Nuôi Em Thây Ma Gà Rù

Chương 24



Edit: Basic Needs Beta: Công Chúa

Đó chỉ là một vết xước nên Kiều Kiều cũng nào có để ý, thế nhưng vào nửa đêm, lúc cô buồn chán đến

chết mà nằm sấp trên ngưỡng cửa sổ thì thầm nói chuyện với Lâu Dương Lăng, cô chợt sửng sốt toàn

thân khi vô tình vươn móng tay của mình ra nhìn.

“Sao thế?”

Kiều Kiều chỉ vào vết thối nhẹ xung quanh vết xước trên mu bàn tay và nói: “Nó bị thối rồi.”

Lâu Dương Lăng cũng duỗi bàn tay thối rữa ra: “Em cũng bị thối nè.” Kiều Kiều nhìn chằm chằm vào sự

thối rữa trên mu bàn tay như có suy nghĩ: “Là bị cô ấy cào qua rồi mới thối rữa… Chu Tinh bị nhiễm

thi độc.” “Ồ, thế là chúng ta có thêm một đồng bọn nữa à?”

Kiều Kiều đáp: “Cô ta không xứng.”

Sau khi nói xong, cô ngưng tụ một ít dị năng hệ mộc chữa trị trong cơ thể lên đầu ngón tay, điểm

sáng màu xanh biếc óng ánh trải dài lên miệng vết thương, rất nhanh đã thấy bàn tay thối rữa đã trở

nên trơn láng như trước. Hôm sau.

Chẳng hiểu do đâu mà căn cứ truyền ra tin tức hôm qua Kiều Kiều bị con thây ma kia làm bị thương.

Song do người đứng đầu căn cứ là Khúc Tòng Vân lấp liếm, nên mọi người trong căn cứ nào có chú ý

đến sự an toàn của mình.

Thế rồi lời đồn càng ngày càng nghiêm trọng, chẳng qua vẫn không truyền tới tai đương sự. Cho đến

tận hoàng hôn, khi Kiều Kiều và Lục Diệt trở về từ sân huấn luyện đã bị Khúc Tòng Vân dẫn theo

người chặn lại.

Kiều Kiều khó hiểu nhìn bọn họ, song lúc này cô lại không rụt người núp phía sau Lục Diệt nữa.

Lục Diệt nhìn mọi người hùng hùng hổ hổ bèn hỏi Khúc Tòng Vân: “Sao vậy?”

Với những tin đồn vô lý như vậy, sắc mặt Khúc Tòng Vân rất khó coi, giọng điệu vì thế cũng kém đi:

“Lục Diệt, hôm qua tôi bảo anh kiểm tra Kiều Kiều, anh đã làm chưa?”

“Kiều Kiều rất khỏe mạnh.” Chuyện hôm qua anh đã nghe Kiều Kiều nói, huống hồ kiểm tra cũng không

ra đâu vì Kiều Kiều chính là thây ma.

Sắc mặt Khúc Tòng Vân trông không khá hơn chút nào, cô bình tĩnh nói lại một chút về những tin đồn

lan truyền trong căn cứ, rồi mở lời: “Để mọi người yên tâm, Kiều Kiều vẫn nên đến phòng y tế kiểm

tra một lần nữa đi.” “Ai sẽ kiểm tra tôi?” Kiều Kiều hỏi.

“Bất cứ ai trong phòng y tế đều được, cô có thể chọn một người.” Khúc Tòng Vân cũng không muốn làm

khó Kiều Kiều, nay nhìn cô chấp nhận thì tiếp lời.

“Vậy Chu Tinh đi.”

Ý tưởng của Kiều Kiều rất đơn giản, nhiệt độ cơ thể của cô khác với người bình thường, khó vượt qua

được cuộc kiểm tra tỉ mỉ. Nhưng Chu Tinh thì lại khác, hai người bọn cô đều có thể kiềm chế lẫn

nhau, Chu Tinh sẽ không vì muốn liều mạng mà kéo theo cô xuống nước.

Chu Tinh mang sắc mặt hỗn loạn đứng trong đám người chợt nghe tên của mình còn chưa kịp phản ứng,

cũng do chị Chu Nguyệt của cô ta kéo một cái, cô ta mới ngơ ngác nhìn sang.

Chu Nguyệt nhẹ giọng hỏi cô ta: “Chu Tinh, em sao thế? Chị Khúc bảo em đi qua kìa.”

Chu Tinh lấy lại tinh thần, chậm rãi đi về phía Khúc Tòng Vân cho đến khi chỉ còn tầm năm bước nữa

thì dừng lại.

Khúc Tòng Vân nhìn vẻ mặt xanh trắng của Chu Tinh thì cất lời: “Có chuyện gì với em thế?”

Chu Tinh ra sức vận chuyển dị năng hệ thủy có năng lực chữa trị ít ỏi ở trong cơ thể, buộc mình

phải tỉnh táo đôi chút.

“Em không sao, chỉ là do không nghỉ ngơi tốt mà thôi. Cảm ơn chị Khúc đã quan tâm em.”

Khúc Tòng Vân chỉ vào Kiều Kiều: “Em đi kiểm tra xem trên người cô ấy có vết thương không.”

Chu Tinh lại nhịn không được lui về phía sau một bước, ấp úng lên tiếng: “Vậy nếu em ấy thật sự là

thây ma, chẳng phải rất nguy hiểm cho em sao?” “Kêu em đi thì cứ đi đi, làm gì mà nói những điều vớ

vẩn như vậy?”

Kiều Kiều nhìn Chu Tinh rồi rời khỏi vị trí bên cạnh Lục Diệt, không chút do dự đi vào phòng y tế.

Chu Tinh cũng chậm rãi đi vào phòng y tế với chân tay cứng ngắc. Khúc Tòng Vân nhíu mày nhìn Chu

Tinh như có suy nghĩ.

Cửa phòng y tế chậm rãi đóng lại, Chu Tinh nở nụ cười kỳ quái với Kiều Kiều.

“Cô còn rất thông minh đấy, biết để cho tôi đến kiểm tra mình.” Chu Tinh vặn vẹo cái cổ cứng ngắc

của mình.

Kiều Kiều giơ bàn tay nhỏ bé tới với làn da trắng nõn, mu bàn tay trơn nhẵn như chưa hề có gì xảy

ra: “Cô muốn kiểm tra cái này chăng?”



Đôi mắt vốn đã vẩn đục của Chu Tinh trợn to: “Vết thương đâu?”

Chẳng đợi cô trả lời, Chu Tinh bỗng nhiên nhào về phía Kiều Kiều —— cô ta mặc kệ vì sao không có

vết thương, nếu đã không còn, vậy cô ta sẽ tạo thêm một cái nữa.

Tại sao lại không công bằng như vậy? Hà cớ gì cô ta bị nhiễm độc xác chết? Nếu như không phải hôm

đó Kiều Kiều đẩy cô xuống đất, làm sao cô ta lại rơi vào tình cảnh hôm nay?!

Kiều Kiều phản ứng rất nhanh, cô tránh đi, làm cho Chu Tinh đụng phải cái bàn bên cạnh, cái bàn bị

xô xuống đất, phát ra tiếng động lớn khôn cùng.

Kiều Kiều đứng cách đó không xa bình tĩnh nhìn cô ta: “Cô sẽ gánh chịu hậu quả thôi.”

Chu Tinh đưa tay sờ vào ống tay áo mình rồi nở nụ cười quái dị: “Quả báo? Tao sẽ cho mày biết cái

gì mới là ác thực sự! Hôm nay tao sẽ chết ở chỗ này, mà mày là người sẽ chết với tao!”

Theo lời nói vừa dứt, một quả tinh hạch có dị năng hệ hỏa đã bị cô ta ném ra ngoài. Tinh hạch ở

trên không trung nổ tung, mà Kiều Kiều lại nào ngờ Chu Tinh lại giấu một quả tinh hạch dị năng hệ

hỏa, thế là cô bị vụ nổ hất ngã xuống đất.

Chu Tinh nhân cơ hội nhào tới, hung tợn cắn vào cổ Kiều Kiều.

Bất kể là với nhân loại hay là với tang thi mà nói, cổ là bộ phận dễ bị tổn thương nhất.

Nhất thời, máu chảy như suối.

Kiều Kiều nhịn không được cúi đầu gầm lên một tiếng.

Cô đi theo Lâu Dương Lăng học mấy ngày nên biết làm sao phát ra sức mạnh của thây ma khi rống, thế

là hiệu quả xuất hiện lập tức, làm cho Chu Tinh đứng hình.

“Mày… mày!”

Kiều Kiều là thây ma?!

Chu Tinh nhất thời không thể xác nhận liệu Kiều Kiều bị cô ta lây nhiễm, hay là…

Nhưng giờ phút này người bên ngoài nghe được động tĩnh đã đẩy cửa vào. Kiều Kiều theo bản năng che

chỗ máu chảy ào ạt ngay cổ, một cảm giác khủng hoảng tự nhiên nảy sinh.

Cô không thể ở lại đây.

Cô đẩy Chu Tinh đến bên cạnh đến cửa, sau đó đứng dậy từ trên mặt đất, phá cửa sổ và nhảy ra ngoài.

Lớp lá chắn năng lượng bên ngoài căn cứ cũng bị Kiều Kiều cưỡng ép phá ra một khe hở.

Lúc mọi người tiến vào, chỉ nhìn thấy toàn thân Chu Tinh đang thối rữa ra nhanh chóng.

Cô ta vặn vẹo thân thể trên mặt đất, trong miệng tất cả đều là máu tươi; đến khi nhìn thấy người,

vậy mà câu nói câu đầu tiên lại là ——

“Là Kiều Kiều! Kiều Kiều —— a!”

Dị năng hệ thủy trong cơ thể bị hao mòn hầu như không còn, thi độc nhanh chóng ăn mòn đầu óc, làm

cho cô ta hoàn toàn mất đi lý trí.

Đôi mắt của nhóm người hướng về cửa sổ vỡ và tấm chắn năng lượng, tiếng ồn ào dữ dội nổ ra trong

đám đông.

“Là Kiều Kiều đấy! Là thây ma thật rồi!” “Vậy anh ta bao che cho thây ma sao?”

Ánh mắt của người nào đó nhìn về phía Lục Diệt: “Nếu Kiều Kiều là thây ma, hẳn anh ta cũng bị lây

bệnh?”

Những lời nói tương tự liên tiếp vang lên, bây giờ Kiều Kiều không có ở đây, tất cả sự chú ý đều

chuyển sang người Lục Diệt.

Năng lực thừa nhận của Lục Diệt rất lớn, sự chú ý của anh một mực dừng ở tinh hạch dị năng hệ hỏa

còn sót lại sau khi cháy trong tay Chu Tinh và miệng đầy máu tươi của cô ta.

Anh đến gần Chu Tinh.

Chu Tinh run rẩy nhào về phía Lục Diệt, lại bị anh đá một cước đá ngã trúng tường.

Chu Nguyệt giãy dụa trong đám người muốn đi lên, lại bị người bên cạnh nắm chặt, chỉ có thể bất lực

đứng nhìn.

Chu Tinh đau đến mức mặt vặn vẹo nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định. Trong tay Lục Diệt hiện ra một ngọn

lửa đỏ, ném về phía Chu Tinh.

Ngọn lửa không biến Chu Tinh thành tro đen trong nháy mắt, mà tàn nhẫn lan tràn khắp cơ thể cô ta,

đốt cháy da thịt từng chút một.

Chu Tinh bị ngọn lửa bao phủ, hét lên một tiếng tuyệt vọng và đau đớn, khiến những thực vật đột

biến bên ngoài trở nên bồn chồn bất an, nóng lòng cố gắng chui vào lỗ hổng nơi Kiều Kiều đã phá vỡ.

Sau khi phóng thích xong dị năng, Lục Diệt quay đầu nhìn thoáng qua những người tràn đầy phẫn nộ

nhưng cũng sợ hãi anh, anh biết chốn này không thể ở lại được nữa.



Bản thân anh cũng không muốn ở lại chỗ này, tất cả đều là vì Kiều Kiều. Bây giờ cô lại bỏ chạy,

không có lý do gì để anh ở lại đây.

Ở bên kia, Kiều Kiều chạy ra không xa, chợt Lâu Dương Lăng, người đang treo ngược trên cây, chắn

ngang trước mặt cô với khuôn mặt thối nát.

Kiều Kiều: “……”

“Sao thế đại ca.” Lâu Dương Lăng từ trên cây đi xuống, tò mò nhìn Kiều Kiều: “Úi chà, anh bị đồng

loại cắn đúng không? Có thây ma quậy phá trong căn cứ này à?”

Kiều Kiều nhìn phía sau thấy không ai đuổi theo mới thở phào nhẹ nhõm, ngưng tụ dị năng tới vết

thương trên cổ, sau đó gật đầu.

“Cái dạng đồng loại gì mà đói thành mức này, xác thây ma cũng cắn.” Không phải Lâu Dương Lăng chưa

từng ăn thịt đồng loại, nhưng thịt đồng loại vừa cứng vừa khô như gỗ, một chút cũng chẳng ngon.

“Người đã cào tôi ngày hôm qua đó.” Vì cổ là bộ phận dễ bị tổn thương nhất, hơn nữa vết cắn lại khá

lớn, nên sau khi cầm máu cho vết thương,

Kiều Kiều bất lực với mảnh thịt thối rữa còn lại.

Lâu Dương Lăng tức giận đáp: “Dám cắn đại ca em! Anh yên tâm, khi cô ả ra ngoài, em sẽ xé cô ta làm

tám miếng!”

“Cảm ơn cậu nha…”

Lâu Dương Lăng bỗng vươn tay kéo Kiều Kiều lên cây. Hai người bị thân cây đại thụ tráng kiện vững

vàng giữ lại, nấp giữa những chiếc lá xanh. “Có nhân loại!”

Một bóng người dừng lại nơi Kiều Kiều mới đứng, nhìn cây cối run rẩy xung quanh như có suy tư.

Kiều Kiều đứng giữa những cành lá rậm rạp chào hỏi Lục Diệt: “Lục Diệt, em ở đây.”

Lúc cô nói chuyện trong mắt toàn là ý cười, cô rất vui khi Lục Diệt có thể đuổi theo tìm được mình.

Lục Diệt liếc nhìn Lâu Dương Lăng, người vẫn nhìn chằm chằm anh bên cạnh Kiều Kiều, rồi nói: “Xuống

đi.”

“Vậy anh nhớ đỡ em đó.”

Lục Diệt mở hai tay về phía cô.

Ngay lúc Kiều Kiều toan nhảy xuống, Lâu Dương Lăng vỗ vào đại thụ, đại thụ ngoan ngoãn rũ cành lá,

đưa hai người về lại mặt đất.

“Đỡ cái gì mà đỡ? Còn cần đỡ nữa à?”

Lục Diệt lạnh lùng nhìn cậu một cái, Lâu Dương Lăng không rõ nguyên nhân nhưng lại nhích lại gần

phía sau đại thụ.

Dẫu sao đây vẫn là địa bàn của cậu, cậu vẫn còn lợi thế: “Không cần cảm ơn tôi đâu! Đều vì đại ca

của tôi thôi!”

Cậu bô bô rống một hồi, Lục Diệt nào có hiểu cậu đang nói gì, nhưng phỏng chừng không phải lời tốt

đẹp.

Lục Diệt đi tới trước mặt Kiều Kiều, kéo cô về phía mình, sau đó nói: “Tạm biệt bạn của em đi,

chúng ta phải rời khỏi đây.”

Rời đi?

Kiều Kiều nghe vậy thì lộ vẻ hối lỗi vì biết tại sao: “Bởi vì em bị Chu Tinh cắn, họ chắc chắn sẽ

không

để em đi. Lục Diệt, thật xin lỗi, lại khiến anh đi cùng với em…”

Để Chu Tinh kiểm tra mình bởi vì cô muốn ở lại, dù sao hai người đều là thây ma, ắt có thể kiềm chế

lẫn nhau, ai ngờ đâu lại thành khéo quá hóa vụng.

“Không liên quan gì đến em.” Lục Diệt trấn an, “Nơi này chán quá, chúng ta đổi một chỗ khác.”

Kiều Kiều nghe xong thì huơ tay với Lâu Dương Lăng mà rằng: “Tôi muốn cùng Lục Diệt rời khỏi nơi

này, cậu cũng mau rời khỏi chỗ này đi, lúc trước tôi nghe nói bọn họ muốn dọn dẹp toàn bộ cây cối

nơi này đấy.”

Mặt Lâu Dương Lăng đổi sắc: “Cái gì?!”

“Tôi cũng không nỡ bỏ rơi cậu, dẫu sao cậu cũng là bạn thây ma đầu tiên mà tôi kết bạn ở chốn này.”

Kiều Kiều nói với sự buồn rầu, “Nhưng tôi sẽ ở lại với Lục Diệt.”

“Bọn họ lại muốn đào kho thóc của em?” Lâu Dương Lăng nói, tiếp đó vội vàng lấy thịt khô từ trong

hốc cây ra, ôm trong tay: “Em phải đổi đến một nơi an toàn khác thôi!”

Kiều Kiều: “…”

Có phải do cô nghĩ quá nhiều không? Bạn mình là thây ma chứ có phải chuột đâu, từ đâu học được thói

quen tích trữ đồ ăn?