Nữ Tướng Trọng Kĩ Nam

Chương 44: Chấp mê không muốn buông



Sau lớp màn che, tiếng đàn du dương lập tức truyền ra, âm vần từ nhẹ nhàng như nước chảy lại lên cao như chim Ưng đột nhiên bay vút lên bầu trời tung cánh, cùng lúc đó, một đạo khí lực bắn ra nhắm thẳng tới người đang đứng trước cổ xe.

Lâm Nam đưa tay ném một mảnh lá khô vừa rơi xuống theo cơn gió rơi xuống trước mặt nàng. Hai đạo khí lực đụng độ nhau "đùng" một tiếng. Màn vải che bị nội lực của Lâm Nam rách tung tóe, dung mạo người ngồi trong xe cũng hiện ra.

"Vẫn luôn thua ngươi nửa phần."

Người đó không ai khác chính là Nhị hoàng nữ Hoàng Phù, vịn tay thị vệ nhảy xuống xe, nàng ta cong khóe môi cười thật tươi. 

"Gió lạnh người nên ngồi trong xe." 

Lâm Nam nhìn mái tóc bay bay của Hoàng Phù, lạnh nhạt lên tiếng.

"Nếu lo cho ta, sao ngươi không mang áo khoác." Ánh mắt thâm sâu như đầm lầy mê hoặc nhìn nữ tử tuấn tú trước mặt. 

"Người có hứng thú với hắn?" Lâm Nam sao không hiểu ý của Hoàng Phù chứ, có điều chuyện này không thể.

"Vì ngươi nên ta mới có hứng thú với hắn, nhưng khi gặp hắn...ta lại càng thấy hứng thú hơn." Không biết nghĩ đến chuyện gì, trong đôi mắt ấy hiện lên tia tàn ác, như độc xà nhìn thấy con mồi hợp ý mình.

"Hắn không phải là trò chơi của người. Đừng động đến hắn." Ánh mắt Lâm Nam hiện lên sự nghiêm túc. 

"Ngươi biết ngươi càng muốn bảo hộ thứ gì, thì ta càng muốn phá hủy thứ đó không?" 

Hoàng Phù bước lại gần nàng, bàn tay được bảo dưỡng tỉ mỉ nâng lên. Một con độc xà có màu bạc lập tức há to miệng cắn một ngụm vào cổ Lâm Nam. Hơi nhíu nhíu mày, nàng vẫn để yên cho con rắn hút máu, chỉ thở dài một hơi:

"Đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của ta."

"Vậy ngươi đồng ý?"

Hoàng Phù thu lại độc xà vào ống tay áo.

"Không thể."

Lâm Nam vẫn luôn dứt khoát cự tuyệt yêu cầu kia.

"Vậy thì chờ xem kịch vui đi." 

Hoàng Phù cười tà mị nói, xoay người chậm rãi bước lên xe. Chiếc xe chạy qua người nàng, cảm giác lạnh lẽo khi bị nhìn chằm chằm mới biến mất.

"Đã sáu năm rồi. Sao vẫn còn chưa buông xuống chứ, hắn chỉ là một nam tử kiên cường vô tội mà thôi."

Lời này Hoàng Phù không nghe thấy, cho dù có nghe thấy nàng ta chỉ cười âm ngoan, rồi nhẹ nhàng nhưng kiên quyết nói ra một câu:

"Không buông, cả đời này ta cũng sẽ không buông."