Nước Mắt Coolboy

Chương 5: Chia tay (phần 1)



Buổi sáng_Dậy, dậy nhanh lên, đi học đi học. Tôi nói, không biết tôi đã nói bao nhiêu lần câu này rồi. _5 phút nữa thôi. Mai thò tay trong chăn giơ ra 5 ngón ý chỉ 5 phút. Đã trên dưới chục lần nó nói kiểu này rồi, cứ thế thì chắc muộn học mất. Tôi phải sử dụng biện pháp cuối cùng thôi, tôi cười nham hiểm. _haizzz mấy con gấu chó ý lộn gấu bông này không ai cần chúng nữa thì đành đi lót ổ cho con Sun vậy (T/g xin trân trọng giới thiệu, con Sun chính là con chó cảnh nhà chị ý do chính tay chị ấy và chị Mai nuôi dưỡng)._Aaaaaaaaaaaaaaa, con kia, để ngay mấy con gấu ấy lại chỗ cũ, tao dậy rồi đây này. Ngay lập tức nhỏ Mai bay từ trong chăn ra, phi thẳng vào phòng tắm, vừa phi vừa hét (sao không phải vừa đi vừa khóc nhỉ ^.^). Đúng 5 phút sau, nhỏ Mai từ trong nhà tắm lết ra, khi vào rất khí thế mà khi ra thì mặt nhỏ như bánh bao chiều mặc dù bây giờ mới 6 rưỡi. Chúng tôi xuống nhà, mỗi đứa lấy một chiếc sanwich cùng hộp sữa đậu nành rồi cùng nhau đi học. Cả 2 đều đi bộ vì không muốn gây sự chú ý, mấy ngày qua tôi cũng đủ nổi tiếng rồi. Chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến trường, Mai nói tôi lên lớp trước để nhỏ đến phòng mẹ nuôi (Hiệu trưởng là mẹ nuôi chị Linh, ai không nhớ thì chap 1 thẳng tiến nhé)._________________________________________________________________________________________________Sau khi tạm biệt Linh (Bây giờ t/g sẽ dùng ngôi thứ 1 theo lời của Mai)Tạm biệt Linh xong, tôi lên đường đến phòng mẹ nuôi, mẹ nuôi nó cũng là mẹ nuôi tôi mà, công nhận cái trường này rộng thật, đi muốn rã rời chân luôn. Tôi cứ bước hết hành lang này đến hành lang khác rồi bỗng : AAAAAAAA.....rầm........uỵch............ui da. Một chuỗi điệp khúc được cất lên bởi 2 giọng ca quá ư là lảnh lót của tôi và một người khác. Chẳng là tôi đang bận nhìn từng phòng một thì va phải tên nào đó hình như là con trai. _Tôi.....tôi xin lỗi. Tôi rối rít nói._Cô đi đứng cái kiểu gì vậy hả, mắt để sau lưng à, con gái con đứa mà đi vô ý vô tứ, thích tạo sự chú ý với tôi à, aizzz phiền thật. Hắn vừa lên tiếng đã mắng mỏ tôi một cách thậm tệ. Bực mình mà, nếu hắn để ý thì cũng đâu va vào tôi, đã thế còn già mồm, đã thế thì đừng trách bổn cô nương ta không khách khí. Và thế là tôi đốp lại. _Anh đi đứng kiểu gì mới đúng, tôi đã xin lỗi rồi mà anh còn chửi bới thế à, nếu anh chú ý thì cũng đâu va vào tôi, anh nói mắt tôi để sau lưng? Thế thì tôi khuyên anh nên khám mắt đi nhé, mắt tôi để ở trên mặt mà anh bảo ở sau lưng, mắt anh lé à, anh đi đứng thì có ý có tứ lắm ý, bày đặt, còn nữa, anh nói tôi muốn tạo sự chú ý với anh á, xem lại mình đê, làm như đẹp lắm không bằng. Tôi tuôn một điệp khúc dài đến nỗi nói xong thì tôi hít lấy hít để không khí. Hình như tôi nói kinh quá thì phải, hắn đứng đơ tại chỗ. Một lúc sau hắn mới lên tiếng _Cô được lắm, đã sai lại còn cái đồ con gái lì lợm. _Tại ai mà tôi mới cãi, đồ con trai lắm chuyện. Tôi cãi lại. _Cô...cô...được lắm._Cô cô là của Dương Quá, tôi không ngờ anh cũng thích xem thể loại phim đó. _Được lắm, cứ đợi đấy. Đến lúc này thì hắn cũng chẳng biết cãi tôi kiểu gì._Tôi biết tôi được mà. Tôi tự đắc. Phải nói thật, sau khi ba mẹ tôi li hôn thì ngoài Linh tôi chưa cãi lộn với ai một cách thoải mái như vậy. Nhìn đồng hồ tôi mới giật mình giờ sắp vào học rồi, đành tạm biệt hắn, khi nào có dịp thì cãi tiếp vậy._Thôi, tôi bận rồi, có dịp sẽ cãi với anh tiếp, bye bye. Nói xong tôi chạy vụt đi.[Cô bỏ đi để lại anh đứng bơ vơ ở đó, ngẩn người nhìn theo bóng dáng nhỏ bé chạy vội đang khuất sau hành lang của cô. Nụ cười của cô thật hồn nhiên, nhưng sao nụ cười đó buồn quá. Hồi nãy cãi nhau với cô thật thú vị, chưa có người con gái nào cãi lại anh như vậy. Cô là cô gái thú vị nhất anh từng gặp, Anh không hiểu sao mình lại nghĩ về một người con gái nhiều đến vậy, từ trước tới giờ chỉ có Tử Tuyết là người anh tiếp xúc và nói chuyện rồi gần đây nhất là Nhật Linh, giờ lại thêm cô bé này nữa, không biết cuộc đời anh sẽ có thêm bao nhiêu cô gái nữa đây. Anh lắc đầu cười khổ rồi bước về phía lớp 12A1, lúc nãy anh xuống thư viện mượn sách về đọc thêm ai ngờ lại gặp cô. Là do ông trời sắp đặt chăng??? Anh tự nghĩ vẫn vơ]Tìm mãi mới thấy được cái phòng hiệu trưởng, chạy vội vào, ngó ngang ngó dọc chẳng thấy ai tôi khẽ cất tiếng gọi_Mẹ nuôi ơi, mẹ có trong phòng không. Tôi khe khẽ gọi._Ai vậy. Từ góc phòng nơi có một chiếc bàn làm việc cũng là nơi tối nhất phát ra tiếng nói làm tôi giật nảy mình. từ bao giờ mẹ nuôi lại thích cái trò dọa ma này không biết. Mẹ nuôi từ từ bước ra, ánh mắt hằm hằm nhìn tôi như đang tra khảo thủ phạm của một vụ án. Tôi cũng nhìn mẹ rồi mẹ đưa tay ra phía trước, tôi cũng thế. Ai đi qua đây không biết lại tưởng nhân vật nữ chính trong phim hành động sắp sửa bắt đầu trận chiến. Và chuyện gì đến cũng đến, mẹ nuôi và tôi chạy ù đến vòng tay ôm nhau. Một hành động chẳng hề khớp một chút nào đối với dự đoán của người ta. Cái ôm thật chặt của mẹ nuôi làm tôi suýt nghẹt thở. Cuối cùng mẹ cũng bỏ tôi ra._Hôm nay cô nương đến chỗ của mụ già này có việc gì đây. Mẹ nuôi giọng nói đùa cợt._Mẹ này, mẹ đâu có già đâu. Nhìn mẹ còn trẻ lắm, như gái 20 thôi à.Tôi nịnh nọt._Thôi đi cô nương, tôi biết tỏng ý cô rồi, cô học lớp 11A1 với con bé Linh, đến lớp nhanh đi, mẹ nuôi có quà tặng con ở lớp đó. Mẹ nuôi ánh mắt nham hiểm xem chút đùa nhìn tôi. Tôi biết chắc là có chuyện chẳng lành rồi.Theo chỉ dẫn của mẹ nuôi, tôi đến được hành lang lớp 11A1 vừa tới đó tôi đã thấy một bà cô đứng ngay trước của, ánh mắt nhìn tôi tóe lửa. Lúc nãy tại ôm mẹ nuôi lâu quá nên tôi mới đến lớp muộn. Thì ra đây là món quà mẹ tặng tôi. Nghe bà cô giảng đạo 15 phút, tôi theo bả vào đến lớp, bà chỉ nói tôi giới thiệu qua loa rồi cho tôi chọn chỗ. Còn gì vui hơn khi tôi có thể ngồi cùng chỗ với Linh cơ chứ, đỡ sợ phải ngồi với tên điên điên khùng khùng nào đó.

_________________________________________________________________________________

Quay trở lại câu chuyện của Linh.

Nhỏ Mai hôm nay vào lớp muộn, chắc bận hàn huyên tâm sự với mẹ nuôi. Vùa vào lớp, ngồi vào cạnh chỗ tôi là nó đã kể tội mẹ nuôi. Thật hết nói nổi với hai mẹ con nhà này. Tiết học trôi qua một cách vui vẻ vì tôi đã có bạn để trò chuyện. Như thường lệ, tôi rủ Mai xuống căn tin, hình như hôm nào tôi cũng gặp nhóm anh Phong thì phải (T/g: E hèm, có người nào đó đã thay đổi cách gọi người nào đó. Linh: Mày im không, chị đập mày gãy tay khỏi viết luôn bây giờ. t/g: thế chị muốn em viết cho chị gáy tay để khỏi đập em không *cười nham hiểm*.Linh: hơ hơ, em gái bớt giận bớt giận). Xuống căn tin, nhóm anh Phong vừa nhìn thấy đã vẫy chúng tôi lại bàn. Mai mới ngồi xuống chưa được ấm chỗ đã bắt đầu cau có. Tôi tưởng nó bị gì nên hỏi thăm, nó không nói chỉ khé hất mặt về phía anh Nam. Anh Nam hình như cũng có gì đó lạ lạ, hai người này sao vậy ta. Phải hỏi cho rõ mới được, tôi mở đầu cuộc trò chuyện:

_Mai với anh Nam quen nhau à. Tôi ngây ngô hỏi mặc dù đã biết chắc câu trả lời.

_Không quen/à ờ có quen. Đồng thanh tập một.

_Thế rốt cục có quen không. Lần này chi Tuyết và anh Tùng cũng tò mò lên tiếng.

_Không quen/vừa gặp. Đồng thanh tập hai.

_Quen hay không quen. Cả anh Phong cũng phải hỏi, ai bảo họ trả lời ậm ờ quá chi.

_Hơi quen/rất quen. Đồng thanh tập 3. Đến bực mình với 2 cái con người này, cứ ậm à ậm ừ nói thẳng ra có phải tốt không. 4 chúng tôi nhìn nhau (Tôi, Phong,Tuyết, Tùng)

_nói thẳng ra quen hay không, bực mình. Đến lượt chúng tôi đồng thanh.

_Ờ thì có chút chút. Mai cuối cùng cũng thừa nhận.

Ái chà chà, hai đứa này quen nhau lén lút mà dám không thông báo cho mọi người biết, giờ phải thế nào đây anh em. Chị Tuyết len tiếng.

_Phạt, phạt, phạt. Tôi cùng anh Phong đồng thanh, vừa nói xong, chúng tôi đều nhận ra có gì đó không phải quay qua nhìn nhau rồi bắt đầu ngó lơ đi chỗ khác, mặt đứa nào đứa ấy đều đỏ.

_Chúng tôi chỉ mới quen hồi sáng thôi, à không, nói quen cũng không phải, chỉ là va phải nhau rồi cãi lộn với cô ta thôi. Anh Nam lên tiếng.

_Thế mà vừa nói là rất quen, đồ ba hoa. Tất cả là tại cái đồ con trai nhiều chuyện như anh ta, tự dưng không đâu đi gây sự, lại còn kêu tui gây sự chú ý nữa, phiền phức. Mai cũng lên tiếng.

_Hứ, chưa biết ai nhìu chuyện đâu, đồ con gái lì lợm. Anh Nam cãi lại.

_Anh á......

_Cô á

_Anh á

_Cô á

Hai người họ bắt đầu cãi lộn nhau. Cái điệp khúc á cứ vang lên làm chúng tôi bực mình.

_Dừng cái điệp khúc á lại. 4 chúng tôi đồng thanh hét nhàm bảo vệ lỗ tai. Hai người họ cuối cùng cũng dừng lại. Cả hai khoanh tay ngó sang 2 bên, thật chịu cái tính trẻ con này mà. Nhưng mà kể ra đây cũng là lần đầu tiên nhỏ Mai cãi nhau với người khác một cách vô tư như vậy, tôi biết ràng anh Nam chính là người sẽ đưa Mai về với chính con người thật của mình. Giờ ra chơi kết thúc một cách êm đẹp, chỉ có điều có 2 người nào đó cứ chơi trò giận hờn trẻ con làm chúng tôi buồn cười lắm cũng phải nhịn vì sợ gặp vương ca. Ai nấy đều tủm tỉm cười, mỗi khi ngó sang mặt 2 người kia là lại phải cố gắng nhịn cười đến nỗi mặt đỏ hết cả lên.

Ai trong chúng tôi cũng đều vui vẻ, ngày tháng vui vẻ này không biết sẽ tiếp diễn được bao lâu? những màu hồng trong cuộc sống của chúng tôi sẽ có được đến bao giờ? Hạnh phúc sẽ còn tồn tại được bao lâu nữa? sau này chúng tôi sẽ vẫn nở nụ cười trên môi hay là những giọt nước mắt mặn chát lăn dài trên má?Màu hồng sẽ giữ mãi hay thay vào đó chính là màu xám sịt cửa mây giông bão tố? tất cả đều không thể lường trước nhưng tạm thời bây giờ cứ vui đi đã.

_________________________End chap________________________

Mọi người nhiệt tình ủng hộ, góp ý cho truyện nhé. Các đọc giả càng góp ý nhiều thì Alice sẽ càng có động lực viết và truyện sẽ càng tiến bộ hơn. Đây là truyện đầu tay nên mọi người cứ thẳng thừng góp ý cho Alice nhé