Nuôi Dưỡng Bạo Vương

Chương 33



Khi Lạc Thủy Linh vừatới vách Đoạn Trường thì nhìn thấy cảnh Sở Hiên đang ôm Du Tử Khâm vàolòng, tình cảnh này làm cho đại não của Lạc Thủy Linh không còn suy nghĩ được gì, chỉ còn sự ghen tị như muốn bùng nổ trong lòng, thậm chí cũngkhông suy nghĩ tại sao bọn họ lại rời đi đột ngột như vậy.

Không đợi cho Dạ thả mình xuống, Lạc Thủy Linh đã hét to:” Sở caca huynh maubuông con tiện nhân đó ra, hnuynh bị ả lừa rồi!”

Việc Dạ vàLạc Thủy Linh đột ngột xuất hiện cũng không khiến cho đám người ngạcnhiên, trừ Du Tử Khâm ra, những người còn lại ai cũng là cao thủ,hơn nữa bọn họ đang cảnh giác cao độ, đương nhiên đã sớm phát hiện rahai người, nhưng xét thấy chỉ có hai người, một người trong đó lại không có võ công, người còn lại thì võ công không bằng bọn họ, nên mọi ngườicũng không làm gì, chỉ là không ai ngờ tới, Lạc Thủy Linh hai chân cònchưa chạm đất đã thốt lên câu nói như vậy.

Sở Hiên vốn khôngmuốn quan tâm bọn họ, nhưng Lạc Thủy Linh lại gọi Du Tử Khâm là tiệnnhân, điều này đã thành công khiến cho hắn nổi lên sát tâm.

Du Tử Khâm thì ngạc nhiên vô cùng khi ghe thấy lời nói của Lạc Thủy Linh,tại sao nàng ta lại nói như vậy, Du Tử Khâm cảm thấy bản thân không hềlàm gì đắc tội nàng ta, càng không có làm cái gì để nàng ta phải mắngnàng là tiện nhân.

Phong bước lên một bước, gương mặt cười cười:” Nha! Tử Khâm đã lừa chủ tử cái gì?”

Lạc Thủy Linh nhìn qua Phong, mặc dù không tính là nghiêng nước nghiêngthành nhưng cũng được coi là thanh tú, tuy nhiên, Phong hiện tại đangkhoát tay, dựa vào Lôi nên Lạc Thủy Linh không cảm thấy được sự uy hiếpnơi Phong, hơn nữa, vừa rồi Phong gọi Sở Hiên là chủ nhân, điều này cónghĩa Phong chỉ là thủ hạ của Sở Hiên, vì vậy ả ta hùng hồn nói:

-“Hừ ! bấy lâu nay ả ta luôn lừa dối Sở caca, thật ra ả ta chẳng phải là côcủa Sở caca gì hết, càng không có ruột thịt gì với huynh ấy!”

Đám người nghe xong, ai cũng nheo mắt lại, đề phòng nhìn Lạc THủy Linh, nghe Lạc THủy Linh nói như vậy, có vẻ như ả đã biết bí mật của Sở Hiên.

Sở Hiên nhìn Lạc Thủy Linh, trên môi từ từ hiện lên một nụ cười, nói:” Ta và cô vốn là người thân thiết nhất trên đời này!”

Nghe Sở Hiên nói như vậy, cả bọn đều hiểu Sở Hiên muốn nói gì, nhưng tiếc là Lạc Thủy Linh lại không hiểu, ả lại nghĩ rằng đây là Sở Hiên không tinả, liền nói:” Không phải vậy, huynh vốn là con ruột của Cảnh Thiên hoàng đế, tứ hoàng tử đương triều, con của Lan quý phi nương nương, cháungoại của Lan quốc công, thân phận của huynh vô cùng cao quý, làm sao có thể có thân thích gì với một kẻ dân đen hạ tiện như vậy được. Ả ta đãlừa dối huynh, nói huynh là cháu của ả, nhất định là có ý đồ xấu!”

Lúc này, cả Sở Hiên lẫn 4 ám vệ đều nổi lên sát khí, Du Tử Khâm thì vô cùng lo lắng, có người đã biết bí mật của bọn họ, điều này đồng nghĩa vớiviệc, bọn họ đang lâm vào hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm.

SởHiên buông Du Tử Khâm ra, đứng lên, bước đến gần Lạc Thủy Linh, mở miệng hỏi:” Ngoài ngươi ra, còn ai biết được điều này?”

Dạ đã cảm nhận được sát khí của Sở Hiên, liền thủ thế,chuẩn bị nếu như Sở Hiêntấn công Lạc Thủy Linh thỉ ra tay ngay. Lạc THủy Linh thấy Sở Hiên buông Du Tử Khâm ra, tưởng là Sở Hiên đã tin mình, liền hớn hở nói:” Muội đãnói cho cha muội biết, hôm qua ông ấy đã bẩm báo cho hoàng thượng rồi,từ khi huynh mất tích, hoàng thượng vẫn luôn cho người tìm kiếm huynhđó.”

-“ Ngươi nói cái gì?”- Sở Hiên gầm lên một tiếng, ngay tứckhắc, Lạc Thủy Linh thấy một trận gió nhẹ nổi lên,cổ ả bị thắt chặt, SởHiên đang bóp cổ ả.

Dạ thấy vậy, nhanh chóng phóng ám khítrong tay về phía Sở Hiên, nhưng một bóng dáng lóe lên, Phong đã bắtđược ám khí, hơi xoay mình một cái, hai ngón tay lập tức để tại mạch môn của Dạ, khiến Dạ không dám làm bậy.

Gương mặt Sở Hiên lúcnày đầy sát khí, bàn tay đặt trên cổ Lạc Thủy Linh càng lúc càng dùngsức. Lạc THủy Linh vô cùng hoảng sợ, ả cảm thấy được không khí của ảcàng ngày càng bị rút đi, gương mặt trở nên tím tái, con mắt bắt đầutrồi ra. Ả thật sự không hiểu, tại sao Sở caca lại đối xử với ả như vậy.

Chẳng phải huynh ấy nên thấy ngạc nhiên, sau đó mừng rỡ vì mình là người vôcùng cao quý, sẽ chán ghét Du Tử Khâm vì đã bị ả lừa dối.

Còn mình, người đã báo tin cho huynh ấy, con gái của thừa tướng đươngtriều, một người vừa xin đẹp vừa cao quý sẽ bắt đầu nhận được sự dịudàng của huynh ấy, huynh ấy sẽ vì biết ơn nàng mà đối xử tốt với nàng,sau đó, chỉ cần cha tỏ một chút ý tứ trước mặt hoàng thượng, cộng thêmviệc huynh ấy thích nàng, nàng sẽ mau chóng trở thành hoàng tử phi, thậm chí là vương phi, là thê tử của một người vừa dịu dàng, vừa tuấn mĩ,vừa cao quý.

Hơi thở ngày càng khó khăn. Tại sao mọi thứ lại không như nàng nghĩ, tại sao khi vừa biết tin thì huynh ấy lại muốngiết nàng, Sở caca thật sự muốn giết nàng, chỉ dựa vào lực đạo và vẻ mặt của huynh ấy thì biết.

Sau khi biết sự thật lại muốn giếtnàng, trừ phi, một ý tưởng bắt đầu lóe lên trong đầu Lạc Thủy Linh, trừphi huynh ấy đã sớm biết,nhưng lại không muốn trở về hoàng cung.

Ý nghĩ này khiến Lạc Thủy Linh không thể nào tin nổi, nhưng ả không thểsuy nghĩ thêm nữa, đầu óc ả bắt đầu choáng váng, ả đã không thể kiểmsoát đại não của mình nữa rồi.

Đây là lần đầu tiên Du Tử Khâm nhìn thấy Sở Hiên giết người, trong lòng nàng có một chút sợ hãi, đangđịnh tiến lên ngăn Sở Hiên lại thì một cánh tay chắn trước mặtnàng,người này là Điện, thường ngày là một người thanh nhã, luôn chỉ đam mê nghiên cứu y dược, tính tình vô cùng ôn hòa với tất cả mọi người,lúc này, Điện vô cùng nghiêm túc, nhìn thẳng vào Du Tử Khâm, nói vớinàng:” Chủ tử làm tất cả, chỉ vì an nguy của hai người.”

Lờinói làm Du Tử Khâm khựng lại, phải, Sở Hiên làm tất cả là vì an nguy của bọn họ, nói đúng hơn, là vì nàng, nếu như họ tìm được Sở Hiên, đồngnghĩa với việc tìm ra nàng, hậu duệ của bộ tộc Thần Nhãn, nếu vậy, nàngnhất định sẽ gặp nguy hiểm.

Thật ra, Du Tử Khâm luôn biết, Sở Hiên đã từng giết người, nàng vốn học y, mẫn cảm với các loại mùi vị.Mặc dù Sở Hiên đã cố gắng tẩy rữa qua, nhưng đâu đó vẫn thoang thoảngmùi máu tươi sau mỗi lần giết người.

Ngay từ ngày đầu pháthiện, nàng đã muốn nói cho Sở Hiên, muốn hỏi hắn, vì sao lại giết người, nhưng khi đối mặt với vẻ hiền hòa, dịu dàng,chăm sóc của Sở Hiên, nànghiểu, dù thế nào,ở trước mặt nàng, hắn vẫn là Sở Hiên, là cậu bé khiếmkhuyết tình yêu thương, luôn sợ hãi sẽ mất đi nàng, cố gắng làm mọi thứđể cho nàng thấy bản thân hắn có ích, mong nàng sẽ không bỏ rơi hắn, vậy thì nàng còn để ý gì nữa chứ.

Cho dù có làm gì, thì đó vẫnluôn là Sở Hiên ngày nào, là đứa bé gắn bó với nàng từ nhỏ đến lớn, vậylà đủ rồi. Trong chuyện này cũng vậy, nàng không nên ngăn cản Sở Hiên,vì hắn làm tất cả, cũng chỉ vì nàng.

Chợt, một con dao nhỏ từ đâu phóng tới, nhắm ngay vào Sở Hiên, khiến Sở Hiên vì tránh né màbuông lỏng tay,nhưng Sở Hiên đã nhanh chóng xoay mình, không để cho LạcThủy Linh thoát đi, lập tức giữ lại ả ta, bản tay đặt ngay lên đầu ả.

Mọi người quay lại nhìn, thì thấy Lạc Thừa Ân đang mang gương mặt lo lắng,phía sau hắn là Lạc Vân Sơn cùng với thuộc hạ của Lạc gia. Bốn ám vệ lập tức quay trở về, chia nhau đứng chắn ngay phía trước, đôi mắt nhuốm sát khí nhìn xung quanh.

Lạc Thủy Linh nhìn thấy cha và cacamình tới thì mừng rỡ, dùng giọng nói đã khàn khàn của mình thều thàonói:” Cha, caca cứu con!”

Lạc Vân Sơn thấy nữ nhi của mìnhđang gặp nguy hiểm thì rất lo lắng, bước lên phía trước, nhìn nhìn SởHiên, sau đó cúi đầu, chắp tay nói:” Thần Lạc Vân Sơn tham kiếm tứ hoàng tử, mong tứ hoàng tử thủ hạ lưu tình, tha cho nữ nhi của thần.”

Sở Hiên một tay để ngay đầu của Lạc Thủy Linh, nheo mắt nhìn Lạc Vân Sơn:” Tha, hôm nay các ngươi tới đây, mục đích là gì,các ngươi nghĩ ta khôngbiết sao? Như vậy, làm sao mà tha được?”

Lạc Thừa Ân thấymuội muội đang chật vật, chịu không được liền lên tiếng:” Chúng thần chỉ là phụng mệnh tìm kiếm người, hộ tố̀ng người hồi cung để đoàn tụ vớihoàng thượng và quý phi nương nương, bọn họ đều rất nhớ người.”

Không đợi Lạc Thừa Ân nói xong, Sở Hiên liền dùng sức, Lạc Thủy Linh khôngchịu nổi la lên một tiếng, chính tiếng là này, đã khiến Lạc THừa Ân phải ngậm miệng.

-“ Các ngươi đều nghĩ ta là kẻ ngốc sao?”- giọng nói càng ngày càng lạnh lẽo, trên tay lại tăng thêm chút lực, khiến LạcThủy Linh không chịu nổi:” Aaa đau quá, mau dừng tay, cha, caca cứumuội!”

Lạc Thừa Ân và Lạc Vân SƠn đều luống cuống:” Xin thủhạ lưu tình, tứ hoàng tử, người muốn gì xin cứ nói, đừng làm tổn thươngLinh Nhi.”

Sở Hiên nghe vậy thì liền giảm lực đạo:” Ta muốngì các ngươi đều biết rõ.”- hiện giờ người tiếp ứng con chưa tới, bọn họ không thể đối phó với đông người như vậy.

Hai cha con nhà họ Lạc nhìn nhau, việc bắt tứ hoàng tử mang về, dù sao cũng không phải lànhiệm vụ của họ, chỉ là bọn họ ham cái lợi trong đó, nên mới tự ý hànhđộng, nay mọi chuyện đã trở thành như vậy, dù sao, Linh Nhi cũng quantrọng hơn.

Khi hai người đang định đồng ý thì một tiếng nóivang lên:” Sao có thể như thế được, khó khăn lắm mới tìm được tứ đệ, ítnhất cũng phải ở lại trò chuyện một chút chứ.”

Vừa dứtlời, một nam tử tuấn tú, đầu đội kim quan, trên người mặc bộ xiêm y màu vàng nhạt cùng với một nam tử cũng tuấn tú không kém mặc xiêm y màu đỏdùng khinh công phi tới , sau đó là có vô số người mặc đồ đen, từ đâuxuất hiện, chia ra bốn phương tám hướng bao vây bọn họ.

Lạc Vân Sơn và Lạc Thừa Ân nhìn thấy người này, liền hành lễ:” Tham kiếm thái tử điện hạ, Tề vương điện hạ.”

Thái tử Diễm quốc Sở Thanh Trạch mỉm cười, ra lệnh cho hai người họ đứnglên, sau đó nhìn xung quanh:” Có vẻ như không chỉ có mỗi chúng ta, nhịđệ, đệ cũng tới góp vui à?"

Mọi người nghe vậy, nhìn quanh,thì thấy một người mặc áo xanh nhảy xuống từ cái cây gần đó:” Đi đón tứđệ, đương nhiên đệ phải tới rồi, phải không?”

Sau đó, một toán người chạy tới, chỉa kiếm về phía người của thái tử và Tề vương.