Nước Mắt Em Rơi Vì Ai

Chương 10: Thừa nhận



Chap 10:

-..............- đầu dây bên kia nói gì đó thì tôi không biết nhưng từng đợt biểu cảm thể hiện trên khuôn mặt của nhỏ tôi đều rất chăm chú quan sát. Lúc đầu là tươi cười với lời chào, sau đó nghiêm mặt lại và cuối cùng là...........

-Bụp!- chiếc điện thoại trên tay nhỏ rơi xuống, không nói không rằng chạy một mạch ra khỏi quán. Một cỗ lo lắng xuất hiện trong tôi:" Không biết có chuyện gì xảy ra không nữa?"

*********

( Tôi- Vi).......

-7h thằng Thiên nó lên máy bay đó con.- dì ấy nhẹ nhàng trả lời. Nghe được thời gian địa điểm chính xác, tối liếc nhìn cái đồng hồ màu trắng đang đeo trên tay:" Chết 7h! Mà giờ đã là 7h kém rồi, còn 15 phút nữa". Không hiểu sao, lúc đó tôi lại rất muốn khóc. Dâng trào lên trong đáy lòng là một cảm giác có cái gì đó sắp rời xa. Nhói lắm! Đau lắm! Khó thở lắm! Nước mắt cứ nghẹn lại rồi chảy ngược vào trong tim làm tôi cảm thấy rất khó chịu.

-Bụp!- tay không còn sức lực nào để cầm nổi điện thoại nữa rồi. Mình muốn gặp! Mình muốn gặp bằng bất cứ giá nào. Bàn chân tôi run run, vô thức rời khỏi quán, chạy thật nhanh để đón taxi. Trong lòng hối hả, vật vã, thấp thỏm lo sợ vì một người...... một người sắp rời xa tôi. Tôi sợ bản thân mình có thể mất một thứ quý giá lần nữa.

Đến sân bay, tôi chạy khắp chốn lia ánh mắt đến từng ngõ ngách để kiếm tìm một bóng hình thân quen. Mà sao......mà sao hoài vẫn không thấy bóng hình ấy đâu hết. Tôi bật khóc, nước mắt nhạt nhòa. Trong những hình ảnh nhòe đi vì nước mắt, tôi vô tình nhìn thấy bóng anh. Lấy hết sức bình sinh còn lại trong cơ thể, tôi chạy thật nhanh miệng không ngừng hét lớn:

-Nhất Thiên! Nhất Thiên!- dường như bước chân phía trước không có ý định dừng lại, vẫn cứ thế mà đi không hề ngoảnh mặt

-Hức! Hức!- tôi mệt mỏi ngồi bệt xuống sân bay mà khóc thét như đứa trẻ ba tuổi bị giựt quà.

*********

(Tôi- Thiên)

Hôm nay, tôi quyết định sẽ đi qua Nhật một chuyến để giám sát trụ sở bên kia và cũng là du lịch một chuyến cho khuây khỏa đầu óc. Vì tôi nghĩ, ở bên đó tôi sẽ có được một không gian yên tĩnh để suy nghĩ về em- người con gái lần đầu tiên tôi yêu và cũng có thể là người cuối cùng.

Bước đến sân bay, tôi cảm nhận được sự chờ mong xuất phát từ trong lòng từ một điều gì đó từ em. Bước chân cứ tiến rồi lại thôi, ánh mắt cứ dáo dác tìm kiếm trong đám người tấp nập kia một bóng hình. Tim đập mạnh do hồi hộp và cảm giác ngạt thở đến khó tin. Tim nhói lên vì sự thất vọng tràn trề trong tâm trí. Nhìn quanh quanh chờ đợi một người trong vô vọng, tôi tự cốc đầu mình một cái:" Ngốc! Em ấy có biết mình đi lúc mấy giờ đâu mà đến? Mà nếu biết, chắc gì......em ấy đã đến." Dù muốn dù không, tôi cũng sẽ phải nghĩ đến tình huống xấu nhất cho một tình yêu ẩn số.

-Chuyến bay từ thành phố X đến Nhật sắp cất cánh, hành khách vui lòng lên máy bay để ổn định chỗ ngồi.- tiếng cô phát thanh viên vang lên thông báo, tôi kéo nhè nhẹ va li đến cửa soát vé và leo lên máy bay với những cảm xúc phức tạp, rối rắm

**********

Một ngày....... hai ngày......ba ngày rồi....... một tuần......hai tuần rồi......một tháng sau khi anh đi.....

Bước đi dạo trong đêm, trong công viên, vỉa hè, nơi hẻm tối đông vắng vẫn....... vương vấn đâu đây bóng hình một người. Người vẫn cùng tôi đi bộ những lúc đi làm thêm về. Người vẫn mặt dày đến chỗ làm của tôi mỗi ngày. Nhân gian ta có câu quả không sai:" Người đẹp trai không bằng chai mặt". Ngay cả nụ cười, hơi thở, lời nói, gương mặt, biểu cảm vui buồn mừng giận, dáng đi, hành động hay thói quen vâng vâng và mây mây như một cuốn phim quay chậm chiếu lại trong tâm trí tôi. Cảm xúc da diết dâng trào tận đáy lòng. Nó...... đã được thể hiện rất rõ qua những hành động bất thường của tôi và cảm xúc lạ lùng khi phát hiện ra chúng:" Mặc dù trái tim có quên đi thì cơ thể vẫn còn nhớ". Trước khi đi, anh đã sắp xếp tôi chuyển sang bộ phận kế hoạch của công ty nhưng...... sáng nào tôi cũng mém chút nữa là bấm nhầm thang máy, ngón tay cứ vô thức đặt lên trước con số 27 đẹp đẽ. Cũng may, nhờ một chút ý thức còn sót lại nên tôi đã không phạm phải sai lầm nào cả nhưng điều đó chỉ có chính tôi mới có thể biết được tôi có phạm phải sai lầm nào hay không. Tất cả, tất cả như là một thói quen không bỏ, như là một kí ức không quên. Tôi vẫn nhớ, nhớ nhiều lắm. Nó như in hằn lên trái tim đang rỉ máu. Nó như in sâu vào trong tâm trí tôi và tôi biết rằng: " Tôi nhớ anh!". Dù muốn dù không, tôi cũng sẽ phải thừa nhận cảm xúc bên trong. Nó âm ỉ, dằn vặt và khó phai mờ. Nó đã từng tồn tại một lần vì người đó nhưng nay nó lại tồn tại một lần nữa vì..... anh.

Hôm nay, tôi muốn đi thăm mộ anh- người con trai tôi từng yêu là để thừa nhận. Thừa nhận rằng mình giờ đây đã có thể rời bỏ bóng hình anh. Để anh có thể mỉm cười yên lòng vì không còn vấn vương bởi thế gian nữa. Có thể nói là anh có thể yên lòng vì đã thoát khỏi một con nhỏ ương ngạnh như em. Nhé anh? Anh hãy mỉm cười thật tươi nhé và em cũng sẽ như vậy.

-Tại sao cô lại ở đây?- giọng một người đàn ông bất ngờ vang lên sau lưng tôi

**********

(Tôi- Thiên)

Sau một tháng ở Nhật suy nghĩ tĩnh dưỡng, tôi cảm thấy mình nên rời khỏi và quay trở về, không nên cứ tiếp tục trốn tránh như thế mãi được.

Bước xuống sân bay, tôi không khỏi tim đập chân run. Chính tôi cũng biết được lý do của nó:" Tôi nhớ em!". Vì hôm nay là chủ nhật, không thể đến công ty được.

Công ty của tôi, cứ mỗi chủ nhật thì nhân viên sẽ được nghỉ và tất nhiên trong số đó phải có em.

Về nhà, tôi đánh một giấc hẳn hoi rồi đến một nơi mà tôi đã cho rằng lâu rồi chưa ghé thăm. Nơi ấy thật đẹp và thơ mộng với những bãi cỏ xanh mơn mởn trải dài. Điểm xuyết trên đó là những bông hoa lê trắng muốt. Nhìn xa xa còn có một cây cổ thụ to lớn cắm trụ ở bên một cái hồ nước như một chiếc ô khổng lồ đang che chở, e ấp những thứ bên dưới. Tán cây to xạc xào khẽ đu đưa với những cơn gió rì rầm. Và trên bầu trời xanh xanh là những chú cò trắng phau phau bay theo từng đàn để về tổ:" Thanh bình và thoáng đãng làm sao!". Nó như muốn hướng cho ta thấy sự tự do tìm kiếm đi đến những phương trời vô tận để tìm một chút gì đó ấm áp cho riêng mình và ai cũng cần nó cả. Tôi, tôi cũng chỉ giống như một con chim lạc hướng đang bay về phương nam để tránh rét mà thôi. Bước dần lên ngọn đồi phía trước, cảnh sắc dần dà hiện lên trước mặt tôi. Đập cào mắt là hình ảnh người con gái như ẩn như hiện. Vì sợ mình bị tâm trí rối loãng, tôi dụi mắt lại lần nữa mà kiểm tra. Thật rồi! Đúng rồi! Tôi bước đến gần và cất nên một câu nói sau 30 ngày không gặp mặt nhau.

-Tại sao cô lại ở đây?- chỉ thế thôi, một câu nói đơn giản. Người bị hỏi cũng vô thức quay đầu lại, hướng cặp mắt ngơ ngác như nai vàng khẽ giậm lá bàng non để mà nhìn tôi.

* Mặt đối mặt*

*Mắt đối mắt*

Cứ thế, chăm chăm vào đối phương như chờ đợi từ một điều gì đó.