Nước Chảy Thành Sông

Chương 12



Sau khi xuống xe, Hà Tiêu hướng thẳng vào đại sảnh nhà hàng, nhưng trong chớp mắt lơ đãng quay đầu, bước chân cô bất giác ngừng lại.

“Vâng vâng vâng vâng vâng…”

“Dạ dạ dạ dạ dạ…”

“Đúng đúng đúng đúng đúng…”

“Hiểu rồi hiểu rồi hiểu hoàn toàn triệt để rốt ráo rồi…”

“Không dám không dám không dám em làm sao còn dám chọc giận anh lần nữa…”

“Như em sao có thể gọi là nói nhảm, oan chết mất… Em rõ ràng là đang khiêm tốn lắng nghe ý kiến của thủ trưởng, một lòng một dạ tiếp thu giáo dục lần hai mà!”

Trong lòng khẽ động, sóng mắt Hà Tiêu phút chốc lay động, trong lúc nhất thời đứng ngây ra đó không biết nên phản ứng thế nào mới tốt.

Chu Mộc… Cô ấy quả nhiên đã trở lại.

Tám năm không thấy, người nọ trổ mã càng thêm xinh đẹp.

Vẫn là nụ cười thuần khiết chói lọi như ánh bình minh, bộ dáng tươi cười mang theo chút vẻ dí dỏm tinh nghịch, vóc dáng cao gầy, giọng nói giòn tan, cả người vẫn hoạt bát xinh đẹp như xưa.

Nhưng nguyên nhân khiến ánh mắt Hà Tiêu dừng lại thật lâu không phải là thế.

Nhìn người trước mặt Chu Mộc, một tâm trạng phức tạp nhất thời cuộn trào vướng vít trong lòng Hà Tiêu.

Trong nháy mắt, cô hi vọng chính mình nhìn lầm biết bao, thế nhưng khuôn mặt anh tuấn của Lâm Tu toát ra thần sắc quá mức chói mắt, ngay cả ánh nắng chói chang hắt xuống cũng không bì nổi một phần.

Lâm Tu… Thì ra anh cũng sẽ lộ ra vẻ mặt như vậy.

Tự nhiên, sinh động đến vậy, lại khiến cho người ta cảm thấy uất ức vô cùng, thần thái như vậy, sao anh chưa từng biểu lộ với ai khác ngoài Chu Mộc?

Ví như em?

Hà Tiêu lặng im đứng một bên quan sát, nhìn tay Lâm Tu dịu dàng trượt theo mái tóc dài đổ xuống bờ vai Chu Mộc, ngón tay thon dài trắng nõn lồng vào sợi tóc mềm dẻo đen như mực, khung cảnh kia đẹp đẽ và thân mật vô cùng, lại khiến trái tim cô không thể đè nén nỗi đau xót cực hạn.

Rõ ràng ra vẻ hung dữ với cô ấy, vì sao trong ánh mắt lại tràn ngập vẻ dịu dàng không che giấu nổi?

Rõ ràng ngoài miệng quở mắng cô ấy, vì sao đầu mày khóe mắt lại đều là sự ân cần che kín đất trời?

Lâm Tu, con người luôn thờ ơ hờ hững, dường như không thèm đếm xỉa tới bất cứ chuyện gì, hôm nay đã đi đâu mất rồi?

Tỏ ra xa cách lạnh nhạt cũng chỉ vì lười ứng phó, chưa từng cho người ta cơ hội nói cho cùng cũng chỉ vì đối phương không phải là người được anh đặt trong đáy lòng thương yêu mà thôi.

“Cháu gái?” Thấy cô cháu ngoại hiếm khi ngây người, phó tư lệnh Chu đi phía trước quay lại khẽ gọi một câu.

“Dạ…” Hà Tiêu sực tỉnh, sắc mặt giãn ra vội vàng đi theo.



Lúc hai người Lâm Tu cùng Chu Mộc từ ngoài cửa quay lại đại sảnh nhà hàng, vừa vặn bắt gặp cảnh đầu sỏ lưu manh Hứa Úy đang chòng ghẹo cô vợ nhà mình đến là hứng khởi.

“Khụ…” Chu Mộc có thù tất báo tâm địa xấu xa ho khan một tiếng, vô tư cắt ngang động tác định hôn trộm An Hòa của Hứa Úy. “Đội trưởng Hứa, đang ở chỗ công cộng, chú ý hình tượng một chút đi được không?”

“Chậc…” Hứa Úy nhíu mày lườm cô: “Em không biết quan sát hay sao? Không thấy anh trai đang bận à?”

“Không thấy.” Vẻ mặt kia của Chu Mộc phải gọi là tha thiết thành khẩn: “Em chỉ thấy ánh mắt của bác An cứ lia qua chỗ hai người suốt…”

Hứa Úy mượn cơ hội liếc qua chỗ các bậc trưởng bối, tình cờ vừa vặn chạm phải ánh mắt của bố vợ.

Ôi chao… Hứa đại thiếu tức khắc lo cuống cả lên, nghĩ thầm dáng vẻ lưu manh khi nãy của mình sợ là đã rơi cả vào mắt bố vợ không sót tẹo nào rồi.

Thôi xong. Hứa Úy nhìn trời.

Rồi lại bị lôi về nhà mẹ vợ học một khóa tư tưởng chính trị cho coi.

“Không phải chứ…” Tức giận không có chỗ xả, thế là Hứa Úy nhắm ngay họng súng vào Chu Mộc cùng Lâm Tu ngồi đối diện. “Tôi nói hai người sao quay lại nhanh thế? Giải quyết vấn đề xong rồi à?”

“Chính xác.” Chu Mộc không chịu ngồi yên tiện tay kéo bàn tay của Lâm Tu ra ngắm nghía.

“Đấu võ mồm à? Hay là xung đột bạo lực?” Hứa Úy nhếch mày cười xấu xa: “Không đúng, nhìn em nhỏ bé thế kia, nhiều khả năng là bị Lâm Tử của chúng ta bắt nạt nhỉ? Nói đi, là giảng dạy lý luận hay là chinh phục bằng vũ lực?”

Chu Mộc nhấc chân định đạp, gót giầy ba tấc nhanh chóng mạnh mẽ hạ xuống, tư thế kia sợ là phải đạp cho giày da sáng bóng của người nào đó thủng ra một lỗ mới cam tâm.

Hứa Úy bản lĩnh không kém né đến là nhanh, cuối cùng còn không quên bỉ ổi thêm một câu: “Em xem, bị anh nói trúng, thẹn quá hóa giận rồi chứ gì?!”

“Lưu manh!” Chu Mộc trợn mắt tròn xoe.

“Đanh đá cá cày.” Hứa Úy nhởn nhơ.

“An An…” Chu Mộc lã chã chực khóc ôm cánh tay An Hòa lắc lấy lắc để: “Cậu xem Hứa Úy nhà cậu kìa! ! !”

Chiêu cầu viện này của Chu Mộc lúc nào cũng chuẩn, hiệu quả vô cùng nhanh chóng, An đại mỹ nữ khẽ liếc mắt sắc một cái, Hứa Úy lập tức ngoan ngoãn im tiếng không dám mở miệng nữa.

Thế này gọi là gì?

Uy lực!

“Khí phách!” Chu Mộc mắt biến thành sao liên tục cảm thán. ”Thuật ngự phu* trong truyền thuyết đây mà! ! !”

*Nghệ thuật dạy chồng =)))

“Đồ ngốc…” An Hòa cười xoa đầu cô, ánh mắt lại hữu ý vô ý liếc sang anh họ mình: “Dù sao cũng nhàn rỗi, không bằng, Mộc Mộc cậu cũng tìm một người đến hốt đi?”

Lâm Tu ngồi một bên vẫn không lên tiếng chậm rãi giương mắt.

“Mình á…” Chu Mộc kín đáo né tránh ánh mắt Lâm Tu, cười ha ha khoát tay bảo An Hòa: “Hàng ế, ai mà thèm…”

“Nói bậy.” An Hòa mắng cô: “Cậu xem bao nhiêu ánh mắt trong đại sảnh này dồn về đây, có ánh mắt nào không nhắm vào cậu hả!”

“Hừ…” Hứa Úy bên cạnh hừ nhẹ: “Muốn nhắm vào em bọn nó cũng phải dám!”

Chu Mộc với Lâm Tu đều bật cười ra tiếng.

“Anh!” An Hòa đỏ mặt véo Hứa Úy: “Ngoan ngoãn ngồi đợi một bên đi! Chớ có quấy rối tụi này!”

Nhưng mà Hứa Úy lại rất ra dáng đại gia ngồi ì ra bên cạnh An Hòa, nhướng hàng mày sắc bén xinh đẹp quay sang bảo Chu Mộc: “Chu Mộc, hay là em thử cân nhắc Lâm Tử nhà chúng ta xem? Tuy là hơi kém so với anh một chút, nhưng tốt xấu gì thằng bé cũng đẹp trai phóng khoáng tuấn tú lịch sự… Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài đúng không? ! Em theo Lâm Tử, vậy là nguồn tiêu thụ cũng có đầu mối rồi.”

“Đi đi… Đi ra chỗ khác chơi.” Chu Mộc bĩu môi: “Sao anh không nói con thỏ còn không ăn cỏ gần hang ấy!”

“Mấu chốt là em có phải thỏ đâu… Anh thấy hai đứa rất hợp, mau mau mà đến với nhau đi!” Nói xong Hứa Úy đưa mắt ra hiệu Lâm Tu: “Lâm Tử, cậu nói xem anh em nói có lý không?”

“Có gì mà nói…” Chu Mộc há miệng định phản bác.

“Ừ.” Lâm Tu bên cạnh bỗng hờ hững lên tiếng.

Chu Mộc ngây ra, An Hòa ngây ra, ngay cả Hứa Úy chính miệng hỏi Lâm Tu cũng ngây ra nốt.

“Sao nào?” Lâm Tu đứng dậy nhìn xuống ba người đang bày ra trạng thái treo máy: “Tôi nói sai sao?”

Hứa Úy cùng An Hòa đồng loạt lắc đầu.

“Thế có vấn đề gì?” Ánh mắt rơi xuống gương mặt Chu Mộc.

Chu Mộc lập trình trạng thái lắc như trống bỏi.

“Nếu vậy…” Lâm Tu thọc tay vào túi đứng thẳng tắp: “Mọi người sắp đến đông đủ rồi, chuẩn bị ăn cơm.”



Về chuyện chỗ ngồi, Chu Mộc lại lần nữa gặp phải vấn đề nan giải.

Theo lý mà nói, đám người trẻ tuổi bọn họ không nên ngồi cùng bàn với các bậc trưởng bối. Nhưng ông cụ An đã mở miệng vàng, không ai dám đứng ra nói một chữ “không”, vì thế bốn người cùng đi tới bàn chính.

Hứa Úy và An Hòa đương nhiên là nhanh chóng chọn chỗ cạnh nhau, nhưng mà lúc này Lâm Tu cũng ngồi xuống cạnh cô em họ An Hòa, thế nên, Chu Mộc chỉ còn mỗi vị trí bên cạnh Lâm Tu, và một vị trí cạnh một người trung niên mà cô không quen ở phía đối diện.

Đây cũng không phải vấn đề… Trọng điểm là, Hà Tiêu vừa chúc thọ ông cụ An xong, lúc này, cô ấy đang đứng bên cạnh Lâm Tu, dáng vẻ như sắp ngồi xuống.

Người kia không hề có xu hướng muốn chuyển bước chân, Chu Mộc cũng hơi ngơ ngác đứng đó không biết nên phản ứng ra sao.

Mắt thấy ánh mắt của những người trên bàn đều hướng vào bọn họ, ngay sau đó những người ngồi bàn khác cũng không ngừng nhìn sang đây.

Chu Mộc ngước mắt, lại chạm phải tầm mắt Hà Tiêu đang nhìn về phía cô.

Nhìn thấy vẻ cố chấp khó diễn tả bằng lời trong ánh mắt người nọ, Chu Mộc thầm cười khổ một tiếng.

Thế này là sao? Khiêu khích ư?

Dù trong lòng rất không thoải mái, nhưng tiệc mừng thọ bậc trưởng bối, Chu Mộc không muốn tùy hứng cũng lười tỏ ra tích cực, rốt cục vẫn quyết định ngồi vào chỗ đối diện.

Người khác thích nhìn thích nghĩ sao là chuyện của bọn họ, Chu Mộc cô cũng không định làm kẻ điên ở đây.

Một chỗ ngồi mà thôi, ngồi đâu mà chẳng như nhau? !

Nghĩ đến đây Chu Mộc nhấc chân muốn đi, kết quả còn chưa đi được nửa bước, Lâm Tu đã ngồi yên ổn bên cạnh chợt vươn tay giữ cổ tay cô lại.

Lúc này, sự chú ý của mọi người bao gồm cả ông cụ An Quốc Huân, chốc lát liền chuyển qua cái tay Lâm Tu đang giữ chặt Chu Mộc kia.

“Sao lại đi?” Lâm Tu bình tĩnh đưa mắt nhìn Chu Mộc.

“À… Em…” Chu Mộc đột nhiên không biết nên nói sao cho phải.

Tay Lâm Tu khẽ dùng sức, Chu Mộc thuận thế bị anh kéo xuống ngồi bên cạnh.

Ngay sau đó, giọng nam êm tai mang theo giọng điệu hết sức tự nhiên lại thân thiết vô cùng khiến cho toàn bộ người trên bàn đều nghe thấy rõ ràng.

“Vừa nãy không phải ầm ỹ kêu đói hay sao? Thành thật ngồi ăn khẩn trương cho anh. Để viêm dạ dày tái phát thì xem anh xử em thế nào.”

Chu Mộc cảm thấy, ngay giây phút này, toàn bộ thế giới đều tĩnh lặng.