Nước Chảy Thành Sông

Chương 46



Váy cưới rườm rà rốt cục có thể cởi ra rồi, trước khi tiệc rượu bắt đầu, Chu Mộc được phù dâu đưa tới phòng thay đồ đã được chuẩn bị từ trước đổi sang trang phục mời rượu.

Chu Mộc vừa bước một chân vào cửa, cánh tay chợt bị người ta giữ lại.

Quay đầu lại, không ngờ là Lâm Tu.

“Ăn cái này đi.” Lâm Tu đưa cho cô một cái bánh mì bơ, “Tốt xấu gì còn có thể chống đỡ một thời gian. Không thì lát nữa đi mời rượu dạ dày em sẽ không chịu nổi đâu.”

“Tri kỷ ghê…” Em gái phù dâu đứng bên thấy thế hâm mộ nhỏ cả dãi.

Nhưng mà Chu Mộc đã sớm đói tới mức xanh lè mắt sao còn để ý nhiều như vậy, thuần thục nuốt cái bánh mì kia vào bụng, Chu Mộc còn chưa thỏa mãn vỗ vỗ bụng, lại không thể không vội vàng vào thay quần áo cho kịp thời gian.

“Đẹp thật…” Cô phù dâu trẻ lượn mấy vòng quanh Chu Mộc vừa mới thay đồ xong, “Vẫn là chị Tình tinh mắt… Chị Mộc mặc sườn xám thật đúng là quá đẹp! Những thứ các cụ để lại đúng là chất lượng cao, nhìn cái cổ thon mông cong chân dài eo nhỏ này xem… Muốn thân hình có thân hình muốn đường cong có đường cong… Vóc dáng có lồi có lõm thế này còn đẹp hơn mấy cái váy dạ hội của nước ngoài ấy chứ!”

“Thế à…” Chu Mộc soi gương cài khuy trên cổ áo, lại nghiêng đầu quan sát mái tóc được búi cao của mình, “Chị mặc bộ này trông vui mắt thật không? Nhìn thế nào cũng thấy thật sự là một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều xuất thân đoan chính đấy chứ…”

“Em nói là xuất thân đoan chính còn chấp nhận được.” Giọng của Lâm Tu từ sau lưng truyền đến, “Nhưng muốn nói ‘thiếu nữ’ — e là em còn chưa dính được đến rìa ấy chứ.”

“Chậc!” Ỷ vào tà váy xẻ cao của sườn xám, Chu Mộc “vèo vèo —” vài bước đã đến trước mặt Lâm Tu, kết quả còn chưa kịp mở miệng đã bị người nọ giữ chặt gáy mà hôn xuống.

A a a… Ý thức được em gái phù dâu còn đang ở hiện trường Chu Mộc nhất thời mặt như lửa đốt.

“Anh động dục cái gì hả…” Càng nói giọng của Chu Mộc lại càng thấp đến độ không nghe rõ nữa.

Vậy mà kẻ đầu têu còn nhẹ nhàng liếm môi tiện đà vô cùng mê hoặc nhếch nhếch mày với Chu Mộc —

“Ừm, không tệ… Vị bơ.”

Chu Mộc cào anh.

“Em chưa ăn no! Em còn muốn!” Người nào đó hầm hừ la lối om sòm.

“Còn muốn?” Lâm Tu miệng nói như vậy, ánh mắt lại như vô tình đảo một vòng qua bụng Chu Mộc, “Tuy anh không ngại người khác nói ra nói vào… Nhưng xem xét cái bụng này của em, ăn thêm cái bánh mì nữa lót dạ phỏng chừng người ta sẽ nói hai ta là ‘bác sĩ giục cưới’ mất.”

Nói xong Lâm Tu liếc cô một cái, tủm tỉm mở miệng nói: “Thế nào, còn muốn không?”

Cô dâu nào đó lệ rơi đầy mặt.



Khách khứa ở buổi tiệc rượu giữa trưa nhân nhượng cho cô dâu Chu Mộc lấy trà thay rượu, đến buổi tiệc tối, đám người ngang hàng ngang lứa nô đùa hào hứng, vì thế, cái gì mà nam nữ khác biệt cái gì mà lịch thiệp với phái nữ đều bị quẳng ra sau đầu, một đám thanh niên nghịch ngợm đổi cách ép buộc, mời rượu đọ rượu đủ kiểu, Chu Mộc cùng Lâm Tu uống được nửa vòng, đầu óc đã bắt đầu lơ mơ, ngay cả bước chân cũng thi thoảng loạng choạng rồi.

Lâm Tu là lính dày dặn được rèn luyện từ trong quân đội, anh uống rượu không bị váng đầu, tửu lượng tương đối khá. Tiệc cưới lần này, đám khách khứa người này hát xong người kia lại lên sàn, một vòng lại một vòng, mắt thấy phó đoàn trưởng Lâm dốc hết ly này đến ly khác vào bụng, vậy mà vẫn không đỏ mặt không thở hắt, ngay cả bước chân cũng vững vàng như có thể đứng trung bình tấn ngay được.

Chạy đến phòng vệ sinh ép nôn ra, nghỉ ngơi một lát, Chu Mộc thay bộ trang phục thứ ba trong buổi tối nay của cô rồi tiếp tục đi ra mời rượu.

“Đừng cậy mạnh, khó chịu thì cứ nói.” Lâm Tu dùng môi đo nhiệt độ trên trán Chu Mộc, giơ tay vén lọn tóc rơi bên tai cô, “Linh hoạt một chút, đừng có liều mạng uống… Anh đỡ cho em.”

Vừa vặn lúc này hai người tới mời rượu một bàn toàn quân nhân nữ cùng người nhà, đám phụ nữ trên bàn oanh oanh yến yến nói cười xinh đẹp, không ai là không nói mấy câu chúc mừng, cầu chúc đầu bạc răng long vân vân, nhưng lúc này một giọng nữ hơi cao chợt cắt ngang lời chúc phúc của cả bàn —

“Cô dâu, tôi mời cô một ly.”

Chu Mộc giương mắt, đối diện với đôi mắt lấp lánh của Hà Tiêu.

“Mừng tiệc cưới vui vẻ, tôi chúc hai người… bạch đầu giai lão.” Nói xong Hà Tiêu nhấc chai rượu “ùng ục ùng ục” rót đầy một ly lớn.

Ôi, nhìn tư thế này xem!

Chu Mộc nhíu mày, đây là muốn đọ rượu với cô ư?

Gặp tình cảnh này mà còn sợ bóng sợ gió thì cô còn có thể gọi là Chu Tiểu Mộc sao? !

Thế là, không nói thêm một lời vô nghĩa, Chu Mộc không nói hai lời liền nhấc chai rượu trên bàn.

“Keng —” một tiếng giòn vang, hai người cụng ly tượng trưng, còn chưa đợi Lâm Tu ra tay ngăn cản, non nửa chất lỏng trong chai đã theo cổ họng ừng ực vào bụng Chu Mộc.

Vừa cay vừa nồng… Chu Mộc cố mở to mắt, vành mắt cũng đỏ lên vì cay.

Hào khí ngút đến tận mây đặt chai rượu xuống bàn, Chu Mộc mỉm cười nhìn Hà Tiêu đối diện cũng bị sặc rượu đến choáng váng đầu óc, tiện đà thản thiên nói rành rọt từng chữ: “Vậy tôi xin thay mặt hai vợ chồng chúng tôi cảm ơn bác sĩ Hà.”

Chỗ ngồi sắp xếp theo quy tắc nam trái nữ phải, trải qua “trận chiến” này, đám đồng đội của Lâm Tu ngồi ở bên trái chứng kiến toàn bộ quá trình không ai là không bị cô dâu dũng mãnh vô song kia dọa sợ.

Tửu lượng này…, khí thế này… cũng quá kinh người rồi!

Đâu đâu phải là phụ nữ… Rõ ràng chính là hiệp nữ mà!

Tóm lại là phó đoàn trưởng Lâm người ta cái gì cũng tốt, không phục không được, nhìn cô vợ của người ta xem, loại phàm phu tục tử có thể so được không? ! Không cần nói gì khác, chỉ một vòng rượu trên bàn đã khiến cho cả trung đoàn ngã gục rồi!

Các đồng chí giải phóng quân trong sáng nào đâu có biết ẩn tình trong đó! Lúc này lòng ngưỡng mộ của bọn họ đối với cô dâu Chu chính là cuồn cuộn như nước sông chảy mãi không ngừng.

Trái ngược lại, trải qua trận này, trong khi thanh danh lan truyền khắp chốn, tửu lượng nửa vời của Chu Mộc xem như hoàn toàn chào thua, mấy bàn rượu cuối cùng cô làm thế nào cũng không tiếp được nữa, bất đắc dĩ, Lâm Tu đành phải bắt phù rể đến góp cho đủ quân số, đáng thương cho phù rể Tạ Đào tửu lượng vốn đã chẳng ra gì còn bị đám cuồng rượu ngang ngược kia bám riết rót rượu cho như điên, cuối cùng, Chu Mộc cũng đã từ trạng thái nằm ngay đơ chuyển sang trạng thái ngồi thiền, Tạ Đào anh lại cả người nằm vắt ngang để người ta khiêng đến nghỉ trên sofa.

Làm phù rể đã khó, làm phù rể cho Lâm Tu phó đoàn trưởng Lâm — lại càng khó!

Tiệc rượu đến hồi kết thúc, các lộ anh hùng hảo hán sơn mao dã thú đều lục tục rút khỏi hiện trường, đồng chí chú rể đẹp trai phong độ đã uống đến độ nghẹn cả cổ lại vẫn bước đi thoăn thoắt như trước, anh mang theo một thân mùi rượu xoay người tìm kiếm cô dâu, ai ngờ vừa ngước mắt lại nhìn thấy một màn làm máu anh xộc cả lên não —

“Cậu xấu hổ gì chứ…” Chu Mộc như thể không xương dựa sát vào người Hứa Úy, “Giả vờ xử nam ngây thơ cái em gái cậu… Cậu là cái dạng gì chẳng lẽ chị đây còn không biết? !” Chu Mộc vừa nói như thế vừa chốc lát véo tai chốc lát lại bóp vai Hứa Úy, cặp đùi thon dài trắng muốt quả thực sắp vắt qua ngồi thẳng vào lòng người ta đến nơi rồi.

Tuy nói cảnh xuân dưới váy mỹ nhân là vô cùng tươi đẹp, chỉ có điều nhân vật chính này lại không phải là bà xã đại nhân âu yếm của Hứa Úy anh. Mặc dù bình thường Hứa Úy nổi tiếng khắp quân khu X là mặt dày vô sỉ, nhưng từ trước tới nay đều là anh giở trò lưu manh với người khác, chứ chưa từng gặp cảnh anh bị người khác nhúng chàm, vì thế, khi Chu Mộc say rượu biến thành nữ lưu manh, đồng chí bộ đội đặc chủng xưa nay nổi danh cay độc lần đầu tiên xấu hổ đỏ bừng mặt.

Quả thực là không nhìn ra… Bạn nhỏ Chu Mộc bình thường ăn nói nhỏ nhẹ im hơi lặng tiếng say bí tỉ lại thành ra hung tàn như thế…

Nhìn thằng bạn nối khố sát khí bừng bừng sải bước tiến đến, trái tim bé nhỏ của Hứa Úy run lên, vội vàng chìa hai tay bày tỏ mình vô tội.

Lâm Tu khoát khoát tay với Hứa Úy, giao cho anh đưa đồng chí phù rể đã say ngoắc cần câu đi nghỉ ngơi, sau đó liền lưu loát kéo người nào đó đang giở trò lưu manh đồi bại vào lòng nghênh ngang rời đi.

Cùng thời khắc đó, trong chớp mắt An Hòa vừa ngồi xuống bên cạnh Hứa Úy, Hứa Úy vèo một cái nhào qua, điên cuồng cọ cọ cánh tay An Hòa như một cô vợ nhỏ nói —

“Hu hu hu… Vợ ơi, chồng em bị người ta chòng ghẹo!”



Dừng xe vào nhà, nhìn dáng vẻ của Chu Mộc thì mười phần cô phải say đến chín phần. Lâm Tu bế cô lên lầu, vừa mở cửa lại bị Chu Mộc đẩy ra.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nôn mửa cùng ho khan của Chu Mộc, Lâm Tu vội vàng xông tới định mở cửa, cửa lại bị khóa trái.

“Mộc Mộc, mở cửa ra nào. Anh vào giúp em.”

“Không cần…” Giọng nói của Chu Mộc có chút mơ hồ, “Không có việc gì đâu…”

“Ngoan, mở cửa ra, em uống nhiều như thế cẩn thận kẻo ngã trong đó.” Lâm Tu khuyên cô, “Anh pha nước ấm cho em, em ít nhiều cũng uống một chút, uống xong dạ dày sẽ dễ chịu hơn.”

“Không…” Lại là một tràng tiếng nôn mửa cùng xả nước.

Lại một lát sau, Chu Mộc rửa mặt xong ra mở cửa.

“Không có việc gì.”

Nôn hết mọi thứ trong bụng, cả người thư thái hơn nhiều. Chu Mộc nhận lấy cốc nước ấm Lâm Tu đưa uống mấy hớp, nghỉ ngơi một lát rồi đi tắm, dần dần, hơi rượu tản đi không ít, nhưng lại cảm thấy hơi buồn ngủ.

Lúc đó Lâm Tu cũng vừa tắm rửa xong đi ra. Nửa thân trên của anh để trần, lúc này còn dính vài giọt nước chưa lau khô, nhưng Chu Mộc cũng không hề nghĩ ngợi mà dán vào anh, không chỉ có thế, khi ngửi được hương thơm tươi mát sau khi tắm trong ngực Lâm Tu, cô thậm chí còn chủ động dùng hai má cọ cọ mảnh da thịt ấm áp kia.

“Đùng — ” một tiếng, phó đoàn trưởng Lâm cảm thấy hơi rượu vừa mới tản đi một chút nhất thời đều ập lại.

Nghĩ cả ngày hôm nay cô vất vả, vốn đêm nay đã định tha cho cô … Nhưng mà nhìn người trong lồng ngực mình lúc này cứ cọ tới cọ lui như trước, đồng tử trong mắt Lâm Tu chợt co lại, cuối cùng vẫn không nhịn được lật người phủ xuống –

“Ưm…” Lớp áo choàng rộng thùng thình dễ dàng bị vén lên. Lâm Tu quen tay thạo việc thò tay vào, hoàn toàn không cho Chu Mộc thời gian phản ứng trực tiếp tập kích vào trọng điểm.

“Ư… Ưm…” Chu Mộc run rẩy giãy giụa, nhưng lực lượng giữa ta và địch quá mức chênh lệch, sự phản kháng nho nhỏ này vào mắt người nào đó lại thành ra dấu hiệu bụng nghĩ một đằng tay làm một nẻo.

Lâm Tu bị tiếng rên của cô dấy lên ngọn lửa, đôi môi mỏng trực tiếp áp xuống, động tác trong tay cũng càng thêm dữ dội.

Chu Mộc sau khi uống rượu cơ thể càng thêm mềm mại, cánh tay càng nhu thuận. Trong miệng cô thoang thoảng mùi rượu, trộn với mùi kem đánh răng vị bạc hà thành một hương vị còn mê người hơn rượu ủ, Lâm Tu không dằn nổi cắn mút lặp đi lặp lại, như thể phải nuốt cô vào bụng thì mới chịu.

“Ưm ư…” Chu Mộc khe khẽ rên rỉ, chân dài vô thức co lại, lại vô tình kích thích nơi nào đó đã sớm căng tràn lửa nóng của Lâm Tu.

Người nào đó bị rượu xộc lên não, dáng vẻ ung dung bình tĩnh trước kia đều bay đâu mất tiêu.

Cơ thể đè lên, chân dài tách ra, Lâm Tu hôn một đường xuôi từ cần cổ Chu Mộc, bộ phận nóng rực căng trướng kêu gào muốn đoạt lấy, anh đang muốn đi vào chủ đề thì di động để trên bàn của Chu Mộc lại í éo vang lên.

Đang vào lúc này gặp phải một cuộc điện thoại như vậy… Thật đúng là phát điên lên mất…

“A lô —” Chu Mộc ý thức mơ hồ mở miệng.

“Mộc Mộc ơi, thế nào, còn khó chịu không?” Ống nghe kia truyền đến giọng của Giang Ngữ Tình, “Tôi nghe nói về sau bà trực tiếp tu bằng chai luôn hả… Tửu lượng cao ghê thật…Mà sao bà không nói gì thế? !”

“À…” Chu Mộc mắt đầy sương mù ngu ngơ mở miệng, “Tình Tử… Tôi đang… buồn ngủ, nếu không có chuyện gì khác… Ngày mai bọn mình nói chuyện tiếp ha…” Nói xong Chu Mộc cúp điện thoại.

Cảm xúc mãnh liệt lại tiếp tục trào lên, Lâm Tu chống tay hai bên người Chu Mộc, những nụ hôn tinh tế lại một lần nữa hạ xuống, ai ngờ hai người vừa dấy lửa, di động của Lâm Tu cũng “ong ong — ” rung lên.

Lâm Tu nhìn hai chữ “Úy Tử” to đùng trên màn hình, không nói hai lời liền tắt máy.

“Sự nghiệp” chưa hoàn thành khi trước lại tiếp tục, Lâm Tu ôm vòng eo nhỏ nhắn của Chu Mộc, thân mình bắt đầu từng chút từng chút húc về phía trước, kết quả còn chưa được xơ múi gì, di động của Chu Mộc lại một lần nữa vang lên.

Lần này Lâm tiên sinh còn không thèm nhìn một cái, trực tiếp giơ tay tháo pin luôn.

Giờ thì chắc là yên tĩnh rồi chứ…

Hai tay dán sát mười ngón đan xen, Lâm Tu ôm lấy cổ Chu Mộc hôn tinh tế, Chu Mộc hừ nhẹ ra tiếng, hai tay ôm lấy Lâm Tu, rướn người lên, ngay sau đó, hai người lại bị tiếng chuông điện thoại bàn trong phòng khách vang lên bất chợt dọa cho điếng người.

Vốn định chậm rãi đợi đối phương tự động bỏ cuộc, ai ngờ tiếng chuông kia lại như muốn đối đầu với hai người, cứng đầu cứng cổ khỏi phải bàn.

A! Phó đoàn trưởng Lâm từ xưa đến nay lần đầu tiên thật sự cáu tiết, lao thẳng vào phòng khách giật dây điện thoại. Vừa muốn ôm Chu Mộc quay về phòng ngủ, cửa lại truyền đến tiếng gõ và tiếng cười long trời lở đất.

OO nó XX nó ABCXYZ nhà nó! ! !

Không ngờ đám khốn kiếp này luân phiên nhau đến phá đám động phòng*! ! !

* nguyên gốc là nháo động phòng — theo tục lệ của người Trung Quốc, đêm động phòng, bạn bè của cô dâu chú rể sẽ kéo tới phòng tân hôn đùa nghịch.

Lâm BOSS xưa nay luôn bình tĩnh nhất thời rất có xung động muốn một chiêu giết sạch.