Nước Mắt Của Mưa

Chương 42



Đôi chân tê cứng có vẻ như không chịu nghe lời, đầu nó cũng ong lên và bất ngờ, vóc dáng nhỏ bé đổ rạp xuống nền, nó ngất xỉu…

Phút chốc, gió ngưng thổi, chân ngừng bước, nó ngã quỵ và mê man. Khắc Minh ngay lập tức lao đến, ánh mắt và cử chỉ không kiềm nổi sự lo lắng đang ngùn ngụt bùng lên. Gương mặt Yun nhợt nhạt chẳng còn chút thần sắc, đôi môi khô tái nứt nẻ dưới tiết trời lạnh giá.

Nhịp thở thi thoảng ngắt quãng và gắng gượng, nó cỏ vẻ mệt lắm rồi. Cậu nhanh chóng gọi xe cứu thương, nhưng nóng lòng không đợi được, cậu bế thốc Yun lên và chạy đi, mong là xe và người nhanh chóng gặp nhau. Đôi chân thoăn thoắt lướt trong màn đêm lạnh, ánh mắt cậu cứ thi thoảng lại ngó nhìn nó, hỗn độn nhiều lo âu.

“ Em làm sao thế này, làm ơn, đừng bị gì được không? Tỉnh lại nhé, xin em!!! “- bàn tay cậu cố giữ lấy nó chặt hơn, di chuyển thật nhanh, cơ thể nó lạnh buốt, hơi thở cũng trở nên yếu ớt hơn. Gương mặt úp vào người cậu, đôi mắt vẫn nhắm nghiền không biến chuyển.

Ò í e….- tiếng xe cứu thương vang lên, nó sắp đến rồi.

“ Cố thêm chút nữa em nhé, không sao cả “- cậu thủ thỉ nói với nó mà cũng như đang tự trấn an chính mình, cầu mong là như thế.

Bác sĩ và y tá nhanh chóng đẩy băng ca xuống, họ nhanh chóng dùng bình trợ hô hấp và đưa Yun về bệnh viện trung tâm. Suốt quãng đường đi Khắc Minh luôn nắm chặt tay Yun và nhìn nó không rời mắt, lo lắng cho một người là thế này đây, lâu rồi cậu mới có cảm giác này.

Sốt ruột vì đến 9 giờ hơn mà Yun chưa về, Bảo Kỳ gọi cho Nguyên Khang và cả hai cùng cuống lên khi biết Yun chẳng đi cùng cậu. Sau đó, điện thoại Yun đổ chuông không ngừng. Ngay khi được thông báo tình hình, chẳng ai còn đủ thời gian để nghĩ vì sao Khắc Minh ở cạnh Yun, họ tức tốc lên đường.

Khắc Minh ngồi chờ trước phòng cấp cứu, thẫn thờ, lo âu, hai tay đan vào nhau, chống lên gối và cậu cúi mặt xuống sàn, chờ đợi…

Tiếng bước chạy gấp rút tới gần, Nguyên Khang và Bảo Kỳ đến ngay sau đó, mồ hôi nhễ nhại và lòng bừng bừng như thiêu đốt, sau cánh cửa đóng chặt kia là người con gái họ yêu thương nhất, chờ đợi một người sau cánh cửa cấp cứu của bệnh viện là một điều khó khăn không tưởng.

_Khắc Minh, em gái tôi bị làm sao thế?- Bảo Kỳ nhíu mày hỏi, giọng e dè nhưng vẫn giữ thái độ hoà nhã.

_Cô ấy đột nhiên ngất xỉu, cả người lạnh toát, tôi không biết.- cậu trả lời trong tâm trạng thẫn thờ.

Và rồi sau đó không ai nói thêm bất cứ điều gì, tất cả tâm tư, lo lắng, ánh mắt và con tim đều hướng về cánh cửa… 10 phút, 20 phút trôi qua, cánh cửa vẫn im lìm, Nguyên Khang đứng chờ sẵn luôn ở cửa, cậu muốn mình được biết tình hình của Yun đầu tiên.

Điều họ chờ đợi đã đến, đèn phòng tắt, cánh cửa bật ra, ông bác sĩ bước ra ngoài. Nhanh như chớp, ba người con trai cao lớn vây quanh ông, hỏi đủ cả.

_Yun/ Em gái tôi / Bảo Ngọc không sao chứ?- ba người cùng đồng thanh.

_Các cậu bình tĩnh.- ông ta ôn hoà nhìn ba người con trai gia thế lừng lẫy trước mặt, nhận ra được sự lo lắng trong mỗi người ông ta cười nhẹ để trấn an.

_Phổi của cô ấy vốn yếu, do dầm mưa hoặc ở ngoài gió lạnh khiến phổi sưng lên, cô ấy bị viêm phổi, không nặng lắm, hãy chăm sóc thật kĩ, tránh các mùi hương khó chịu và gió lạnh là được.

Ba người thở phào nhẹ nhõm khi ông bác sị dứt lời, cùng đồng thanh nói lời “ cảm ơn “. Ông bác sĩ bật cười rồi đi thẳng.

Trong phòng bệnh, nó vẫn nằm yên bất động, gương mặt vẫn chưa hồng hào trở lại, đôi môi vẫn còn khô nứt, ngồi cạnh bên, Nguyên Khang thấm nước vào bông gòn rồi thấm lên môi nó, anh yêu em nhiều lắm, em biết không?

“ Anh xin lỗi vì đã để em bị thế này, tất cả là do anh, nhanh nhanh tỉnh lại với anh đi nhé! “- ánh mắt nhìn Yun xót xa, cậu nghĩ thầm.

Bảo Kỳ và Khắc Minh cũng ngồi cạnh bên, sự tĩnh lặng càng làm thời gian dài lê thê. Không tiếp xúc gì nhiều với Khắc Minh, Nguyên Khang và Bảo Kỳ cũng như Kỳ Lâm trước đây, nhận ra Khắc Minh không xấu xa như họ vẫn nghĩ, vì ít ra cậu ấy cũng quan tâm đến Yun như họ.

_Hai người về nghỉ ngơi đi, để tớ ở lại trông Yun được rồi, mai hẳn vào, nghỉ ngơi dưỡng sức ngày mai thay tớ nhé!- Nguyên Khang lên tiếng phá vỡ sự im lặng chết người ấy.

_Ừ, thế cũng được, cậu ở lại thì tớ yên tâm rồi, Khắc Minh, chúng ta cùng về nào.- Bảo Kỳ trả lời, quay sang Khắc Minh nói rồi hai người đứng dậy, có chút luyến tiếc nhưng cũng nhanh chóng đi ra cửa.

_Cảm ơn cậu đã giúp em gái tôi nhé!- Bảo Kỳ vỗ vai Khắc Minh, mỉm cười.

_Không có gì đâu, tôi nợ cô ấy rất nhiều nữa mà!- rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ dõi theo, kia có phải là … hai thiên thần không?

Ngày hôm sau, trong căn phòng hội tụ một lúc năm người con trai thân thiết với Yun, Nguyên Khang, Bảo Kỳ, Khắc Minh, Kỳ Lâm và Hoàng Quân. Đôi mắt Yun chớp chớp rồi hé mở, không cần nói mọi người ắt cũng hiểu sự vui mừng trên gương mặt họ thế nào nhỉ.

_Yun, em tỉnh lại rồi, em có thấy khó thở hay mệt ở đâu không?- Bảo Kỳ nhanh chóng hỏi, cậu đưa tay sờ lên trán nó, mỉm cười.

_Em….khoẻ rồi….mà sao…. mọi người lại ở đây hết vậy.- nó nói khó vì cái cổ họng khô khốc.- Nó tia nhìn một lượt tất cả gương mặt mừng rỡ và dừng lại ngay khi nhìn vào ánh mắt ngại ngần của Kỳ Lâm, hoang mang, quay sang Bảo Kỳ- Anh ơi, người này, tại sao cũng có mặt ở đây, em có quen anh ấy hả?- giọng nói nghi hoặc và ánh mắt khó hiểu nhìn cậu.

Tất cả mọi người đều ngơ người, Yun tại sao lại không nhớ Kỳ Lâm là ai chứ.

_Em không biết cậu ấy thật sao?- Bảo Kỳ hướng ánh nhìn ái ngại về Kỳ Lâm, hỏi nhỏ Yun.

_Không, em không quen anh ấy mà, anh kêu anh ấy ra ngoài được không, Yun không muốn gặp người lạ.- nó nhíu mày suy nghĩ, rồi ngước lên nhìn cậu lắc đầu, nói nhỏ, trong giọng nói biểu lộ một sự sợ hãi.

_Em à, cậu ấy…- Bảo Kỳ chưa kịp nói đã bị Kỳ Lâm ngăn lại, cậu lắc đầu rồi bước đi ra ngoài, buồn bã, thất vọng, đau.

_Nhưng….gọi bác sĩ đến kiểm tra thử đi.- Hoàng Quân lên tiếng trong hốt hoảng.