Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Chương 38: Vinh quang thăng chức phó ban tổng hợp 14



Lâm ma nữ ung dung nói: “Ân Nhiên, tôi vất vả đến tận bây giờ vẫn chưa tìmđược chứng cứ Tào Sắt là kẻ cầm đầu đám người đó. Không lật đổ được TàoSắt thì mọi nỗ lực của tôi đều là công cốc. Khổ sở mà không được gì chibằng để cảnh sát giúp đỡ. Đúng rồi, tôi nghe nói anh gặp chút chuyện ởđồn cảnh sát?”

“Chút chuyện? Suýt nữa thì mất mạng đấy mà chút chuyện?”

Mà cũng phải, với tính mạng của loại người hạ đẳng như chúng tôi thì người thượng đẳng như Lâm ma nữ chẳng quan tâm.

“Giờ anh đang ở đâu? Tôi có chút việc muốn nói trực tiếp.”

“Trong bệnh viện.” Tôi hậm hực nói.

“Bệnh viện nào?" Trong ngữ khí coi như cũng có chút gấp gáp.

Sau khi chụp X-quang, bác sĩ bảo không có gì đáng ngại, chỉ có chútvết thương ngoài da, cũng dễ hiểu, tôi da dày thịt nhiều chịu đánh cũngquen rồi.

Dựa lưng trong hành lang chờ bác sĩ kê đơn, tôi lấy điện thoại ra soi mặt mình, vẫn chưa thành cái đầu lợn.

Sau khi tôi được đưa đến bệnh viện được mười mấy phút thì Lâm ma nữcũng đến. Cô ta đi trong hành lang, bệnh viện tĩnh lặng đến chết chócbỗng nhiên biến thành bối cảnh bộ phim của riêng cô ta. Một vẻ đẹp thanh xuân cao quý tựa tia nắng chói chang chiếu xuyên qua tầng mây mù, những tia màu diệu kỳ lan tỏa trong làn gió nhẹ thoáng qua. Một khung cảnhphong thủy hữu tình bỗng chốc hiện ra trong quầng sáng dịu dàng đó.

Tiếng giày cao gót vội vàng đập xuống sàn nhà, cô ta tiến lại trướcmặt tôi, hơi cúi xuống nhìn, thấy tôi bị thương, cô ta khựng người:“Nghiêm trọng vậy sao?”

Aiz, cũng may, Lâm ma nữ không định hãm hại tôi như tôi tưởng tượng.Lúc này toàn thân tôi đã nhẹ nhõm, cảm ơn cô ta còn không kịp, tôi cũngkhông muốn cãi nhau với cô ta: “Không nghiêm trọng, chỉ bị thương ngoàida thôi.”

“Sao lại bỏ chạy?”

“Tôi sợ cô hại tôi...” Tôi nói thật.

“Đúng là tôi từng nghĩ vậy, nhưng cũng may gần đây anh không đắc tội với tôi. Nếu không thì chắc chắn anh vẫn còn quỳ trong đó.”

Tôi quệt mồ hôi trán, mẹ kiếp, con người Lâm ma nữ thật đáng sợ! Nếuthật sự cô ta không thích nhìn thấy tôi khiến tôi biến mất thì khôngphải tôi phải cùng bọn Mạc Hoài Nhân ăn cơm nhà nước sao?

Một đôi tình nhân ngồi cách tôi hai ghế hi hi ha ha cười đùa lớntiếng. Lâm ma nữ trừng mắt, họ lập tức ngậm miệng. Còn một người đàn ông trung niên nói điện thoại rất to. Lâm ma nữ bỗng chỉ vào ông ta quát:“Này, đây là bệnh viện, không phải nhà ông! Không thấy có người bịthương à?” Người đàn ông kia lập tức hạ giọng.

Ồ? Lâm ma nữ quan tâm tôi à?

Lâm ma nữ lấy ra một cái thẻ tín dụng đưa cho tôi: “Trong này có năm mươi vạn, anh mau đi đi, càng xa càng tốt!”

“Tại sao? Tại sao phải đi?” Tôi không hiểu.

“Tại sao? Nhân viên tôi thuê đi báo cảnh sát sau khi phối hợp vớicảnh sát xong cũng phải đi. Anh cũng như anh ta, đều đắc tội với bọnngười Mạc Hoài Nhân, người không quyền không tiền như anh, tôi rất lolắng. Mạc Hoài Nhân, Hoàng Kiến Nhân chắc chắn sẽ bị bắt, Hoàng KiếnNhân cũng chẳng có gì, nhưng Mạc Hoài Nhân thì anh không động vào đượcđâu. Nếu lần này không lật đổ được Tào Sắt, không tìm được chứng cứ phạm tội của Tào Sắt thì anh sẽ rất nguy hiểm. Bọn chúng nhất định sẽ báothù. Theo tôi biết Tào Sắt từng thuê bọn xã hội đen giết người rồi.”Nhìn Lâm ma nữ nghiêm túc thế kia không giống như đang đùa.

“Cũng không phải tôi chưa từng đắc tội với chúng, tôi cũng bị chúng báo thù rồi.”

Lâm ma nữ ngắt lời tôi: “Lần này khác. Lần này can hệ đến tương laicủa chúng. Anh hủy hoại cuộc đời và tương lai của chúng, không phải chỉlà thù hận nhỏ như lần trước. Anh có hiểu không?”

“Cô lo cho tôi à?” Tôi bỗng bật cười.

“Cười cái gì mà cười? Tôi đùa với anh đấy à? Vả lại Vương Hoa Sơncũng không bảo vệ được anh đâu, chuyện này cứ tiếp tục không biết sẽ cókết quả thế nào.”

Tôi huơ huơ cái thẻ tín dụng: “Tiền tôi nhận nhưng tôi sẽ không điđâu. Nếu sợ chết thì tôi đã không phải Ân Nhiên.” Sao tôi lại không cầmsố tiền này chứ? Tôi không muốn sĩ diện, tôi còn nợ Sa Chức ba mươi vạn, khi nói chuyện với cô ấy, tiềm thức của cô ấy vẫn coi tôi là trai bao,cảm giác đó không hề dễ chịu chút nào.

“Ha ha, dù anh có không sợ chết thật thì chết cũng khó coi hơn bất cứ ai.”

“Tại sao cảnh sát lại nghe lời cô vậy? Có phải cô đút tiền cho họ không?”

Lâm ma nữ gật đầu: “Nhờ người ta giúp mà không có tiền, ai chịu làm?”

“Chẳng trách mà những người đó cứ như thủ hạ của cô không bằng...”

Sau khi lấy thuốc, Vương Hoa Sơn gọi cho tôi:

“Ân Nhiên, tại sao điện thoại không gọi được?”

Lâm ma nữ ở bên cạnh nhận ra tiếng của Vương Hoa Sơn, ghé sang taibên kia của tôi nói: “Chuyện này đừng cho Vương Hoa Sơn biết tôi là chủmưu, để ông ta từ từ đoán, xem ông ta làm thế nào. Để Mạc Hoài Nhântưởng rằng anh là do Vương Hoa Sơn sai đến cho bọn chúng đánh nhau đếnlưỡng bại câu thương!" Giọng nói nghe đầy đắc ý.

“Vương tổng, tôi bị cảnh sát bắt, người trong kho đều bị bắt hết rồi.”

“Tôi ở tổng bộ, cậu mau đến đây cho tôi!!” Vương Hoa Sơn gầm lên.

Tôi gặp Vương Hoa Sơn trong văn phòng lão tổng ở tổng bộ, vì việccùng Mạc Hoài Nhân đổi hàng trong kho trước đó không báo cáo với VươngHoa Sơn nên ông ta giận dữ gần như muốn bóp chết tôi. Sau một trận chửibới, ông ta hỏi: “Nói, tại sao không nói trước với tôi?”

“Vương... Vương tổng, tôi muốn nói cho ông, nhưng... nhưng chúng luôn sai người thầm theo dõi tôi. Tôi định... đợi đến khi thoát được khỏi sự giám sát của chúng mới nói nhưng không kịp. Chúng động thủ, rồi cóngười báo cảnh sát.” Tôi nói dối.

“Cậu tìm người báo cảnh sát?”

“Không... tôi cũng không biết đólà ai.”

Vương Hoa Sơn lầm bầm: “Lẽ nào...có người ngầm giúp tôi? Hay là Tào Sắt?” Vương Hoa Sơn đúng là đồ ngu, vẫn còntường Tào Sắt là anh em tốt cơ đấy. “Bắt rồi cũng tốt! Dám hại tôi, một lũ khốnnạn! Vất vả cho cậu rồi, nhưng cậu phải nhớ, sau này có chuyện gì phải báo cáotrước với tôi, không được tự ý hành động.”

Dài dòng với Vương Hoa Sơn hơnnửa ngày trời, cuối cùng ông ta cũng thả tôi về.

Chuyện này giống như bom hạt nhânbùng nổ trong công ty. Về đến công ty tất cả mọi người đều bàn tán về chuyệnnày. “Phó ban Ân, Lâm tổng giám tìm anh.” Thư ký của Lâm ma nữ, Hà Khả cườingọt ngào với tôi.

“Ừm, tôi đi ngay.”

“Phó ban Ân, mặt anh sao vậy?” HàKhả chỉ khóe mắt tôi.

“Không sao, bị ngã thôi.”

Nghe nói trên thế giới có loàihoa ba nghìn năm mới nở một lần, đẹp cực kỳ. Nụ cười của Lâm ma nữ tuy khôngphải đợi ba nghìn năm nhưng tôi cũng rất khi nhìn thấy cô ta cười. Chỉ cần nhìngương mặt với nụ cười khiến trăm hoa đua nở kia một lần cũng có thể kéo dàituổi thọ.

Xem ra tâm trạng hôm nay của côta rất tốt, người phụ nữ đầy trí tuệ này trong bụng đầy âm mưu, đương nhiên haichữ âm mưu này là với bọn Mạc Hoài Nhân, còn với tôi cô ta vẫn có thể coi làngười tốt, không thể hình dung bằng hai chữ “âm mưu”.

“Vương Hoa Sơn có nghi ngờ tôikhông?” Lâm ma nữ ngẩng lên nhìn tôi.

“Không.”

“Ông ta nghĩ Tào Sắt giúp đúngkhông? Tôi nghĩ ông ta sẽ bị Tào Sắt xử thôi. Cũng được, tôi có thể làm ngư ôngđắc lợi.”

Tôi rất ngạc nhiên về sự thôngminh của người phụ nữ này, cứ như cô ta nghe chúng tôi nói chuyện vậy.

“Ân Nhiên, anh có thể tiếp tục ởlại Ức Vạn, nhưng anh cứ nghỉ vài ngày đi, cứ làm như đang điều tra anh để chongười khác nhìn. Việc này cảnh sát còn chưa xử lý xong, sau khi xong xuôi thìanh quay lại. A... anh có ngại cùng ăn cơm chúc mừng thành công của tôi, cũnglà chúc mừng anh kiếm được năm mươi vạn không?”

Lâm ma nữ mời tôi ăn cơm? Coi tôilà người thượng đẳng rồi à?

“Cái này... tôi thấy không cầnđâu.”

“Sao? Sợ tôi ăn mất anh à? Lẽ nàoanh không muốn tiếp cận nữ ma đầu cấp trên sau này có thể cho anh một bước lêntrời là tôi sao?” Lần trước tôi không cẩn thận buột miệng nói Lâm ma nữ, dườngnhư cô ta không thấy phản cảm mà lại còn rất thích ấy chứ.

“Đương nhiên là tôi muốn chứ.”Trong văn phòng có một quy luật rất mâu thuẫn, vua nào triều thần ấy, vì thếgần hay xa quá với cấp trên cũng không được. Tiếp cận quá gần sợ rằng sẽ đứngnhầm chỗ, một khi cây lớn bị đốn ngã thì đại nạn sẽ đổ lên đầu. Xa quá thìkhông bao giờ có lợi ích gì, mà tai họa thì không thể thiếu. Nhưng nếu bắt tôilựa chọn, tôi thà gần với cấp trên hơn, như thế thì có cơ hội, chứ xa quá thìgiống như hồi tôi là nhân viên lắp đặt quèn, gọi trời trời không biết, kêu đấtđất chẳng hay. Vả lại Lâm ma nữ có bản lĩnh đối đầu với Vương Hoa Sơn, dù to sẽmát mà...

“Nếu vậy thì đợi đến sáu rưỡi đi,đợi tôi ở góc rẽ bên phải trên đường trước cửa công ty. Tôi không tiện ra cùnganh, cái này anh hiểu chứ?”

“Tôi hiểu, cô là người thượngđẳng mà… Trong ý thức của tôi, câu nói của Lâm ma nữ để lại ấn tượng sâu sắcnhất trong tôi là: người hạ đẳng.

“Ồ, đàn ông mà thù dai thế. Ý tôilà không thể để Vương Hoa Sơn biết anh là người của tôi. Chúng ta... chúng ta…”Cô ta nói rồi mặt ửng hồng tựa hoa mới nở. Sao lại đỏ mặt? Tôi thấy lạ, rồi mớinhận ra cô ta đã nói “anh là người của tôi”.

“Lát nữa tôi sẽ giả như to tiếngđể Hà Khả tưởng tôi lại gọi anh đến quát mắng.”

“Cái này... Hà Khả không phảingười của cô sao? Lẽ nào đến cô ấy cô cũng không tin?”

“Ngoài bản thân ra tôi chẳng tinmột ai.”

“Ồ.”

Lâm ma nữ giả vờ quát tôi mấy câurồi thả tôi ra... Ra ngoài, Hà Khả tiến lại hỏi: “Ân Nhiên, sao thế?” Tôi vờcười khổ: “Hì hì, tạm nghỉ việc điều tra, có lẽ sắp bị đá khỏi công ty rồi.”

“Á?” Hà Khả che miệng: “Khôngnghiêm trọng thế chứ? Tôi nghe nói bọn người đó trộm hàng của công ty, nhưng màanh đâu có tham gia.”

“Không biết bữa... có lẽ là tắctrách trong công việc.”

Hà Khả còn muốn nói gì đó nhưngtôi đã nhanh chóng bỏ đi. Chắc cô ấy cũng có lòng tốt nhưng tôi không có thờigian, tôi phải đi kiểm tra tài khoản, xem trong thẻ tín dụng Lâm ma nữ đưa cóthật có năm mươi vạn không.

Đến chỗ rẽ kiểm tra tài khoản,quả nhiên có năm mươi vạn, xem ra tôi có thể tin Lâm ma nữ rồi nhỉ? Sau này tôicó thể theo Lâm ma nữ nhỉ? Ít nhất thì theo cô ta vẫn chính đáng hơn theo SaChức.

Sáu giờ hai mươi chín phút, chiếcxe tuần dương hạm trên đất liền đỏ từ từ lọt vào tầm mắt của tôi.

Tôi lên xe, nhận ra Lâm ma nữ đẹpnghiêng nước nghiêng thành đã thay một bộ lễ phục đen, trên xe tràn ngập mùihương nước hoa quyến rũ khiến tôi say đắm một cách kỳ lạ.

Không phải chỉ đi ăn tối thôisao, có cần thiết phải nghiêm chỉnh thế này không?

Nhưng ai ngờ Lâm ma nữ lại đưatôi đến một buổi vũ hội. Trong khách sạn năm sao Từ Trúc, nhìn những người ănmặc sang trọng kia, tôi kinh ngạc hỏi Lâm Tịch: “Lâm tổng giám, không phải...không phải cô nói là ăn tối sao?”

Lâm Tịch chỉ một cái bàn kính bàyđầy đồ ăn: “Đồ ăn ở đó, đói thì đi lấy.”

“Cô đưa tôi đến đây làm gì?” Tôinhấn mạnh giọng.

“Là tổng giám tiêu thụ tôi khôngthể tránh khỏi việc đi gặp khách hàng. Đến đâu tham gia vũ hội cũng có mộtmình, muốn tìm bạn nhảy cũng chẳng có, thế là mượn anh một hôm. Tôi biết nếunói đi khiêu vũ cùng tôi thì chắc chắn anh sẽ từ chối, vì thế... đã đến rồi cứthế đi.” Lần đầu tiên thấy cô ta nói thành khẩn như thế, tôi cũng không tiện cựtuyệt nữa.

“Tôi... không biết khiêu vũ lắm.”

“Không sao, chỉ qua loa thôi.”

Nói rồi Lâm ma nữ cầm ly rượu đi nói chuyện. Tôi ngẩng lênthấy rất nhiều băng-rôn “Nhiệt liệt chúc mừng công ty Vạn Khả đã tới thành phốHồ Bình”. Khai trương công ty cũng phải tổ chức vũ hội, thật phiền phức.

Tôi cũng chẳng để ý nhiều, tiến thẳng tới bàn đồ ăn “đại khaiăn giới”.

Có mấy người chào Lâm ma nữ: “Lâm tổng giám, lại đến một mìnhà? Đúng là quý tộc độc thân vàng đó!”

Lâm ma nữ gọi tôi lại, giới thiệu: “Anh ấy là bạn nhảy củatôi hôm nay, tên là Ân Nhiên.” Tay trái không biết vô tình hay cố ý khoác taytôi, vẻ mặt có chút đắc ý.

Mấy người kia lập tức nịnh nọt: “Ồ, thất lễ rồi. Lâm tổnggiám vẻ đẹp tựa thần tiên, bạn nhảy cùng anh tuấn bất phàm. Tôi nghĩ hai ngườisẽ là nhân vật chính của vũ hội tối nay đấy!”

Giờ thì tôi hiểu rồi, bình thường Lâm ma nữ tham gia tiệctùng vũ hội gì đó có lẽ toàn đi một mình, bị người ta cho là độc thân mãi khôngnuốt nổi cục tức này, thế là kéo tôi – người có chút “nhan sắc” đến để ra vẻvới bọn họ.

Đèn chiếu bắt đầu chuyển thành đèn màu, âm nhạc du dương vanglên, từng đôi nam nữ bước vào sân khấu, Lâm ma nữ cũng dẫn tôi vào. Hồi học đạihọc, cô giáo dạy lễ nghi cũng từng dạy chúng tôi mấy kiểu, tôi rất may mắn, côchỉ vào tôi nói: “Có thể nói bạn trai này là người đẹp trai nhất lớp ta, bạnlên đi, nhảy cùng tôi một điệu làm mẫu.” Tôi rất có năng khiếu nên một lát đãbiết nhảy.

Tôi một tay nắm lấy tay Lâm ma nữ, tay kia khẽ đặt lên eo côta. Tay kia của Lâm ma nữ đặt trên vai tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi hỏi: “Độngtác thành thục như vậy còn nói không biết khiêu vũ?”

Quốc sắc thiên hương tuyệt đại giai nhân, làn da hồng hàocộng với dáng người yểu điệu thướt tha, ánh dịu dàng như làn nước, trên vànhtai là đôi khuyên lấp lánh ánh bạc, toàn thân cô ta tỏa ra khí chất của quýtộc. Đôi má lúm đồng tiền khiến cô ta tựa đứa trẻ tinh nghịch khiến người tayêu quý. Tối hôm đó, tôi quên mất bản thân mình, ánh mắt và nhịp đập con timtôi đều hướng về cô ta.

Tôi cảm thấy dường như toàn bộ ánh mắt ở vũ hội đều dừng lạiở mỹ nữ này. Thật lạ, đứng trước Lâm Tịch tôi chưa từng cảm thấy tự ti, cho dùcô ta luôn chửi tôi là người hạ đẳng.

Sau một bước nhảy xoay người... phía trước tôi lại là SaChức!

“Sa Chức?” Tôi buột miệng.

Đích thực là Sa Chức, cô ấy cũngtham dự vũ hội này! Xem ra ông chủ của công ty Vạn Khả này không đơn giản,khách mời toàn người có máu mặt.

Sa Chức ghé sát tai tôi: “Cô talà gì của anh?”

Tôi liếc nhìn, vẻ mặt Lâm ma nữmang chút nộ khí nhìn vị khách không mời Sa Chức. Tôi định giải thích thì Lâmma nữ đã nói với Sa Chức: “Xin lỗi chúng tôi đang khiêu vũ, có chuyện gì látnữa nói, được không?”

Sa Chức không nói gì, nắm lấy taytôi, tay kia đặt lên vai tôi, nhìn Lâm ma nữ đầy thách thức: “Được, có chuyệngì đợi nhảy xong rồi nói.”

“Cô!” Lâm ma nữ thật sự nổi giậnrồi.

Như thế mà cùng đối đầu được sao?

“Này này, đừng thế, nhiều ngườinhìn lắm.” Tôi nói nhỏ với Sa Chức.

Ai ngờ Lâm ma nữ lại có thể giởtrò ngang ngược trước mặt bao nhiêu người, cô ta kéo chúng tôi ra, chỉ vào tôinói: “Tôi lệnh cho anh lại đây!”

Sa Chức cũng nói: “Ân Nhiên, mặckệ cô ta!”

Tất cả mọi người đều đang nhìnchúng tôi. Tôi nhìn hai đại mỹ nữ, Sa Chức như hoa như ngọc, siêu phàm thoáttục, Lâm ma nữ hoa nhường nguyệt thẹn, nghiêng nước nghiêng thành. Tôi đâu cóchọn vợ? Bảo tôi chọn bên nào đây? Hai người cũng đâu phải đang tranh chồng?Bảo tôi sang bên nào đây?

Cứ thế ba người đứng đờ ra tronghai phút, mọi người đang khiêu vũ cũng đứng yên nhìn ba người chúng tôi. SaChức và Lâm ma nữ trừng mắt nhìn nhau, một lúc sau Sa Chức nhìn tôi, khóe miệngrun run, dường như phải chịu một nỗi ấm ức rất lớn, ấm ức tại sao tôi lại mặckệ cô ấy, rồi cô quay người bỏ đi. Lâm ma nữ khoanh tay với dáng vẻ cao ngạođắc ý. Tôi giậm chân, tự chửi mình: “Sa Chức là đại ân nhân của mình, mình phảiđứng về phía cô ấy mới phải. Tuy không biết hai người họ đấu nhau cái gì nhưngdù Sa Chức nói gì tôi cũng phải ủng hộ mới phải!”

Nghĩ vậy, tôi liền bỏ lại Lâm manữ, chạy theo Sa Chức ra khỏi vũ hội: “Sa Chức, Sa Chức! Đợi anh!”

Sa Chức quay lại, ánh mắt lấplánh ánh nước: “Nhìn thấy anh và người phụ nữ khác tình tứ khiêu vũ bên nhau,em rất giận, rất giận!!!”

“Sa Chức... Đó đâu phải tình tứ?Người phụ nữ đó là nữ cường nhân biến thái! Sao anh có thể tình tứ với loạingười máy như thế chứ?!” Tuy nói là nói vậy nhưng tôi vẫn hoài nghi vừa rồi khinhảy cùng cô ta hình như có một luồng điện chạy khắp toàn thân tôi, tôi nhưchìm đắm trong sự dịu dàng của cô ta.

Lâm ma nữ dịu dàng sao?

Có thể khi Lâm ma nữ trở nên dịudàng thì dù Lâm Trí Linh cộng với Ngô Bội Từ cộng lại cũng không bằng.

Nhưng tôi bỏ lại Lâm ma nữ đuổitheo Sa Chức ra đây, chắc chắn cô ta sẽ cảm thấy vô cùng sỉ nhục, có thể còn bịmấy người nịnh nọt vừa rồi cười nhạo. Lần này tôi đã triệt để đắc tội Lâm ma nữrồi, sau này tôi sống thế nào ở công ty đây...

“Em ghen rồi.” Sa Chức không hề chegiấu suy nghĩ của mình.

Tôi biết cô ấy ghen, cô ấy hànhsự vô cùng ngông cuồng, lại tranh giành đàn ông trước bao ánh mắt đang nhìn.

“Sa Chức, không phải em nói chúngta chỉ chơi đùa thôi sao? Không có tương lai, không có sau này, chỉ có hiện tạivà quá khứ thôi sao?”

“Thế thì không được ghen haysao?” Sự ngang bướng của cô ấy thật khiến người ta không nói được gì.

Sa Chức, Lâm ma nữ, những ngườiphụ nữ vừa có sắc lại có tiền như vậy, với tôi luôn là giấc mơ. Chỉ có điềugiấc mộng Sa Chức chân thực hơn một chút, dù sao thì cũng đã có quan hệ khôngbình thường.

Những người phụ nữ này với tôihiện giờ mà nói đều không phải những đối tượng lý tưởng trong hiện thực cuộcsống. Chỉ là tôi khó lòng thoát khỏi suy nghĩ của đàn ông tự cổ chí kim: lấy cảtài lẫn sắc, vì thế tôi mới mơ đến giấc mộng không thực tế. Sa Chức và Lâm manữ không chỉ là một con người, ở họ còn có mục tiêu cuối cùng tôi luôn muốn có:tiền bạc.

“Sa Chức, cô ta là cấp trên củaanh.” Tôi giải thích.

“Em bảo anh theo em, anh tìm đủmọi cớ từ chối, là vì cô ta sao?”

“Đương nhiên không phải.” Có rấtnhiều nguyên nhân khiến tôi không theo Sa Chức.

Một trong số đó chính là tôikhông thích cô ấy coi thường mình. Còn một lý do nữa là vì Bạch Khiết. Buồn vìBạch Khiết, vui cũng vì Bạch Khiết, nhớ nhung nhung nhớ, chịu đủ mọi khổ nhụccũng vì Bạch Khiết.

“n Nhiên, bỏ công việc đó đi! Emsẽ không bạc đãi anh đâu!” Sa Chức vội nói.

“Không, anh không bỏ.” Tôi lắcđầu.

“Có lý do gì để không bỏ việckhông? Một tháng chỉ có chút lương đó anh còn coi nó là bảo bối à? Em chưa từngthấy ai ngốc như anh!” Sa Chức giận dữ.

Tôi cũng giận, cô ấy không tôntrọng công việc của tôi. Dù một tháng chỉ mấy nghìn tệ tiền lương nhưng đó cũnglà do tôi vất vả kiếm được: “Đúng, anh coi nó là bảo bối đấy! Ai cần em quantâm anh có ngốc không! Em đâu phải vợ anh!”

Đây là lần đầu tiên tôi xung độtvới cô ấy như vậy. Cô ấy nhìn tôi đầy khó tin, cuối cùng cúi đầu như rất đaulòng. Vừa hay lúc đó phó thị trưởng Hình Đạt ra, nhìn chúng tôi hồ nghi.

Sa Chức lập tức đổi một vẻ mặtkhác, bước như người mẫu về phía Hình Đạt: “Anh Hình, sao anh lại ra đây?” Côấy đang cố ý diễn cho tôi nhìn.

Tôi lại liên tưởng đến Lý BìnhNhi, có phải phụ nữ nào cũng như vậy, đều là loài động vật giả dối, ham hưvinh, hoặc đánh mắt lý trí trước vật chất, hoặc đánh mất chính mình trước sự mêhoặc của danh lợi và tiền tài?

Còn muốn tôi đi theo cô ấy? Muốntôi ngày nào cũng thấy cô ấy thân mật với người đàn ông trung niên này sao? Tôisiết chặt tay đấm lên tường, đồ phụ nữ đáng chết!

Tôi ngồi trong quán bar, bên cạnhcửa sổ, nhìn ra những tòa nhà ở phía xa bị màn đêm bao phủ và những cây ngôđồng cao lớn ở gần. Chúng ta đã từng yêu, cũng từng được yêu, nhưng sự đời vôthường khiến chúng ta vô duyên cớ nắm lấy tay người đó. Chúng ta thường oán hậnsố phận thật bất công, thế nhưng vào một buổi chiều lất phất mưa, hoặc một buổiđêm tĩnh lặng, nhớ đến người ấy lòng chúng ta lại dấy lên một niềm cảm kích,cảm kích số mệnh đã cho chúng ta trải qua những năm tháng ấy. Đến với nhau chưachắc đã là chuyện tốt, không đến được với nhau cũng chưa chắc đã phải chuyệnxấu...

Sau khi uống say, tôi chỉ nhớ làTrần Vũ Hàn đã dìu tôi về nhà...

Không lâu sau thì quảng cáo mà TửHàn làm đại diện được thông qua, cô rất vui, cùng chị Bạch mời tôi ăn một bữacơm.

Chức vụ cao, lương không thấp, ởnhà đẹp, mặc quần áo đẹp. Một tương lai rực rỡ đang ở ngay trước mắt, có thểthấy dường như ánh sáng rực rỡ đã bắt đầu, nhưng ai mà biết rằng đi tới đâu sẽgặp phải cái bẫy của cuộc đời...

Ba tháng sau, hôm đó Lâm Tịch gọitôi đi ăn cơm với cô, cơm kiểu gì nhỉ, tôi nghĩ. Sao đột nhiên cô lại coi trọngtôi như thế?

Chẳng dám hỏi quá nhiều, tôi điluôn.

Một khách sạn cao cấp, trongthang máy, tôi đứng sát trong góc, liếc nhìn Lâm Tịch đang gọi điện thoại.

Đúng là yêu nghiệt giữa nhângian, nếu là ở thời cổ đại thì chắc chắn sẽ là một nữ nhân hại nước. Đến tôicòn bị cái nhan sắc ấy làm cho say đắm nữa là.