Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Chương 30: Vinh quang thăng chức phó ban tổng hợp 6



“Trần Vũ Hàn, tôi từng gặp rồi,là cô gái lần trước đi gặp khách hàng cùng chúng ta, là nhân tài đấy. Cô ấy còncó đôi mắt phượng khiến chúng sinh điên đảo, kết hợp hoàn hảo với gương mặt,thật hiếm có. Toàn thân toát lên sức sống của thanh niên thời đại mới. Tôi vẫnluôn muốn để cô ấy làm người đại diện. Trên dưới chỉ có cô ấy mới có thể nânghình tượng của công ty lên mức cao nhất.” Lâm ma nữ cô phân tích cũng rành rọtlắm, nhưng nói mấy cái đại sự không liên quan đến tôi làm gì?

“Lâm tổng giám quản lý bộ phậnthị trường tốt như thế, tôi tin vào con mắt nhìn của Lâm tổng giám.” Dù sao tôicũng không phản đối, tôi cũng không nói thẳng là ủng hộ, tránh gây phiền phứcsau này. Vũ Hàn, lần này anh không giúp được em rồi. vì người phụ nữ trước mặtđây không phải loại tầm thường, đừng nói đến việc đấu với cô ta, thậm chí anhkhông thể chống cự được một hiệp.

“Tôi cho anh một cơ hội kiếmtiền. Đây là sản phẩm mới của công ty chúng ta, máy bộ đàm. Không phải bộ đàmbình thường, là loại dùng trong khoảng cách siêu xa, nhiều chức năng, chấtlượng hàng đầu. Công ty cần làm quảng cáo, nhưng kế hoạch đưa lên không phảiquá quê mùa thì là quá câu nệ, còn có quảng cáo đã out mười năm trước rồi còntrình lên? Một lũ ngu ngốc! Nói chung có rất nhiều kế hoạch nhưng tôi không vừamắt cái nào hết. Anh là thanh niên trẻ tuổi, tư tưởng chắc chắn khác hẳn đámngười già cỗi tự cho mình kinh nghiệm phong phú kia. Có lẽ thanh niên trẻ nhưanh làm quảng cáo sẽ hấp dẫn mọi người hơn.”

“Cái này... tôi chưa bao giờ làmquảng cáo gì cả. Tôi... thực sự là không biết làm.”

“Có gì khó đâu? Chỉ là viết mấytrăm chữ về ý tưởng quảng cáo. Cũng đâu phải di thư, có gì khó viết đâu? Cóthông qua không tôi nói là được, nếu đám người kia có chút khả năng thì tôicũng đâu cần làm phiền tới anh? Còn nữa, nếu sáng kiến của anh được duyệt cuốicùng thì việc bỏ phiếu tìm người đại diện cũng khỏi làm nữa, quyết định luônTrần Vũ Hàn! Nếu sáng kiến quảng cáo thông qua, thưởng năm vạn. Này, đây là sốkế hoạch của những nhân viên không được việc gì kia, anh cầm về xem, chắc cóích đấy.” Cô ta đưa hết kế hoạch mà những đồng nghiệp khác vất vả nghĩ ra chotôi thật.

Lẽ nào nếu tôi cầm đống này vềxem một lượt, thấy cái nào tốt thì làm theo y xì như thế là coi như đó là sángkiến của tôi? Như thế này không phải Lâm ma nữ cho không tôi tiền sao? Hay làlần đó thấy tôi đưa ba mươi nghìn đô, trong lòng vui sướng nên muốn ngầm giúptôi?

“Còn ngẩn ra đó làm gì? Mau trởvề vị trí! À phải, những bản kế hoạch này đều là của các đồng nghiệp khác vấtvả viết ra, đừng có để người khác nhìn thấy, nếu không thì phiền phức lắm đấy!”

Lâm ma nữ, cô không nói tôi cũngbiết rồi.

Vì Trần Vũ Hàn, vì năm vạn tiềnthưởng, nhất định tôi sẽ cố gắng, dù có phải nghĩ nát cả óc ra!

Ra khỏi văn phòng, tôi thấy MạcHoài Nhân và một nữ đồng nghiệp đang ve vãn nhau. Hắn ta thỉnh thoảng lại thòtay chạm vào mông người ta. Tôi thật sự khâm phục tên khốn đó, sao hắn có thểkhông bận tâm thanh danh của mình như thế chứ? Rốt cuộc hắn có bản lĩnh gì màcó thể không sợ trời chẳng sợ đất ở trong công ty này?

Thấy tôi, Mạc Hoài Nhân liền rụttay về, tuy “giao tình" của tôi với hắn dường như rất tốt, nhưng hắn cũngbiết tôi cực ghét những hành vi đó của hắn. Có thể hắn bị trở ngại tâm lý vìtrước đây bị tôi đánh. Nói chung là khi thấy tôi trong văn phòng là hắn khôngdám làm loạn nữa.

Đồng nghiệp nữ trong văn phòngđều khá phục tôi, dần dần, khi thấy thái độ thẳng thắn, làm việc chăm chỉ củatôi, mọi người cũng bắt đầu nghi ngờ về vụ tôi nhìn trộm và lấy trộm nội y củađồng nghiệp nữ, cũng dần nói chuyện với tôi chứ không còn thái độ kỳ thị trướcđây nữa.

Tôi ngồi ở bàn làm việc xem nhữngbản kế hoạch kia. Lâm ma nữ cũng tốt với tôi thật, còn lấy bút chì khoanh nhữngsáng kiến tốt, muốn tôi đúc rút tinh hoa từ đó, biên tập ra một bản kế hoạch tốtnhất. Thấy cô ta chăm sóc đặc biệt như thế, tôi lại nhớ đến cô ta từng dùng hơiấm của mình khiến tôi tan chảy trong sự vuốt ve của cô ta, từng dùng đôi môi đỏmọng kia khiến tôi mất hồn trong đêm dài vô tận. Nghĩ đến đây, từng đợt sóngtình trong tôi lại nổi lên. Tại sao cô ta lại tốt với tôi như thế? Lẽ nào cô tathật sự muốn lung lạc tôi, để tôi và Mạc Hoài Nhân cùng làm nên chuyện lớn sao?

Phó tổng giám Tào cũng đã có hànhđộng rồi, tối hôm đó tôi và Bạch Khiết khiến hắn mất mặt như vậy, lẽ nào hắn sẽtha cho tôi? Mục tiêu đầu tiên khiến Bạch Khiết tiếp cận phó tổng giám Tào làmuốn hắn ta giúp Trần Vũ Hàn làm người đại diện, mục tiêu cuối cùng là cho TrầnVũ Hàn được thuận buồm xuôi gió trong công ty Ức Vạn này. Nhưng phó tổng giámTào bắt đầu chèn ép từ chỗ Trần Vũ Hàn rồi, hắn đích thân xuống kiểm tra, nóiTrần Vũ Hàn trong giờ làm mà lên mạng làm việc riêng, còn hủy bỏ tư cách thamgia cạnh tranh của cô ấy. Thật ra trong công ty có ai không lên mạng lướt webđây, nhưng hắn chỉ bắt lỗi có mình Trần Vũ Hàn.

Nhưng điều phó tổng giám Tàokhông thể ngờ tới là tôi và Lâm ma nữ lại có giao hẹn này, thật ra cũng khôngcoi là giao hẹn, rõ ràng là cho tôi chắc chắn thắng rồi. Cũng có nghĩa là TrầnVũ Hàn chắc chắn sẽ làm người đại diện hình tượng cho công ty. Dù Vương Hoa Sơncó ngăn cản cũng không được, tay họ Tào đó muốn làm châu chấu đá xe sao?

Tôi cũng không thèm cãi nhau vớihắn, mặc kệ, cho hắn vui mấy ngày rồi rơi xuống hố băng cũng được, cũng giốngcái cảm giác băng hỏa kỳ diệu mà Lâm ma nữ mang đến cho tôi vậy...

Bạch Khiết còn căng thẳng hơntôi, ăn trưa trong nhà ăn công ty, cô ấy ở ngồi bên cạnh tôi vẻ mặt đầy u oán:“Ân Nhiên.”

Bạch Khiết xuất hiện ở đâu là trởthành tâm điểm chú ý ở đó. Kiểu tâm điểm thu hút mọi ánh nhìn của đàn ông nàykhác với kiểu thu hút biến thái của Lâm ma nữ. Bình thường tôi cũng sợ ngườitrong công ty nói ra nói vào nên cũng ít khi tìm gặp cô ấy. Loại người hóng hớtbuôn chuyện còn manh động hơn lũ paparazzi của báo lá cải, nếu bạn không có khảnăng chịu đựng nhất định thì tinh thần rất dễ sụp đổ. Ngay cả khi công khai nóichuyện vài câu mà trong công ty lập tức đã có lời đồn: “Cậu nhìn xem hôm nayBạch Khiết ăn mặc thế kia có phải muốn quyến rũ...”, “Chị nhìn kìa, Bạch Khiếtsắc mặt đỏ hồng lên thế kia, có phải tối qua làm gì gì đó...”, “Cô thấy BạchKhiết đang dựa vào ai kia không, muốn bán thân để trèo cao rồi...”, “Cô thìhiểu cái gì? Người ta như thế gọi là tận dụng một cách hợp lý ưu thế của bảnthân, cô có không?”

Nói chung là một lũ vô vị...

Tôi vừa ăn vừa nói: “Chị Bạch,đám người hóng hớt lại bắt đầu đấy...”

“Tự mình biết mình là được rồi,việc gì phải bận tâm người khác nghĩ thế nào?”

Ai ngờ một cô gái không sợ chết,lớn tiếng khiêu khích: “Người nào đó của phòng thị trường chúng ta, trước kiatheo giám đốc Trịnh được chức giám đốc nội vụ, sau đó theo phó tổng giám Tàothì thành giám đốc bộ phận chăm sóc khách hàng. Giờ lại theo một anh chàng đẹptrai mặc đồ hiệu, cũng không biết là muốn theo người ta để thăng tiến hay làmuốn khỏi cô đơn vào ban đêm đây?!” Những kẻ nói ra câu này thường là do đố kỵ,ganh ghét.

Tôi nổi giận định đứng dậy cãinhau với cô ta thì Bạch Khiết kéo áo tôi lại, lắc đầu ra ý đừng.

Tiếng của người kia lại vang lên:“Không biết mọi người có biết Võ Tắc Thiên trong lịch sử làm thế nào lại trởthành hoàng đế không? Nghe nói là dùng sắc đẹp mê hoặc lòng người, không ngờthời hiện đại này cũng có một phiên bản chân thực như thế. Thật là chẳng trinhtiết chút nào, chẳng trách mà chồng bỏ đi theo người khác còn đẩy hết tráchnhiệm cho người ta. Nếu chúng ta cũng làm như cô ta, chỉ sợ chết rồi cũng khôngdám gặp liệt tổ liệt tông.”

Tôi quát lên với cô ta: “Câm cáimồm thối của cô lại! Bọn đàn bà chỉ hận không treo được tấm bảng trinh tiết saumông là loại lẳng lơ nhất!”

Chắc hẳn chưa từng có ai dám chửinhau với cô ta trước bàn dân thiên hạ thế này, cô ta lập tức phô bày bộ dạngquỷ Dạ Xoa của mình, mồm bắn ra đầy rẫy những ngôn từ khó nghe. Bạch Khiếtkhông thể nghe tiếp được nữa: “Ân Nhiên, chúng ta đi chỗ khác.”

Tôi và Bạch Khiết đi đến cửa màbà cô kia vẫn còn quát tháo ầm ĩ, vừa hay lúc đó Lâm ma nữ cũng đến ăn cơm,thấy vậy quát con quỷ Dạ Xoa kia: “Ngậm mồm lại cho tôi!”

Quỷ Dạ Xoa thấy Lâm ma nữ lập tứcnhư mèo thấy hổ, nhũn như con chi chi ngồi xuống vùi đầu ăn. Lâm ma nữ chỉ tôivà quỷ Dạ Xoa nói: “Được lắm. rất có cá tính! Tôi không hề biết cấp dưới củamình lại có tố chất như vậy đấy. Hai người, viết bản kiểm điểm ba nghìn chữ,chiều nộp cho tôi!”

Ra khỏi nhà ăn công ty, tôi cùngBạch Khiết vào một quán ăn, cô ấy nói với vẻ xin lỗi: “Thật ngại quá...”

“Có gì mà ngại, cũng chẳng có gì,đối phó với loại người đó im lặng không phải là vàng. Chị càng nhẫn nhịn thì côta càng được đằng chân lân đằng đầu! Nhưng thôi, chị dịu dàng như thế, cũngchẳng trách sao mà bị người ta đối xử như thế. Chị Bạch, chị và cô ta có xíchmích, thù hận gì sao?”

Cô ta họ Đàm, trước kia là mộtphó ban trong bộ phận tiêu thụ, sau đó cạnh tranh chức giám đốc nội vụ, cô tatự tin một trăm phần trăm sẽ chiến thắng, nhưng cuối cùng Bạch Khiết lại được.Cô ta không phục, tung tin Bạch Khiết có quan hệ với giám đốc Trịnh nên mớiđược làm. Sau đó cạnh tranh chức giám đốc chăm sóc khách hàng, lại là BạchKhiết được, cô ta liền nói Bạch Khiết đổi thân lấy chức. Thực tế, chức giám đốcchăm sóc khách hàng đúng là Bạch Khiết có chút bán thân lấy chức, tuy không cóquy định ngầm là lên giường với phó tổng giám Tào nhưng cũng coi là có nửa quyđịnh đó.

“Sao lại không phản bác chứ? Lẽnào chị tin vào việc lùi một bước biển rộng trời cao, nhường một bước gió yênbiển lặng?” Tôi nói.

“Có thời gian cãi nhau với họ chibằng dùng thời gian đó cho công việc.”

“Bị người khác chửi thành ra nhưvậy mà chị vẫn còn tâm trạng làm việc!”

“Ân Nhiên, cậu đã nghe nói chưa,phó tổng giám Tào không cho Trần Vũ Hàn làm người đại diện nữa rồi.”

“Tôi có nghe.”

“Từ tối hôm đắc tội với hắn đếngiờ tôi chẳng thể ngủ ngon, phó tổng giám Tào cũng như bọn Mạc Hoài Nhân, đềulà loại lòng dạ hẹp hòi, đắc tội với hắn, chắc chắn hắn sẽ báo thù.” Bạch Khiếtcăng thẳng, nói.

Tôi an ủi cô ấy: “Không sao, tôicòn cách khác, không những có thể giúp Trần Vũ Hàn tham gia cạnh tranh mà cô ấycòn có thể trực tiếp làm đại diện luôn!” Lâm ma nữ làm như vậy nghĩa là đã nhìntrúng Trần Vũ Hàn từ lâu rồi, tôi còn phải lo gì nữa?

“Hả? Có cách gì vậy? Đi xin bọnMạc Hoài Nhân sao?”

“Cái này chị yên tâm, dù sao thìtôi có hy sinh thân xác này chúng cũng không thèm.

Bạch Khiết nghe thế đỏ mặt, haigò má ửng hồng tựa áng mây hồng nơi chân trời khi hoàng hôn buông xuống, khiếnlòng người say đắm. “Giờ thì cậu có bản lĩnh rồi, tôi mừng cho cậu.” Bạch Khiếtcười.

Ăn cơm lại được ngắm người đẹp,đúng là hưởng thụ...

Tôi gọi cho An Tín: “A Tín, tôimời các cậu ăn cơm, các cậu có mấy người?” Nghĩ lại thì làm việc trong kho thậtsự rất vất vả.

“Mười ba người ạ.”

“Nhiều vậy sao? Sao giờ lại đôngthế? Ngất mất, vậy tôi mua một hộp cơm về, mười ba người các cậu chia nhaunhé!” Tôi cười.

Xách mười mấy hộp cơm về kho,Bạch Khiết đi theo tôi: “Quan tâm cấp dưới thế!”

“Cũng chẳng còn cách nào, người ởkho lại không được vào nhà ăn. Tôi thấy công ty quá nhiều quy định mang tính kỳthị. Không cho người ở kho vào nhà ăn không phải vì chê họ bẩn sao? Công nhânkho làm việc vất vả, thỉnh thoảng mời họ ăn cơm cũng chẳng có hại gì. Họ tốthơn nhiều loại mặt người dạ thú trong văn phòng.”

“Ân Nhiên, chuyện trước đây... làtôi trách nhầm cậu.” Bach Khiết lại xin lỗi.

“Giờ không sao rồi mà.”

Tôi vẫn luôn thấy không cam tâm,bọn người đó đối xử với tôi như thế, nếu không phải tôi cúc cung tận tụy vớicông ty, được công ty gọi về trọng dụng, không biết Bạch Khiết sẽ hiểu lầm đếnbao giờ.

Về đến văn phòng tôi lao đầu vàoviệc nghĩ quảng cáo, tôi thấy Lâm ma nữ nói rất đúng, sáng kiến của những ngườinày ngoài việc nói bộ đàm của công ty rất tốt ra thì nhấn mạnh chức năng của nómạnh mẽ thế nào, tín hiệu tốt ra sao, còn là thứ không thể thiếu với những côngnhân thi công trên cao...

Nửa ngày tôi viết được năm ýtưởng, hơn nữa còn viết bản kiểm điểm ba nghìn chữ. Trước khi tan làm, Lâm manữ triệu tập lãnh đạo bọn tôi vào họp, họp mà chẳng nói gì, cũng chẳng có báocáo công việc, chỉ bảo tôi và bà cô cãi nhau với tôi trong nhà ăn nộp bản kiểmđiểm. Lâm ma nữ đọc rồi nói: “Phó ban Liêu, đọc bản kiểm điểm của cô cho mọingười nghe.”

Phó ban Liêu cầm lên bối rốiđọc...

Đến lượt tôi đọc, làm việc nàyđúng là rất mất mặt, Bạch Khiết đỏ mặt nhìn tôi.

Lâm Tịch lạnh lùng nhìn phó anLiêu: “Phó ban Liêu, cô càng ngày càng không coi tôi ra gì rồi.”

Các vị lãnh đạo đều nhìn nhaukhông hiểu Lâm ma nữ muốn làm gì.

“Phó ban Liêu, ngày mai tan làmcô từ chức đi, vẫn nên ngoan ngoãn làm nhân viên bình thường thôi, chức vụ nàykhông hợp với cô.” Lâm ma nữ nói.

Tất cả cùng “Á?” một tiếng, phóban Liêu càng nổi điên chỉ vào tôi: “Tại sao lại chỉ phạt tôi? Còn hắn ta?”

“Tại sao ư? Trưa nay tôi nói thếnào? Bản kiểm điểm ba nghìn chữ, cô viết được mấy chữ? Không đến ba trăm, côđịnh đùa tôi à? Chuyện nhỏ cô còn như vậy, sao tôi có thể giao chuyện lớn chocô?” Lâm ma nữ vừa lên tiếng là tất cả im lặng như tờ.

Phó ban Liêu nghe vậy cũng cứnghọng...

Ban đầu tôi cũng thấy vui, tốtquá, ác giả ác báo. Nhưng rồi lại cảm thấy không đúng, tôi mới quay lại công tymột thời gian, vẫn chưa đứng vững mà đã gây thù chuốc oán thì không ổn. Bọn MạcHoài Nhân lăn lộn tốt như vậy trong công ty một nguyên nhân cũng là vì bè pháingười ta rộng rãi, thâm căn cố đế, muốn đuổi cũng khó. Tôi từng nghĩ đến việclấy lòng Lâm ma nữ, nhưng người phụ nữ này biến thái kinh hoàng, lần nào tiếpxúc với cô ta không đánh thì cũng cãi nhau, có lẽ vì chuyện cái thai cô ta đãhận tôi đến tận xương tủy, vô phương cứu chữa rồi.

Vậy thì tôi đành phải hòa mìnhvào đám người kia trở thành một trong những thành viên của chúng, như thế mớicó thể như Mạc Hoài Nhân, gió to mưa lớn cũng không sợ.

Nghĩ vậy tôi đứng dậy: “Lâm tổnggiám... Chuyện hôm naythật ra do tôi sai trước.”

“Hử?” Lâm ma nữ nhìn tôi.

Tất cả mọi người đều nhìn tôi.

“Lâm tổng giám, chuyện hôm nay làlỗi của tôi, phó ban Liêu nói chuyện cô ấy nhưng tôi lại chen vào nên mới thànhra cãi nhau. Hơn nữa phó ban Liêu vừa có công vừa vất vả vì công ty, chỉ vìchuyện này mà giáng chức cô ấy thì sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển sau này củaphòng ban họ.” Cùng lắm chỉ là trừ lương tôi thôi mà.

“Ai cần anh giả vờ nói hộ tôi!”Phó ban Liêu quát lên.

Ai ngờ Lâm ma nữ đập bàn cái“rầm”: “Được, anh sai chứ gì? Thế thì cũng không cần làm phó ban tổng hợp gìnữa! Hà Khả, ghi cả hai người họ lại, mai trao trả chức vụ!”

“Á!”

Lần này thì xong hẳn rồi.

Phó ban Liêu dường như vẫn muốnvùng vẫy, đứng dậy nói: “Lâm tổng giám, chị đuổi tôi luôn đi!” rồi nhìn sangtôi: “Ân Nhiên, lần này chúng ta không ai nợ ai, tôi không đến nỗi cần anhthương hại!” Tôi ngửa mặt lên thở dài, biết thế đã không ra mặt.

Lâm ma nữ cười khẩy: “Mọi ngườiđều là đồng nghiệp, đâu cần phải tôi sống anh chết mới thôi phải không? Có cầntôi tác thành cho hai người không?”

Con người Lâm ma nữ thật mâuthuẫn, càng hiểu cô ta càng cảm thấy cô ta cao thâm khó lường...

Thấy chúng tôi không nói gì, côta nói: “Tôi chỉ cần nghe một lời xin lỗi thì có thể bỏ qua tất cả.”

Tôi không muốn vì thể diện màchịu chết, liền đứng dậy: “Lâm tổng giám... tôi xin lỗi!”

“Không phải anh! Ngồi xuống!” Lâmma nữ quát.

Không phải tôi? Vậy thì là phóban Liêu rồi? Tôi ngồi xuống thấy phó ban Liêu đấu tranh tư tưởng rất lâu, cuốicùng cũng không muốn chết vì giữ thể diện: “Lâm tổng giám, tôi xin lỗi!”

“Không phải tôi!” Lâm ma nữ đanhmặt nói.

Phó ban Liêu quay sang tôi, Lâmma nữ lại quát: “Không phải anh ta!”

Thế là sao? Không bắt phó banLiêu xin lỗi Lâm ma nữ, cũng không phải tôi, vậy thì xin lỗi ai đây?

Mãi lâu sau phó ban Liêu mới chợthiểu, cung kính nhìn sang Bạch Khiết: “Xin lỗi, là lỗi của tôi.”

Bạch Khiết ngạc nhiên mãi, rồimới đáp: “Chị Liêu, chị không sai...”

Lâm ma nữ lại bắt đầu: “Còn khôngtrở về vị trí làm việc. Công ty trả lương để các anh các chị ở đây diễn kịchchắc? Về vị trí hết cho tôi!”

Ra khỏi phòng hợp, phó ban Liêuchân thành bắt tay tôi một cái: “Tôi không muốn nói nhiều lời thừa thãi, saunày mọi người quan tâm lẫn nhau nhé!”

Lâm yêu bà này, tôi sống từ thếkỷ hai mươi đến thế kỷ hai mốt rồi, mà đây là lần đầu tiên thấy một người phụnữ cực phẩm như cô ta.

Hết giờ làm, trong văn phòngtrống huơ trống hoác, tiếng giày cao gót gấp gáp vang lên. Trần Vũ Hàn đến:“Không đói à?”

Tôi ngẩng lên: “Vũ Hàn.”

Cô ấy vẫn lạnh lùng như thế: “Tôinghe nói chuyện hôm nay rồi, tôi rất cảm động, nhưng lòng tốt của anh với tôikhông thể chỉ dùng một câu cảm ơn là có thể báo đáp. Anh cũng biết tôi khôngbiết thể hiện tình cảm lắm. n Nhiên...”

Đây là lần đầu tiên cô ấy gọi têntôi, Trần Vũ Hàn rất ít khi gọi tên người khác, cũng không biết vì sao.

“Cả đời này tôi sẽ không quênnhững gì anh đã làm cho tôi. Nói nhiều lời cảm kích quá lại thành ra giả dối,tôi đi đây, còn phải gặp khách hàng nữa. Đúng rồi, có một cô gái đang đợi anh!”Nói rồi cô ấy bỏ đi như một cơn gió...

Có người đợi tôi về? Ai vậy? Lâmma nữ sao? Ặc, sao tôi lại nghĩ đến cô ta chứ?

Mấy giây sau tôi chìm đắm trongđống ý tưởng quảng cáo...

Văn phòng ngày một yên tĩnh, cólẽ mọi người về hết rồi. Những người như tôi khác với những đồng nghiệp khác,họ còn có bạn bè, người thân đang đợi, tan làm có thể về tận hưởng niềm vui bêngia đình. Cuộc sống của tôi là một cái vòng luẩn quẩn, sáng dậy đi làm, đến khorồi lên ban tổng hợp, khi tan làm thì cùng lắm đến kho nói chuyện ăn cơm với AnTín, An Lan rồi cũng chẳng có tiết mục gì khác, chỉ đành nằm trong nhà đợi chếtgià thôi. Cô đơn quá lâu sẽ thấy mệt mỏi, sợ hãi sự cô đơn. Có lẽ đây là lý dotôi mong chờ được gặp Bạch Khiết đến thế. Cũng chỉ có Bạch Khiết có thể khuấyđộng cuộc sống bình lặng của tôi.

Mong chờ phụ nữ cảm kích bạn chỉbằng khiến họ cần bạn. Có lẽ nếu tôi và Bạch Khiết cứ tiếp tục thế này thì dầndần cô ấy sẽ không thể rời xa tôi được nữa, đến lúc đó là tôi thành công rồi.

Mọi suy nghĩ và nguyện vọng đềurất đơn giản, nhưng để biến thành hiện thực thì vô cùng khó khăn. Vừa nghĩ thếthì tình địch đã xuất hiện rồi. Đâu chỉ có dăm ba người yêu Bạch Khiết cơ chứ?

“Tôi... có thể mời cậu ăn cơmkhông?” Bạch Khiết đứng ở cửa văn phòng, chẳng trách Trần Vũ Hàn nói có ngườiđợi tôi, là Bạch Khiết đấy.

Tôi cất mấy bản kế hoạch đi: “Đinào.”

Cùng cô ấy xuống lầu, cô ấy khoáctay tôi: “Tôi nghĩ mình không nên ghét em trai của mình.”

Đã coi tôi là em trai sao lạikhoác tay như tình nhân thế này? Cô ấy khoác tay tôi, chúng tôi như đôi tìnhnhân đi xuống cầu thang. Trong lòng tôi vô cùng ngọt ngào, thật muốn thời giandừng lại ở khoảnh khắc này...

“Ân Nhiên, chồng tôi đã đến tìmtôi. Cậu có thể giúp tôi thoát khỏi anh ta không? Tôi muốn khiến anh ta nảnlòng.” Bạch Khiết nói như cầu xin.

“Ồ.” Nhiệm vụ này chị không nhờtôi cũng tự động làm.

Trước cổng công ty, quả nhiênchồng trước của Bạch Khiết đang đứng đó. Vừa nhìn thấy người đó là tôi đầuhàng, anh ta không chỉ điềm tĩnh, từng trải mà còn lái BMW, đẹp trai bức người.Điều khiến tôi tự tin một chút chỉ có bộ quần áo này mà thôi...

Bạch Khiết thấy anh ta, quay đầuđi luôn, tôi quay lại nhìn, thấy trong mắt anh ta đong đầy sự sám hối.

Bạch Khiết nói, thật ra sau hômbỏ nhà đi, cô ấy cũng từng quay lại cầu xin chồng một lần, nhưng những lời nóituyệt tình và ánh mắt cương quyết của anh ta đã khiến cô khóc cả một ngày, ốmnằm bẹp giường một trận. Thế nhưng anh chồng này vẫn tìm người phụ nữ khác,không thèm đến thăm Bạch Khiết lấy một lần.

Sau khi ly hôn, anh ta điên cuồngvới cô gái khác, dần dần nhận ra ba bữa cơm trong ngày không có nổi một bữađúng giờ. Hơn nữa người phụ nữ bên cạnh anh ta cũng rất lười nhác, không chịuxuống bếp. Bất luận về nhà lúc nào bếp cũng lạnh ngắt, ngay nước nóng cũngkhông có, có lúc còn phải mang đồ ăn về cho người ta. Có thể mấy năm trước đượcBạch Khiết hầu hạ quen rồi, cuộc sống thế này anh ta không kìm được nhớ lạicảnh tượng về nhà là có cốc trà nóng đưa đến tận tay...

Cuối cùng hối hận tột cùng, mấyngày trước là sinh nhật Bạch Khiết thì quay về tìm, nhưng cô đã quyết tâm rồi.Tôi nghĩ người phụ nữ như vậy lấy được về thì chỉ hận không thể cất vào trongtúi, cho người khác nhìn một cái cũng không được. Chồng cô ấy đâu chỉ hối hậnkhông thôi? Người phụ nữ như vậy đi đâu tìm được đây?

“Tôi nhận ra mình không hận anhta, cũng không thấy đau lòng nữa, chỉ là trong đầu cả ngày chỉ có hình bóng anhta.” Bạch Khiết say ngả lên vai tôi, gương mặt phiền muộn như vẫn đang kể nhữngnỗi u oán trước đây. Tôi đưa cô ấy về nhà, trong cơn say nhìn ngôi nhà của mìnhcô ấy mơ màng nói: “Ngôi nhà không có hơi người dù có bài trí đẹp thế nào cũng chẳngkhiến người ta thấy ấm áp.”

Tôi nhẹ nhàng đặt cô ấy xuốnggiường, cô ấy bỗng ngồi lên:

“Thay áo ngủ giúp tôi...”

Tôi sững người nhìn tuyệt thếgiai nhân trước mặt, cô ấy lại nói:

“Thay áo ngủ giúp tôi...”

Bạch Khiết đang mặc váy, nếu tôithay áo giúp cô ấy thì không phải tôi sẽ nhìn hết sao? Điều đó cùng chưa phảiquan trọng nhất, quan trọng nhất là tôi đã uống không ít rượu, không biết khinhìn thấy thân hình thon thả nảy nở kia liệu tôi có thể khống chế được bản thânkhông. Hay là nhân lúc cô ấy say... tôi hưởng thụ?

Nếu hưởng thụ cùng lắm chỉ đượcmột đêm phong lưu khi tỉnh dậy chắc chắn cô ấy sẽ trở mặt với tôi. Vậy tôi giúpcô ấy thay, nếu cô ấy muốn, định quyến rũ tôi thì cũng không trách tôi được...

“Thay áo ngủ giúp tôi...”