Nước Mắt Của Mưa

Chương 54





Zan hì hục chạy đến hầm rượu bỏ hoang mà Yun bị nhốt, cô bé cảm thấy mệt mỏi lắm rồi, muốn kết thúc chuyện này thật nhanh, cứu Yun ra khỏi đây đã rồi mọi chuyện từ từ hẳn tính tiếp chứ biết làm sao được.
Hạ Băng đứng khoanh tay dựa vách tường nhìn bóng Zan hớt hải mà thầm cười. “ Con nhỏ đấy tính ra còn độc hơn cả mình nhỉ “. Hạ Băng nghĩ rồi xoay cái bật lửa trong tay, bật lên rồi buông ra cho lửa tắt, thú vị lắm chứ.
_Đến rồi đấy à, cũng nhanh gớm nhỉ?- Hạ Băng hỏi, đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi lại cười khinh khỉnh.
_Cậu….cậu…có thể….thả Yun ra được không?!- Zan đứng im một lúc rồi mới lấy bình tĩnh mà hỏi Hạ Băng, đôi tay đan vào nhau siết chặt mà vẫn còn run bần bật.
_Mày vừa nói cái gì thế hả, có suy nghĩ không đấy, não mất hết nếp nhăn rồi à. Chưa hành hạ gì nó mà đã bảo thả là sao, tao còn muốn cho nó chết quách đi kia, không có nó là yên bình hết tất cả, chẳng ai tranh giành gì với tao cả.- Hạ Băng lừ mắt làm Zan khiếp sợ.
_Nhưng mà thả Yun ra chúng ta vẫn có thể giành lấy tình yêu của mình một cách chân chính, tại sao lại không dùng cách đó, giết cô bé là phạm tội đấy, rồi liệu chúng ta có yên ổn được không!? – Zan nói mà như thét lên, cô bé muốn truyền ý nghĩ của mình đến Hạ Băng. Nhỏ có chút sững lại nhưng rồi lại xem như chẳng nghe thấy gì.
_Tha cho nó sao, rồi mày nghĩ là nó có thể để yên cho tao với mày à, nó hiền lắm, nhưng là cái vỏ ngoài thôi. Nó không phải thiên thần hay thiên sứ, càng không ngu để bỏ qua cho người đã hành hạ nó như tao với mày, tỉnh ngộ lại chút đi. Nó đã làm gì mày, không thấy sao, nó giành Kỳ Lâm của mày đó còn gì. Nó giành Nguyên Khang của tao, giành cả anh trai tao, cớ gì mọi người đều phải quan tâm tới nó.
Hạ Băng gằng từng chữ, nhỏ như bấn loạn trong suy nghĩ và tâm tư của chính mình. Nhỏ vốn dĩ chẳng phải người xấu, chỉ là do sống với sự quản giáo của những con người quá tôn trọng sĩ diện và khao khát chiếm hữu mà thôi. Có ai hiểu được là Hạ Băng cũng chỉ muốn có được tình yêu thương như bao người khát, thứ tình cảm thiêng liêng mà bất kì ai cũng lao đầu vào tìm kiếm.
Cái sai lớn nhất là con đường mà cô bé chọn để đi đến với tình yêu, như đã nói tình yêu chẳng hề có tội nhưng nó khiến con người làm tội với nhau. Tình yêu vốn là thứ chẳng để tranh giành hay cướp đoạt nhưng chẳng phải bất kì ai trong chúng ta cũng đang giành lấy tình yêu đó sao? Quan trọng là trong quá trình giành lấy nó ta có làm hại ai hay không thôi.
Nhưng cuộc đời thật sự chẳng bao giờ hoàn hảo, không làm đau người khác là tự nguyện để người khác làm đau mình, thế thôi. Hạ Băng và Zan đi sai đường, họ làm người khác đau mà bản thân cũng đau đâu ít, chỉ là do hiện tại họ chưa thấy vết thương đang rỉ máu mà thôi, nhưng sẽ có một lúc nào đó? Nhỉ!
Con đường đã đi là sai, và những con người ngoan cố như Hạ Băng thì sẽ chảng bao giờ nghĩ mình có thể quay đầu, vì như thế chẳng khác nào chấp nhận là mình sai, chẳng khác nào tự đâm đầu vào hố sâu do mình đào, vì vậy sai càng thêm sai…
_Đủ rồi, mày im đi, tiếp tục và để con nhỏ ấy im miệng rồi biến mất mãi mãi còn không là tao với mày phải trả giá, đến lúc đó thì đừng mong Kỳ Lâm có thể tha thứ cho mày, không còn sự lựa chọn khác đâu.- gạt phắt những suy nghĩ trong lòng mình, Hạ Băng vẫn tiếp tục đi trên con đường cũ, sai lầm không lối ra.
Đâu phải là Zan không nghĩ đến điều này, vì thế cô bé mới sợ bị nhóc Huy phát hiện, vì thế mà cô bé mới đến đây xin xỏ Hạ Băng tha cho Yun. Zan tin Yun không độc ác đến độ tố cáo cô bé như thế, thời gian gần nhau tuy ít ỏi nhưng nó đủ để Zan hiểu Yun là người rất vị tha.
_Đủ rồi Hạ Băng, chúng ta đều giống nhau thôi, tôi biết cậu cũng thiếu thốn tình cảm nên rất muốn có được Nguyên Khang, nhưng mà làm vậy chẳng thu được kết quả gì đâu, có chăng là trong mắt họ chúng ta càng tồi tệ hơn thôi. Nghe tôi đi, chúng ta kết thúc ở đây đi…- nước mắt Zan giàn giụa, ướt đẫm gương mặt xinh xắn, cô bé lay tay Hạ Băng cầu xin.
Khúc ngoặt này bao giờ sẽ dừng lại được, Zan cảm thấy bản thân bất lực lắm, vì mọi chuyện cũng từ cô bé mà ra. Làm ơn đừng tiếp diễn chuyện này nữa, ánh mắt Zan nhìn Hạ Băng khẩn thiết, cầu mong trong ánh mắt đối diện một sự đồng cảm.
_Mày im đi, đừng có tỏ ra là hiểu tao lắm, mày chẳng biết cái quái gì cả, chẳng ai biết cái quái gì về tao cả. Lạnh lẽo như thế đủ rồi, lần đầu tiên tao gặp Nguyên Khang, ấm áp lắm, điều đó phải thuộc về tao mãi mãi, không một ai lấy nó đi được cả. Tao cấm!
Hạ Băng cố ngửa mặt lên trời cho giọt nước mắt đừng rơi, lần đầu tiên, lần đầu tiên trái tim biết rung động, lần đầu tiên băng tan chảy là lúc nhỏ dấp ngã ở trường tập võ, người duy nhất chú ý đến và đỡ nhỏ dậy là Nguyên Khang. Đối với một đứa con gái lớn lên trong gia đình khắc nghiệt, ai ai cũng ghét hoặc nể sợ thì sự ấm áp ấy là bất tận.
Chỉ một chút ngắn ngủi ấy thôi đã khiến nhỏ bất chấp sĩ diện để theo chân Nguyên Khang mọi nơi, quan tâm cậu mọi lúc dù cậu có đối xử với nhỏ thế nào, tất cả đều có thể chấp nhận vì bên cạnh cậu ngoài nhỏ ra chẳng có cô gái nào cả, chỉ cần vậy thôi, và nhỏ tin rằng một lúc nào đó Nguyên Khang sẽ là của nhỏ. Nhưng Yun xuất hiện, chính nó đã làm mọi thứ dù mong manh nhất mà Hạ Băng trân trọng ấy biến mất.
Nguyên Khang dành tình cảm cho Yun, cảm giác thứ quý giá nhất của mình bị ai đó giành mất khiến nhỏ quyết tâm khiến Yun biến mất. Kẻ đáng thương chẳng phải là Hạ Băng đó sao?
Hạ Băng chĩa súng lên tim Zan để răn đe và cũng tự thuyết phục mình. Ánh mắt nghiêm nghị vô cùng.
_Cho mày hai lựa chọn, tiếp tục hay là chết, mà đằng nào chẳng chết nhỉ?
Đầu súng lạnh toát chĩa vào Zan khiến cô bé ớn lạnh và giật bắn người, đành xuôi theo Hạ Băng và im lặng, thật sự chẳng còn đường lui nữa rồi, xuôi theo dòng nước trôi vậy…. Đắng lòng!
Yun ở bên trong nghe được phần nào đoạn hội thoại giữa hai người. Nó hiểu rằng cơ hội sống sót của mình lúc này mong manh lắm, chẳng ai đáng trách trong chuyện này cả, nhưng nó thực sự không muốn chết, vì nó còn quá nhiều thứ còn chưa là được.
Nó chưa ở cạnh ba mẹ được lâu, chưa cảm nhận được sự ấm áp của gia đình được bao nhiêu cả, còn anh Bảo Kỳ, còn Hoàng Quân, Khắc Minh, Nguyên Khang, Kỳ Lâm. Ít nhất nó muốn gặp họ lần cuối trước khi vĩnh biệt, giữa họ là biết bao nhiêu cảm xúc, bao yêu thương chưa tỏ bày.
Còn cả tụi nhóc của Huy, không có nó thì ai sẽ thi thoảng sẽ mang thức ăn đến cho tụi nhóc, ai sẽ nghe tụi nhóc kể về những gian nan khi đi làm, những kỉ niệm, những niềm vui, bao giây phút khắc khoải rồi khao khát một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Nó nghe nhiều nên hiểu nhiều, Hạ Băng hay Zan đều đáng thương chứ không đáng trách, họ cần tình thương nhưng không biết cách để tìm tình thương thôi. Nếu nó chết đi mà khiến mọi người hạnh phúc thì nó cũng cam lòng.
Chỉ ước ao một lần được anh ôm trong vòng tay ấm ấy, được nghe anh hát, và được nói yêu anh một lần để cho thương yêu kia ngủ yên mãi mãi. Nỗi nhớ giờ đây cũng hoá thành biển khơi mất rồi, tình yêu cũng vượt xa vạn dặm thì cách xa hay ở cạnh bên nó cũng vẫn yêu anh rất nhiều thôi.
_Vào đó nói vài lời cuối với nó đi, chẳng còn cơ hội nào nữa đâu.- Hạ Băng hất tay chỉ vào cánh cửa.
Zan lủi thủi nặng nề lê bước, mảng trời chợt tối phía sau lưng, màn đêm có khép lại những ưu tư bao giờ.
Cô bé chợt hốt hoảng vì những gì mình thấy được, hai xác chết bắt đầu bốc mùi lên do ẩm mốc, máu laong dài dưới nền, Yun co ro trong góc nhà, mặt nhợt nhạt, xanh xao, cơ thể như gầy hơn rất nhiều, tóc bết dính và rối bời. Zan thấy lòng mình cũng đau nhiều xiết bao, vì cô bé mà mới ra thế này, tại cô bé tất cả.
_Yun! Xin lỗi em! Chị thật sự chẳng còn cách nào để cứu em ra cả, là lỗi của chị, xin em, đừng bao giờ tha thứ cho một kẻ như chị, xin em…- Zan nghẹn ngào, nước mắt cô bé tràn ra ướt đẫm, thương lắm cho một người vô tội như Yun bị kéo vào cuộc tranh giành đẫm nước mắt này.
_Chị… Zan….- Yun yếu ớt cất lời, nó cố dựa người dậy, nhích người một chút mà đã đau buốt hết cả…
_EM!!!! Em ơi…chị xin lỗi….chị ngàn lần có tội với em!
Yun đưa cánh tay chẳng còn sức lực của mình lên lau nước mắt cho Zan, đôi môi khẽ cong. Giọt nước mắt ấm nóng tràn ra nơi khoé mắt sâu hoắm vì mất ngủ và mỏi mệt.
_Chị đừng khóc, mạnh mẽ lên chị nhé, chị còn phải thay Yun yêu thương chăm sóc anh Kỳ Lâm, anh Bảo Kỳ…. Chị nhớ thi thoảng sang chăm sóc ba mẹ Yun với nhé, Yun con chưa kịp hiếu thảo với ba mẹ. Coi như chị làm thay Yun tất cả nhé! Chị hứa với Yun đi!- nó lại cố mỉm cười, nước mắt tràn ra không ngừng.
_Chị nói giúp với anh Kỳ Lâm là em yêu anh ấy nhiều lắm nhé, và bảo anh ấy quên em đi, anh chị phải thật hạnh phúc thì Yun mới chịu đó nhé. – nó dụi mắt, mỉm cười nhẹ, nước mắt nuốt vào torng sao mà đắng quá.
Zan chỉ biết im lặng chẳng nói được thành lời. Tình yêu to lớn của Yun khiến cô bé chết lặng.
Chiếc xe chở họ dừng lại ở chỗ lúc nãy nhóc Huy mất dấu Zan.
Kỳ Lâm bước xuống xe và cảm thấy ngờ ngợ, vì chỗ này hình như cậu đã đi qua một lần rồi, vậy mà sao cậu không biết được chỗ của Yun chứ.
Và mọi người chia nhau mỗi người một hướng và bắt đầu tìm kiếm, họ thật sự đang xới tung từng ngõ ngách, tên Yun vang vọng giữa thiên nhiên rộng lớn.