Nữ Vương Dã Man Của Tổng Giám Đốc

Chương 13



Từ ngày đó trở đi, họ như trở thành hai người xa lạ, vẫn trải qua cuộc sống thường nhật củamình, chỉ khác biệt chính là Quý Tiệp không còn thường xuyên đến làmphiền chỗ ở của anh nữa.

Cô giả vờ ung dung, làm bộ như không có việc gì, thế nhưng…Ai gia, thật là khó!

Biết A Bảo đã hai mươi mấy năm, mỗi một năm tháng thanh xuân đều có bóngdáng của hắn, điều đó đã trở thành thói quen, dù là vui vẻ hay đau khổđều cùng hắn vượt qua, thoáng cái cuộc sống không còn hắn khiến Quý Tiệp không biết phải làm thế nào.

Quý Tiệp không còn sức lực nào khiến các đồng nghiệp nhìn không quen.

“Cô ấy làm sao vậy?” Một đồng nghiệp hỏi.

“Ai mà biết!”

“Có phải tới kỳ sinh lý không?”

“Không thể nào! Hai tuần trước tôi mới mua sô cô la dâng nạp mà. Có người nào có kỳ sinh lý một tháng hai lần sao?”

Chỉ có người phụ nữ mới có kinh nghiệm, chứ bọn họ là đàn ông thì làm saomà biết được. Nhưng mà, căn cứ vào hiểu biết có hạn đó, hình như có nghe qua có người một quý tới một lần, cũng có người nửa năm qua một lần,nhưng chưa từng nghe ai một tháng tới tận hai lần.

Họ tuy rằngchưa từng có kinh nghiệm làm ‘phụ nữ’, nhưng trong nhà có chị em gái, có mẹ thì chắc phần lớn cũng hiểu được phụ nữ một phần đến mức có thể sosánh việc rút máu cc chứ.

Một tháng thực sự tới hai lần sao? Người phụ này có bị thiếu máu trầm trọng không?

“Cô có phải đế kỳ mãn kinh nên bị loạn kinh không?”

“Nghe nói là người mập thì thời kỳ kinh nguyệt tương đối loạn.”

“Ừm…” Mọi người không nhịn được bắt đầu tự hỏi về khả năng này.

“Muốn chết à, mấy người xem tôi là người chết đi nhé!” Trước mặt cô dám bànluận về thời kỳ kinh nguyệt của cô, họ đúng là không muốn sống nữa rồi.Quý Tiệp đang phát cáu, cô đang muốn tìm người để đánh nhau.

“A, cà phê của tôi!”

“A, bánh vòng của tôi!”

Trong một khoảng thời gian ngắn, không khí trong cục cảnh sát bắt đầu trở nên ngột ngạt. Quý Tiệp hoàn toàn không chú ý đến hình tượng của mình màrượt đuổi theo đám người đó, cuối cùng cô cũng khôi phục được tinh thầnnhư lúc đầu, làm trong mọi người lớn nhỏ trong cục cảnh sát ai nấy đềuthở phào nhẹ nhõ…

“Quý Tiệp!” Một người đàn ông đi vào trong lúc rối loạn.

Là bọn hắn cầm đầu mà.

“Đội trưởng!” Nhìn thấy cấp trên, Quý Tiệp lập tức dừng tay, đứng lại ngay ngắn.

A Hải đứng ngay sau lưng Quý Tiệp, len lén đem bánh vòng trong tay Quý Tiệp cướp lại.

Đó là bánh vòng của hắn mà!

“Anh…” Quý Tiệp quay đầu lại lườm hắn.

“Đội trưởng muốn nói chuyện với cô!” A Hải vội vàng thông báo cho cô biết, tiện thể xem sắc mặt của nguowfid dàn ông phía trước.

Đội trưởng của bọn hắn tâm tình rất khó hiểu, một chút hài hước cũng khôngcó, Quý Tiệp đối mặt với đội trưởng thì như đối mặt với một bức tượng.

“Đội trưởng gọi cô kìa?” A Hải đẩy Quý Tiệp lập tức trở lại bình thường,phát hiện đội trưởng đã quay người đi trước rồi. Chết rồi, đội trưởngnói gì vậy? Cô không nghe thấy gì cả.

“Đội trưởng muốn cô đi vào phòng kia cùng anh ta.” A Hải chỉ thẳng vào văn phòng mà người đó làm, đó là chỗ làm việc của sếp.

“Hắn gọi tôi vào đó để làm gì?”

“Tôi không biết!” A Hải nhún nhún vai. “Dù sao thì cô cũng yên tâm đi! Lấyđạo đức của đội trưởng chúng ta, hắn tuyệt đối sẽ không cưỡng ép cô làmchuyện kia đâu, bởi vì cô không có ngực, lại còn không có mông nữa.”Cuối cùng, A HẢi tự cho mình là vui tính cười ‘hì hì hì’ vài cái.

“Hì hì!” Quý Tiệp cũng bắt chiếc hắn cười khan hai tiếng, rồi sau đó nhânlúc A HẢi không đề phòng, một tay túm lấy cả hộp bánh vòng của hắn vứtxuống mặt đất 1 cái toẹt.

“A…” A Hải kêu lên trong thảm thương “Bánh vòng của tôi!” Đó là bánh ngọt của hắn mà.

Sau buổi trà chiều, đang lúc A Hải mặc niệm thay cho hắn thì Quý Tiệp đắc ý đi vào trong phòng làm việc của đội trưởng.

“Kỳ lạ thật!” Đó là phòng làm việc của cục trưởng.

Khi Quý Tiệp nghe xong cục trưởng và đội trưởng báo cáo vắn tắt tư cách của cô, cô thực muốn ôm đội trưởng khóc nức nở thôi. Bởi vì, cô hoàn toànkhông nghĩ tới, thì ra trong suy nghĩ của đội trưởng, cô lại là ngườitốt không hề sứt mẻ làm như bọn họ trong cục là không có cô thì hoàntoàn không thể sống được vậy.

Ô ô ô…Cô cực kỳ cảm động. Thế nhưng, lời kế tiếp của đọi trưởng làm cô thấy sợ hãi.

“Cho nên, dựa vào ý kiến của tôi, nhiệm vụ lần này thích hợp nhất là cử ứng viên không ai khác chính là Quý Tiệp.”

Oa ~ Nhìn đi, đội trưởng đã đánh giá cô cao như thế, còn có nhiệm vụ thịphi không ai có thể làm được hơn cô này. Quý Tiệp mừng thàm, hoàn toànquên mất mình đang vì A Bảo mà đau khổ.

“Nhưng mà, xem dươngcương đứng lên rồi?” Đây là cục trưởng đang nói lời khách sáo, thật rathì cục trưởng trong lòng thực ra muốn nói là, hoàn toàn không xem QuýTiệp giống như mọt người phụ nữ.

“Cục trưởng xin yên tâm, Quý Tiệp chưng diện cũng rất ra dáng phụ nữ mà.”

A? Đội trưởng đang khen cô sao? Quý Tiệp thật là có chút thụ sủng nhượckinh, chỉ là đội trưởng và cục trưởng cùng nói chuyện tựa hồ càng lúccàng có xu thế đúng.

“Tôi còn có hình làm bằng chứng.”

Đội trưởng không biết từ đâu đẩy tới một xấp hình, tất cả đều là cô lầntrước vì bắt cái tên khách làng chơi biến thái kia mà ăn mặc như vậy.

“A! Các anh chụp lúc nào vậy?” Tại sao cô lại không biết? Quý Tiệp thậtmuốn đem toàn bộ tất cả số hình đó huỷ đi, nhưng đội trưởng so với cônhanh hơn một bước, chỉ có thể cho cô nhìn trong tuyệt vọng.

“Đội trưởng!” Cô kháng nghị.

“Cục trưởng đang nói chuyện nghiêm chỉnh.” Cô giống như đang muốn nói mộtcái gì đó, nhưng đội trưởng dùng ánh mắt cảnh cáo cô chớ hành động thiếu suy nghĩ, muốn cho cô rõ bây giờ là trường hợp nào, trở lại quyết địnhcô nên làm chuyện gì.

Quý Tiệp bặm môi, nhất quyết không bằng lòng.

Đội trưởng cười ha ha “Cô ấy so với hình tượng cảnh sát của chúng ta hình như không được giống cho lắm.”

“Tôi biết anh ấy có phần hơi bướng bỉnh.”

Đội trưởng, đây là đang khen ngợi cô sao? Quý Tiệp nghe được có cái gì đó không đúng.

“Nhưng mà, cô ấy thực sự thích hợp làm nhiệm vụ này. Thứ nhất, cô ấy có bảnlĩnh rất tốt, đầu óc đủ nhanh nhạy. Thứ hai, cô ấy coi như là một khuônmặt lạ. Thứ ba, tính bướng bỉnh của cô ấy rất giống khí chất của mộtthiếu phu nhân nhà có tiền.”

Ưm! Nói như vậy mới đúng chứ.

Quý Tiệp gật đầu phụ hoạ, lúc này mới đồng ý thừa nhận trăm phần trăm làđội trưởng thực sự đang khen ngợi mình, bởi vì…khí chất, là khí chất ànha. Đã lâu không có ai nói cô có khí chất rồi, huống chi là khí chấtcủa thiếu phu nhân nhà có tiền…Ah, không đúng nha! Có khí chất thì cókhí chất, làm gì còn phải xác định là khí chất của một thiếu phu nhânnhà có tiền?

“Được rồi! Quyết định là của cô ấy!” Cục trưởng đồng ý nói.

Đội trưởng lúc này mới đưa Quý Tiệp ra ngoài.

“Có chuyện gì? Tại sao tôi đi nửa ngày rồi mà vẫn không biết mình đang làm nhiệm vụ gì?”

Cục trưởng nói chuyện với đội trưởng thần thần bí bí như vậy, cô nghe chỉhiểu được duy nhất chính là người hiếm khi khen người khác như độitrưởng đang không ngừng khen ngợi người từ trước đến nay hắn coi nhưkhông có kinh nghiệm với cục trưởng.