Nữ Vương Và Trung Khuyển

Chương 41: Ánh trăng



Chu Tĩnh Nhã dính vào bên cạnh Lục Tử Hoành, trông rất mập mờ. Không ít khách mời không rõ tình hình còn khen họ là trai tài gái sắc, rất xứng đôi. Lục Tử Hoành liên tục lắc đầu giải thích, nói mình đã có vợ. Khách mời nhất thời quýnh lên. Chu Tĩnh Nhã lại một chút cũng không để ý sự lạnh lùng, cự tuyệt của Lục Tử Hoành, cố ý dính sát vào, càng nghe càng thấy vui vẻ. Mọi người thấy vậy, âm thầm suy đoán, vợ của Lục Tử Hoành chắc là không thể xuất hiện ở bữa tiệc rồi.

Hứa Mạt ở một bên nhìn, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ, cũng không cản trở cô ta. Chu Tĩnh Nhã cố tình ngoảnh đầu lại nhìn về phía Hứa Mạt, thấy cô cười thì có chút không thể giải thích được, trong lòng khó hiểu, cũng có chút không thoải mái.

Chu Tĩnh Nhã đi tới.

"Cô vậy mà lại cười?" Chẳng lẽ là đau lòng đến phát ngốc?

"Váy của cô đẹp như thế, tôi nhìn đương nhiên là cảnh đẹp ý vui, nên cười." Hứa Mạt quan sát Chu Tĩnh Nhã từ trên xuống dưới.

"Hả?" Chu Tĩnh Nhã nhìn lại bộ váy của mình, vừa liếc nhìn chiếc váy của Hứa Mạt, gật đầu một cái, "Cái này là do nhà thiết kế Dee của Julie&R của chúng tôi thiết kế, không lâu nữa sẽ đưa lên kệ ở quầy chuyên doanh. À, đúng rồi, nói cho cô biết một tin tức tốt, Julie&R của chúng tôi lập tức sẽ tiến vào chiếm giữ một nửa cửa hàng của trung tâm thành phố, bách hóa Viễn Dương, nhưng mà giá cả hơi cao, mấy ngàn coi như là thấp nhất, giá quả thật không thấp, đến lúc đó tôi tặng cô mấy cái, coi như làm quà gặp mặt, bởi vì sau này tôi cũng muốn ở lại thành phố N."

Trong gia đình Chu Tĩnh Nhã làm về trang phục, Julie&R là trang phục cao cấp mới được Chu gia đưa vào thị trường, kiểu dáng của Châu Âu, phong cách xa xỉ, giá rẻ thì cũng mấy nghìn, thường thì hết mấy vạn, thậm chí có một vài cái váy số lượng có hạn giá lên tới hai ba mươi vạn.

Thật sự là một cái hố lớn mà!

"Nghe nói bách hóa Viễn Dương rất khó để vào, các người làm sao mà vào được vậy?" Hứa Mạt hỏi.

Hàng hóa cao cấp mới ra thị trường, độ nhận thức chưa cao, không dễ dàng tiến vào bách hóa Viễn Dương - nơi tập hợp các mặt hàng xa xỉ trên thương trường, 

"Đây là bí mật thương nghiệp, bất quá ngược lại cũng có thể nói cho cô biết. Các người có một tập đoàn ở đó, giúp đỡ chúng tôi vào, hơn phân nửa cổ phần của Viễn Dương đều là của tập đoàn này. Có nó hỗ trợ, sản phẩm của Julie&R sẽ nhanh chóng được phổ biến rộng rãi."

Chu Tĩnh Nhã nói rất vui vẻ và tự phụ. Lần này cô ta vì Lục Tử Hoành, dứt khoát bỏ công việc nghiên cứu đang làm ở nước ngoài trở về nước, Chu Thanh Dự quyết định đem tấm bảng kinh doanh gia đình cho cô ta quản lý, cùng một vài trưởng bối cùng nhau làm sản phẩm này.

Hai ngày trước đã cùng tập đoàn kia thỏa thuận hiệp nghị, cô ta cũng có tham dự, nghe hai bên nói chuyện với nhau, biết thực lực và thái độ của tập đoàn đó. Chu Tĩnh Nhã đối với việc mở rộng Julie&R tràn đầy tự tin! Có sự hỗ trợ của tập đoàn đó, hết thảy đều không là vấn đề!

"Vậy chúc mừng cô! Đến lúc đó, nhất định phải tặng tôi nhiều cái váy nha! Tôi bình thường không thể nào mua được, nếu cô không tặng tôi, đoán chừng đời này tôi cũng không được mặc."

Hứa Mạt cười nói.

Đúng vậy, cô không mua cho tôi, tôi cũng tuyệt đối sẽ không đi mua tác phẩm cũ của nhà thiết kế. Cô đối với phong cách ăn mặc, vẫn rất kén chọn.

"Được." Chu Tĩnh Nhã có chút kỳ quái, luôn cảm thấy Hứa Mạt không nên có thái độ này. Ngẫm lại, trong tài liệu nói cô là con gái của một ông chủ buôn bán. Làm buôn bán có thể thấy các mặt của xã hội.

Chu Tĩnh Nhã đi chuẩn bị một vài thứ. Hứa Mạt trong lòng cười lạnh. Cô không phải không biết Chu Tĩnh Nhã muốn đưa Julie&R gia nhập vào bách hóa Viễn Dương. Trong các điều khoản của hiệp nghị trên bìa còn có chữ ký của cô mà. Phụ trách kinh doanh là Lý tổng, hiệp nghị được sao làm 2 bảng, Long Khoa giữ một bản và một bản được cô giữ trong đó còn có chữ ký của cô.

Julie&R và Viễn Dương hợp tác mà nói, Hứa Mạt vốn không có để bụng, cũng không tính ủng hộ sản phẩm mới này. Nhưng thời điểm Chu Tĩnh Nhã đang điều tra tin tức, ngoài ý muốn phát hiện tầng quan hệ này, lúc này cô để cho thư ký Châu thông báo cho các đại cổ đông của bách hóa Viễn Dương mở cuộc hợp. Trên tay cô có phần lớn cổ phần, quyền quyết định đương nhiên là thuộc về cô. Vả lại, đây cũng không phải là chuyện lớn gì, hội nghị cũng chỉ là trên danh nghĩa, trên thực tế chỉ là báo một tiếng.

Thay vì để cho Chu Tĩnh Nhã dùng cách khác để tiếp cận Lục Tử Hoành, còn không bằng đem cô ta để dưới mí mắt, ở địa bàn của cô, xem cô ta muốn đùa giỡn kiểu gì.

Hứa Mạt cảm giác tiểu tử trong bụng cô dường như đang cử động.

"Mới có chút xíu mà đã mệt? Chút nữa mẹ còn muốn cho con một chút kích thích đấy."

Có lẽ người lớn tuổi đều thích huyên thuyên, Tiếu lão gia lôi kéo cánh tay của Lục Tử Hoành nói không dứt, người bên dưới có lẽ không thích nghe, chỉ có thể giả vờ thoải mái cười ha ha, không biết là thiệt tình hay là giả ý. Tiếu lão gia đem chuyện quá khứ, hiện tại kể lại một lần cho Lục Tử Hoành, dự đoán về tương lai nói một lần, dặn dò một chút rồi mới chịu dừng.

Chu Tĩnh Nhã quả nhiên là định kéo tới một cây đàn violon xinh đẹp, rồi thay đổi một cái váy màu xanh đậm, khiêm tốn xinh đẹp, chạy tới khéo léo nói với Tiếu lão gia sẽ tặng cho ông một tiết mục biểu diễn, làm ông vô cùng vui vẻ.

Ánh đèn chiếu vào trên người Chu Tĩnh Nhã, cô ta một mình ngồi ở nơi đó, ngẩng cao đầu, ánh mắt đảo qua toàn bộ mọi người ở sảnh, lưu luyến ở chỗ Lục Tử Hoành. Lục Tử Hoành cũng nhìn cô ta, cũng có chút bất ngờ khi cô ta có thể kéo được bài "Thánh tang thiên nga" tốt đến vậy.

Ánh mắt của Sở Nam luôn nhìn về một chỗ, trong ánh mắt là nồng nàn cùng ái mộ. Toàn sảnh đều chuyên tâm lắng nghe, duy có một người hoàn toàn thờ ơ, sắc mặt không hề thay đổi. Người đó chính là Giang Dịch Thần. Bây giờ hắn đối với mọi thứ đều không có hứng thú, nhất là đối với phụ nữ, hắn không còn hứng thú nữa.

Hai ba cô gái người Nga cùng một người đàn ông da đen cúi đầu nói chuyện với nhau, trong ánh mắt cực kỳ hâm mộ, Hứa Mạt nghe thấy vài từ lọt vào tai như fabulous (tuyệt vời), perfect (hoàn hảo)... Cũng có người thấp giọng thảo luận.

"Chu đại tiểu thư có phải là vợ của cháu trai của Tiếu lão gia không?"

"Tôi đoán "gần như vậy"! Anh xem ánh mắt Chu tiểu thư khi nhìn anh ta luôn là ẩn chứa tình ý, như hình với bóng..."

"Nhỏ giọng một chút, đừng để người khác nghe được. Lục Tử Hoành đã có vợ."

"Hả? Đây chẳng phải là... ngoại tình?"

"Bất quá ngẫm lại người vợ kia của anh ta chắc là không có địa vị gì, đêm nay ngay cả mặt mũi cũng không thấy, giống như Chu Tĩnh Nhã vậy vừa có tiền lại vừa đẹp, ai mà không thích..."

"......"

Hứa Mạt càng nghe càng thấy không lọt tai, ngẫm lại, Chu Tĩnh Nhã nếu quá mức đắm chìm trong lời ca tụng, quên đi cô, không gọi cô đến cùng cô ta "khoa tay múa chân" vậy thì làm sao bây giờ? Không lẽ chờ cả một đêm, chỉ có thể làm cho mình buồn bực?

"Trình độ diễn tấu này quả thật là có thể so với người chuyên nghiệp!"

"Đúng vậy, kỹ xảo sử dụng đều rất nhuần nhuyễn..."

"..." Thỉnh thoảng có vài giọng thì thầm thảo luận vang lên bên tai cô.

Chu Tĩnh Nhã đã đàn xong, bên trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt của những người đứng xem, cô ta như một chú thiên nga xanh, lướt về hướng Hứa Mạt.

Hai người phụ nữ có quan hệ kì lạ vào lúc này lại tản mát ra một thứ khí thế cũng kì lạ không kém, mọi người thờ ơ đứng nhìn, ai cũng cảm nhận ra được bầu không khó dị thường, giờ phút này đều nháy mắt quan sát, thiên nga nữ vương sao đột nhiên đi về phía một người phụ nữ bình thường, ngay cả giày cao gót cũng không mang.

"Chị Hứa, Tĩnh Nhã chỉ được không?"

chị là cháu của ông, hay là chúng ta cùng nhau tấu một khúc tặng ông đi." Chu chỉ đàn dương cầm, "Chị đàn dương cầm, em đàn violon, ngẫu hứng biểu diễn,

Hứa Mạt không nhịn được suýt thì bật ra tiếng đồng ý, nhưng cô vẫn nhịn được.

"Ôi, coi ta này, đúng là già rồi, chỉ lo quan tâm đến cháu trai, đến cháu dâu mà cũng quên, mọi người mọi người, đây chính là vợ của Tử Hoành, Hứa nha đầu." Tiếu lão gia nói chuyện quá lâu, giọng nói đã có phần hơi khàn.

Không đợi Hứa Mạt mở lời, Chu Tĩnh Nhã khẩn trương chăm sóc như là rất hiểu chuyện, so với Hứa Mạt, ngược lại có vẻ đặc biệt lễ độ, nhiệt tình và hào phóng. Hứa Mạt trong lòng cười lạnh, cũng không tham công cùng Chu Tĩnh Nhã.

"Ông nội, ông mau uống một chút nước ấm cho thấm giọng, xem ra ông quá cao hứng, giọng nói cũng khàn đi."

"Không sao, không sao. Tiểu Mạt à, con và Nhã Nhã cùng nhau đàn một khúc đi." Người lớn tuổi dường như đều thích nghe con cháu của mình biểu diễn, giống như người lớn thích cho trẻ nhỏ trong nhà nhảy múa, ca hát vậy.

Hứa Mạt tỏ vẻ khó xử.

Chu Tĩnh Nhã thân thiết nói: "Chúng ta sẽ cùng tấu bản Sonate Ánh trăng của Beethoven chương thứ nhất, nhịp rất chậm, độ khó không cao."

"...Vậy cũng được."

Hứa Mạt miễn cưỡng đồng ý, thấy vậy, Tiếu lão gia có chút hoài nghi mình lúc nãy có phải không nên đồng ý cho Hứa Mạt cùng Chu Tĩnh Nhã hợp tấu hay không, dù sao Chu Tĩnh Nhã trước đây cũng đã học qua nhiều năm, đã đến cấp 10. Nếu như Hứa Mạt đi lên, chỉ làm trò cười cho những nhân vật nổi tiếng, vậy mặt mũi coi như....

"Nha đầu con chớ miễn cưỡng, biểu diễn ngẫu hứng cũng quá đột ngột, bằng không..."

"Không có chuyện gì đâu ông nội, tuy con không thường xuyên đánh đàn, nhưng vẫn có thế thử một chút, chỉ có điều trình độ thấp, mọi người cần phải thông cảm nhiều hơn."

Hứa Mạt vậy mà từ chối bậc thang của Tiếu lão gia, chủ động nghênh tiếp, tất cả mọi người đều bất ngờ. Trường hợp như vậy, không trang điểm, không mang giày cao gót, cũng không mặc váy ung dung cao quý, ắt hẳn không phải là thiên kim đại tiểu thư, đánh đàn bình thường thì thôi, muốn cùng với trình độ của Chu Tĩnh Nhã diễn tấu, có phần hơi khắt khe.

Lục Tử Hoành ung dung thản nhiên mỉm cười. Cô gái này luôn có ý nghĩ, kế hoạch của riêng mình. Ai trêu chọc cô, cô không để bụng coi như xong, nếu như bị cô nhớ được, vậy thật là....

Hứa Mạt dưới ánh mắt của năm sáu chục nhân vật lớn trong giới thương nhân, đi tới bên cạnh đàn dương cầm, ung dung ngồi xuống, ngoảnh đầu lại đúng lúc nhìn thấy ánh mắt chứa đựng ý cười của Lục Tử Hoành nhìn mình, tựa hồ một chút cũng không lo lắng.

Lục Tử Hoành lén lút làm động tác cố lên đối với cô. Mà Chu Thanh Dự thì tà khí đứng ở cách đó không xa, bên cạnh là hai mỹ nhân.

Đầu ngón tay Hứa Mạt ấn xuống phím đàn, âm nhạc vang lên, toàn sảnh đều yên tĩnh, ai cũng lặng lẽ chờ người phụ nữ này làm trò cười cho thiên hạ. Khóe miệng Chu Tĩnh Nhã nở nụ cười, nụ cười vì âm mưu của mình trong phút chốc lại chuyển thành vạn phần tao nhã, cao quý. Cho dù Hứa Mạt đang đàn, cô ta cũng có thể đánh gãy nhịp của cô, để cho cô lạc nhịp, làm trò cười cho thiên hạ, vả lại, cô ta đã chuẩn bị 2 bài khác nữa...

Ngón trỏ Hứa Mạt rơi vào phím đàn đen trắng, đàn violon tao nhã chậm rãi phối hợp, âm tiết nhẹ nhàng bay, yên lặng mang theo một chút ưu buồn.

Bài Sonate Ánh trăng của Beethoven chương thứ nhất là nơi bắt đầu cho một câu chuyện xưa. Chuyện kể rằng, Beethoven vào lúc nửa đêm dưới ánh trăng, đi tới một căn phòng cũ, cùng em gái đàn một bài hát, anh trai là một thợ đóng giày, em gái là một người mù, hai anh em cùng nghe, tựa như rong chơi trong ánh trăng mênh mông, từ từ đi vào trong mộng.

Nhưng, đây chẳng qua chỉ là một câu chuyện xưa được hư cấu. Bản nhạc này, là Beethoven viết cho người ông yêu, hai người yêu nhau không bao lâu, người phụ nữ đó ngược lại yêu người đàn ông khác. Là một điển hình của cốt truyện "Anh yêu em, em cũng yêu anh, nhưng hắn xuất hiện, cho nên em phản bội anh." Chương nhạc này, thật ra là một khúc nhạc bi thương.

Hứa Mạt cười chăm chú nhìn Chu Tĩnh Nhã đang kéo đàn violon, cũng đúng lúc Chu Tĩnh Nhã nhìn qua, tầm mắt hai người phụ nữ chạm nhau, đề phòng cùng đối địch, đều đang mỉm cười trong lúc ánh mắt giao nhau.

Chu Tĩnh Nhã chọn khúc nhạc này, là muốn nói cho cô: Các người yêu nhau thì thế nào, tôi đến, anh ấy sẽ lập tức thay đổi đến bên tôi.

Chu Tĩnh Nhã cố ý lúc nhanh lúc chậm, cố ý âm thầm làm nhịp điệu thay đổi, khiến cho Hứa Mạt đàn không tốt. Tất cả mọi người đều đổ mồ hôi lạnh, luôn cảm thấy một giây kế tiếp Hứa Mạt sẽ theo không kịp, giai điệu quá nhanh, nhưng, một giây kế tiếp, lại không có. Thật làm người nghe có chút sốt ruột. Vài người thường nghe nhạc hội, quen thuộc với bản nhạc này, giai điệu, tiết tấu, sớm đã phát hiện dị thường, ở đây là hợp tấu, cái này căn bản là hai người đọ sức với nhau, đào bẫy nhau.

"Cô gái đó đàn không tệ nha."

"Đúng vậy, thật không nghĩ tới. Ê... Tôi thế nào lại có cảm giác cô gái này thoạt nhìn... nhìn rất quen mắt, đúng là đã gặp nhau ở đâu rồi thì phải?"

"Phải không? Không thể nào, anh suy nghĩ kỹ lại xem."

"..."

Chu Thanh Dự cũng thay đổi bộ dáng cà lơ phất phơ, đứng thẳng người, mắt nhìn thẳng, nhìn Hứa Mạt với cặp mắt khác xưa! Hắn sớm có trực giác, khí thế của cô gái này, ánh mắt không bình thường, không giống một người phụ nữ bình thường, rõ ràng là có chỗ nào đó bất đồng nhưng không thể nói ra được, đại khái là, trong ánh mắt của cô không hề có vẻ khiếp sợ cùng sợ hãi.

Chu Tĩnh Nhã càng ngày càng bực bội, còn có chút nóng nảy. Hứa Mạt vậy mà không làm trò cười cho thiên hạ. Đâu chỉ là không bị xấu mặt, mà còn cùng cô ta đọ sức. A! Bất quá cô ta còn có chuẩn bị một chút, bảo đảm cô lập tức xấu mặt, ngay... một giây kế tiếp...

Chu Tĩnh Nhã thấy Hứa Mạt đang đàn, khóe miệng hiện lên ý cười...

Đột nhiên, đàn dương cầm bị vỡ âm, mọi người một hồi hỗn loạn, kinh ngạc, nhưng lại trong dự kiến.

Hứa Mạt giống như bị phỏng ngón tay, vội vàng rụt về. ngón áp út chảy ra một giọt máu. Trong kẻ hở của phím đàn kia vậy mà lại có một cây kim đứng thẳng! Đàn dương cầm là loại có cường độ âm thanh, một cái đâm kia quả thật là đâm đến tận xương!

Tay đứt ruột xót đều đau đó!

Hứa Mạt giận dữ, nhìn về Chu Tĩnh Nhã. Chu Tĩnh Nhã vẻ mặt không rõ chân tướng, ân cần nói: "Hứa tiểu thư làm sao vậy? Không lẽ đàn nên mệt?"

Hứa Mạt mỉm cười trong sự tức giận, trước mặt mọi người, nhổ kim ra, đưa tới trước mặt Chu Tĩnh Nhã, "Không cẩn thận bị kim đâm, tôi nghĩ là chuyện ngoài ý muốn, tuyệt đối không phải là cô cố ý gắn vào cây đàn để đâm tôi."

"Cô..." Chu Tĩnh Nhã quả thật là muốn hộc máu, cô ta thiên tính vạn tính, không tính đến cô gái nhỏ vừa ra đời Hứa Mạt, lại dám trước mặt nhiều nhân vật tên tuổi như vậy hướng về phía cô ta chất vấn, phản ứng của người phụ nữ bình thường, không phải đều là âm thầm phẫn nộ, căm tức sao?

"Mạt!" Lục Tử Hoành bước tới trước mặt Hứa Mạt, sốt ruột cằm tay Hứa Mạt lật xem, "Bị thương chỗ nào? Có đau không? Chúng ta không đàn nữa, chúng ta đi bôi thuốc!" Lục Tử Hoành đau lòng nắm tay của Hứa Mạt, không quên lạnh lùng nhìn Chu Tĩnh Nhã.

"Không sao, chỉ đau một chút thôi." Hứa Mạt làm sao mà đồng ý bỏ qua chuyện như vậy. Làm sao có thể bỏ qua cho Chu Tĩnh Nhã như vậy chứ.

"Nhã Nhã, chuyện này là sao?" Tiếu lão gia cau mày. Con bé không phải là người như vậy.

"Đúng vậy Nhã Nhã, không phải là con làm thì hãy nói ra, tuyệt đối không thể để cho người khác vu oan, khi dễ!" Chu Triển Thanh căm phẫn.

"Hứa tiểu thư, lời nói của cô không phải là nói tôi hại cô sao? Cô vòng vo như vậy là hãm hại tôi, làm cho tôi rất bối rối. Coi như là người bình thường, cũng cần phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình." Chu Tĩnh Nhã duy trì dáng vẻ ưu nhã, thanh cao. Một đứa nhà nghèo, dám cùng cô ta tranh cao thấp.

Hứa Mạt nhún nhún vai, lạnh nhạt nói: "Tôi cho rằng... Với thân phận của tôi, không cần phải hãm hại cô."

Chu Tĩnh Nhã nghe xong chỉ cảm thấy cực kỳ nực cười, không nhịn được lộ ra một tia chế giễu.

"Thân phận của cô? Xin thứ lỗi, Hứa Mạt tiểu thư, tôi có chút nghe không hiểu..."

Chu Tĩnh Nhã nói ra tên Hứa Mạt, trong đám người vẫn suy nghĩ kia có người đã từng gặp Hứa Mạt, bỗng nhiên la to một tiếng ----- "Trời ơi tôi nhớ ra rồi! Đây không phải là nha đầu của tập đoàn Long Khoa sao!"

Sau khi người đàn ông đó kêu lên, đột nhiên im lặng, bởi vì từ "nha đầu" đó có chút không tôn trọng. Trong đám người không nhận ra Hứa Mạt này, đều cùng nghĩ tới, thấp giọng nghị luận.

"Hóa ra chính là cô ấy, tân chủ tịch của tập đoàn Long Khoa, thiên kim của lão chủ tịch."

"Còn không phải sao..."

"Cô ấy tuổi còn trẻ mà đã lợi hại như vậy? Có thể ngồi lên vị trí chủ tịch? Tôi mới không tin." Có người không phục.

"Lợi hại không phải là cô ấy, mà là những thủ hạ trung thành dưới tay cô ấy kìa, tuổi còn trẻ mà đã có thủ đoạn này, sao ông không nhìn thử xem cha của cô ấy là ai..."

"Đúng rồi, Chu gia không phải nói gần đây vừa kiếm tiền dưới trướng của Long Khoa sao, nói như vậy... Chu tiểu thư chẳng phải là chủ tịch trẻ cấp thấp, cầu xin cô ấy sao?"

"..."

"Giương cung bạt kiếm như vậy, cộng với biểu hiện trước đó của Chu Tĩnh Nhã, đoán chừng là Chu Tĩnh Nhã nhìn trúng chồng của Hứa Mạt, muốn câu dẫn rồi..."

"..."

Chu Tĩnh Nhã cũng nhận ra sự khác thường, nhất định là có sai lầm ở chỗ nào, nhưng nhất thời lại nghĩ mãi không ra, chỉ cảm thấy, mọi người ở sảnh nhìn cô ta với ánh mắt từ hâm mộ, sùng bái trở nên có chút khinh thường, bất mãn.

Hướng Tả cùng A Hổ đã đến, chen tới trước mặt Hứa Mạt. "Đại tiểu thư, đại tiểu thư, cô bị thương có nghiêm trọng không, có cần đi bệnh viện không?"

Hứa Mạt bỗng nhiên nở nụ cười, đem kim đưa cho Hướng Tả. "Giữ lại."

Nói xong, rồi hướng về Chu Tĩnh Nhã nói, "Vừa rồi Chu tiểu thư hiểu sai ý của tôi, tôi là nói, chuyện này tuyệt đối không phải là cô làm, nhất định là không cẩn thận rơi vào cây đàn kia.

Hiếm khi gặp được Tĩnh Nhã tiểu thư cũng thích âm nhạc như vậy, chúng ta cùng đàn tiếp đi."

"Mạt, tay em còn đang bị thương! Còn đàn cái gì hả... Mau, đi bôi thuốc với anh!" Lục Tử Hoành có chút tức giận. Anh sớm biết Hứa Mạt muốn thừa dịp thu thập Chu Tĩnh Nhã, cho nên vẫn khoanh tay đứng nhìn, chỉ là hiện tại tay cô bị thương, còn bướng bỉnh cái gì hả! Thật tùy hứng!

Hứa Mạt vỗ vỗ tay của anh, mỉm cười, "Em muốn vì anh đàn một bản nhạc, chỉ vì anh đàn, chỉ vì anh nở rộ... ánh trăng..."

Toàn bộ mọi người ở sảnh nhìn Hứa Mạt với ánh mắt hoặc là khâm phục hoặc là hiếu kỳ, nhìn cô trở lại đàn dương cầm ngồi xuống.

Bài hát đó, cô đã có hai ba năm chưa hề đàn qua. Khó khăn đầu tiên là bản nhạc có nhịp điệu nhanh, căn bản là đàn violon không thể theo kịp. Cô cùng Lục Tử Hoành trong lúc đó, không có người thứ ba có thể chen vào! Cô không cần nhạc đệm.

Khi Chu Tĩnh Nhã thấy nụ cười quyến rũ động lòng người của Hứa Mạt, trong nháy mắt có một suy nghĩ đáng sợ. Cô không phải là... không phải là muốn đàn bản nhạc kia!

Bản Sonate Ánh trăng chương thứ ba!

Nếu như là bài đó, cô ta sẽ thua...