Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Chương 29: Vinh quang thăng chức phó ban tổng hợp 5



Phó tổng giám Tào cũng chạy xuống: “Ồ... tôi còn tưởng cóchuyện gì, thì ra phó ban Ân cũng tới chúc mừng sinh nhật giám đốc Bạch à? Phóban Ân, tình yêu cần phải oanh liệt.” Tôi biết ý của hắn ta, tình yêu không chỉcần tiền bạc để duy trì mà còn cần tiền duy trì một cách oanh liệt. Giống nhưhắn vậy, bao cả tầng hai của quán rượu.

Phó tổng giám Tào vừa dứt lời thì tiếng nhạc saxophone ngừng,giai điệu bài “My heart will go on” vang lên, những ánh đèn đủ màu sắc chiếurọi khiến cả quán rượu biến thành thiên đường nơi nhân gian.

Ánh đèn huỳnh quang chiếu lên từng chùm bóng ở mọi góc phòng,những quả bóng kết lại thành rất nhiều hình trái tim lớn, giăng đầy băng rôn đủsắc màu: Chúc mừng sinh nhật. Bạch Khiết, sinh nhật vui vẻ...

Tôi còn thấy trên tất cả những chiếc bàn trong quán đều cómột bó hoa hồng...

Mọi thứ đều do Vũ Hàn sắp xếp.

Trần Vũ Hàn nâng ly mời phó tổng giám Tào: “Phó tổng giám,tôi là nhân viên mới ban quan hệ đối ngoại...”

Hắn ta tỏ vẻ bực bội: “Tiểu Bạch, chúng ta về.”

Bạch Khiết giống như một đám mây dịu dàng đến trước mặt tôi,gương mặt thanh tú nở nụ cười đẹp như hoa nở mùa xuân, khẽ thơm lên má tôi mộtcái. Rặng liễu xanh mướt sao sánh được với mái tóc em; làn sóng gợn biếc xanhsao sánh được với đôi mắt em? Ngắm nhìn gương mặt của em cảm giác như cả thếgiới chìm đắm trong ánh nắng tươi sáng của mùa xuân. Chỉ một cái chạm khẽ đó đãkhiến tôi hồn bay phách lạc.

Phó tổng giám Tào để lại một câu cho tôi: “Ân Nhiên, rồi sẽcó ngày cậu phải hối hận!” rồi hùng hổ bỏ đi.

Tôi ngoảnh lại cũng không thấy Trần Vũ Hàn. Cô ấy đã lên sânkhấu để hát, giọng phát du dương bay bổng. Vũ Hàn cũng giống một cánh bướm đêmdập dìu dưới ánh đèn nhiều màu.

Tôi ngồi cùng Bạch Khiết ở chỗ vừa nãy ngồi với Trần Vũ Hàn,trên mặt bàn thủy tinh có thêm một cái bánh kem hình trái tim, bên trên có viếtsố 26 rất lớn. Bạch Khiết hai mươi sáu tuổi sao? Vũ Hàn thật cẩn thận...

Làm điều xấu thì hay chột dạ, giờ tôi giống như đang diễnkịch vậy, mồ hồi cũng túa ra không ngừng. Nhìn kỹ thấy trên chiếc bánh còn cómấy hàng chữ: Mãn mục sơn hà không niệm viễn, lạc hoa phong vũ cánh thươngxuân. Bất như liên thủ nhãn tiền nhân.

Câu thơ của Yến Thù ý nói khi sông núi cách xa, hoa tànnguyệt lặn rồi mới biết trân trọng người trước mắt mình. Những dòng chữ này làVũ Hàn viết lên muốn Bạch Khiết hiểu ý tứ của tôi.

Nhìn Bạch Khiết dáng vẻ ôn tồn nho nhã xinh đẹp động lòngngười, tôi nhận ra kẻ nghèo túng như tôi còn không an phận huống hồ là những kẻcó tiền có quyền. Nếu hôm nay Trần Vũ Hàn không sắp xếp hết những điều này thìcó lẽ tối nay Bạch Khiết sẽ trở thành sở hữu của Tào Sắt thật.

Bạch Khiết vẫn đang ngây ngất: “Cảm ơn cậu. Ân Nhiên.”

Chỉ một câu đó thôi, dù có chết tôi cùng thấy đáng (tôi chỉđược vậy thôi sao)...

Trong hoàn cảnh khiến lòng người mê đắm này, tôi cũng có dũngkhí để theo đuổi tình yêu. Lấy bật lửa châm nến trên bánh: “Chị ước đi.”

Bạch Khiết nhắm mắt ước, thổi tắt nến, cắt một miếng bánh đưacho Vũ Hàn trên sân khấu. Vũ Hàn lạnh lùng nhận lấy, ăn vài miếng, cúi ngườivới Bạch Khiết rồi rời khỏi quán.

Thời đại bây giờ, giao dịch nhiều hơn giao lưu, người tìnhnhiều hơn người yêu, sự cố tình yêu nhiều hơn câu chuyện tình yêu, tình yêucưỡi ngựa xem hoa nhiều hơn tình yêu thủy chung son sắt. Trải qua nhiều chuyệnnhư vậy tôi cũng không còn ấu trĩ tới mức tin vào tình yêu nữa, chỉ có thể mơmộng, mơ mộng về một niềm hạnh phúc sớm nở tối tàn, hạnh phúc dù chỉ trong mộtđêm.

Bạch Khiết ăn mấy miếng bánh, quay sang tôi cười thân thiện:“Còn giận tôi không?" Làn da trắng nõn, đôi mắt long lanh có thần, chiếcmũi thẳng mà cao, một vẻ đẹp thuần khiết. Cô ấy có ngũ quan và dáng người hoàntoàn đáp ứng tiêu chuẩn thẩm mỹ của đàn ông tự cổ chí kim: gương mặt trái xoan,đôi mắt bồ câu, đôi môi hồng anh đào và dáng người với những đường cong hoànhảo. Cái “vốn đẹp" tiêu chuẩn đó có thể nói là chuẩn mực trong mọi thờiđại, cộng với khí chất thanh cao nho nhã, đàn ông có phát điên lên cũng chẳngcó gì lạ.

“Đúng là từng vô cùng tức giận, nhưng giờ thì hết rồi.”

Cô ấy khẽ trách: “Cậu ấy, cứ như đứa trẻ to xác. Giận cáilà đi mất.” Cô ấy muốn nói lần trước khi tôi muốn hôn, nét mặt và cử chỉ của côấy khiến tôi giận bỏ đi.

“Không quay người bỏ đi thì cóchuyện gì nói được chứ? Mỗi lần nghĩ đến việc chị coi tôi là tên háo sắc khônggiận không được.”

“Tôi không chỉ coi cậu là tên háosắc, tôi coi tất cả đàn ông tiếp cận mình là tên háo sắc hết. Vì tôi bị trởngại về tình dục...”

“Trở ngại về tình dục? Bệnh gìvậy?” Tôi hỏi.

“Chồng tôi thuộc loại hình đànông chín chắn điềm đạm. Năm đó khi theo đuổi tôi đã nổi bật lên như con tôm hùmđược cả hương lẫn vị. Bạn bè đều nói sau này tôi sẽ có cuộc sống của bà hoàngrồi. Nhưng tôi lại là người phụ nữ có tình mẫu tử rất sâu đậm, khi đã yêu ngườiđàn ông nào thì không muốn anh ấy chịu khổ, càng không thể nhìn người đàn ôngmình yêu ngày nào cũng đeo tạp dề, chìm vào thế tục. Sáng nào tôi cũng dậytrước anh ấy, khi đánh răng rửa mặt tiện thể sẽ đổ nước đầy cốc, lấy kem đánhrăng cho anh ấy, sau đó làm bữa sáng. Tối tan làm, việc đầu tiên khi về nhà làtôi vào bếp làm cơm cho anh ấy. Trước khi cưới trình độ bếp núc của anh ấy rấtcao khiến tôi cảm thấy bất an. Tôi chăm chỉ học nấu ăn, cuối cùng cũng có ngàyanh ấy tâm phục khẩu phục thừa nhận tôi là đầu bếp chân chính. Cũng từ hôm đóanh ấy không xuống bếp nữa. Trong tủ quần áo tôi giặt giũ là lượt phẳng phiucho anh ấy. Tối ăn cơm xong tôi rửa bát, anh ấy đứng bên cạnh kể chuyện ở côngty, thỉnh thoảng còn tình tứ ôm tôi từ đằng sau. Phụ nữ làm việc nhà, người đànông ôm cô ấy từ phía sau nói chuyện, đó là việc tôi cảm thấy lãng mạn nhất. Tốimùa đông, nếu anh ấy lười tắm thì thậm chí tôi sẽ lấy chậu nước nóng rửa châncho anh ấy.

Sau khi kết hôn, tôi vốn tưởngchúng tôi sẽ như thế mãi, nhưng không ngờ một ngày thứ hạnh phúc ấy đã kếtthúc. Buổi trưa hôm đó đến không hề có dấu hiệu báo trước. Hồi đó tôi làm việctrong công ty may mặc hàng cao cấp, ông chủ bỗng nhiên có tâm trạng tốt, nghenói dưới nhà tôi có quán ăn Mông cổ, thế là ông ấy mời đồng nghiệp đi ăn. Ănxong tôi gói về cho chồng món thịt dê anh ấy thích. Công ty anh ấy khá gần côngty, thỉnh thoảng cũng về ăn trưa, công ty tôi xa nhà, chưa bao giờ về trưa cả.Điều kỳ lạ là cửa mở thế nào cũng không được. Tôi nghĩ chắc chắn có trộm, liềngọi điện thoại cho đồng nghiệp. Mọi người đứng trước cửa, có người bảo báo cảnhsát, người bảo phá cửa. Đang bàn bạc thì tôi nhận được tin nhắn của anh ấy “Anhđang ở trong nhà, em bảo mọi người về đi.” Một chị ở bên cạnh vừa hay nhìn thấytin nhắn, lập tức hiểu ý vỗ vai tôi. Tôi thấy hỗn loạn, không biết phải làm thếnào.”

Chị ấy tìm cớ bảo đồng nghiệp đi.Vào khoảnh khắc cửa mở ra, một người phụ nữ dùng khăn tắm quấn quanh đầu chạyra, còn chồng tôi thì ấn tôi vào tường như với phạm nhân. Trong đầu tôi chỉ cònhai chữ: Ly hôn. Nhưng khi tôi nói ra thì anh ấy khóc, nói vẫn yêu tôi, chỉchơi đùa với người phụ nữ kia mà thôi. Tôi chỉ nghĩ về một điều, có phải tôi cóvấn đề, nếu không sao chồng tôi cùng người phụ nữ khác nửa năm rồi mà tôi chẳnghay biết chút gì? Chiều anh ấy đi làm, chị đồng nghiệp ở lại với tôi. Chị ấynói: Đàn ông mà, mỗi khi nhất thời hồ đồ đều vậy cả. Vừa rồi em cũng thấy đấy,cậu ấy vẫn còn tình cảm với em, sao phải nhường người đàn ông của mình chongười khác chứ? Nếu em rộng lượng được, chắc chắn cậu ấy sẽ cảm kích chết điđược.” Tôi nghĩ cũng thấy chị ấy nói cũng có lý. Trong công ty, những đồngnghiệp nam đã có gia đình toàn kể chuyện phong hoa tuyết nguyệt, không biết đãngoại tình bao nhiêu lần, chỉ là vợ họ không phát hiện ra mà thôi. Thế là tôiquyết định tha thứ cho anh ấy.”

Sau đó tôi kể chuyện này với mấyđứa bạn thân, chúng nó cũng khuyên tôi không nên ly hôn. Vì người bạn từng lyhôn vì chồng ngoại tình, một mình nuôi con đã nói, hồi đó cô ấy thật quá ấutrĩ, nếu là bây giờ đánh chết cô ấy cũng không ly hôn. “Đàn ông đều như vậy cả,chỉ cần anh ta còn yêu gia đình, thân thể ngoại tình cũng không là gì.” Mộtngười bạn khác nói còn hiện thực hơn, cô ấy bảo giờ đi dưới chân đôi giày nghìntệ, mặc trên người cái áo hai nghìn tệ không phải nhờ chồng hết sao? Ly hôn rồithì chẳng còn gì nữa. Thật ra chồng tôi vẫn đối với tôi rất tốt, không có biểuhiện gì là thay lòng đổi dạ. Tôi nghĩ có thể anh ấy chỉ chơi bời với người phụnữ kia thật. Sau khi anh ấy hứa không qua lại với cô ta nữa chúng tôi lại tốtđẹp như xưa. Điều đáng sợ là rất nhanh sau đó tôi lại phát hiện đồ phụ nữ lạtrên giường. Nhưng lần này anh ấy không hề hốt hoảng như trước mà chỉ bình tĩnhnói rằng là một nữ khách hàng đánh rơi trên xe, anh ấy nhặt giúp. Tin nhắn vàđiện thoại của anh ấy cùng trở nên tình tứ hơn, có lần nghe điện thoại đến nửatiếng đồng hồ. Tôi nổi giận thì anh ấy nói: “Không bàn chuyện làm ăn thì lấyđâu ra tiền?” Nhưng vẻ mặt ngọt ngào của anh ấy thì rõ ràng không phải nóichuyện làm ăn. Một buổi tối anh ấy uống say, trên áo sơ mi có vết son môi. Tôihỏi thì anh ấy cười cười vỗ mặt tôi, nói: “Cô gái ngốc, dù sao em cũng là chínhcung nương nương, sợ gì chứ.” Anh ta lại vô sỉ đến mức đó, từ hôm đó lần nào anhta muốn hôn là tôi đều tránh né.

Không lâu sau đó tôi thấy anh ấyôm ấp bạn tôi đi ra từ khách sạn. Đột nhiên tôi không còn giận dữ oán hận nhưtrước, chỉ lãnh đạm nhìn họ rồi bỏ đi. Anh ấy về nhà cầu xin tôi, tôi không nóigì cả, thật sự là trái tim tôi đã chết rồi. Sau đó tôi hỏi tại sao anh ấy lạingoại tình, anh ấy nói tôi quá tốt, sống với tôi cứ như sống với mẹ vậy. Lầncuối tôi thấy anh ta cùng một người chị em tốt của tôi trên giường nhà mình.Tôi không nói gì cả, chỉ thu dọn đồ rồi đi. Sau lần đó chúng tôi ly hôn. Saukhi ly hôn tôi cũng từng hy vọng một tình yêu hoàn hảo, nhưng mỗi khi đàn ôngnhìn tôi với ánh mắt chẳng có ý gì tốt, tay chân sờ soạng lên người tôi là tôithấy phản cảm.

Người phụ nữ hiện đại dù có kiêncường độc lập đến mức nào, thì tận sâu trong đáy lòng cô ấy vẫn là bông hoa côđơn. Tôi ngày đêm vẫn mong chờ một vòng tay dịu dàng xoa dịu vết thương khôngxóa nổi trong lòng. Gặp Trần Thế Mỹ, tôi nghĩ tôi cũng cần người yêu tôi thươngtôi, cần một bến đỗ có thể tránh gió tránh bão. Tôi yêu anh ấy, nhưng tôi chưathoát được ám ảnh. Mỗi lần anh ấy chạm vào tôi lại phản ứng lại bằng cách tránhné.

Đến bệnh viện tìm bác sĩ tâm lý,bác sĩ nói tôi bị trở ngại tình dục... Cô ấy điều trị, khuyên bảo tôi, nhưngtôi vẫn không khỏi. Thật ra tôi nghĩ mình đã không còn tin đàn ông nữa rồi. Cólẽ sau này khi gặp được một người khiến tôi vô cùng cảm động thì bệnh của tôimới khỏi được. Sự cảm động đó giống như cậu cho tôi vào lúc này vậy.”

Nói đến đây tôi đã hiểu tại saotối hôm đó Bạch Khiết lại nhìn tôi như thế. Cũng có nghĩa là người đàn ông nàođến gần cô ấy cũng sẽ phản ứng như thế, chứ không phải cô ấy cho tôi là đồ háosắc. Phải trải qua vô vàn nỗi cô đơn khó lòng chịu đựng, biết bao sự giày vòcủa đau đớn và buồn thương thì cô ấy mới có được sự thành thục, từng trải hoànhảo đến vậy.

Bạch Khiết bình tĩnh như đang kểchuyện của người khác: “Ân Nhiên, nhưng tôi biết, tình cảm của tôi với cậu chỉcó thể dừng lại ở tình chị em. Mấy tháng không gặp cậu đã thay đổi rất nhiều,cậu trưởng thành hơn nhiều rồi. Cậu nên nghe lời tôi.”

“Chị Bạch, tôi hiểu...”

“Bên cạnh cậu nên có một cô gáilương thiện như cậu vậy. Chúng ta... cậu vẫn là người em trai tốt của tôi.”

“Ừm.” Tôi gật đầu, tôi còn làmđược gì nữa? Tôi thích cô ấy, tôi yêu cô ấy, nhưng tôi có thể khiến cô ấy thíchmình, yêu mình như vậy không?

Trong lòng cô ấy luôn hướng vềmột người giống như chồng cô ấy vậy, điềm đạm, trưởng thành, có sự nghiệp. Còntôi? Trong mắt cô ấy chỉ là một đứa trẻ...

Hai người chúng tôi trầm mặc mộtlúc lâu, tôi nói: “Chị Bạch, tại sao chị lại... cùng với... phó tổng giámTào...?”

“Vì Trần Vũ Hàn. Công ty muốnchọn một người làm đại diện, tôi muốn Vũ Hàn được chọn, nhưng cạnh tranh ácliệt, tổng bộ lại có lệnh tuyển chọn công khai, không chỉ người trong ban quanhệ đối ngoại mà các nữ đồng nghiệp ở ban khác cũng có thể dự tuyển. Tôi muốngiúp Vũ Hàn nên gặp phó tổng giám Tào. Cùng ăn mấy bữa cơm là tôi biết thực lựccủa anh ta, anh ta cho tôi làm giám đốc nội vụ. Tôi không cần điều đó, tôi cũngkhông muốn làm như thế. Giờ mấy người chúng ta đều đắc tội phó tổng giám Tàothì những ngày tháng sau này sẽ không yên ổn đâu...” Bạch Khiết mỉm cười vớitôi.

“Cái gì mà sau này mọi người đềukhông yên ổn? Từ lần chị đắc tội với Mạc Hoài Nhân là tôi không nghĩ sẽ yên ổnvới bọn người đó.”

Bạch Khiết bỗng lo lắng nói: “nNhiên, giờ cậu gần gũi với Mạc Hoài Nhân, Hoàng Kiến Nhân như thế, cậu cũngbiết chúng chẳng phải loại người tốt gì, tôi lo chúng sẽ kéo cậu xuống bùn...”

“Chị Bạch, điều này thì chị yêntâm. Giờ tôi thấp cổ bé họng, trong công ty không có vài hành động nịnh nọt bợđỡ thì khó lòng trèo cao... Chúng ta đi bước nào tính bước đó vậy.”

“Bao nhiêu lần sinh nhật, năm naylà ngày vui nhất của tôi. Cũng lâu lắm rồi tôi không được vui như vậy. Nào, đểtôi kính cậu một ly. Chúc cậu em trai tốt của tôi nhanh chóng tìm được một nửayêu thương!”

Lòng tôi lạnh toát, càng nói tôicàng thấy cô ấy xa cách...

“Cuối cùng Vũ Hàn cũng chấp nhậntôi rồi, tôi cũng bớt áy náy đi nhiều. n Nhiên, không có cậu thì vướng mắctrong lòng tôi khó lòng hóa giải.”

Tối hôm đó chúng tôi nói rấtnhiều, nói chuyện đến ba giờ sáng mới lưu luyến ra về. Tôi lưu luyến tình yêucòn cô ấy lưu luyến tình bạn, ý nghĩ hoàn toàn khác nhau. Khi chia tay cô ấyđịnh ôm tôi, nhưng có lẽ cô ấy vẫn chưa hoàn toàn hết ám ảnh, khi sắp chạm vàongười tôi cô ấy chỉ đưa tay nắm chặt tay tôi rồi quay người lên taxi. Vậy thì,cô ấy từng bôi thuốc cho tôi, khi bôi thuốc cô ấy cũng đau đớn chăng?...

Ba chữ lãng mạn nhất không phải“anh yêu em” hay “em yêu anh”, mà là “ở bên nhau”. Hàng ngày được nhìn thấyngười phụ nữ mình yêu, cùng cô ấy cười cười nói nói, với tôi đó là một niềmhạnh phúc.

Ngồi trên chức vụ cao, nhận đồnglương không hề thấp, ở trong căn nhà không tồi, mặc quần áo hàng hiệu. Tươnglai đang hé lộ những tia sáng đẹp đẽ ban đầu, ánh nắng dường như đã xuyên quatầng mây u tối, nhưng chẳng ai có thể biết được đi đến đâu sẽ gặp phải cạm bẫybất ngờ...

Không biết Lâm ma nữ lại pháthiện ra bí mật gì lại triệu kiến tôi rồi, tôi cảm thấy cô ta “khá tốt” với tôi.Đồng nghiệp cũng thấy lạ, tại sao tôi bị Lâm ma nữ mặt lạnh như tiền đánh đếnsứt đầu mẻ trán mà cô ta lại cứ thích tìm tôi thế chứ. Đừng nói họ không hiểu,ngay tôi cũng chả hiểu. Có lẽ bình thường cô ta được người khác sùng kính quenrồi, chẳng ai dám mắng chửi gì cô ta, chán quá nên tìm tôi đấu võ mồm, cãinhau, thỉnh thoảng đánh nhau chảy máu một tí đỡ buồn...

Khi thấy tôi, Hà Khả cười mộtcách kỳ quái: ‘Phó ban Ân, lần trước bị đánh vỡ đầu... lần này tôi nghĩ cáimạng anh khó bảo toàn rồi...”

Nghiêm trọng thế sao?

Lâm ma nữ nhìn tôi lạnh lùng, cầmgiấy tờ đập bàn: “Anh đúng là không phải nhân vật tầm thường nhỉ? Trong mắt anhcòn có một tổng giám là tôi không hả?!”

Tôi biết là mình làm không ítchuyện xấu, nhưng không biết chuyện gì bị bại lộ rồi: “Lòng ngưỡng mộ của tôivới Lâm tổng giám sánh ngang với dòng Trường giang, kéo dài bất tận.”

Cô ta lườm tôi: “Sao? Không phảibình thường anh rất cứng đầu sao?

“Tôi như thế không phải cứng đầu,cũng không phải cứng đầu với cô. Tôi chỉ muốn cô biết, người hạ đẳng chúng tôicũng là người, cũng có lòng tự tôn. Cô có thể đuổi tôi, làm khó tôi, đàn áptôi, nhưng nếu sỉ nhục tôi thì nhất định tôi phải phản kích.”

Cô ta nói: “Ồ... vậy sao? Tôi cho anh hay, Ân Nhiên. Anh đừngtưởng có Vương Hoa Sơn làm chỗ dựa mà tôi không dám làm gì. Anh nhìn lại xemgần đây anh đã những làm gì, chứng cứ tôi có được đủ để đá anh khỏi công ty.”

Đánh trúng điểm yếu thì tôi không dám cãi lại rồi. Vương HoaSơn nói đúng, cứ thuận theo ý thì cấp trên cứng rắn thế nào cũng có thể đốiphó. Nhưng cách đó chỉ có tác dụng với người khác, còn với yêu bà Lâm Tịch, bạncàng cung kính càng khiến cô ta nổi điên, nhưng bạn lại càng có dũng khí đốiđầu với cô ta. Cứ lấy tôi là ví dụ, muốn cãi nhau ngoài đường chứ gì? Hai ngườiđứng ở giữa đường, hoặc trong văn phòng, hay thậm chí trong điện thoại, hai câukhông thuận tai nhau là lập tức chửi nhau. Chưa chửi té tát cho đối phương sasầm mặt mày là chưa chịu thôi. Muốn đánh nhau chứ gì? Hai người bất luận làtrong bệnh viện hay văn phòng, ngoác mồm chửi, nếu chưa đã thì đành động thủthôi, hơn nữa nói đánh là đánh luôn không phải nghĩ nhiều... Điều này cũngkhiến cô ta coi trọng tôi. Có thể Lâm ma nữ là yêu bà biến thái thích tự ngượcđãi và đi ngược đãi người khác.

Cô ta lại bắt đầu: “Ân Nhiên, nói xem, cái cô... tên gìnhỉ?... À đúng rồi, Trần Vũ Hàn, đúng không? Cô ta có quan hệ gì với anh?”

“Bạn.”

“Giờ thì tốt quá rồi, nhân duyên của anh cũng rất tốt ấy nhỉ?Trên đến tổng bộ, bộ phận tiêu thụ, dưới đến bộ phận kho, ban quan hệ đốingoại. Hắc đạo hay bạch đạo trong công ty anh đều có quan hệ tốt đẹp. Anh làmngười cũng thật khiến người ta ngưỡng mộ, còn bất tận hơn cả tôi ấy chứ.”

Nói thế nghĩa là Lâm yêu bà đã biết tôi đưa Trần Vũ Hàn đếnban quan hệ đối ngoại, có phải Vũ Hàn làm sai chuyện gì không? Hay Vũ Hàn khônglàm được việc? “Lâm tổng giám, đúng là tôi đã cho Trần Vũ Hàn vào công ty bằngcửa sau.”

“Do anh sắp xếp? Nhưng cùng lắm chỉ có thể ở kho các anh, saocô ta lại vào ban quan hệ đối ngoại?” Rốt cuộc thì cô ta muốn điều tra cái gìđây?

“Lúc đó tôi thấy tính cách cô ấy cũng rất tốt nên sắp xếp chocô ấy vào kho, nhưng ai ngờ một vài lãnh đạo thấy cô ấy xinh đẹp thì bảo cô ấyvào ban quan hệ đối ngoại.”

“Một vài lãnh đạo? Một vài là những ai? Anh cũng giỏi nhỉ,trong một thời gian ngắn ngủi mà lôi kéo được không ít quan hệ.”

“Một vài lãnh đạo... tôi cùng không biết là những ai nữa...”Tuy Mạc Hoài Nhân và tôi không đồng đạo, ai cũng có ý đồ riêng, lại còn thù hậnnhau. Nhưng tốt xấu gì hắn cũng từng giúp tôi, nếu để lộ ra, hại hắn cũng khôngcó gì, nhưng sẽ làm hỏng hết việc mà Vương Hoa Sơn giao. Nhưng tôi lại nghĩ,không đúng, Mạc Hoài Nhân là tâm phúc của Lâm ma nữ, dù cô ta có lấy mạng tôi,nhưng lẽ nào lại lấy mạng chó của Mạc Hoài Nhân?

“Vị lãnh đạo đó họ Mạc, đúng không?”

Sao cái gì cô ta cũng biết vậy...

“Cô đã biết rồi sao phải hỏi tôi?”

“Không có gì, chỉ là muốn xem anh có thành thực không, muốnbiết quan hệ giữa anh và Mạc Hoài Nhân đã khăng khít thế nào rồi!” Câu nói củacô ta khiến tôi sững người, muốn biết quan hệ giữa tôi và Mạc Hoài Nhân khăngkhít thế nào á?!

Tôi chằm chằm nhìn Lâm ma nữ, vô cùng xinh đẹp, cô ta làngười phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, không gì so sánh nổi, cô ta mang vẻ đẹp của thiênsứ trên thiên đường. Vẻ uy nghiêm bức người của cô ta tuy nhìn có chút kỳ dị mànham hiểm, nhưng cũng không tà ác thiếu đường hoàng như bọn Mạc Hoài Nhân,Hoàng Kiến Nhân...

Lâm ma nữ lấy ra một tờ giấy trắng, viết nhanh lên trên đó,hầm hè nói: “Đừng tưởng có Vương Hoa Sơn là tôi không dám động vào anh!”

Đại sự không hay rồi! Cô ta lại muốn đá tôi đi?! Nghĩ đếnviệc nỗ lực trong bao lâu nay chớp mắt lại về không khiến tôi bùng cháy nộ hỏa.Mẹ kiếp, lại khai trừ tôi! Hồi quay về đã biết rồi, cô ta hận tôi đến tận xươngtủy sao có thể để tôi yên ổn chứ? Tôi chính là cái gai trong mắt, cô ta luônmuốn trừ bỏ tôi. Đành... đành phải tìm Vương Hoa Sơn vậy.

Ai ngờ cô ta ngẩng lên nhìn tôi nói: “Không có gì, đùa anhthôi!”

Tôi nổi điên, thanh niên, đặc biệt là người như tôi rất dễkích động. Hoặc có thể nói là, thế hệ chúng tôi ai cũng rất cá tính, có điều,có cá tính không phải chuyện tốt, làm không khéo thì cá tính sẽ hủy hoại cảcuộc đời. Tôi nổi giận đập bàn cái “rầm”: “Hoặc là cô trực tiếp đuổi tôi, hoặclà để yên cho tôi làm việc! Cô làm thế là có ý gì?”

Lâm ma nữ lắc đầu: “Anh cũng sợ bị đuổi à? Tôi còn tưởng anhkhông sợ trời cũng chẳng sợ đất? Tôi đã không đuổi anh, cũng không đuổi nổi,anh thật lợi hại, có Vương tổng bảo vệ. Nhưng tôi cũng không để anh yên ổnđâu!”

“Thế cô thấy chúng ta cả ngày cứ gây nhau như vậy rất vuisao?”

“Anh không thích à? Anh nên thích mới phải chứ!” Cô tathật vô vị.

“Vô vị!” Tôi chửi một câu rồiquay người bỏ đi.

Vừa quay người thì cô ta hét lên:“Đứng lại! Ai cho anh đi?!”

Tôi dừng bước, quay người lại:“Có việc gì thì nói đi, đừng có giả thần giả quỷ dọa người nữa có được không?”

“Không có gì, chỉ muốn nói chuyệnvới anh về Bạch Khiết.” Cô ta ngả người ra ghế, ung dung nói.

“Bạch Khiết? Bạch Khiết làmchuyện gì sai sao?” Tôi căng thẳng hỏi.

“Ồ, anh cũng rất quan tâm đếnBạch Khiết nhỉ... Không sao, không sao, tôi nói sai rồi, là chuyện của Trần VũHàn, không phải của Bạch Khiết. Thấy anh căng thẳng thế, xem ra sau này nếu tôikhông thắng được anh thì ra tay chỗ Bạch Khiết là tốt nhất nhỉ?”

“Cô... cô...! Cô hận tôi, muốnđối phó với tôi là được rồi. Liên quan gì đến Bạch Khiết?!”

“Vốn dĩ không liên quan đến côấy, nhưng thấy anh quan tâm cô ấy thế, tôi nghĩ nếu khiến Bạch Khiết khôngthoải mái thì chắc chắn anh sẽ khó chịu hơn Bạch Khiết gấp mười lần, như thếthì tôi sẽ hả được giận rồi!”

“Cô! Đại trượng phu hành sự hàtất phải nham hiểm, độc địa như vậy?” Trên dưới công ty này có ai chưa từnglĩnh giáo cao chiêu của Lâm ma nữ cơ chứ? Ngay Vương Hoa Sơn cũng phải dè chừngvài phần, có thể thấy cô ta khủng bố đến mức nào.

“Đại trượng phu? Tôi đâu phải đạitrượng phu? Đùa anh chút thôi, sao tôi có thể là loại người đó chứ, phải không?Nói chuyện chính vậy, Trần Vũ Hàn là do anh đưa vào ban quan hệ đối ngoại đúngkhông?”

“Thế thì sao?”

Đáng chết, nói với tôi toàn nhữnglời không đâu như vậy, tôi không hiểu rốt cuộc cô ta muốn nói gì nữa.

Nói chuyện Bạch Khiết, Trần VũHàn, An Tín, An Lan cô ta thật sự chỉ muốn đùa với tôi thôi sao?

“Ân Nhiên, biểu hiện của Trần VũHàn ở ban quan hệ đối ngoại rất tốt, cô ấy là một nhân tài, anh có công tiếncử, cuối tháng tăng lương, có vui không? Cho anh vui năm giây... Trong quy địnhcông ty, nhân viên có công tiến cử nhân tài được thưởng ba đến năm nghìn tệ tùymức độ. Được rồi, hết năm giây, anh vui đủ rồi. Nhưng vừa rồi anh cãi cấp trên,thái độ bất hợp tác, còn đập bàn chửi bới, hành vi thiếu chừng mực, quy địnhcông ty có viết, nhân viên công khai có thái độ chống đối, trừ mọi khoản tiềnthưởng, trừ lương... Trừ lương thì thôi, nhưng còn tiền thưởng ấy mà...”

Tôi nộ khí xung thiên: “Lâm manữ... cô... cô... có loại người chơi đùa người khác như cô sao? Thôi đi, tôicũng chẳng nghĩ sẽ có thưởng thiếc gì.”

“Cái gì? Lâm ma nữ? Anh đặt biệtdanh cho tôi?” Cô ta nổi xung lên.

Thôi chết, lần này thì xong rồi,bị kích động tôi hét cả biệt hiệu của cô ta ra rồi.

“Theo quy định công ty, tự ý đặtbiệt hiệu bất nhã cho cấp trên, gây ảnh hưởng xấu, trừ lương!”

Cô ta gọi ngay cho thư ký Hà Khả:“Hà Khả, ghi lại cho tôi, phó ban tổng hợp Ân Nhiên, sỉ nhục, đặt biệt hiệu bấtnhã cho cấp trên. Quy định ghi thế nào thì làm như thế... vậy thì trừ đi.”

Cô ta đặt điện thoại xuống cáicạch, nhìn tôi đầy nham hiểm: “Không tồi, không tồi, Lâm ma nữ, cái biệt hiệunày tôi cũng rất thích. Nghe giống như biệt hiệu của Tiểu Đông Tà Quách Tương,con gái của Hoàng Dung trong Thần Điêu đại hiệp vậy. Không sao, anh đừng căngthẳng, chỉ trừ tiền thưởng tháng này thôi, cũng không nhiều lắm. Còn may anhkhông đặt cho tôi mấy cái tên như yêu bà, phù thủy gì đó.”

Tôi toát mồ hôi lạnh, mẹ kiếp...may thế, vừa rồi không buột miệng chửi “Lâm yêu bà”, không thì thưởng tháng saucũng chẳng còn nữa.

“Ân Nhiên, anh nói xem, để TrầnVũ Hàn làm người đại diện hình tượng cho sản phẩm của công ty được không?”

Vấn đề có tính quyết sách thế nàyhỏi tôi làm cái gì?

Có phải lại bẫy tôi không?

“Tôi nghe nói tổng bộ hạ lệnhcạnh tranh công bằng, lại là bỏ phiếu quyết định, cô hỏi tôi làm gì? Tôi có làmchủ được đâu.”

“Aiz... Đừng nói vậy, tổng bộ hạlệnh có là gì chứ? Bỏ phiếu không phải chỉ là hình thức thôi sao? Chẳng lẽchúng ta không tự quyết định được?” Còn làm vậy được sao? Lâm yêu bà đúng làkhông phải nhân vật tầm thường...

Nhưng việc làm tự gây họa vàothân như thế tôi vẫn nên tránh xa thì hơn. Đương nhiên tôi cũng rất hy vọngTrần Vũ Hàn được làm người đại diện cho sản phẩm. “Lâm tổng, cô hỏi tôi cũng vôích thôi, chuyện này... con mắt của mọi người đều rất công bằng..”