lèo đến bộ thứ mười hai, bộ này có màu như rượu sâm banh hở vai mà anh thì cũng dời mắt đi.

Liền Tịch Tịch rất đẹp, điều này anh biết được từ khi anh thấy lần đầu tiên cô.

Lúc ấy cũng chỉ vì cô lớn lên thật xinh đẹp, sau đó thuần khiết tự ái, cho nên anh mới hội nguyện ý chờ cô, nguyện ý trả giá. Chỉ có điều, anh không nghĩ tới kết quả lại như thế.

Bây giờ anh lại được nhìn thấy một tiên nữ siêu phàm thoát tục, mặc dù kinh diễm, nhưng anh sẽ không ca ngợi cô lấy nữa câu.

"Cái này là được rồi, gói lại đi."

Cuối cùng cũng gật đầu, Liền Tịch Tịch thở dài một hơi.

Cô sẽ không còn phải ngây người ra khi nhìn bảng giá bộ áo nữa , cũng sẽ không đau lòng nữa khi anh vì cô tốn tiền.

Bởi vì, anh làm những chuyện này chỉ vì anh mà thôi.