Nữ Tướng Trọng Kĩ Nam

Chương 33: Ai tính kế ai?



Nam kỹ bên này đang nói rất vui vẻ, không ngờ "phịch" một tiếng cửa phòng bị người đá văng ra. Vẻ mặt Tôn Diệu rất không tốt xông vào, khóe môi nở nụ cười hung tàn, trực tiếp đẩy người đang cản trước mặt ra, phóng thẳng về phía Phương Tư Ninh.

Còn chưa chờ đến lúc ả đến gần người hắn…

"Buông tay ra."

"Muốn ăn đòn đây mà!"

Tiếng quát tháo nổi lên, một bầu rượu bay qua, "choang" một tiếng, bầu rượu chuẩn xác nện ngay trán Tôn Diệu rồi lập tức rớt xuống đất vỡ tan.

Gân xanh trên trán giật giật, lửa giận bốc cháy không thôi, Tôn Diệu lại liều mạng nhào tới muốn tóm lấy Phương Tư Ninh, có điều vẫn chưa chạm vào đã cảm thấy một nguồn sức mạnh ập tới, tiếp theo da đầu nóng bỏng đau xót, mặt trái đã trúng một quyền. 

Ả quát to một tiếng, cả người đã bị Thẩm An Bình hất qua một bên. Gương mặt tuấn mỹ của Thẩm An Bình đỏ bừng giận dữ, mạnh mẽ bước tới đạp lên người ả. Ngô Tử Âm lạnh mặt gọi một tiếng, ngoài cửa lập tức có mấy hộ vệ tiến vào nhập cuộc. Bọn họ vung tay ra là lập tức tóm chặt lấy Tôn Diệu, trong nhã thất náo loạn thành một đoàn, những âm thanh linh binh lách cách, la hét, tiếng mắng chửi, tiếng kêu thảm…

Mấy nam kỹ nhất thời sợ đến muốn ngất đi, cuống quít trốn qua một bên sợ bị quyền cước quét trúng.

Đúng là náo nhiệt, Phương Tư Ninh thở dài, nhẹ nhàng đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Tranh giành nam kỹ là chuyện thường tình ở thanh lâu, đặc biệt là ở Hương Xuân lầu thì càng nhiều, có thể nói là hai ngày ba bữa là có màn trình diễn võ thuật. Mọi người đều là người đi ra ngoài tìm vui, càng là những trường hợp ồn ào thì càng thích thú. Mấy nam kỹ cũng dựa vào chuyện đó để nâng cao giá trị bản thân. Tôn Diệu mới trốn từ phủ ra, bên người tất nhiên không có hộ vệ, dĩ nhiên là bị đánh một trận tơi tả, người ngoài nhìn thấy cũng chỉ cười ả vô năng, không ai nghĩ theo hướng khác.

Cuối cùng Tôn Diệu chỉ có thể ôm thiệt thòi, nổi giận đùng đùng rời đi, khi đi tới cửa sổ đột nhiên bị một sợi dây lụa cột tóc từ phía trên buông xuống cản đường. Ả nổi giận nắm lấy sợi dây lụa đó, ngẩng đầu lên nhìn, thấy tiểu Cảnh đang đứng dựa vào cửa sổ nhìn mình nở nụ cười.

Tôn Diệu sửng sốt, chớp mắt đã nhìn thấy tiểu Cảnh đi xuống lầu, trên tay lại mang theo một cái bao đưa cho ả, sau đó vẫn cứ cười hì hì. Cầm cái bao trong tay ả vẫn cảm thấy có gì không đúng, hầm hừ mở bao ra, trong đó có khoảng mười lượng bạch ngân.

Thấy Tôn Diệu đã hơi bình tĩnh, tiểu Cảnh lại cười cười: 

"Công tử có nói, tẩu tẩu và đại ca của người thiếu công tử mười vạn lượng, thời gian gần đây người thua ba vạn lượng xem như là tiền lời, số tiền này xem như là tiền công người vất vả mấy tháng nay, đa tạ người đi sớm về tối mang tiền đến cho công tử."

Tôn Diệu vốn cho rằng chỉ cần dùng toàn bộ tinh lực là sẽ có được mỹ nhân trong tay, không ngờ chỉ một bước là ngã từ trên cao xuống, da thịt bị tổn thương không nói, người ta lại còn tìm đến cửa trào phúng mình. Ả lập tức bước lên nắm chặt tay áo của tiểu Cảnh, đáy mắt không che giấu được tia oán hận: 

"Hắn ở đâu?"

Tiểu Cảnh khẽ nhăn mày nói: 

"Công tử không rảnh nói chuyện với người, tổi nay công tử phải đến Bồng Ca viên xem hát." 

Nói xong tiểu Cảnh liền hất tay ả ra, xoay người nhanh nhẹn đi lên lầu, có điều ở nơi không ai nhìn thấy, trong mắt chợt lóe sáng tia ngoan độc.

Tôn Diệu đưa mắt nhìn thấy đối diện cách đó không xa có hai hộ vệ đứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu Cảnh đi mất. 

Từ Hương Xuân lầu đi ra, Tôn Diệu lắc lư đi tới bên hồ, nhìn thấy bộ dạng vô cùng chật vật của mình dưới bóng nước, chán nản không dứt. Phiền lòng, phẫn nộ, oán hận đang bùng cháy một dục vọng không tên, Phương Tư Ninh, giữa chúng ta không thể kết thúc như vậy, ngươi hại ta phải chịu nỗi khổ da thịt, thì phải dùng bản thân để bồi thường." Càng nghĩ càng giận, ả lập tức xoay người rời đi.

Gần tới đầu Xuân, ánh trăng cũng hơn.

Trời tối, ngoài đường trở nên rất yên tĩnh, kiệu đi ra từ Hương Xuân lầu vững vàng ra đường lớn, vòng đi vòng lại mấy vòng, Tôn Diệu ở phía sau đi theo sát nút, mãi cho đến khi kiệu đi vào một con đường nhỏ, ả gấp gáp đi theo nhưng vẫn bị mất dấu, khó khăn lắm mới theo được đến cửa Bồng Ca viện, đúng lúc nhìn thấy một cỗ kiệu bình thường đang dừng ở trước cửa.

Một luồng máu nóng xông lên đầu, ả không khỏi nở nụ cười lạnh. Trước cổng Bồng Ca viện người đến người đi, phong lưu khoái lạc, tiếng cười lạnh của ả cũng không khiến người khác chú ý.

Lúc tiểu Cảnh đi theo bên cạnh cỗ kiệu đến đây, ống quần không cẩn thận bị cành cây kéo rách, y liền vội vàng cúi người xuống kéo ra, đúng ngay tại lúc này, một trận âm thanh náo động vang đến. Tiểu Cảnh giật mình, vội vàng nhìn sang hướng phát ra âm thanh, phía bên kia Tôn Diệu ngã nhào trên đường, con mắt của ả trợn to, tựa hồ không thể tin tại sao mình bị người ta một đao chém thành hai mảnh.

Toàn bộ sự kiện này phát sinh ngoài dự liệu, bắt đầu từ khi Tôn Diệu đi đến Bồng Ca viện, không, phải nói là bắt đầu từ khi ả nhìn thấy Phương Tư Ninh từ trong Hương Xuân lầu, tính mạng của ả đã định là phải chôn vùi giữa một mảng huyết sắc đen tối.

Giờ khắc này, ả thở hồng hộc, cái lưng bị chém ngang đang không ngừng đổ máu, thân thể bị đứt làm hai đoạn vẫn còn ấm áp như cũ, máu trong bóng tối tỏa ra một mùi ngai ngái nồng nặc, dần dần nở ra một đoán hải đường diễm lệ trên nền gạch màu xanh.

Tiểu Cảnh từ xa nhìn thấy người mình vừa gặp cách đây không lâu đang nằm trong vũng máu, sắc mặt y liền tái nhợt như tờ giấy.

Sao lại như vậy?

Người có chuyện phải là Phương Tư Ninh mới đúng chứ?

Trong mắt chất chứa sự hoang mang hơn bao giờ hết, bàn tay nắm chặt góc áo của tiểu Cảnh không ngừng run rẩy.