Nước Mắt Thiên Sứ

Chương 2: Chap 2



Cuối năm đó, nhà trường tổ chức một chuyến dã ngoại đi biển. Tất cả các học sinh đều không bỏ lỡ dịp này, kể cả Gui Gui và Aaron. Trên chuyến tàu họ lại tiếp tục cãi nhau, gây nhau đến lần thứ N. Đến hòn đảo xinh đẹp, biển xanh mây trắng đó, các học sinh dù là giỏi giang hay cá biệt đều cởi bỏ vỏ ngoài của mình để hòa nhập vào thiên nhiên, vui vẻ hòa mình cùng chơi đùa.

Nhưng trong khi Gui Gui đã thay áo tắm và nhảy xuống biển vui đùa, Aaron vẫn giữ nguyên vẻ bề ngoài lạnh lùng đạo mạo, dù đã thay ra bộ đồ thoải mái hơn cho phù hợp với không khí biển chứ không còn là bộ đồng phục cứng nhắc mọi khi. Nhưng Gui Gui không thể không thừa nhận là cở bỏ bộ đồng phục đó đi, cơ thể của Aaron lại vô cùng hấp dẫn, hình thể hoàn hảo. Thì ra không chỉ khuôn mặt mà cả thân hình cũng vậy. Không được! Gui Gui lắc đầu quầy quậy. Không được nhìn anh ta nữa. Nhìn nữa cô phun máu mũi mất. Mất mặt lắm. Còn Aaron thì cũng chẳng thua kém. Nhìn thấy thân hình bốc lửa của Gui Gui mà anh muốn chết luôn đi cho xong. Đâu phải mỗi mình Gui Gui trên bãi biển đó? Cũng chẳng phải cô là cô gái duy nhất mặc áo tắm. Nhưng nhìn cô, Aaron không thể ngăn cản bản thân khỏi thích cô. Hơn nữa, lúc này, không còn là hình ảnh một cô nhóc nghịch ngợm đáng ghét, mà là một cô học sinh hồn nhiên vô tư hòa mình vào với tập thể. Mỉm cười, anh tận hưởng từng cơn gió biển mát lạnh thổi vào. Dù thế nào, anh cũng là một học sinh ngoan. Anh không thể thoải mái ăn mặc như họ được. Hơn nữa anh rất thích cảm giác ngắm nhìn ai đó vui đùa hơn.

Cũng chẳng có gì đáng nói khi đây hoàn toàn là một cuộc vui chơi, không có sự cãi nhau giữa hai nhóm học sinh, nếu không xảy ra một chuyện khiến Aaron suýt phải hối hận sau này. Bơi vốn là thế mạnh của Gui Gui nên cô muốn bơi thêm chút nữa trong khi các bạn khác đã lên bờ nghỉ ngơi chuẩn bị đồ ăn. Chợt cô bị chuột rút. Dù có tỏ ra mạnh mẽ đến mấy thì khi nguy hiểm đến tính mạnh cũng không thể không sợ hãi. Hốt hoảng, cô vùng vẫy cố kêu cứu nhưng không ăn thua. Cả người cô cứ chìm xuống mà đây còn là biển. Đâu có ai dễ dàng để ý? Cô tuyệt vọng khi nghĩ đến mình sắp phải chết. Không hiểu sao lúc này cô lại nghĩ đến Aaron và cảm thấy tiếc nuối. Vô lý! Suốt ngày cãi nhau thì có gì để nhớ nhung hay tiếc nuối chứ?

Lúc này Aaron được các bạn gọi đi chuẩn bị đồ ăn nên tạm thời rời khỏi. Quay ra, anh hốt hoảng khi thấy Gui Gui đã không còn dấu tích gì. Hay là cô ấy lên bờ rồi – anh nghĩ. Nhưng đột nhiên anh loáng thoáng thấy gì đó trên mặt biển, cứ thấp thoáng ẩn hiện. Sao lại thế được? Anh thấy sợ khi nghĩ đến Gui Gui bị làm sao. Anh lập tức bơi ra chỗ đó. Đích thực là Gui Gui. Aaron phát hoảng khi phát hiện cô đã mất ý thức. Làn nước xanh biếc lạnh buốt xung quanh lúc này không thể làm anh yên tâm như lúc đầu mới nhìn thấy, mà chỉ làm anh lo sợ hơn. Anh mau chóng vừa dìu cô vừa bơi vào bờ. Cũng may chỗ này không có sóng ngầm chứ không chỉ với sức mình anh chẳng thể đưa cô vào. Khi anh lên tới bờ, các học sinh khác cũng ùa ra khi thấy sự lạ. Họ lo lắng giúp anh đỡ cô lên bờ. Không lo cho bản thân, lên đến nói Aaron lập tức kiểm tra hơi thờ và nhịp tim cho Gui Gui. Không thể như vậy! Thâm tâm anh nhảy dựng lên. Anh điên cuồng hô hấp nhân tạo cho cô. Cuối cùng trời không phụ lòng anh. Cô sặc nước nôn ra và tiếp tục ho. Aaron thề cả đời anh chưa từng nghe thấy tiếng ho khan nào tuyệt vời đến vậy. Ôm cô vào lòng để cô ho trong lồng ngực mình, để sưởi ấm cho cô, cũng là để cảm nhận hơi thở của cô, để biết rằng cô vẫn bình an. Cả đời anh chưa từng sợ hãi đến vậy, kèm theo tự trách. Tại sao lúc nãy anh không xuống bơi cùng cô? Tại sao anh lại bỏ đi mà không ở lại dõi theo cô? Suýt nữa thì anh đã mất cô rồi. Cảm giác đó thật không dễ chịu chút nào.

—————————-

Buổi tối, họ đốt lửa trại trên bãi biển, tận hưởng cuộc vui cuối cùng của ngày hôm nay. Gui Gui đang ngồi nói chuyện với bạn bên đống lửa thì coi cảm thấy có gì đó khoác lên vai mình. Ngẩng lên, cô thấy Aaron đang ngồi xuống cạnh cô, với một cái đĩa đồ ăn. Anh đưa cô một cái cốc rồi nói:

“Bạn uống cacao nóng đi. Sẽ ấm người hơn đấy. Nãy bị lạnh giờ lại hứng gió không tốt đâu” – Aaron ân cần nói rồi với lấy một xiên thịt bò ngon lành hơ lên lửa nướng

“Cám ơn” – Gui Gui mỉm cười nói

Nhấm nháp chút cacao, tận hưởng vị thơm ngọt của nó, cô nói tiếp

“Rất ngon. Chiều nay cám ơn bạn”

“Có gì đâu. Chúng ta là bạn mà”

“À nhưng mà hành động của bạn có chút kì lạ nha? Sao lại cứu tôi chứ? Hay là bạn thíc….” – Gui Gui chưa nói xong thì bị Aaron nhét xiên thịt vào miệng

“Ăn đi. Ngon lắm đấy”

Gui Gui trợn mắt cố nhai hết xiên thịt. Aaron quay sang lấy một ít thịt bò nướng sẵn từ đĩa đút cho một con mèo con đang kêu la đòi ăn, chắc là mèo nhà nào đó quanh đây. Hoặc là mèo hoang vì trông nó gầy quá.

“Ăn đi rồi tao cho ăn nữa. Đừng có kêu lung tung người ta ghét cho” – Aaron đút cho nó ăn. Luôn tiện tay sờ lên người con mèo vuốt ve. Nhíu mày. Chắc là mèo hoang thật. Nó gầy quá. Còn có vết thương mới khép miệng. Chắc đi xin ăn bị người ta đánh. Khó chịu. Anh là người rất yêu chó mèo

Gui Gui nghe xong câu nói của anh liền bị nghẹn. Không biết là anh đang nói con mèo hay nói cô.

Quay sang thấy Gui Gui bị nghẹn, nhìn lại con mèo thấy nó cũng đang bị nghẹn, anh cười bất lực.

“Giống nhau ghê đó” – với lấy cốc cacao cô vừa đặt xuống, anh đưa cô uống cho xuôi nghẹn.

Hết nghẹn, Gui Gui nhai nốt rồi nói

“Cám ơn. Bạn uống chút đi” – cô đưa cốc cacao cho anh uống thử

“Cám ơn. Tôi không thích đồ ngọt” – anh từ chối đẩy lại phía cô

“Uống chút thôi không sao đâu mà”

Cô lại đẩy qua. Vô tình hai tay chạm nhau, hai người như bị điện giật. Rồi lại phát hiện ra. Hình như làm thế này là hôn gián tiếp thì phải.

“Thôi bạn không uống thì thôi vậy” – Gui đỏ mặt cầm lại cái cốc

“Ai bảo tôi không uống chứ” – Aaron vội giật lại cái cốc rồi uống vội như thể sợ bị ai lấy mất. Rồi cả hai ngùng lúng túng, mặt đỏ tía tai không dám nhìn nhau. Lúc này mà để miếng thịt lên đầu hai người chắc cũng cháy được ngay đấy!

Cũng may đúng lúc đó, các bạn khác rủ hai người cùng nhảy múa nên cũng đỡ ngượng ngùng. Nghe đến vui chơi, Gui hớn hở kéo tay Aaron ra cùng nhảy. Aaron ngạc nhiên nhìn xuống đôi bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy tay mình không chút ngại ngùng. Mọi người cùng nhau nhảy múa bên lửa trại. Nhưng trong mắt Aaron, chỉ có một người duy nhất đang toả sáng. Nụ cười của người đó khiến trái tim anh rung động….

—————————–

Rồi lại trở lại với những ngày đi học vất vả. Tình cảm họ dần lớn lên. Một lần, Aaron gọi Gui Gui đến kí túc xá nam. Đến nơi, Gui Gui mỉm cười khi thấy Mimi, cô mèo lần trước hai người cứu về từ bãi biển chạy ra chào đón quấn chân mình. Do Aaron là học sính xuất sắc nên được đặc cách nuôi nó trong kí túc. Ngước lên, cô thấy Aaron vẫn đang chăm chú làm gì đó trên máy tính giường trên. Không chút ngại ngùng, cô leo lên đó hỏi:

“Bạn đang làm gì vậy?”

Aaron mỉm cười xoay máy tính ra cho Gui Gui xem. Cô sững sờ khi thấy cảnh đẹp trước mặt. Vẫn biết Aaron không chỉ giỏi về học hành bình thường, mà còn là một thiên tài về công nghệ thông tin, nhưng cũng phục quá đi. Một khung cảnh thần tiên hiện ra trước mắt cô. Một khu rừng huyền bí với những bông hoa đủ sắc màu. Nhưng không chỉ là màu sắc bình thường. Chúng đẹp, lạ, nhiều màu sắc nhưng lại phối hợp màu sắc của cây rừng và dòng suối trong lành một cách hài hoà. Cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp còn được khuấy động thêm bởi những sinh vật hoang dã xinh xắn, đáng yêu. Thậm chí đây đó còn có những thiên thần bé nhỏ như đang chơi trốn tìm. Ngay cả âm thanh cũng là tiếng chim, tiếng nước chảy, tiếng lá cây xào xạc hết sức tự nhiên nhưng hoà vào với tiếng nhạc nhẹ nhàng, tao nhã lại như dẫn dụ người khác vào chốn tiên cảnh trái ngược hẳn với nhịp sống thường nhật. Đến bức tranh cuối cùng, Gui Gui ngạc nhiên khi thấy hình như ở giữa là một nụ hoa màu vàng. Nhỏ bé nhưng vẫn thu hút ánh mắt của người khác. Rồi khung cảnh xung quanh dần biến mất, chủ còn nụ hoa màu vàng đó nảy nở, toả ra tầng tầng lớp lớp cánh mà vẫn mềm mại, xinh đẹp. Dàn dựng chân thực đến mức Gui Gui cảm giác như mình đang đi vào một thảm cỏ hoa màu vàng. Cảm giác yên bình, hạnh phúc thấm sâu vào từng thớ thịt. Rồi chợt tất cả biến mất. Cô phát hiện mình lại lạc vào một rừng hoa anh đào. Rồi cô bị dẫn tới một thảm cỏ hoa anh đào dưới đất. Một cơn gió thổi qua thổi bớt những cánh hoa đi, để lại những cánh hoa xếp thành dòng chữ cách điệu I love you. Gui Gui giật mình quay sang nhìn Aaron. Anh không nói gì chỉ nhìn cô bằng ánh mắt chân thành tha thiết. Nhưng chẳng hiểu sao cô lại sợ hãi leo cầu thang xuống dưới bỏ chạy. Aaron lo lắng đuổi theo cô, kịp kéo cô lại trước khi ra khỏi phòng.