Nữ Vương Giày Cao Gót

Chương 12: Ảo tưởng dối lừa. Khúc nhạc số v



“ Thầy!”

“ Thầy!”

“ Thầy Dư Thanh!”

Đứa trẻ phấn khởi vung vẫy hai tay, ánh nắng rơi xuống, từ giữa chạc cây kẽ lá, tay hắn che ánh nắng.

“ Thầy!” Ngón tay đánh đàn nhanh chóng bay múa trên phím trắng đen.

Hắn lắc đầu, cố sức đuổi hình ảnh trong đầu ra. Toàn thân như có hàng ngàn con kiến cắn gặm, hắn ngã bệnh, bệnh rất nghiêm trọng, nằm trên giường không thể động đậy như cô gái đến kì sinh lý. Thật sự khó chịu!

Hắn gọi điện thoại cho Lâm Lập Duy, yêu cầu Lâm Lập Duy khẩn cấp đến chăm sóc “bạn trai” mình.

Lâm Lập Duy cũng khẩn trương hỏi hắn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Không thoải mái! Cái gì cũng không thoải mái! Hắn nói như vậy, cái gì cũng không thoải mái!

Rốt cuộc là không thoải mái cái gì? Lâm Lập Duy lén rời khỏi phòng họp, cục trưởng nói đến mặt đỏ cổ căng, đang mở họp cùng cảnh sát phụ trách vụ Ma giết người khách sạn, còn nghe báo cáo của nhân viên giám định.

“ Em…” Lương Tử Minh nói. “Em rất khó chịu! Em cảm thấy dường như sắp ngạt thở!”

“ Em rốt cuộc sao thế? Bị cảm sao?” Lâm Lập Duy bắt đầu lo lắng, hình như hắn thật sự rất khó chịu.

“ Không, nhưng em toàn thân vô lực, có lẽ là quá lạnh…”

“ Vấn đề thời tiết anh không có cách, mặc ấm một chút. Em rốt cuộc sao thế?”

“ Trời ạ, em cũng không biết em bị gì nữa!”

“ Em không biết thì làm sao anh biết!”

“ Vậy em phải làm gì?” Lâm Lập Duy nghe thấy Lương Tử Minh gần như gào lên, thêm một tiếng thét nữa thì nguy.

“ Tử Minh, em bình tĩnh một chút…” Còn chưa nói xong, Lâm Lập Duy liền nghe thấy tiếng khóc. “Tử Minh, bình tĩnh một chút! Em vẫn khỏe chứ? Bình tĩnh một chút!” Y đột ngột nhớ tới thuốc Lương Tử Minh dùng. “Tử Minh, em uống thuốc chưa?”

“ Hôm qua uống rồi…”

Lâm Lập Duy nghe thấy tiếng khóc càng lúc càng lớn, y hết sức lo lắng, cắt điện thoại trở lại phòng họp, tâm tư sớm đã theo gió cuốn đi.

Chịu đựng đến giờ về, tới nhà Lương Tử Minh, y nhấn chuông điện, đối phương tựa như sớm đã biết trước, liền mở cửa xông vào ngực y.

Hắn khóc đến độ hai mắt sưng đỏ, nằm trên đùi Lâm Lập Duy, nhắm mắt lại để Lâm Lập Duy giúp hắn chườm đá.

“ Trong lòng em phát bệnh…” Lâm Lập Duy nói

Lương Tử Minh cũng không lên tiếng, nắm tay Lâm Lập Duy, làm y vuốt xuôi theo tóc hắn.

“ Tử Minh, em sẽ tốt lên thôi…”

“ Không, em cả đời cũng không tốt lên được…”

“ Tử Minh, đừng nói xui xẻo!” Lâm Lập Duy cổ vũ hắn. “Em sẽ tốt lên thôi…”

“ Anh không hiểu! Em bệnh rất nghiêm trọng!” Lương Tử Minh lớn tiếng nói. “Anh không hiểu…”

“ Anh không hiểu, nhưng cũng có thể từ từ hiểu, thời gian của chúng ta còn rất dài, em nói anh chắc chắn sẽ nghe, quan trọng là em không được trốn tránh!”

“ Anh vẫn không hiểu…”

Lương Tử Minh lại bắt đầu khóc.

Hoa hồng hoang dại tươi tốt nở bung, hấp thụ sắc trăng ánh nắng, bị đứa trẻ giẫm lên, bên chân toàn là cánh hoa rơi vãi, dần dần héo úa lụi tàn, một bông hoa như một sinh mệnh, lúc nở ra phun hương thơm ngát.

Hắn không quay lại quan tâm những thứ đó, bước chân đạp trên boot cao gót đi về phía trước.

Đi xuống, đi xuống.

Làm hắn rơi xuống, rơi xuống vực sâu.

Đi xuống, đi xuống, khinh thường bụi đất hất lên.

Làm hắn rơi xuống, rơi xuống hố sâu.

Trong nháy mắt, tay hắn bị một người bắt lấy, nhưng hắn không thấy rõ gương mặt đối phương.

Hắn nhớ tới thầy Dư Thanh… Rút con dao ra, đối diện là cậu bé lớp năng khiếu mà Dư Thanh chỉ dạy…

Lương Tử Minh mở mắt, một lần nữa nhìn thấy trần nhà quen thuộc.

Mình nằm trên giường, Lâm Lập Duy ngủ bên cạnh hắn.

Chính là nước mắt lặng lẽ chảy xuống không sao ngưng được.

Mình rốt cuộc sao thế?

Cầm – con – dao – của – cậu – lên – để – chúng – ta – đi – săn!

No!

Tại sao? Tại sao? Tại sao tại sao tại sao…

Bởi vì cậu yêu? Bởi vì cậu yêu? Bởi vì cậu yêu…

Cậu có nghe qua câu chuyện “Dr. Jekyll and Mr. Hyde” chưa? Dịch ra là “Bác sĩ Jekyll và ngài Hyde”.

“Tử Minh, đến đây!”

“Không!”

“Tử Minh, đến chỗ thầy này!”

“Không!”

“Mau qua đây, em không phải… Thích thầy nhất sao? Em không phải giống như một cô gái… Rất mong đợi có người làm chuyện thế này với em sao?”

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Lương Tử Minh mở mắt, một lần nữa nhìn thấy trần nhà quen thuộc.

Lâm Lập Duy đã không còn ở bên cạnh. Hắn miễn cưỡng bò dậy từ trên giường, thấy Lâm Lập Duy nói chuyện điện thoại ở ban công.

Hắn khoác áo ngủ, bàn chân trần giẫm lên gạch men sứ phía dưới, thân thể giống như bị một ngọn gió thổi qua sẽ té ngã, chậm rãi đi đến bên cạnh Lâm Lập Duy.

Lâm Lập Duy qua loa nói xin lỗi lập tức sẽ tới với cảnh sát Ngô, liền cắt điện thoại. Vì y biết Lương Tử Minh đang ở bên cạnh.

“ Ma giết người khách sạn xuất hiện!” Lâm Lập Duy nói với Lương Tử Minh. “Người của cảnh sát Ngô đang đuổi bắt cô ta, anh phải nhanh chóng chạy tới!”

Lương Tử Minh nghe tin này, một chút cũng không kinh ngạc, trong ánh mắt hắn chỉ có vẻ ảm đạm màn đêm. “Muộn như vậy?”

“Hết cách, đây là công việc!” Lâm Lập Duy vẫn đỡ Lương Tử Minh vào phòng, cũng đóng cửa sổ sát đất và kéo rèm lại.

“ Lập Duy, tại sao anh muốn làm cảnh sát?”

Lâm Lập Duy không ngờ Lương Tử Minh lại đột ngột hỏi y, nhưng Lương Tử Minh loay hoay ngồi lại lên giường, sợ y không nghe thấy, lại hỏi lại một lần nữa.

“Vì… Lúc nhỏ anh đã muốn làm cảnh sát…”

“ Tại sao?”

“ Chuyện này anh chưa từng nói với em.” Lâm Lập Duy nhìn đồng hồ, nhưng y chọn Lương Tử Minh đơn bạc. “Lúc nhỏ, lúc còn rất nhỏ, gần nhà cũ của anh có một cậu bé có thể hình dung là “xinh đẹp”, có một ngày, nó khóc sướt mướt nói với anh mẹ nó dẫn một người đàn ông rất xấu về nhà, nó rất ghét kẻ kia làm những chuyện như vậy với nó, cho nên, anh hứa với nó anh sẽ bảo vệ nó, không lâu sau đó, gã đàn ông kia bỏ trốn, lừa mất tài sản mẹ nó, thế là anh lại hứa với cậu bé kia, anh sẽ bắt kẻ xấu ức hiếp mẹ con nó.”

“ Là như vậy…?” Trên mặt Lương Tử Minh xuất hiện vẻ kinh ngạc, nhưng hắn nhanh chóng giấu đi.

“ Thật nhàm chán phải không… Nhàm chán đến độ phá hủy hẹn ước của chúng ta…”

“ Đúng vậy, em cho rằng anh muốn thi vào khoa y Đại học Đài Loan, hại em cuối kỳ phải liều chết mới vào được khoa triết học!”

Lâm Lập Duy ôm bả vai xương xẩu của Lương Tử Minh, rất sợ dùng sức một chút thôi cũng sẽ làm nó gãy.

“ Đúng, chỉ cần nó không còn khóc nữa…” Lâm Lập Duy đột ngột thì thào nói. “Chỉ cần đứa trẻ kia có thể cười với anh, anh sẽ rất vui vẻ, chỉ cần nó không còn khóc nữa, cho nên anh hứa với nó, anh phải bảo vệ nó…”

“ Anh thích nó sao?” Lương Tử Minh hỏi.

“ Khi đó rất thích, mười mấy năm rồi, cái duy nhất anh nhớ lại chỉ có tiếng đàn của nó.”

Lương Tử Minh nhìn hai tay mình, nhưng mắt nhanh chóng nhắm lại.

“ Lập Duy, mau đi đi, đừng chậm trễ vì em.”

Họ hôn môi.

“ Ngủ thêm một lát nữa đi, xong việc anh sẽ đến gặp em.”

“ Ừ, đã nói rồi nhé!”

***

“ Chẳng lẽ chuyện này còn cần phải dùng kéo búa bao quyết định hay sao?” Cục trưởng mắng to. “Hai người cứ cùng đi đi!”

“Sếp à, trước mời lão nhân gia ngài đây!”

“Đồ ngốc! Đừng lề mề, mau đi thẩm vấn đi!” Cục trưởng đuổi cảnh sát Ngô cùng Lâm Lập Duy vào trong phòng thẩm vấn.

“ Thật đáng sợ quá đi! Em cũng không muốn biến thành xác chết!” Lâm Lập Duy lẩm bẩm. Cảnh sát Ngô lắc đầu không nói gì.

Hai người cũng không thể hỏi ra cái gì từ miệng cô gái này, bộ dạng cô ta thoạt nhìn như bị sốc, thế là cảnh sát Ngô nói phải mời bác sĩ thần kinh đến chuẩn bệnh một cái! Nhưng trực giác của Lâm Lập Duy nói với y, một cô gái phong trần khóc lóc liên tục thế này không phải là kẻ làm ra những thủ đoạn tàn nhẫn kia. Hung thủ phải là người có đầu óc vô cùng bình tĩnh.

Cái này phải xem xét như vụ án sát nhân đồ tể.

“Sếp, người này không phải Ma giết người khách sạn.”

“Cậu nói gì?”

“Sếp, người này không phải Ma giết người khách sạn.” Lâm Lập Duy nói lại.

“Lập Duy, đã trực tiếp đến hiện trường gây án rồi mà, sao cậu lại nói không phải?” Cục trưởng nhớ tổ kia vốn là muốn triệt phá tập đoàn mại *** Nhân Xà, nhưng họ lần này cũng lập được công.

“Trực giác!”

“Lại là trực giác…” Cục trưởng sắp ngất xỉu.

“Được rồi, thành thật mà nói, em cũng thấy hơi kỳ quái! Cô ta tuy giết khách của mình, nhưng dù sao cũng là vì khách không trả tiền nên cô ta mới nhất thời kích động, thế nhưng tiền bạc của khách trong những vụ trước đây chưa từng bị lấy đi. Vụ lần này có liên quan tới tập đoàn mại *** Nhân Xà, mà “Ma giết người khách sạn” cũng không phải có các đồng phạm, hung thủ hẳn chỉ có một mình người đẹp kia, camera ghi hình tuy quay không rõ lắm, nhưng em cảm thấy diện mạo hai người này khác nhau rất nhiều.” Cảnh sát Ngô tinh tế nói. “ Sếp à, chúng ta nghĩ lại về kế hoạch gài bẫy đi.”

“Nhưng điều kiện tiên quyết là cô gái này không phải hung thủ thật sự.” Cục trưởng thở dài, ngoài cổng đã có đám truyền thông chen chúc xô đẩy muốn vào.

Lâm Lập Duy nhìn cô gái trong phòng nhỏ. Hai mắt sưng đỏ liên tục nức nở, trên bàn là một đống khăn giấy đã dùng, nữ cảnh sát đang trấn an cô ta. Làm y nhớ tới Lương Tử Minh vẫn còn chờ y ở nhà, lại trốn trong chăn bông mà khóc nữa sao? Y đột ngột cười không nổi.

**don’t post in Wattpad

Bây giờ là thời điểm bất thường, trong đầu hắn có tiếng la hét đinh tai nhức óc, thân thể hắn như bị một trăm con voi giẫm qua, trong tay hắn có vũ khí sắc bén có thể tổn thương con người… Trong lòng hắn có tình yêu không trọn vẹn ——

Trên bàn có báo mới mua cùng tờ rơi kẹp vào, là lớp học thêm tiếng Anh.

“ Lương Tử, tiếng Anh của cô thế nào?”

Lương Tử Minh nói với không khí không người.

“ Lương Tử?”

Không khí đơn độc chỉ có lặng im. Ảnh ngược phản chiếu dung mạo mỹ lệ của một cô gái, Lương Tử trong gương lạnh lùng nhìn hắn. Trái tim hắn phát bệnh. Hắn nhìn bản thân mình trong gương, nhìn Lương Tử, cảm thấy trái tim giá băng một trận, hắn tự tay tạo ra Lương Tử.

Giết chóc là minh chứng cho sự tồn tại của Lương Tử; Lương Tử thông qua máu liên hệ với thế giới, Lương Tử cấp thiết khát khao bày ra dáng người đồng hồ cát cùng nét gợi cảm không thể kháng cự.

“ Lương Tử, cô biết nói tiếng Anh không? Lương Tử?”

Miệng môi trong gương cử động theo, cô biết nói tiếng Anh không? Lương Tử?

“ Chúng ta đến lớp học thêm tiếng Anh không? Không khéo có thể giết thời gian, bác sĩ cũng nói tôi cần đi ra ngoài, đi nhìn thế giới hủ bại này. Đúng, thế giới này là hủ bại, là chậm rãi bị vi khuẩn sinh sôi, là dần dần hư thối…”

Lương Tử Minh cảm thấy mình dần nặng xuống, tay hắn bất giác sờ lên con dao trên bàn, tay Lương Tử phảng phất như chậm rãi đặt lên vai hắn, muốn hắn thả lỏng sức lực, muốn hắn giao thân thể cho nàng.

Con dao kia trên bàn, con dao kia ——

Phảng phất như hắn là một cái bệ bên dưới ánh đèn pha, đèn từ thân thể hắn dời đi, chiếu sáng làn môi đỏ của Lương Tử.

Y muốn đoạt lại người kia!

Lợi dụng xong liền vứt qua một bên… Cái người xinh đẹp ấy đối với y lại là vong ân phụ nghĩa.

Nhưng trong hẻm tối, ẩn nấp một cô gái xinh đẹp tên là Lương Tử, đôi mắt kia lợi hại như chim ưng, khóe miệng giảo hoạt hất lưỡi dao tựa như tử thần nhấc lưỡi hái lên.

Tôi biết kẻ này quá khó xử lý, cho nên tôi đến giúp cậu.

—— Xin cô dừng tay!

Tôi biết cậu sẽ không nhẫn tâm làm chuyện này, cho nên có tôi đến thay cậu mang lấy ác danh.

—— Xin cô dừng tay lại!

Ngưng ngay lời cầu xin của cậu, im miệng cậu lại, chàng trai!

Nhịp bước giày cao gót dần dần tới gần, mảnh trăng cong bị mây đen che khuất, y còn trăm suy ngàn nghĩ làm thế nào đoạt lại chàng trai xinh đẹp kia.

“Cô ta sắp tới! Tuấn Diệp! Chạy mau!”

Đó là nháy mắt miệng môi rung động, đó là nháy mắt đồng tử run rẩy, cô gái kia như con báo bắt lấy con mồi của nó, một phát rạch mặt đối phương, đối phương vẫn không kịp phản ứng. Lương Tử cười cười, lưỡi liếm máu tanh trên dao.

“ Hello!” Lương Tử kề sát mặt y, ghé vào tai y phun khí ấm. “Was your face scratched by cat?” (Xin chào! Có phải mặt anh bị một con mèo cào?)

Y muốn đẩy Lương Tử ra, nhưng con dao của Lương Tử tới gần cổ y, ép y lên tường.

“I know you because he loves you.” Lương Tử ghé vào tai y nói. “I don’t understand why I’m so crazy, and I don’t know how to do. What do you think?” (Tôi biết anh vì cậu ta yêu anh. Tôi không hiểu tại sao tôi lại phát điên, và tôi không biết làm thế nào. Anh nghĩ sao?)

Lương Tử dùng giọng điệu quyến rũ nói, đầu lưỡi linh hoạt liếm liếm vết thương thấm đầy máu trên mặt y, y cảm thấy một trận đau đớn càng dữ dội hơn.

“ He loves you.” (Cậu ta yêu anh)

Lương Tử ghen tuông nói, ngực dán trước ngực y, y có thể cảm thấy những điều hắn nói “ngày đó” chính là sự thật, y không nên không tin hắn… Vì có lẽ y yêu hắn… Y thậm chí muốn đoạt lại hắn…

Hắn, hắn, hắn!

Đầy đầu óc y đều là hắn, trước mắt y chỉ có hắn!

Con dao kia chậm rãi tới gần cổ họng y, y mở to mắt nhìn thấy trong mắt Lương Tử có bóng mình hoảng sợ. Trên mặt Lương Tử có mùi hương hóa học của son phấn, y nghĩ y cả đời cũng sẽ không quên được mùi này.

Một cơ hội còn ít hơn một trên mười ngàn, y nghe được âm thanh kia —— Tuấn Diệp, chạy mau!

Con dao của Lương Tử rời khỏi cổ họng y, đâm trúng vai y, y đẩy Lương Tử ra, Lương Tử ngã xuống đất. Trăng khuyết bị mây đen che khuất chậm rãi hiện hình, khuôn mặt mỹ lệ của Lương Tử từ từ rõ rệt, y cảm thấy chóng mặt, phảng phất như máu toàn thân đều xông tới vết thương chảy ra ngoài, y mất đi điểm tựa, chậm rãi dựa vào tường trượt xuống.

Cô gái kia cầm con dao trong tay, như mỹ nhân phun ra rắn rết, vẻ mặt hung tợn mất đi nét đẹp ôn hòa, y che bả vai bị thương nặng, đứng lên đối mặt Lương Tử.

“Cô rốt cuộc là ai…?” Y muốn chạy trốn, nhưng chân lại không dùng lực được.

“A woman with more secret is more charming.” (Người phụ nữ sẽ trở nên càng quyến rũ hơn nếu cô ta có nhiều bí mật hơn.)

Lương Tử cười cười.

“Let’s play!” (Chơi nào!)

Lương Tử chậm rãi nhắm mắt lại.

Y thấy thế, đỡ cánh tay bị thương, bước lùi lại rồi chạy, nhưng tiếng giày cao gót phảng phất như vẫn còn vang vọng trong không khí, như Liebestraum của Liszt ngày ấy, như Canon in D trong ảo tưởng, lặp đi lặp lại kéo dài vô tận.

“ “Five......” (Năm!)

Mây tím lại thổi qua, che khuất mảnh trăng non, như mang lên mạng che thương tiếc.

“Four......” (Bốn!) Tiếng giày cao gót chơi trốn tìm trong hẻm nhỏ không người, bất kể thế nào, y cũng không sao cắt đuôi được.

“Three......” (Ba!)

Vết thương càng lúc càng đau, cả cánh tay y tê liệt, y không dám chạm vào máu trên mặt, toàn thân y như dầm trong nước màu đỏ thẫm, áp lực sắp làm y ngạt thở.

“Two......” (Hai!)

Ngay cả mặt trăng cũng rũ mi mắt xuống, trong hẻm tối, y không tìm thấy một đối tượng cầu cứu, đường phố trống trải, y thở dồn dập.

“One......” (Một!)

Tiếng giày cao gót bám sát theo y, nhưng y lại không biết mặt mũi đối phương, tim y sắp nhảy ra từ miệng, y nuốt nước bọt.

“I got you!” (Bắt được rồi!)

Con dao kia đâm trúng lưng y, xuyên thủng phổi làm y không thể hô hấp, y cảm thấy thân thể dần vô lực, dường như có nước lạnh rót vào đường hô hấp, y chậm rãi khuất phục dưới lưỡi dao kia…

Cuối cùng, y thấy nụ cười kia, chậm rãi mở khóe miệng ra, răng nanh nho nhỏ khêu gợi cũng trở nên giống với răng nanh dã thú… Dù bắt được đôi giày cao gót kia, nhưng đối phương khó chịu đá tay y ra, y không còn cơ hội hít vào không khí lành lạnh ban đêm. Mặt trăng vô tình, màn mây kia chậm rãi nhạt dần rồi tán ra…

Nước mắt Lương Tử Minh lặng lẽ rơi xuống.

Không tin sao? Không nghe được sao? Một nửa ruột thịt khác của mình đang cười nhạo!

***

Lâm Lập Duy vội vã chạy tới bệnh viện, y chạy đến phòng cấp cứu, thấy Lương Tử Minh một mình cô đơn ngồi trên ghế dựa ngoài phòng phẫu thuật, hắn cúi đầu, hình như đang nỉ non nức nở.

Nhận được tin báo của bệnh viện, y tưởng rằng ở trong phòng phẫu thuật chính là Tử Minh, nhưng thấy đầy người Lương Tử Minh cũng dính máu, bộ dạng chật vật làm y bất chấp tất cả kéo Lương Tử Minh vào ngực.

Trên hành lang không người, tiếng khóc của Lương Tử Minh càng trở nên thê lương thảm thiết. Hắn không muốn Lý Tuấn Diệp trở nên giống như Tề Uy, có phải những người từng thích hắn, cuối cùng đều sẽ không có kết cục tốt đẹp?

Hắn dựa vào người Lâm Lập Duy, để Lâm Lập Duy vỗ vỗ lưng hắn, hắn vẫn chưa kịp nói với Lâm Lập Duy chuyện gì xảy ra, hiện tại chỉ phải chờ đèn phẫu thuật tắt đi. Phải mất bao lâu đây? Phải mất bao lâu đây? Y có thể có nguy hiểm đến tính mạng hay không? Hắn cảm thấy sợ hãi, trở lại “ngày đó”, hắn biết phát sinh tất cả những thứ này đều có liên quan tới thầy Dư Thanh, sự xuất hiện của Lương Tử… Hắn đeo trách nhiệm nặng nề, vì không có ai chịu trách nhiệm cho sự ra đời của Lương Tử…

Lâm Lập Duy không bảo hắn đừng khóc, chỉ hôn nhẹ mái tóc hỗn loạn của hắn, dùng khăn giấy chậm rãi lau máu cùng nước mắt trên mặt Lương Tử Minh.

“Không sao đâu… Chuyện gì rồi cũng sẽ tốt lên…” Lâm Lập Duy hôn nước mắt của hắn, vỗ lưng hắn, hy vọng an ủi hắn tối đa. Hắn vẫn không ngừng khóc, thân thể hắn run rẩy, hắn nắm chặt tay Lâm Lập Duy như người chết đuối nắm lấy tấm ván gỗ. “Tử Minh, không sao đâu… Không sao đâu…”

“ Bắt em đi!” Lương Tử Minh cầm tay Lâm Lập Duy, móng tay cắm vào da y, in ra dấu đỏ đỏ. “Bắt em đi! Đừng để em đi làm bậy… Anh là người duy nhất còn lại, người có thể ngăn cản em… Van cầu anh… Cứ giết em đi!”

“ Tử Minh, em bình tĩnh một chút…”

“ Em không bình tĩnh được! Người mấy hôm trước mới ở cùng em bây giờ lại máu chảy đầm đìa ngã trước mặt em! Anh bảo em làm sao mà bình tĩnh!” Hắn nắm tay Lâm Lập Duy lên, áp vào má hắn. “Em từng yêu người này…”

“ Tử Minh, em thật sự là ma giết người kia sao?” Đầu óc Lâm Lập Duy hỗn loạn một mảnh, một chút lý trí còn sót lại chống chịu giúp y bình tĩnh hỏi.

“ Anh vẫn chưa rõ tình hình sao? Em giết nhiều người như vậy rồi!”

Lâm Lập Duy ấn bả vai Lương Tử Minh. “Nói cho anh biết chân tướng!”

“ Là em… Cô gái tên Lương Tử kia tấn công Tuấn Diệp, Lương Tử cũng chính là em!”

“ Lương Tử…” Y nhớ thời điểm nạn nhân thứ hai bị giết, trong phòng để lại hai chữ “Lương Tử” cùng ngày tháng viết bằng son môi, chữ ký vĩ đại kia. “Tại sao trên hung khí không có vân tay?”

“ Em không biết, là Lương Tử làm… Đều là Lương Tử xử lý…”

“ Tử Minh, em một lúc nói em là hung thủ, một lúc lại nói em không biết? Anh thật sự không có tâm tình quậy với em…”

“ Lập Duy, tin em!”

Đúng lúc này, đèn phẫu thuật tắt đi, y tá đẩy bàn mổ đi ra, theo sau chính là bác sĩ phẫu thuật.

“ Bác sĩ, tình hình Tuấn Diệp thế nào rồi?” Lương Tử Minh vội vàng hỏi.

Bác sĩ lắc đầu. “Chúng tôi đã cố gắng hết sức, phải xem ý chí của chính anh ta…” Bác sĩ nói xong liền đi, Lương Tử Minh chớp mắt ngã xuống đất khóc thảm thiết.

Không biết qua bao lâu, hắn mới hồi phục tinh thần lại, như hồn ma bay tới cửa sổ phòng chăm sóc đặc biệt. Từ cửa thủy tinh ngóng tới, Lý Tuấn Diệp nằm bên trong mặt mày tái nhợt khác thường. Nước mắt hắn lại rớt xuống. Lâm Lập Duy ôm hắn, nắm tay hắn, làm đầu hắn dựa vào khóc trên vai mình.

Cả hành lang đều là tiếng khóc của hắn, cùng tiếng bước chân vô danh, bệnh viện ban đêm lạnh xương sống lạ lùng.

Lâm Lập Duy cũng nhìn Lý Tuấn Diệp, chính là người tát Lương Tử Minh ngày đó, dù bây giờ vẫn chưa làm rõ chân tướng, nhưng y biết y chỉ cần ôm thân thể run rẩy này, cho hắn sự ấm áp là nhiệm vụ quan trọng nhất của y.

***

Lý Tuấn Diệp khôi phục ý thức vào năm giờ năm mươi phút sáng.

Lương Tử Minh cùng Lâm Lập Duy được phép đi vào phòng chăm sóc đặc biệt. Lý Tuấn Diệp nhìn Lương Tử Minh tiều tụy, cười, cánh tay truyền nước biển giật giật, nắm ngón tay lạnh lẽo của Lương Tử Minh.

“ Không thể ngờ anh lại làm em khóc…” Lý Tuấn Diệp ngay cả tiếng nói cũng khàn đục.

“Em biết nói “xin lỗi” sẽ không có một chút hữu dụng…” Lương Tử Minh cũng nắm tay y.

“ Trong lòng anh từng có ý niệm không tốt đối với em…”

Lương Tử Minh cùng Lâm Lập Duy đều không lên tiếng.

“Thân ái, đây là báo ứng của anh sao?” Lý Tuấn Diệp cười nói, nước mắt Lương Tử Minh lại tràn ra vành mắt. “Bảo bối, em đừng khóc, bằng không vết thương của anh sẽ lại xấu đi!”

“Đồ ngốc…” Nước mắt Lương Tử Minh vẫn như trân châu đứt dây, chậm rãi lăn xuống má, vành mắt đỏ hồng mang một nét cười nhàn nhạt.

“Mạng của anh lớn lắm! Trái lại coi em kìa, sao đầy người là máu? Như thây ma bò ra từ quan tài.”

Lương Tử Minh cười nhẹ. “Đây là máu của anh.”

“ Lại còn dẫn “bạn trai đương nhiệm” đến gặp anh, em muốn anh hộc máu sao?”

“Em sợ anh chết, rất sợ…” Lương Tử Minh khẽ nói, Lâm Lập Duy không khỏi nắm tay hắn.

“ Sẽ không đâu… Anh vẫn chưa cưới em về nhà…”

“ Đừng để người bệnh nói chuyện liên tục, anh ta cần nghỉ ngơi!” Một y tá trưởng đi tới.

“ Tử Minh.” Lý Tuấn Diệp đột ngột gọi hắn lại. “Về nhà tắm rửa một cái, ngủ một giấc, thức dậy thì làm tình với bạn trai em, làm xong là không có việc gì!” Lương Tử Minh kinh ngạc quay đầu lại.

“Anh lại có thể làm em khóc… Anh thật sự là vô dụng…” Lý Tuấn Diệp cười bất đắc dĩ.

“ Tuấn Diệp, anh còn nhớ tại sao anh lại bị tấn công không? Anh còn nhớ lúc em đưa anh nhập viện không?” Có lẽ có thể ngăn cản Lương Tử… Lương Tử Minh nghĩ như vậy.

“Thưa anh, người bệnh cần nghỉ ngơi!” Y tá trưởng nói.

“ Nói cho em biết cái anh nhìn thấy!” Lương Tử Minh kích động hô to, bỏ tay Lâm Lập Duy ra.

“ Bởi vì anh nổi lên ý niệm không tốt với em, cho nên ông trời phái một cô gái đến trừng phạt anh!”

Di động Lâm Lập Duy lúc này vang lên, bị y tá trưởng trừng mắt nhìn, Lâm Lập Duy ngượng ngùng đi ra ngoài phòng chăm sóc đặc biệt nghe điện thoại.

“Cô gái sao? Anh khẳng định người tấn công anh là một cô gái?”

“ Đúng!” Lý Tuấn Diệp khẳng định.

Lương Tử Minh mệt mỏi gục đầu xuống. “Em sẽ lại đến xem anh…”

“ Tử Minh… Em phải hạnh phúc…” Y nhắm mắt lại, bất kể Lương Tử Minh có nghe được lời thì thào của y không.

Đến khi Lương Tử Minh ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, Lâm Lập Duy đã cắt điện thoại.

“Trước về nhà?”

Lương Tử Minh lắc đầu. “Trước bắt em!”

Lâm Lập Duy thở dài. “Tử Minh, anh không có tâm tình quậy với em, Tiểu Ngô nhận được thông báo của bệnh viện, anh ta cho rằng người mới bị….”

“ Lý Tuấn Diệp.”

“Anh ta nghi ngờ vô số vết dao trên người Lý Tuấn Diệp cũng là do Ma giết người khách sạn tạo thành, nếu em là ma giết người, em sẽ không đưa Lý Tuấn Diệp đến bệnh viện, em sẽ không chảy nhiều nước mắt vì anh ta như vậy, quan trọng hơn chính là, hung thủ phải là một người bình tĩnh và xảo quyệt, coi giết người như trò chơi, bộ dạng em thế này làm sao cũng nói không thông!” Lâm Lập Duy muốn hút thuốc, sờ soạng tìm gói thuốc trong túi, nhưng y nhớ ra vì Lương Tử Minh không thích mùi thuốc lá nên mình đã bỏ thuốc.

Màn đêm trên mặt hai người chậm rãi biến mất, ngọn đèn đường cuối cùng tắt đi, vẻ đẹp thuần khiết chậm rãi hiện ra từ khuôn mặt dơ bẩn quằn quệnh. Ranh giới không thể bị người bình thường vượt qua, quan niệm luân lý không thể bị pháp luật đột phá, chỉ có “nàng” là vượt qua được —— Lương Tử Minh như nhìn thấy cô gái mỹ lệ kia trong bóng kính, hắn vội vàng nhắm mắt lại như thấy ma quỷ.

Đến khi hắn lại mở mắt ra lần nữa, trước mắt chỉ có một người áo sơmi trắng dính một mảng máu, đầu tóc rối bù, hốc mắt lõm sâu, vẻ mặt tiều tụy, quần áo hỗn loạn, trên mặt còn vết nước mắt quằn quệnh. Lâm Lập Duy cười cười, nụ cười làm Lương Tử Minh lúng túng.

“ Nếu bạn trai tiền nhiệm của em cũng đã nói như vậy…”

Lương Tử Minh ngẩn người, vẫn chưa hiểu bàn tay Lâm Lập Duy vươn về phía hắn có ý nghĩa gì.

“ Chúng ta về nhà làm tình đi!”