Nuôi Anh Là Họa

Chương 8



"A, sau đó em lại bị tai nạn xe cộ, cho nên trí nhớ trước kia đều quên sạch." Thấy Quan Long Tam nhíu mày, Mộng Mộng nhấn giọng hỏi lại lần nữa: "Thực sự, anh nói anh tên gì cơ?"

"Long Tam." Trên mặt Quan Long khó giấu mất mác.

Cô quả nhiên uống canh Mạnh Bà xong đã quên sạch kí ức ân ái kiếp trước của hai người.

"Đúng đúng, trí nhớ em đúng thật rất kém, anh mới vừa nói mà em lại quên mất. Long Tam, hôm nay khi em mới vừa gặp anh, đã có cảm thấy như đã từng quen biết." Mộng Mộng cọ cọ vào hắn, cố ý để cho bộ ngực như sóng trào mãnh liệt hoàn toàn hiện ra trước mắt hắn.

Có bao nhiêu nam nhân kháng cự được sức quyến rũ của cô đây!

"Tại sao em lại làm việc ở đây? Sao không tìm một việc bình thường mà làm?"

Thoạt nhìn cô và Song Nhi cùng tuổi, khoảng chừng mười sáu mười bảy, nhưng cô lại có thanh giọng tương đối trưởng thành.

Hỏi vừa dứt lời, Mộng Mộng liền một phen nước mắt nước mũi mà khóc.

"Số em thật rất khổ, từ nhỏ mồ côi mẹ, cha lại thiếu nợ cờ bạc, còn có em trai em gái phải nuôi, em chỉ học xong cấp ba đã ra đời kiếm tiền."

Quan Long Tam nhíu mày một lần nữa.

Cuộc đời cô và Song Nhi đều đáng thương, năm đó Song Nhi cũng bị cha vứt bỏ ở ven đường, không thể làm gì khác hơn là làm ăn mày đi xin ăn khắp nơi mà sống, bị người khi dễ. Ông trời vì sao trêu cợt người như thế? Vì sao còn để cho cô trải qua khổ cực như vậy? Mà Song Nhi lại là một cô gái tốt như vậy, một cô gái lương thiện như vậy!

Hắn vươn tay ôm Mộng Mộng vào lòng, ôn nhu cam kết.

"Ta sẽ không để em chịu khổ nữa, hãy nghỉ việc đi rồi đến ở cùng ta."

Mộng Mộng dường như bị kinh sợ mà mạnh mẽ xua tay: "Sao có thể? Anh là mây, em lại là bùn, em có tài đức gì lại được anh ưu ái đến vậy? Nữ nhân xứng đôi với anh có rất nhiều."

"Em là em, ta cũng chỉ sẽ muốn em."

Quan Long Tam ôm Mộng Mộng càng chặt hơn, dường như muốn mượn chuyện này mà xác định cảm giác chân thật có được cô.

Hắn chờ giờ khắc này đã lâu thật lâu...

Hắn tuyệt đối sẽ không buông tay nữa!

Ta sẽ chờ ngươi!

Bỗng dưng, trong tâm trí xuất hiện khuôn mặt non nớt của Cung Đằng Á Hi, vẻ mặt vô tội khóc mà nói sẽ chờ hắn trở về, ánh mắt đầy mong chờ, Quan Long Tam không khỏi thân thể bị chấn động.

Vào lúc này làm sao hắn có thể nhớ tới khuôn mặt nam hài bị hắn nhận lầm kia? Quan Long Tam càng gấp gáp muốn xóa đi khuôn mặt Cung Đằng Á Hi trong đầu, thì hình ảnh kia lại càng thêm rõ ràng.

Mộng Mộng phát hiện Quan Long Tam có cái gì không đúng, nâng gương mặt diễm lệ trang điểm đậm từ trong ngực hắn lên.

"Sao vậy?"

"Không sao, có thể là mới vừa trở lại Đài Loan, chênh lệch giờ vẫn chưa thích ứng được." Quan Long Tam thuận miệng viện một lý do, mày kiếm nhăn lại.

Mộng Mộng tựa càng gần hơn, "Em còn tưởng anh hối hận." cô không thể chờ đợi hỏi: "Vậy khi nào em vào nhà anh được?"

Khóe miệng Mộng Mộng nâng lên thành một nụ cười đắc ý, nhưng Quan Long Tam không chú ý tới.

***

"Nè, Quan tiên sinh lúc nào sẽ đến Nhật Bản vậy?" Sáng sớm tám giờ, Cung Đằng Thái Lang vừa uống sữa tươi vừa hỏi Cung Đằng Á Hi.

"Đúng rồi, Quan tiên sinh có nói khi nào anh ta sẽ xử lý xong mọi chuyện ở Đài Loan không? Ba rất nhớ anh ta." Mười hai giờ rưỡi trưa, Cung Đằng Thái Lang vừa ăn sườn vừa xem ti vi tiện thể hỏi Cung Đằng Á Hi.

Đến giờ ăn tối -----

"Tiểu Hi Hi, ba đột nhiên nghĩ đến một chuyện quan trọng nè, Quan tiên sinh có nói ngày nào tháng nào sẽ đến Nhật Bản không ----"

Cung Đằng Á Hi đột nhiên thét lên: "Đủ rồi, đừng có hỏi con chuyện người kia nữa! Con không biết! Con không biết gì hết!"

Hoàn tất, Cung Đằng Á Hi xoay người quay về phòng của mình.

Phịch một tiếng, hắn đem chính mình ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Ngồi ở trên mép giường, Cung Đằng Á Hi bắt đầu "ngược đãi" búp bê vải, thật ra là do hắn dựa theo y hệt bộ dáng Quan Long Tam mà làm ra.

Y cầm kim đâm vào búp bê, "Nói! Tại sao đã hơn một tháng anh còn chưa tới Nhật Bản tìm tôi? Anh rốt cuộc là bận chuyện gì chứ?"

Có chuyện gì có thể quan trong hơn y?

Y cầm kim đâm vào miệng búp bê vải: "Anh mở miệng là nói năng ngọt xớt, nói gì mà yêu tôi, coi tôi như thế thân của người kia, thời hạn bảo tồn cũng không có ngắn như vậy nha! A, mặc kệ đi, tại sao anh vẫn chưa đến tìm tôi chứ!"

Cung Đằng Á Hi thở dài thật dài, cả người nằm thành hình chữ "đại" trên giường.

Y đưa tay ôm búp bê vào trong lòng, nhìn trần nhà tự lẩm bẩm: "Quan Long Tam, tôi sẽ chờ anh, nhưng mà cảm giác chờ đợi thật khó chịu, anh có biết không?"

Nhớ lại cảm giác ấm áp như mặt trời mùa đông khi được Quan Long Tam ôm trong lòng, thân thể cao lớn như bến đỗ đáng tin cậy, khóe mắt y khó nén được một tầng hơi nước.

Khi nào hắn mới có thể gặp lại người đàn ông xấu khiến hắn tưởng nhớ đến đau lòng?

Bất ngờ trong đầu hiện lên một ý nghĩ không tốt, y đột nhiên từ trên giường ngồi bật dậy.

"Anh ta sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Nãy giờ vẫn đứng ngoài cửa nhìn nhất cử nhất động của con trai bảo bối, Cung Đằng Thái Lang đẩy cửa tiến vào.

"Nhớ anh ta thì đi tìm, nếu không cả ngày ở đây suy nghĩ lung tung cũng không phải là biện pháp."

Cung Đằng Á Hi bị chọc tức trả lời: "Không muốn! Đánh chết con cũng không làm chuyện đó! Như vậy giống như là con rất mong chờ anh ta. Con không muốn! Con cũng có tôn nghiêm của mình, chuyện như vậy đánh chết con cũng không làm!"

Cung Đằng Thái Lang bất đắc dĩ lắc đầu một cái: "Lời này là con tự mình nói ra, ngàn vạn lần đừng hối hận."

Cung Đằng Á Hi kiên quyết gật đầu.

"Tuyệt đối không hối hận!"

***

Ai, y thật không có chút chí khí!

Cung Đằng Á Hi cúi đầu, thở dài.

Cuối cùng y không chịu nổi nỗi nhớ hành hạ mà đáp máy bay đi Đài Loan.

Cung Đằng Á Hi đã đứng trước cửa biệt thư hoa lệ này suốt một tiếng.

Nhưng y không đủ can đảm tiến lên nhấn chuông cửa.

Ai, y phải ở chỗ này đợi đến năm nào tháng nào đây?

"Nè, cẩn thận một chút, những thứ trong túi này đều là hàng hiệu, làm hư các người có đủ tiền đền sao?"

Một giọng nữ chói tai vang lên, Cung Đằng Á Hi theo tiếng nói nhìn qua, thấy một cô gái ăn mặc thời trang, trên người là bộ âu phục màu đen bó sát từ trong xe hơi màu đen bước ra, gót giày cũng phải cao bảy phân.

cô chống eo, trách mắng hai ba cô gái mặc trang phục giúp việc.

Cung Đằng Á Hi không khỏi há to mồm.

Người có tiền đều vênh váo đắc ý như vậy sao?

Y vỗ ngực một cái, cũng may Quan Long Tam đối với y rất ôn nhu, không có bộ dạng kiêu ngạo như thế này.

Nhưng ngay sau đó, miệng Cung Đằng Á Hi còn mở lớn hơn, bởi vì y nhìn thấy Quan Long Tam từ cửa xe bên kia đi ra.

Cung Đằng Á Hi muốn kêu hắn, nhưng khi nhìn thấy bàn tay Quan Long Tam ôm lấy eo cô gái kia, liền ngậm miệng lại.

Dù từng chịu đủ mọi đả kích kinh hoàng, Cung Đằng Á Hi cũng tuyệt đối không dám tin hình ảnh trước mắt.

Quan Long Tam ở Đài Loan đã có một nữ nhân, vậy, y rốt cuộc bị coi là cái gì?

Lúc nhìn đôi tình nhân thân mật đi vào cổng, trên mặt Cung Đằng Á Hi không tự chủ tuôn xuống dòng lệ thương tâm.

Túi hành lý trong tay y vì thả lỏng mà rơi xuống đất, phát ra một tiếng phịch.

Quan Long Tam bỗng nhiên quay đầu, lúc nhìn thấy Cung Đằng Á Hi, cũng lộ ra vẻ mặt không thể tin.

"Á Hi..."

Cung Đằng Á Hi xoay người muốn đi, Quan Long Tam chân dài một thước ngăn y lại.

"Đừng đi."

Quan Long Tam quay đầu nhìn Mộng Mộng không hiểu chuyện gì xảy ra, lại nhìn Cung Đằng Á Hi khóc sướt mướt, tim của hắn thật là loạn.

Rốt cuộc đây là thời khắc phải lựa chọn sao?

***

Cung Đằng Á Hi ngồi ở mép giường, mắt khóc đến sưng đỏ, lúc này đã khô không còn nước mắt.

"Anh lừa tôi... Anh nói anh sẽ đến tìm tôi! Và đây là kết quả, tôi chờ anh hơn một tháng, ngay cả một bóng người cũng không thấy! Anh đã có cô ta, vì sao còn tới đùa giỡn với tôi?"

"Anh không lừa em, chờ sau khi chuyện bên Đài Loan xử lý xong, anh tự nhiên sẽ đi Nhật Bản tìm em."

"Mãi đắm chìm trong hương vị ôn nhu ngọt ngào, khó trách anh xử lý mọi chuyện lâu như vậy!" Giọng nói Cung Đằng Á Hi đầy chua chát.

Bất tri bất giác (vô tình, thình lình), Cung Đằng Á Hi một lần nữa rơi xuống hai hàng lệ nóng.

Quan Long Tam không có lời nào để nói. Trải qua mấy ngày nay, hắn bận rộn điều tra một ít chuyện, cho nên không thể làm gì khác hơn là trì hoãn chuyện trở về Nhật Bản.

"Hai người đã ở chung bao lâu?" Là trước cả khi biết y sao?

"Một tháng."

"Mới một tháng mà thôi?"

"Ừ."

"Sau đó cô ta vào ở chung nhà với anh?" Cung Đằng Á Hi khó nén khổ sở khóc rống lên, "Vậy anh xem tôi là cái gì chứ? Ô ô ô..(khóc hu hu)... Anh để một mình tôi ở Nhật Bản suốt một tháng... Mà khoan, nói như vậy, anh mới vừa trở lại Đài Loan không lâu liền có quan hệ với cô ta?"

"Em nói vậy cũng đúng, nhưng chính xác mà nói, thời gian anh biết cô ấy lâu hơn em."

"Đủ rồi, tôi chịu đủ rồi." Cung Đằng Á Hi đứng lên, chóp mũi hồng hồng, "Đủ rồi, tôi muốn trở về Nhật Bản, tôi không muốn ở đây mà chịu các người sỉ nhục." Nói xong, cầm túi hành lý bên chân chuẩn bị ra khỏi phòng.

Quan Long Tam kéo y lại.

Hắn muốn giữ y lại sao? Cung Đằng Á Hi mặt không biểu tình, nhưng trong lòng dấy lên một tia hi vọng.

Hắn quả nhiên vẫn còn quan tâm đến y, đúng không?

Quan Long Tam chậm rãi mở miệng: "Bây giờ đã quá muộn, sáng mai anh bảo tài xế đưa em ra sân bay." Nói xong, Quan Long Tam không chút do dự xoay người.

Xoảng một tiếng, Cung Đằng Á Hi cảm thấy cõi lòng tan nát như âm thanh của thủy tinh rơi đầy đất.

Cung Đằng Á Hi cười khổ mà nói: "Ha, thì ra đều là tôi tự mình đa tình, tôi còn nghĩ rằng mình có thể thay thế được cô gái tên Song Nhi nào đó, tôi còn nghĩ rằng anh là một người đàn ông si tình... Nhìn thấy anh cô đơn mà ánh mắt lại bi thương liền muốn cho anh chút vui vẻ." Y ngửa cằm, hít hít mũi.

"Đã như vậy, tôi cũng không còn lưu luyến gì mà trở về Nhật Bản, thật tốt quá."

Nghe vậy, tay Quan Long Tam đang đặt trên nắm đấm cửa liền dừng lại, tim chợt nhói đau.

Hắn đã làm thương tổn một người con trai thuần khiết mà lương thiện!

Nhưng hắn nhất định rời khỏi căn phòng này, nếu chần chừ hắn nhất định không rời đi được nữa.

Hắn không thể có lỗi với Mộng Mộng, cho nên hắn không thể làm gì khác hơn là tổn thương Cung Đằng Á Hi.

"A!"

Rõ ràng, là tiếng thét chói tai của nữ nhân.

Mộng Mộng xảy ra chuyện gì?

Quan Long Tam hướng về phía phát ra âm thanh chạy ra khỏi phòng, Cung Đằng Á Hi cũng tò mò đi theo phía sau hắn.

***

"Đau quá..."

Mộng Mộng vẻ mặt đau đớn ôm lấy tay, đang đứng trước bàn trong phòng bếp.

Quan Long Tam vẻ mặt khẩn trương tiến lên cầm lấy tay cô, "Sao rồi?" Nhìn máu đỏ tươi, tim của hắn thật đau.

Mộng Mộng liếc con dao trên thớt, ngượng ngùng cười cười.

"Không sao, chỉ là không cẩn thận cắt nhầm vào tay. Thật sự không sao mà, em từ nhỏ đến lớn có gì mà chưa bị, bị phỏng, bị cha đánh nữa..."

cô càng nói chân mày Quan Long Tam càng nhíu chặt hơn, dường như u buồn không nói nên lời đều tập hợp lại.

Rốt cuộc trước kia cô làm thế nào trải qua những ngày khổ cực đó?

"Trước tiên sát trùng đi."

Cung Đằng Á Hi muốn tiến lên giúp cô, nhưng tay Mộng Mộng lại tránh đi, từ chối ý tốt của y.

"Không cần." Trong ánh mắt cô nhìn Cung Đằng Á Hi có một tia chán ghét khó có thể phát hiện.

"Để anh được rồi."

Quan Long Tam không nói hai lời đi lên trước, cầm ngón tay chảy máu của Mộng Mộng vòi nước rửa sát trùng.

"Long Tam, cám ơn anh." Căn cứ vào quan sát mấy ngày qua của cô, nam nhân này thích nữ sinh ngoan ngoãn hiền thục, cho nên mới muốn làm việc tốt, định nấu một tô mì cho hắn ăn khuya, "Thật xin lỗi, em vốn định nấu tô mì cho anh ăn mà..."

"Không sao, em muốn ăn gì? Anh kêu bên ngoài đưa tới."

"Vậy không được, em không muốn làm phiền anh, khiến anh cảm thấy em là một cô gái phiền toái chỉ biết phá hoại." Nói xong hốc mắt Mộng Mộng ửng đỏ, bộ dáng điềm đạm đáng yêu.

Hai người anh một câu em một câu, hoàn toàn bỏ quên người đứng phía sau bọn họ, Cung Đằng Á Hi.

Cả khuôn mặt Cung Đằng Á Hi nhất thời không có chút màu máu nào, so với vách tường còn trắng hơn.

Nhìn cảnh anh anh em em của hai người, y một câu cũng không nói được.

Y bây giờ thật sự muốn quay trở về căn phòng nhỏ kia của mình, y khinh bỉ chính mình vì sao phải tới nơi này để tự rước lấy nhục!

Bất tri bất giác, trên mặt của y một lần nữa từng hạt lệ châu tan nát cõi lòng.

Thật sự, tim y đã chết.