Nước Mắt Đã Cạn

Chương 2



Diêu Hoa đi giải khuây trở về, sắc mặt đã khá hơn nhiều, hai má gầy gầy đã thêm da thêm thịt, tinh thần có vẻ sáng láng.

Diêu Thanh vui mừng, ôm chầm anh hôn lấy hôn để khiến mặt anh dính đầy nước miếng.

Diêu Hoa muốn đi làm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại anh không muốn tìm việc nữa mà mở một cửa hàng nhỏ, sống ung dung nhàn nhã, không bị ràng buộc gì.

Diêu Thanh nhéo mặt anh thật mạnh. “Đây có phải em trai tôi không? Có phải không? Phật Tổ, Thượng Đế, cám ơn Người…” Cô gái hay khóc lại bắt đầu nước mắt nước mũi chảy ròng, giống như chúc mừng họa lui phúc tới vậy.

Diêu Hoa ôm chị cười nói: “Cám ơn chị.” Trân trọng anh và cho anh dũng khí đều là người con gái này; có đôi khi, tình yêu khắc cốt ghi tâm cũng không thể hơn nổi sự bao dung vô bờ bến ấy.

Nhìn Diêu Thanh khóc lóc không thôi, lòng anh rất chua xót, không thể khóc, mắt anh sớm đã cạn lệ; nhiều năm như vậy, tuyến lệ không chịu nổi áp lực đã thôi hoạt động, anh đành phải ôm lấy Diêu Thanh dỗ dành. “Chị, đừng khóc, đừng khóc nữa, em sẽ sống tốt mà.”

Diêu Thanh nhớ tới thời gian anh phải nhập viện không biết sống chết, nhớ lại dáng vẻ đau buồn của anh cùng ánh mắt trống rỗng nhìn lên bầu trời xa xăm, bi thương vô cùng, khóc rối tinh rối mù cả lên.

Diêu Hoa đỏ mắt, nhưng trong mắt không chút ẩm ướt, nước mắt ư, thật sự cạn khô rồi.

Cửa hàng đã mời chuyên gia tới xử lý, hai ba ngày Diêu Hoa mới tới một lần, thời gian còn lại đều ở nhà ung dung nhàn tản. Di động đã đổi, cái cũ quăng vào thùng rác rồi, dứt khoát rõ ràng, anh không hề quay đầu một lần, không hề luyến lưu không rời.

Cắt đứt mọi thứ liên quan tới Phạm Tử Cơ, đó là chuyện trước giờ có nghĩ cũng không dám nghĩ, hiện tại làm vậy thấy không khó khăn gì.

Thành phố không lớn, gặp lại Phạm Tử Cơ cũng là chuyện nằm trong dự đoán, nhưng Diêu Hoa hoàn toàn không ngờ sẽ gặp Phạm Tử Cơ trong cửa hàng của mình.

Bên cạnh Phạm Tử Cơ có một thanh niên cao ráo đẹp trai, họ đi mua quần áo. Sản phẩm Diêu Hoa kinh doanh là quần áo cao cấp mặc ngày thường đang rất ‘hot’. Chắc hẳn Phạm Tử Cơ đã động lòng nên mới cùng người ta đi dạo phố thế này; phải biết rằng trong mười mấy năm kia, Phạm Tử Cơ chưa từng làm chuyện gì đầy tính nhẫn nại như vậy với anh.

Diêu Hoa nhìn thẳng tầm mắt của hắn, khẽ cười, đưa máy tính cho quản lý, công việc hôm nay xem như đã xong, giờ anh phải lái xe đón Diêu Thanh tan sở.

Anh mở cửa đi ra ngoài, Phạm Tử Cơ đi theo, tới bên cạnh anh; Diêu Hoa không nói gì, vẫn bình thường bước về phía xe minìh.

Anh lấy chìa khóa mở cửa, Phạm Tử Cơ bắt chuyện, cười trào phúng như cũ. “Sao vậy? Thấy người yêu cũ không chào hỏi gì sao?”

Diêu Hoa cười, nhìn về phía cậu thanh niên xinh đẹp đã đuổi kịp hắn, nói: “Tôi nghĩ không chào sẽ tốt hơn.”

Cậu thanh niên nhéo tay Phạm Tử Cơ, ánh mắt uất ức nhìn về phía hắn.

Diêu Hoa cười, ngồi vào xe lái đi.

Đêm đó, điện thoại Diêu Hoa đổ chuông, Triệu Khánh – phó quản lý kiêm bạn tốt của Phạm Tử Cơ – nói: “Tử Cơ gặp tai nạn giao thông, cậu tới thăm cậu ta đi.”

Diêu Hoa lễ phép từ chối: “Tôi nghĩ làm vậy không hay, tôi với anh ta không liên quan gì.” Anh ngắt máy, nhíu mày, nghĩ xem ngày mai có nên đổi số mới không.

Hôm sau, Triệu Khánh tìm tới nhà, nói: “Tới đi, tốt xấu gì các cậu cũng quen biết mười mấy năm, không có tình yêu cũng có tình nghĩa.”

Diêu Hoa nhướng mi hỏi gã: “Anh ta với tôi có tình nghĩa gì?”

Triệu Khánh ngỡ ngàng, không ngờ người đàn ông nhã nhặn lễ nghĩa thường ngày sẽ nói ra những lời cay nghiệt như vậy.

Diêu Hoa lại cười, lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Tôi với anh ta quả thật không còn tình cảm gì, đã hết rồi.”

Triệu Khánh im lặng, mấy năm nay gã đều thấy cả, tất nhiên biết Phạm Tử Cơ đối với Diêu Hoa ra sao, nhưng vừa nghĩ tới… Gã cắn răng nói: “Tôi nghĩ Tử Cơ yêu cậu, trước giờ vẫn yêu, cậu cũng biết tính cậu ta… Cậu tới thăm cậu ta đi, cậu ta ở trong bệnh viện giống như đang chờ ai đó, tôi nghĩ…”

“Xin lỗi.” Diêu Hoa cười xin lỗi. “Tôi có cuộc sống mới của tôi, hi vọng các anh đừng quấy rầy tôi nữa, phiền anh chuyển lời tới Phạm Tử Cơ, tôi hi vọng anh ta sẽ hạnh phúc.”

Triệu Khánh chuyển lời của Diêu Hoa cho Phạm Tử Cơ, hắn nghe xong liền đập nát bình truyền dịch đang cầm trên tay, máu tươi rơi xuống drap giường màu trắng, y tá đứng cạnh sợ tái mặt.

Đầu Phạm Tử Cơ bị băng kín khiến người ta sợ hãi giờ đang đứng trước cửa nhà Diêu Thanh. Diêu Thanh mở cửa, mãi chưa nhận ra người đứng trước mặt là ai, tới khi nhận ra liền ôm bụng cười, chịu không nổi phải ngồi xổm xuống đất, nói: “Ha ha… Ha ha… Mày cũng có ngày hôm nay.”

Diêu Hoa đi ra, xem chuyện gì khiến Diêu Thanh cười vui vẻ như vậy, thấy Phạm Tử Cơ thì hơi ngạc nhiên, mỉm cười nói: “Xin chào.”

Xin chào… Hai chữ xa lạ kia khiến Phạm Tử Cơ choáng váng mặt mày, hắn cố gắng đứng vững, giơ tay nắm tay Diêu Hoa. “Về nhà với anh.”

Diêu Hoa sửng sốt, yên lặng vài giây rồi cười bất đắc dĩ. “Đó không phải nhà của tôi.” Anh nhìn thẳng vào mắt Phạm Tử Cơ với ánh mắt vẫn luôn dịu dàng mà Phạm Tử Cơ từng nói là yêu nhất, nói: “Xin lỗi, đó không phải nhà tôi. Tử Cơ, chúng ta không thể quay lại.”

“Đừng làm anh tức giận.” Phạm Tử Cơ lạnh mặt.

Diêu Hoa không nói gì, Diêu Thanh đứng dậy “Xì” một tiếng. “Đúng là không biết xấu hổ.” Đi thẳng vào nhà, quát to một câu: “Đóng cửa, sút con chó điên này ra ngoài.”

Diêu Hoa mỉm cười nói xin lỗi, cánh cửa từ từ khép lại.

Phạm Tử Cơ chặn cửa, nước mắt không hiểu sao cứ chảy xuống, hắn nói với Diêu Hoa đang chỉ hở nửa khuôn mặt. “Về với anh, về với anh, Diêu Hoa, chúng ta về nhà đi.”

Diêu Hoa lắc đầu, anh nghiêng người, nhẹ nhàng nói bên tai Phạm Tử Cơ. “Diêu Hoa đã chết, Diêu Hoa anh từng yêu đã chết trong phòng các người, bị anh tự tay giết chết, anh quên rồi đó.”

Cánh cửa từ từ đóng lại, vẻ mặt Diêu Hoa vô cùng bi thương. “Tôi không phải Diêu Hoa của anh, Phạm Tử Cơ, anh tìm nhầm người rồi.”

Phạm Tử Cơ trơ trơ nhìn cánh cửa đóng lại, cất bước ra về, đi xuống cầu thang cứ thì thào: “Diêu Hoa đã chết, bị tôi giết chết…” Một chân bước hụt, dáng người cao lớn lao xuống cầu thang, lăn lộn không ngừng, máu tươi vương khắp nơi, miệng hắn vẫn còn thì thào: “Diêu Hoa đã chết, bị tôi giết chết…”