Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Chương 12: Thiếu phụ cao quý thanh nhã tuyệt thế 4



Tôi đỡ cô ta xuống cầu thang, tuy tôi đỡ nhưng là cô ta kéo tôi đến bãi đỗ xe.

“Tôi không biết lái xe.”

“Tôi nói cho anh lái sao? Anh có tư cách lái xe của tôi chắc?” Cô ta mỉa mai.

Tôi lập tức nổi giận, đeo cái kính râm lên mặt cô ta: “Tạm biệt!”

Quay người đi được mấy bước, tôi nhìn cô ta qua cửa kính của xe đỗtrước mặt. Cô ta dựa vào xe, dường như không còn chút sức lực nào nữa.Tôi mềm lòng, quay lại đỡ cô ta.

“Cút!...” Cô ta gắng gượng quát.

“Để tôi đưa cô về nhà trước đã.” Không cho cô ta về nhà an toàn tôi không yên tâm.

“Anh… cút… đi…”

“Được, tôi cút! Để xem cô làm thế nào mà lái xe về!”

Cô ta mặc kệ tôi, mở cửa lên xe, khởi động rồi đạp ga lao đi.

“Này!” Tôi hét lên. Con người này thật sự bất cần đời, cô ta sẽ chết mất! Tôi cuống cuồng chạy theo xe cô ta.

Cô ta dừng lại trước cổng bãi đỗ xe để trả tiền.

Tôi chạy ra trước xe cô ta: “Này, cô sẽ chết đấy!”

Cô ta không nghe, lại đạp ga lao tới, tôi nhảy tránh sang một bên,gọi một cái taxi đi theo sau. Cô ta lái rất nhanh, nhưng đi chẳng cóchút quy luật gì, không lạng sang trái thì lạng sang phải, thậm chí cólúc suýt nữa quệt vào xe khác.

Thấp thỏm đi theo hơn nửa tiếng, xe cô ta vào khu Anh Luân Hoa Viên. Khu chung cư cao cấp dành cho những người có tiền.

Tôi xuống xe chạy vào trong, cô ta đỗ lại, xuống xe rồi yếu ớt bámvào xe lê từng bước. Tôi chạy lại đỡ thì cô ta không còn sức để nói gìnữa.

Dìu cô ta vào thang máy, nhà của đại gia, trình tự mở cửa cũng thậtphiền phức. Sau khi ra khỏi thang máy, dùng thẻ và mật mã đi qua cánhcửa thép, đến cửa nhà cô ta còn phải đối chiếu bàn tay, nhập mật mã…

Cửa mở ra, căn phòng khang trang rộng rãi y như trong tưởng tượng của tôi. Đỡ cô ta tháo giày nhưng tôi thì không dám tháo giày của mình.

Vì rửa xe nên tôi đi cái giày cao su tồi tàn, bỏ ra chắc chắn bốc mùi. Tôi buông cô ta ra: “Tạm biệt!”

“Bịch” một tiếng, Lâm Tịch ngã ra sàn.

Cô ta nằm trên giường, gương mặt xinh đẹp tèm lem nước mắt, có lẽ thật sự rất đau. “Thuốc đâu?” Tôi hỏi.

“Thuốc cô để ở đâu?” Tôi hỏi lại.

Chắc là ở trong xe, tôi đã ném thuốc vào xe cô ta. Cầm chìa khóa đilấy thuốc, quay lại thì thấy trước cửa có thêm một đôi giày da, chắc làngười nhà cô ta. Nếu tôi lén lút đi vào liệu có bị coi là trộm không?Nhìn bộ dạng tôi lúc này, khả năng bị đánh là rất cao.

Tôi dựa vào cửa, vào cũng không phải, đi cũng không phải. Đang do dựthì bên trong vọng ra tiếng cãi nhau. Trước tiên là tiếng của Lâm ma nữ: “Cút!!!...” Cô ta cũng hung hăng như thế với người nhà mình sao?

“Lâm Tịch, chúng ta đừng cãi nhau nữa được không?” Giọng nói này hơi quen.

“Tôi nói lại, cút…”

“Lần này anh không gạt em đâu, thật đấy, em phải tin anh, anh đảm bảo sau này…”

“Cút!...” Lâm Tịch không để anh ta nói hết.

Một lát sau người đó đi ra, tôi nấp trong hành lang, nhìn dáng đằngsau, là Vương Hoa Sơn, người đàn ông của Lâm ma nữ trong lời đồn đại.

Lâm ma nữ ôm bụng, mặt lấm tấm mồ hôi, sắc mặt nhợt nhạt có vẻ như rất khó chịu. “Sao vậy?” Tôi vội hỏi.

“Anh… tại sao… chưa đi?” Lâm Tịch nghiến răng.

Tôi không nói gì, lấy thuốc ra, rót cốc nước ấm: “Uống thuốc đã.”

“Tránh ra!” Cô ta hất tay, cái cốc vỡ tan,

Tôi đành lấy cốc khác, lần này cô ta cầm hẳn cái cốc mà ném đi.

Tôi lại lấy cốc khác, cô ta hầm hầm nhìn tôi: “Tôi bảo anh đi đi!”

“Cô uống thuốc đi rồi tôi đi!”

Cô ta trừng mắt nhìn tôi nửa phút, giằng lấy thuốc trong tay tôi nhét vào mồm, nhai mấy cái rồi nuốt: “Giờ đi được chưa?”

“Không uống nước sao?”

“Cút...!!!” Cô ta trùm chăn lên đầu.

Tôi hậm hực để cốc xuống, dọn những mảnh cốc vỡ, lấy chổi lau nhà lau sạch, ra đến cửa định đi thì nghe thấy cô ta rên lên đau đớn. Tôi không yên tâm, quay lại ngồi bên ngoài phòng cô ta.

Lúc này tôi mới có thời gian quan sát căn nhà, bài trí đồ đạc rấttinh tế. Tranh tường, lọ hoa, đèn chiếu sáng, sô pha các loại đủ màusắc, có mấy chậu hoa tươi tỏa hương thơm ngát, cả căn phòng rất tươisáng, tráng lệ. Chẳng trách mà cô ta cứ gọi người hạ đẳng, người hạ đẳng suốt, so sánh nơi này với cái ổ chó của tôi, gọi tôi là người hạ đẳngcũng đã là đánh giá cao tôi rồi…

Ngồi trên sô pha, lơ mơ ngủ lúc nào không biết, sáng hôm sau thấycẳng chân nhói một cái, mở mắt ra thì thấy cú đá thứ hai của Lâm ma nữ:“Dậy mau!”

“Ồ.” Tôi cuống cuồng.

“Tại sao còn chưa đi?”

“À, vì, vì tôi sợ cô…”

“Cút!!!”

Tôi nghĩ như thế này cũng tốt, xem khí sắc của cô ta cũng tốt hơnnhiều rồi, không cần phải lo lắng nữa: “Mấy ngày nữa nhớ đi kiểm tralại, tôi sợ ảnh hưởng đến sau này…”

“Tôi nói cho anh biết, từ hôm nay trở đi, tôi không quen biết anh!Anh cút ra ngoài cho tôi! Loại người như anh xứng được ở trong nhà tôisao?”

Đúng là tự gây rắc rối cho mình, tôi ra khỏi nhà cô ta…

Hôm nay tôi làm ca sáng, tôi bận rửa xe từ sáng đến tận chiều, vôtình ngẩng lên thì thấy bên kia đường, một cô gái mặc áo trắng cười vẫytay với tôi, tim tôi run lên, Mẫu Đơn?

Nhìn nhầm rồi, là Lý Bình Nhi, cô ấy cười chạy lại, tóc bay phấp phới trong gió, rất xinh đẹp. Cô ấy chạy đến bên cạnh kéo tay tôi: “Anh ăncơm chưa?”

Toàn thân tôi ướt mèm, tôi rút tay lại: “Sao hôm nay lại đến thăm anh?”

“Em làm ca tối, muốn gặp anh thì đến, anh ăn cơm chưa? Chúng ta đi ăn chút gì đó đi!”

“Ừm, đợi anh chút.”

Trong quán ăn, Lý Bình Nhi lấy ra một cái hộp đặt trước mặt tôi. “Cái gì vậy?” Tôi hỏi.

“Giày da.”

“Sao lại mua, lãng phí, đâu phải anh không có giày.”

“Em thích mua cho anh mà…”

Tôi rất sợ người khác tốt với mình, tôi là người rất dễ cảm động: “Cảm ơn em!”

“Nước mắt lưng tròng à? Mất mặt chết được! Mau ăn đi!”

“Ừm.”

“Này, hôm nay em làm đến mười hai giờ, anh đến đón em nhé!” Lý Bình Nhi bón cho tôi một miếng thịt.

“Ừ, được rồi.”

Cô ấy cười hài lòng.

Hơn mười một giờ tối, tôi mua một bó hoa đứng ở cửa khách sạn đợi LýBình Nhi. Sau mười hai giờ, cô ấy tung tăng chạy ra đón tôi rồi hôn mộtcái. Cô ấy nhận hoa, cười: “Đợi một lát nhé, em còn đang họp.”

Tôi gật đầu, cô ấy lại chạy vào.

Mười mấy phút sau, ba chiếc ô tô lao tới phanh két bên cạnh tôi. Cửamở ra, mười mấy tên côn đồ cầm gậy vây lấy tôi, tôi còn ngẩn người đứngđó: “Làm gì vậy?”

“Có người bảo mày nhận điện thoại!” Một tên đưa di động cho tôi. Tôi không hiểu.

“Mau nghe đi!” Hắn quát.

Tôi cầm lấy: “A lô?”

“Ân Nhiên, mày giỏi lắm, người đàn bà của tao mà mày cũng dám động!” Một giọng nói trung niên vọng ra.

“Ai là người đàn bà của ông?”

“Tao cảnh cáo mày, tốt nhất là mày biến mất khỏi tầm mắt cô ấy đi!”

Hình như liên quan đến Lý Bình Nhi. Tôi cãi: “Ông tưởng ông là ai? Hoàng thượng à? Hay là tổng thống?”

“Ồ, mày dám cãi, mày giỏi lắm hả? Mày muốn chơi thì tao chơi với mày! Cho mày mười phút tìm người!”

Tôi nhận ra rồi, là phó tổng giám Tào! Hắn vẫn đang bám lấy Lý BìnhNhi thì phải. “Tên họ Tào kia, đông người thì giỏi lắm sao? Ông có giỏithì xuống đây đứng trước mặt tôi!”

Lão ta cười mỉa: “Hồi tao hai mươi thì ba thằng như mày cũng không phải là đối thủ của tao!”

Lý Bình Nhi vốn dĩ là tiện nhân, nếu vì tranh giành một người đàn bànhư thế mà lấy trứng chọi đá với loại người như tay họ Tào thì thậtkhông đáng. Nhưng ở Ức Vạn hắn từng ức hiếp sỉ nhục tôi, từng lấy giấyđập vào mặt tôi, đổ cho tôi tội lấy trộm nội y phụ nữ, đuổi tôi ra khỏicông ty. Giờ lại cho rằng nhiều tiền thì có thể tùy ý chèn ép ngườinghèo. Tôi biết bọn có chút tiền này nghĩ gì, chúng lúc nào cũng coinhững người địa vị thấp kém, làm công việc vất vả, thu nhập thấp lànhững thằng ngốc, làm việc cho bọn nhà giàu chúng. Chúng thích nhất làviệc: Tôi ăn thịt, anh ăn cá, còn người khác gặm xương.

Càng nghĩ tôi càng ức chế:

“Tên họ Tào kia, mười mấy tên côn đồ vây quanh tao, đến gan đứng trước mặt tao mày cũng không có, mày là cái thá gì?”

“Mày thật sự muốn chết hả?” Lão ta gầm lên rồi ngắt máy.

Tôi ném điện thoại cho tên cầm ống sắt đứng trước mặt tôi, hắn nói: “Nhãi con, giỏi quá nhỉ?”

Tôi không trả lời, nghĩ xem nếu bọn chúng động thủ thật thì tôi phải chạy theo lối nào đây.

Ngắt máy chưa đến một phút thì phó tổng giám Tào đã vác cái bụng phệđi xuống, đến trước mặt tôi nói: “Tao vốn chỉ định cảnh cáo mày, nhưngnếu mày đã muốn làm thật thì tao không khách khí nữa!”

Lý Bình Nhi chạy ra kéo tay họ Tào: “Tào đại ca, đừng, đừng!” Tào đại ca, đúng là nực cười, lão ta già như bố cô ấy chứ!

Lão ta quát: “Được thôi, đừng hả? Vậy cô nói xem, cô theo hắn hay theo tôi?”

Lý Bình Nhi cúi đầu, lát sau ngẩng lên nói: “Anh đợi em một lát.”

Rồi cô ấy kéo tôi đi ra ngoài, đi được ba, bốn mét tôi dừng lại: “LýBình Nhi, em và hắn ta đang làm gì vậy? Hôm nay anh phải giải quyết xong với hắn!”

Cô ấy hất tóc rồi nói: “Ân Nhiên, anh nghe em nói, anh về trước đi, lát nữa về em sẽ nói rõ với anh.”

“Về cái gì? Tay họ Tào đó hỏi rất hay, nếu em theo hắn thì hãy ngoanngoãn theo hắn, bất luận là vì tiền hay vì cái gì khác! Nếu em theo anhthì hãy ngoan ngoãn theo anh, anh ghét nhất là loại phụ nữ ỡm à ỡm ờgiữa nhiều người đàn ông khiến họ đánh nhau vì ghen tuông!”

Tay họ Tào gật đầu: “Đúng, nói rất hay, tôi cũng muốn hỏi cho rõ.”

Tôi chỉ vào lão chửi: “Mẹ kiếp, bọn tôi nói chuyện ai cho ông chen vào!”

“Mẹ kiếp, mày dám cứng mồm hả?” Một tên đứng bên cạnh đá vào môngtôi, tay phải tôi tóm lấy cổ hắn, hắn thấp bé nên tôi kéo một cái là túm được. Tôi lên gối, hắn nằm vật ra đất.

“Khốn kiếp! Lên!” Cả lũ cầm gậy hét.

“Đừng gây chuyện nữa!” Lý Bình Nhi sợ hãi.

Tay họ Tào nói: “Đợi đã! Để bọn nó nói xong đánh cũng chưa muộn!”

Chúng dừng lại, mắt tóe ra tia lửa.

Tôi quát Lý Bình Nhi: “Em theo ai thì nói rõ đi!!!”

Cô ấy ấp úng: “Em… em…”

“Thần kinh!” Tôi chửi xong, quay lại hét vào mặt tay họ Tào: “Tên họ Tào kia! Loại đê tiện này cũng chỉ có ông mới thích!”

Lão ta không nhịn được: “Đánh gãy chân nó đi!!” Cũng lúc ấy Lý Bình Nhi hét lên: “Ân Nhiên, em theo anh!”

Tôi mặc kệ, nói xong câu kia là chạy mất. Não tôi vẫn chưa hỏng đâu,sẽ không điên đến mức ra oai để bọn chúng đánh cho bố mẹ cũng không nhận ra đâu.

Cả một lũ đuổi theo sau tôi, nhưng đám côn đồ cả ngày uống rượu hútchích sao có thể đuổi kịp tôi? Rẽ mấy phố là đằng sau chẳng thấy ai nữa. Tôi quành trở lại, nấp trong góc nhìn bọn chúng thở hồng hộc quay vềtrước mặt tay họ Tào.

Bọn chúng nói vài câu rồi lên xe đi.

Sau khi chúng đi, tôi lần theo tường đến gần chỗ Lý Bình Nhi và lãokia. Thấy lão quàng tay lên vai Lý Bình Nhi, cô ta hất ra: “Đừng có động vào tôi!”

Lão ta nổi xung: “Ồ, cứng gớm nhỉ? Lúc cầu xin thì sao không biết liêm sỉ mà bò lên người tôi?”

“Đúng! Lúc đó anh đồng ý cho tôi làm giám đốc, tôi mới ngốc nghếch để anh lừa! Nhưng anh có giữ lời hứa không?” Lý Bình Nhi nghẹn ngào.

“Em yêu, sao nhanh được thế chứ? Tuy anh là người đầu tư cho bộ phậnăn uống, sắp xếp cho em làm giám đốc bộ phận đó cũng không khó, nhưngvấn đề là không chỉ có anh là người đầu tư! Anh còn phải thương lượngvới hai người nữa. Việc này cần có thời gian, em hiểu không?” Tay họ Tào lại khoác lên vai Lý Bình Nhi, lần này cô ta không khách khí nữa, lậttay “bốp” một cái vào mặt lão. Lão ta gầm lên rồi đánh ngã Lý Bình Nhi…

Thì ra giữa họ có mối quan hệ xác thịt mờ ám như thế.

“Anh không phải đàn ông!” Lý Bình Nhi bò dậy chửi.

“Mày tưởng mày làm bằng vàng à? Nếu không thấy mày có chút sắc đẹpthì, mẹ kiếp tao cũng không thèm nhìn! Muốn tao tranh giành với tên ănmày họ Ân đó sao? Bố mày thèm!” Lão ta đá một cái, Lý Bình Nhi kêu lênngã lăn ra đất. Giờ đã là hơn một giờ sáng, xung quanh chẳng có ai, trên đường chỉ có mình Lý Bình Nhi nằm khóc.

Tôi động lòng trắc ẩn, thấy cô ta thật đáng thương, bị tên cầm thú đó đá mấy phát không chết thì cũng trọng thương. Tôi nhặt một cái túi nilông trong thùng rác, lén tiến lại phía lão, chụp cái túi lên đầu lãorồi đấm cho một cái. Lão ta lập tức ngã lăn ra đất, vùng vẫy muốn lôicái túi ra khỏi đầu, Lý Bình Nhi nhịn đau bò dậy lấy chân giẫm lên túikhông cho lão bỏ ra. Quay sang nói với tôi: “Anh Cương, mọi người mauđánh chết lão đi!”

“Mấy vị đại ca! Xin tha mạng… Bình Nhi, tha cho anh!...” Tay họ Tàovẫn tưởng có mấy người đánh mình, cuống cuồng khóc lóc xin tha.

Cũng may chưa đập chết lão, tôi vội kéo Lý Bình Nhi dậy rồi chạy mất. Lên xe Lý Bình Nhi bảo đến chỗ cô ấy. Về nhà cô ấy không nói khôngrằng, lập tức dọn đồ chưa đến một phút rồi đi luôn, còn có rất nhiềuquần áo, mỹ phẩm đều không mang theo.

Tôi xách hai cái va ly, cô ấy đeo ba lô. Hai người vội vàng chạyxuống nhà, sau khi qua bên kia đường thì thấy ba chiếc ô tô lái tớitrước nhà Lý Bình Nhi. Hai chúng tôi vội nấp đi. Mấy cái xe dừng lại,mười mấy tên côn đồ lần này không cầm gậy nữa, thay vào đó là dao…

“Mẹ kiếp để nó chạy mất rồi? Hai người ở lại canh, thấy nó thì chémchết! Còn lại chia ra tìm!” Cả bọn lên xe, ba chiếc xe lái đi theo bahướng.

Tôi và Lý Bình Nhi đi theo ngõ nhỏ, cô ấy cười buồn: “Xem ra em không ở lại thành phố này được nữa rồi.”

“Anh không tin tay họ Tào đó có thể một tay che cả bầu trời!” Tôi phẫn nộ nói.

“Lão ta không thể một tay che cả bầu trời, nhưng dù có gây lớn chuyện nữa thì người chịu thiệt thòi vẫn là những kẻ nghèo hèn chúng ta thôi.”

Lý Bình Nhi nói câu này đúng quá đi mất!

“Ân Nhiên, cảm ơn anh!” Lý Bình Nhi cảm kích nói.

Tôi không nói gì.

“Ân Nhiên, anh có biết tại sao lúc nãy anh chụp đầu lão, em lại gọi anh Cương không?”

“Em không muốn biết lão ta biết đó là anh?”

“Ừm, đúng vậy. Anh Cương là đầu bếp khách sạn, anh ta thích em, theođuổi em, nhưng em không đồng ý. Sau đó để làm giám đốc em đã bán thânxác mình. Chuyện này cả bộ phận đều biết hết rồi. Anh Cương tức điên cãi nhau với lão Tào, dọa cho hơn chục khách hàng đang ăn phải chạy mất,thế là bị lão ta dạy cho một bài học. Lão ta bảo anh Cương phải rời khỏi thành phố, nếu không lão chém chết. Anh Cương nhát gan, ngay hôm đó đãrời khỏi thành phố, mãi đến hôm qua gọi điện em mới biết anh ấy chạy đến Tây Bắc. Hì hì, đồ nhát gan! Vừa rồi bị chụp đầu lão ta không nhìn thấy anh, em kêu “anh Cương”, lão sẽ tưởng anh ta quay lại báo thù, sẽ không nghĩ là anh đánh, cũng không thể ngờ anh sẽ quay lại.” Bộ não của mộtcô gái nhỏ bé suy nghĩ còn nhanh hơn tôi. Tôi không thể không khâm phụcLý Bình Nhi.

Lý Bình Nhi nói tiếp: “Chắc chắn em không thể ở lại thành phố Hồ Bình này nữa rồi, em còn nhiều thứ chưa thu dọn, đi vội như vậy, đến cái thẻ ngân hàng dưới gối cũng không kịp cầm. Ân Nhiên, anh có thể cho em vayhai nghìn không? Em báo mất thẻ, lĩnh tiền rồi trả anh.”

Thấy tôi không nói gì, cô ấy nói tiếp: “Có phải anh cũng không mang theo thẻ?...” Vẻ mặt đầy thất vọng.

Tôi mềm lòng: “Có mang theo thẻ, đợi một lát, anh đi rút tiền.”

Lý Bình Nhi nhìn xung quanh: “Đừng, em sợ bóng tối… hay là để em đi lấy, anh ở đây trông hai cái va ly.”

“Ừm, thế cũng được…”

“Trong thẻ đủ hai nghìn không?”

“Đây chỉ có hai nghìn, tiền anh thắt lưng buộc bụng tiết kiệm trong này hết cả, mật mã là…”

Sau khi biết mật mã, Lý Bình Nhi men theo bờ tường chạy ra đường lớn. Tôi thấy lạ, sao lại chạy ra hướng đó? Không phải cuối con ngõ này cóngân hàng sao? Cô ấy lên một chiếc taxi, đột nhiên tôi bừng tỉnh, mẹkiếp, Lý Bình Nhi lừa tiền của tôi.

Tôi đuổi theo, nhưng chỉ thấy cái bóng taxi ngày càng xa…

Tôi chặn cái taxi khác, đến ngã tư thì tôi sững sờ, Lý Bình Nhi rẽ đường nào?...

Lấy di động ra gọi thì cô ta đã tắt máy.

Tôi điên cuồng ấn số, nhưng đều vô ích. Tôi như kiến bò chảo nóng,chuyện này không phải đùa đâu. Tiền trong thẻ là học phí của em gái tôi, nó sắp vào học rồi, mấy ngày nay tôi đang định đi gửi tiền, ai ngờ lạigặp phải chuyện này.

Tôi thẫn thờ trên đường, thấy ngân hàng là tôi chạy vào xem. Đường xá lúc nửa đêm tối tăm ảm đạm thật giống với tâm trạng tôi lúc này. Báocảnh sát! Đúng, báo cảnh sát! Tôi vào đồn công an, trên đường thì nhậnđược một tin nhắn từ số lạ: “Ân Nhiên, xin lỗi anh! Em không muốn làmvậy đâu. Anh đối với em tốt như thế, em đáng bị trời tru đất diệt! Nhưng thực sự em không còn cách nào khác. Bạn trai em ở nước ngoài bị tai nạn đang nằm viện. Em không đủ tiền, em từng muốn nhiều thứ từ tay họ Tàođó, lão đã đồng ý với em, còn nói sẽ cho em làm giám đốc thì em mới chịu theo lão, ai ngờ lão ta lừa em, em nổi giận thế là cãi nhau với lão.Sau đó em nghĩ đến anh, muốn làm lại với anh để lừa tiền. Anh đối với em tốt như thế, vậy mà em lại cướp hết tiền của anh. Bạn trai em sắp không xong rồi, em không mang tiền sang thì anh ấy chỉ có thể đợi chết thôi.Em yêu anh ấy, thật sự rất yêu, em nguyện hy sinh mọi thứ vì anh ấy. Đời này em chỉ có lỗi với mình anh, em không mong anh tha thứ. Anh nói bạngái Mẫu Đơn của anh đã để lại cho anh một chuyện buồn nhất cuộc đời, màem lại nhân đôi nó lên. Em sẽ nghĩ cách gom tiền trả anh, nhưng khôngthể trong thời gian ngắn được. Thật sự xin lỗi anh…”

Tôi gào lên: “Lý Bình Nhi…”

Lý Bình Nhi, số tiền đó rất quan trọng với cô, chả lẽ với tôi nókhông quan trọng? Em gái tôi làm sao đi học được đây? Số tiền đó là tôiphải thắt lưng buộc bụng, ăn uống tằn tiện mới gom góp được, cô lấy đinhư thế được sao?

Tôi đến đồn, cảnh sát trực ban dậy, anh ta bực bội: “Có chuyện gì?”

Tôi kể lại chi tiết việc Lý Bình Nhi lừa tiền, anh ta vươn vai uể oải nói:

“Xin lỗi, anh phải đến đồn nơi xảy ra sự việc, khu đó không thuộc phạm vi quản lý của chúng tôi.”

Lòng vòng mãi cuối cùng chỉ nhận được một câu: “Được rồi, anh về đợitin đi! Có tiến triển gì chúng tôi sẽ gọi điện thông báo cho anh!”

Tôi lòng dạ u ám ra khỏi đồn cảnh sát, biển người mênh mông như thế,dù cảnh sát có dốc toàn lực lượng ra phá án thì cũng đâu thể xong trongdăm ba ngày? Bọn họ chỉ biết nói những lời tốt đẹp trước mặt những người bị hại, dù dăm ba năm sau chưa chắc đã bắt được kẻ tình nghi.

Trời đã sáng rõ, đến chỗ làm thì tôi bị muộn, tay giám đốc bắt đượclỗi liền không tha cho tôi, bắt tôi đến văn phòng ký tên lên giấy nhậnlương, tính tiền mấy ngày vừa qua rồi bảo tôi nghỉ việc luôn.

Tất cả giống như một cơn ác mộng, tôi mơ màng trở về địa lao củamình, nằm trên giường, nhắm mắt lại, tôi nhìn thấy tiền đồ của mình, cảcơ thể chìm đắm vào giấc mộng.