Nửa Đời Quen Thuộc

Chương 31



Rốt cuộc thì cũng vì quá mệt mỏi mà Hạ Hi đã ngủ lúc nào không hay trong vòng tay của Lệ Hành. Cô cuộn mình lại trong tư thế như con mèo nhỏ lười biếng và đáng yêu.

Mượn ánh trăng dừng ở trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, Lệ Hành cưng chiều trách nhẹ, "Đồ ngốc..." Sau đó anh rút lại cánh tay ôm cô, chôn mặt mình vào cổ cô, tham lam ngửi lấy hương thơm từ cô.

Nghe nói khi một người đàn ông yêu một người phụ nữ thì anh ta sẽ cảm thấy người phụ nữ của mình rất ngốc nghếch và mỏng manh. Giống như Lệ Hành vậy, cho dù có so sánh Hạ Hi với những phụ nữ cùng lứa khác, thì cô luôn được coi là loại người mạnh mẻ, nhưng ở trong mắt anh, cô chẳng qua chỉ là một cô gái nhỏ yếu ớt cần anh bảo vệ. Hơn nữa cô còn gia nhập một công việc có tính nguy hiểm cao, thì ý muốn bảo vệ của anh lại càng mãnh liệt. Lệ Hành không kiềm lòng được mà nghĩ, nếu sáu năm trước hai người không chia tay, chắc chắn anh sẽ ích kỷ ngăn cản cô vào Cục công an, cho dù cô có nhiều nhiệt huyết với công việc cảnh sát này cỡ nào, anh cũng không cho phép cô mạo hiểm. Nghĩ đến đây, Lệ Hành thở dài, lòng của con gái thì phải giữ càng nhanh.

Đối với suy nghĩ của anh tự nhiên Hạ Hi cũng không hay biết. Cô khẽ hừ một tiếng, sau khi chuyển qua tư thế thoải mái khác thì cô liền tiếp tục ngủ say. Một lúc sau, Lệ Hành không muốn làm cho cô thức giấc khi mình đứng dậy, anh dịu dàng vén một góc chăn lên, chỉnh lại tóc tai bù xù của cô, rồi mới rời khỏi.

Làm như bị cái gì kéo, tự nhiên Lệ Hành đi thẳng tới sân tập huấn. Đứng ở bên cạnh bóng cây cạnh sân, anh nhìn thấy một người đang ngồi ở giữa sân huấn luyện. Cho dù cách rất xa, cho dù chỉ là một cái bóng, nhưng Lệ Hành có thể khẳng định người đó là Trác Nghiêu.

Trong lòng có hơi dao động, Lệ Hành dựa vào thân cây cứng cáp ở phía sau, rồi đốt một điếu thuốc. Hộp quẹt lay động trong ánh lửa, khuôn mặt tinh xảo và thâm thuý của người đàn ông hiện lên.

Một buổi tối đen và âm trầm, một mãnh thế giới yên tĩnh. Trên mặt của Lệ Hành vẫn tỉnh bơ, nhưng giữa ánh mắt đang phóng tới giữa sân lại hiện ra cảnh giác và sắc bén.

Chẳng bao lâu sau, Trác Nghiêu đứng dậy đi tới bên cạnh sân tập huấn thì ngoài ý muốn thấy có bóng người ở dưới bóng cây đang đi tới chỗ mình. Ánh trăng chiếu xuống, chiếu lên mặt mũi của Lệ Hành ở dưới cây. Trong lúc ánh mắt đang giằng co, thì đột nhiên đêm tối bỗng trở nên sáng rõ và thông suốt.

Có một số lời nói không cần nói cũng hiểu.

Do vì quá yên lặng nên Lệ Hành phá vỡ bầu không khí này, anh bình tĩnh nhắc nhở, "Đi ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn có huấn luyện đấy." Sau đó không đợi Trác Nghiêu trả lời, anh đã xoay người đi về phía phòng làm việc của mình.

Quân đội có quy tắc của quân đội, bất kể là ai cũng không thể vi phạm. Thân là nhân viên tham gia tập huấn, sau giờ tắt đèn Trác Nghiêu tự ý rời khỏi ký túc xá mà bị trợ giảng tuần tra phát hiện, dựa theo quy định của tập huấn thì chắc chắn phải chịu phạt. Nhưng việc làm người ta ngoài ý muốn chính là khi lính trực ban thấy anh trở về, ngoại trừ sắc mặt không quá thân thiện, nhưng đến cuối cùng cũng không nói gì.

Sáng hôm sau, tất cả những nhân viên cảnh sát tham gia tập huấn đều tập hợp lại ở trên sân huấn luyện.

Sau khi xếp hàng xong, trợ giảng đi tới trước mặt Lệ Hành làm một cái chào nghiêm, giơ tay cúi chào, "Nhân viên cảnh sát tham gia tập huấn có 36 người, đã đến đủ 36 người, đã tập hợp xong, xin mời Tham mưu trưởng ra chỉ thị."

Trên mặt của anh lạnh lùng không hề lộ ra một chút cảm xúc nào, giọng nói mạnh mẽ và âm vang của Lệ Hành truyền xuống mệnh lệnh, "Bắt đầu huấn luyện!"

Phần đầu tiên trong giai đoạn thứ hai là phần tập huấn chạy bộ. Chạy 100 mét, sau đó chạy thêm bốn vòng tức là 10 mét, chạy thêm 3000 mét, và một ngàn mét chạy việt dã vũ trang. Nói chung suốt cả một ngày, ngoài trừ chạy thì vẫn chính là chạy.

Dù sao vẫn là con gái, thể lực của Hạ Hi vẫn là không địch nổi bọn đàn ông. Cho dù Lệ Hành đã dựa vào tố chất thể lực khác nhau giữa nam và nữ nhân viên cảnh sát để điều chỉnh lại cường độ và tiêu chuẩn tập huấn sao cho thích hợp, nhưng đến chiều, cô vẫn có dấu hiệu tụt lại phía sau. Giữa toàn bộ hành trình tham gia tập huấn Lệ Hành cũng phát hiện ra cô đã chịu đựng hết nổi rồi, anh đang muốn chạy chậm lại đến bên cạnh cùng chạy với cô, thì Trác Nghiêu đã cướp trước một bước chạy tới đỡ lấy khuỷu tay Hạ Hi khi thân thể của cô đang lảo đảo sắp té ngã.

Bất luận là thời điểm nào, bất kể là dưới tình huống gì, cũng không được vứt bỏ đồng đội của mình! Đám người của Lão Hổ nhao nhao chạy đến trước mặt của Hạ Hi, thay phiên nhau dìu cô cùng chạy. Từng giọt mồ hồi chảy xuống từ trán, Hạ Hi đều cắn răng chịu đựng.

Không dễ gì khi chịu được cho tới tối, tất cả các nhân viên cảnh sát đều mệt đến mức ngã trái ngã phải. Hai chân run run đứng dậy đi ăn cơm, bọn họ cũng chẳng thừa chút sức nào, vừa vào ký túc xá, trèo lên giường là ngáy khò khò cho tới sáng. Chỉ có mình Trác Nghiêu là không có đi nghỉ, vừa nói điện thoại với cục lãnh đạo để xin chỉ thị công tác vừa lấy ánh mắt ra hiệu cho Hạ Hi ở lại. Chờ sau khi anh cúp máy thì liền nhìn thấy Hạ Hi đang ngồi ở trên bãi đất trống ở ngoài căn tin đấm chân.

"Làm sao rồi? Bị chuột rút à?" Trác Nghiêu thấy thế bước nhanh tới, chạm đầu gối xuống đất như nửa quỳ ở trước mặt Hạ Hi, lấy tay đè bắp chân cô, sức lực xoa bóp rất vừa phải, sau đó anh lên tiếng an ủi, "Kiên nhẫn một chút, đừng nhúc nhích..."

Mùi vị bị chuột rút thật sự rất khó chịu, Hạ Hi đều đã muốn phát khóc, oan ức nói, "Mỗi ngày em đều chạy bộ từ sáng sớm, bình thường cũng có rèn luyện, tại sao hôm nay lại đột nhiên...Aaa, đau quá..."

"Chống đỡ chút nữa. Kiên trì thêm chút, sẽ thấy tốt hơn thôi." Cánh tay anh thoáng dùng sức đè lại chân cô, rồi vuốt cẳng chân cô hai lần, sau đó Trác Nghiêu đỡ cô đứng dậy, "Hoạt động chút xem nào."

Mượn lực nắm của anh đi tới hai bước, Hạ Hi nhe răng cười, "Cảm ơn đội trưởng, không sao nữa rồi."

Môi của Trác Nghiêu cong lên, xem ra anh rất vui lòng nhận lòng biết ơn này của cô, sau đó vừa vặn nhận được tình hình vụ án mà Trần Bưu đưa tới nói tóm tắt một phen, rồi dặn cô sau khi tới Thiên Trì thì phải chú ý quan sát tỉ mỉ, đồng thời nói cho cô biết trong lúc đang chấp hành nhiệm vụ thì không được ở trong nhà trọ của mình, sau khi cô trở về đơn vị thì họ sẽ đưa chìa khoá chỗ ở mới cho cô.

Sau khi nói rõ xong nhiệm vụ, thấy vẻ mặt Hạ Hi rất mệt mỏi, Trác Nghiêu hỏi, "Liệu có chịu được không?"

Hạ Hi có phần xấu hổ, "Không tập không biết, một khi tập thì mới biết chênh lệch lớn cỡ nào, hôm nay thiếu chút nữa làm cản trở mọi người rồi."

Trác Nghiêu cười nhẹ trêu chọc, "Trước đó tôi đã nói thể lực của đàn ông và phụ nữ rất khác nhau, vậy mà không phục, còn cho rằng tôi kỳ thị giới tính nữa mà có đúng không?"

Sự thật thắng ở chỗ hùng biện, Hạ Hi xấu hổ gãi má mình.

Trác Nghiêu nhìn thời gian một chút, "Không có chuyện gì nữa thì mau trở về nghỉ đi. Nghe nói đêm nay lại có tập hợp khẩn cấp đấy."

Vừa nghe nói có tập hợp khẩn cấp, khuôn mặt nhỏ của Hạ Hi nhăn lại như bánh bao nhỏ.

Khi Lệ Hành trở về ký túc xá, thì Hạ Hi đang mặc một cái áo t-shirt ngồi ở trên sofa ngủ thiếp đi, tóc vẫn còn ướt. Anh đau lòng sờ lên đôi má của cô bị phơi nắng đến hồng hồng, Lệ Hành cúi người ôm cô ngồi lên đùi mình, để cho cô thoải mái dựa vào khuỷu tay mình, sau khi anh kiên nhẫn giúp cô lau tóc xong thì mới ôm cô đi vào phòng ngủ. Sau khi làm xong hết tất cả, mà Hạ Hi cũng không bị đánh thức.

Khoảng hai giờ sáng, trợ giảng muốn xin ý kiến của Lệ Hành, "Có thổi không?" Căn cứ vào kế hoạch huấn luyện, quả thật đêm nay có một lần tập hợp khẩn cấp, sau đó phải chạy việt dã ba cây số.

Lệ Hành nhíu mi châm chước, sau đó anh nhàn nhạt nói, "Để bọn họ nghỉ một đêm đi."

Trợ giảng gật đầu.

Sáng hôm sau, sau khi tiếng còi kêu rời giường vang lên mà Hạ Hi vẫn chưa tỉnh. Lệ Hành nằm ở trên sofa nhỏ ngủ cũng phải đứng dậy đi vào phòng ngủ. Anh cưng chiều véo mặt cô, dịu dàng gọi, "Tiểu Thất thức dậy thôi."

Hạ Hi ừ một tiếng, chuyển người rồi chẳng có động tĩnh gì tiếp.

Khi kéo Hạ Hi từ trong chăn ra ôm vào ngực mình, Lệ Hành vuốt thẳng lại vạt áo t-shirt bị cuộn lên khi cô ngủ, anh cố tình lấy râu trên mặt mình cọ xát vào khuôn mặt trơn mịm của cô, "Tỉnh lại thôi mèo lười, mặt trời đã chiếu tới mông rồi kìa..."

Dựa vào lòng anh, Hạ Hi dụi mắt như trẻ con, mắt buồn ngủ đang mông lung nhìn anh, khó khăn lắm mới yếu ớt lầu bầu được một câu, "Mệt chết rồi..."

Bây giờ Hạ Hi thật sự rất muốn dựa vào lòng của Lệ Hành. Hơn nữa toàn thân đang ở dưới trạng thái đau xót đến không muốn di chuyển, cô lại càng cần bờ vai của anh. Loại cảm xúc ỷ lại này, Lệ Hành cảm thấy rất an tâm mà cũng thấy rất đau lòng. Thở dài, rốt cuộc anh nhịn không được mà phải lên tiếng, "Nếu không chịu được thì đừng huấn luyện nữa, anh sắp không chịu nỗi rồi." Lệ Hành đã đánh giá cao chính mình, anh vốn tưởng rằng anh có thể ngoan độc và quyết tâm khi để cho Hạ Hi đi tập huấn lần này với đồng đội của cô, mắt thấy bộ dáng mệt đến ỉu xìu và đáng thương của cô, anh đau lòng đến không chịu được.

Hạ Hi theo bản năng ừ một tiếng, chờ tới khi phản ứng kịp về việc anh đang nói, cô nghiêng đầu tựa vào gáy anh, cười khẽ nói, "Bây giờ chưa lập tức trở về đơn vị trước thời hạn, thì cũng không thể để em mất mặt khi làm lính đào ngũ chứ. Em không sao, em chỉ tung ra chút chiêu làm nũng thì đã làm cho anh đau lòng như vậy rồi, anh đã bị mắc lừa." Sau đó cô từ trong ngực anh nhảy xuống giường, làm như không có việc gì cô liền đi rửa mặt, sau đó cô vừa đánh rắng vừa mơ hồ yêu cầu, "Nhớ cạo râu đi, đừng có châm em nữa..."

Vì Hạ Hi quá kiên trì nên cuối cùng Lệ Hành cũng đồng ý cho cô tham gia huấn luyện bắn súng vào hôm nay.

Ở trong cục kỹ thuật bắn súng của Trác Nghiêu luôn coi là số một số hai, còn Hạ Hi lại là quán quân mới của cuộc thi bắn súng mới nhất, theo lẽ thường mà kết luận thì toàn bộ trình độ tác chiến của các nhân viên cảnh sát tham gia tập huấn lần này đều thuộc loại cao. Nhưng trước khi bắt đầu ngày huấn luyện hôm nay, thành tích tạm thời của bọn họ đều được so sánh với các chiến sĩ hỗ trợ tập huấn, rõ ràng kết quả có sự chênh lệch rất lớn.

"Không phải ai sinh ra trời sinh cũng đều là tay súng thần, muốn chính xác thì phải dựa vào viên đạn mà mình bắn ra." Đối với kết quả lần này, Lệ Hành dường như cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, anh bình tĩnh hạ lệnh, "Nằm xuống chuẩn bị đạn!"

Động tác của tất cả cảnh sát nhanh chóng nằm xuống, cách xa một trăm mét cố định vào hồng tâm. Nhìn thì tưởng là nhiệm vụ đơn giản, nhưng đã lập lại rất nhiều lần rồi, vẫn không có cách nào để cho tất cả các thành viên ở trong thời gian quy định đều được thông qua.

Có đội viên không kiên nhẫn được nữa, đành oán thầm nói với người ở bên cạnh, "Chưa được chỉnh súng, vì bảo đảm độ chính xác khi bắn ra, nhất định phải ở dưới điều kiện không gió cùng bắn và tiến hành điều chỉnh ngắm súng, thời gian căn bản vốn không đủ. Huống hồ lại còn gió lớn như vậy, làm sao mà bắn chuẩn chứ?"

Tai Lệ Hành cực kỳ nhạy bén, cho dù nhân viên cảnh sát đó đã đè giọng mình xuống rất thấp nhưng Lệ Hành vẫn nghe được, ngay lập tức liền bị anh trách mắng, "Tại sao lại không thể bắn chuẩn chứ? Điền kiện không gió? Cậu cho rằng cậu là ông trời sao, cứ mỗi lần bắn là phải tạo ra điền kiện không gió? Hay là nói nếu có gió là cậu không thể đảm nhận nhiệm vụ bắn nữa?" Dùng ánh mắt ra hiệu cho trợ giảng, từ trong tay anh ta lấy cây súng ống chưa qua sự điều chỉnh nào, Lệ Hành trầm giọng nói, "Tôi làm cho các người xem, cái gì gọi là không có khả năng!"

Trợ giảng liếc nhìn nhân viên cảnh sát đó, sau đó hạ lệnh cho Lệ Hành, "Nằm xuống chuẩn bị đạn!"

Đồng thời cũng có chiến sĩ ở bên cạnh tính thời gian.

Lời nói của trợ giảng còn chưa dứt, rõ ràng Hạ Hi đã nghe thấy tiếng động nằm xuống của Lệ Hành, tiếng động cực kỳ vang to, làm cho cô cảm thấy đau dùm cho anh. Lại nhìn thấy sau khi Lệ Hành nhận được khẩu lệnh, tay trái của anh vươn về phía trước, bàn tay men theo chấm đất ở phía trước, thân thể thuận thế nằm ngã ra, tay phải cầm súng bắn ra, tất cả các động tác đều gọn gàng nhanh chóng, không có một chút dài dòng. Sau đó chính là âm thanh rít gào của viên đạn.

Lệ Hành hoàn thành hàng loạt các động tác quá nhanh, quá tinh tế, các nhân viên cảnh sát thậm chí cũng không có thời gian chú ý tới việc anh có làm trình tự chỉnh lại súng ống hay chưa, thì anh đã hoàn thành việc bắn của mình rồi. Sau đó truyền tới tiếng báo cáo của chiến sĩ, "Đã trúng mục tiêu!"

Tính sơ qua thời gian, mọi người đều kinh ngạc, mãi cho đến khi Lệ Hành đứng dậy trả súng lại cho trợ giảng, thì vẫn còn trong thời gian quy định. Hoàn thành hàng loạt các động tác rườm rà một cách đẹp mắt, mà lại còn sáng tạo ra thành tích không thể tưởng tượng được. Kết quả như vậy khiến cho các đội viên tham gia huấn luyện không thể không khâm phục. Vì thế tinh thần của mọi người tăng thêm mười phần, dưới ánh mặt trời chói chang vẫn có thể duy trì sức chiến đấu dồi dào, bắn súng liên tục.

Khi tiếng súng nổi lên bốn phía trên sân tập bắn, thì Phó cục trưởng Mục Nham đang đi xe tới đoàn 532. Đến cùng với anh, còn có chuyên gia vũ khí hạng nhẹ--Hạ Tri Dư.