Nữ Thứ Vương

Chương 17: Khắc Định Quyết Gia



Trong hậu viện Sở vương phủ, mấy nam tử trung niên mặc y phục thường dân cùng quan viên áo xanh đang cầm quyển sách bàn luận qua lại.

Địa danh nằm trên khế ước không chỉ có phủ Khai Phong ở Đông Kinh, mà còn có những mảnh đất tốt của Tây Kinh thậm chí là ở Kim Lăng, khế ước nằm ở hai tòa thành cũ và mới đều có, giá đất ở trong thành Đông Kinh có thể nói là chỉ cao chứ không thấp, càng ở thành cổ càng gần đại nội thì giá đất càng cao.

Bên cạnh hoàng thành tấc đất tấc vàng, những sản nghiệp này nếu như đem toàn bộ bán đi, số tiền thu được cũng đủ cho bọn họ sinh hoạt hơn mười đời: "Tiêu gia này không phải đời đời làm tướng trên triều sao? Sao lại có nhiều đất đai cùng cửa hàng như vậy? "

"Làm tướng trên triều thì làm sao? Còn không cho phép người ta có tiền cũng không được mua chút sản nghiệp sao? Huống hồ Tiêu gia là nhà huân quý, hiện giờ là một trong Tứ gia tại Kinh Đô, sẽ thiếu những thứ này? "

"Các ngươi biết cái gì a." Hỉ Xuân giúp bọn họ cùng nhau sửa sang lại: "Mẫu tộc của cô nương nhà ta chính là Vọng tộc Khương gia ở Kim Lăng, đại nương tử lại là con của chính thất Khương thị. "

Nàng lại nhìn khế ước trong tay: "Những sính lễ này đều là đại nương tử nhà ta sớm đã chuẩn bị tốt cho cô nương, nếu đại nương tử còn ở đây há chỉ có thế này? "

Mấy quan viên cùng nội thị cùng nhau cười nói: "Chúng ta đều là tiểu nhân nào hiểu được những thứ này, bất quá cũng hiểu được chính là có tiền dễ làm việc, không cần lúc nào cũng nhìn sắc mặt người khác, sau này còn mời Hỉ Xuân cô nương ở trước mặt Vương phi thay chúng ta nói tốt vài câu. "

"Yên tâm đi, chỉ cần các ngươi làm việc tốt, cô nương nhà ta sẽ không bạc đãi các ngươi."

Sau khi yến hội kết thúc, Triệu vương được các nội thị đỡ về Khôn Ninh điện trước, ở bên Thục Phi điện đã nổi trận lôi đình, đập bàn đập bát thậm chí còn đánh người.

Thục phi sau khi trở về thấy dưới đất đầy thứ hỗn độn liền vì nhi tử mà đau lòng: "Ngươi đây là làm cái gì vậy? Không phải chỉ là một nữ nhân sao? Ngươi cần gì như vậy? "

"Mẫu thân." Triệu Vương lật người ngồi trên mặt đất: "Nàng không giống với những kẻ son phấn dung tục kia. "

"Ta biết, nữ tử được con ta coi trọng há lại là hạng người bình thường, nhưng hôm nay phụ thân ngươi đã chỉ nàng cho Sở vương, ngươi ở chỗ này tự chà đạp bản thân mình là tội gì?"

"Phụ thân..." Triệu vương say rượu, ánh mắt mông lung: "Phụ thân không phải là yêu thương con nhất sao? Phụ thân..." Triệu vương hướng phía sau ngã xuống.

"Nhi a, Tam Lang?" Thục phi thấy nhi tử say rượu đã ngủ ngược lại thở một hơi nhẹ nhàng: "Người đâu, đỡ Triệu vương lên giường nghỉ ngơi. "

"Quan gia đến!"

"Mau mau mau, đỡ người đi, thu thập nơi này một chút." Thục phi vội vàng đứng dậy sửa sang lại dung mạo của mình, lại bước vội vàng ra khỏi điện nghênh đón.

"Quan gia vạn phúc." Thục phi cực lực thu lại vẻ bối rối trên mặt: "Quan gia sao lại tự mình tới đây? "

"Tam Lang còn thức?"

"Tam ca hắn ngủ rồi." Im lặng, Thục phi quỳ gối trước mặt Hoàng đế.

"Thục phi đây là làm cái gì?"

"Tam ca ở yến tiệc sau khi uống rượu đã lỡ lời, kính xin bệ hạ trách phạt."

Hoàng đế trầm mặc không nói nhìn Thục phi.

"Tam ca có thể như thế, đều là thần thiếp làm mẫu thân không tốt, bệ hạ muốn phạt thì phạt thiếp đi." Trong mắt Thục phi rưng rưng, vẻ mặt điềm đạm đáng thương.

Hoàng đế thấy nàng như thế, liền tựa như đau lòng nâng nàng lên, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng: "Ái phi lo lắng quá nhiều, hôm nay là Tam Lang uống say, lời nói sau khi uống rượu kia há có thể coi là thật, như thế trẫm làm sao có thể trách hắn." Hoàng đế nhếch miệng cười khẽ, hỏi: "Hắn hiện tại ở đâu? "

"Nghỉ ngơi ở Thiên điện."

"Trẫm đi xem hắn một chút."

Thục phi thần sắc khẽ biến: "Vâng. "

Sau khi vào bên trong cúi đầu nhìn thấy cung nhân đã thu thập sạch sẽ, Thục phi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngược lại mỉm cười nói: "Tam lang ở bên trong. "

Hoàng đế đi vào trong tẩm điện, hai cung nhân cuốn rèm lên.

"Thanh Thanh, Thanh Thanh, ngươi nghe ta nói..." Triệu vương nói mớ.

"Hắn đây là...?"

Thục phi ban đầu nhận tội cầu xin tha thứ hiện tại đột nhiên thấy như vậy liền biến thành oán giận: "Quan gia cũng không phải là người không biết tâm tư của Tam lang hắn, người hắn nhớ nhung kia.... "

Hoàng đế không cúi mặt, lại áy náy nói: "Lát nữa hắn tỉnh, để thái y lại đây hảo hảo nhìn một chút. "

"Quan gia không lưu lại sao?"

"Tiền triều của trẫm còn có chút việc."

Thục phi phúc thân: "Thần thiếp cung tiễn bệ hạ. "

——————————

Trong Sở vương phủ, Trường sử Sở vương phủ mang theo quan lại do nữ sứ hỗ trợ chép lại toàn bộ sản nghiệp như ruộng đất, cửa hàng,... mười mấy người bận rộn cả buổi chiều.

"Cô nương, đã thanh lý xong rồi."

Hỉ Xuân là nữ sứ mà Tiêu Ấu Thanh tín nhiệm nhất, người Khương phu nhân mang theo năng lực cũng không kém, bởi vậy nàng chỉ đại khái liếc mắt nhìn thoáng qua: "Còn lại các ngươi xuống địa phương quen thuộc, cần cùng quản sự địa phương bàn giao và thông báo đi, chuyện trong phủ ta sắp xếp xong sẽ tự mình đi một chuyến. "Sau đó, nàng lấy ra một lá thư: "Đây là thư của ta, những chủ quản và trang chủ đều nhận ra chữ viết tay của ta, cứ đưa bọn họ sẽ hiểu. "

Hỉ Thu là người chuyển thư tay, quan viên sau khi lấy được liếc mắt nhìn một cái: "Vương phi không chỉ thông minh, còn có nét chữ đẹp như vậy, thực sự là phúc của Sở vương phủ. "

Tiêu Ấu Thanh nghe được lời nịnh hót: "Lời Thánh tổ gia giáo huấn, nữ tử vô tài chính là đức, nữ tử thông văn biết chữ, mà người có thể quan minh chính đại vốn là hiền đức, nhưng không thể biết quá nhiều, đức so với hiểu biết càng trọng yếu hơn. "

Mấy quản sự nghe xong lập tức hoảng hốt, vội vàng quỳ xuống dập đầu: "Hạ quan không biết nói chuyện..."

Lục tử tiến vào truyền lời, lại nhìn thấy mấy lão quan nhân đang quỳ xuống run rẩy: "Vương phi, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi. "

"Được, ta đi xem Vương gia có tỉnh hay chưa." Tiêu Ấu Thanh vẫn chưa cho phép bọn họ dậy.

"Hỉ Xuân cô nương, mấy vị quan nhân này...?"

Nhìn bọn họ bị một câu nói của chủ tử làm cho sợ tới mức biến sắc, Hỉ Xuân ho khan một tiếng: "Khụ khụ! Cô nương nói lời này là có ý tứ a, là để cho các ngươi ít nói chuyện lại mà thay vào đó làm việc nhiều hơn, đừng tưởng rằng cô nương là nữ tử liền có thể dễ dàng xem như có lệ. "

"Được, được, chúng ta nhớ kỹ sau này nhất định dụng tâm làm việc."

Hỉ Xuân lại nhìn thoáng qua Lục Tử: "Vương phủ nói như thế nào cũng là Thân vương phủ đệ, quản lí giai nhân cũng nghiêm khắc một chút. "

"A Lang nhà ta chán ghét nhất chính là lễ tiết."

Hỉ Xuân chỉ cười thâm ý, xoay người đuổi theo chủ tử: "Không thích thu đầu gối người, vậy thì chờ đầu gối của mình gặp nạn đi. "

"Gặp nạn..." Lục Tử sờ đầu, cũng đuổi theo.

Tiêu Ấu Thanh trở về thư phòng: "Lục vương..."

Không biết là dư hương lưu lại trên xe có tác dụng an thần, hay là bởi vì đêm qua một đêm không ngủ, làm cho người luôn luôn ngủ say này đến nay vẫn chưa tỉnh lại.

Tiêu Ấu Thanh không đành lòng quấy rầy người đang ngủ say, nhẹ nhàng đấp chăn lên, xoay người muốn ra cửa thì bị mấy bức tranh treo trên tường chú ý lực hấp dẫn.

"Hỉ Xuân cô nương, ngươi chờ ta."

"Ta đi tìm cô nương, ngươi đi với ta làm gì? "

"Ta... A Lang cũng ở thư phòng, ta tất nhiên là đi tìm A Lang. "

Hỉ Xuân cùng Lục Tử cứ như vậy một đường ầm ĩ tiến vào thư phòng. Bên kia Sở vương phi Tiêu Ấu Thanh nhìn chằm chằm một bức tranh đến nhập thần.

Nữ sứ nhẹ nhàng đi đến bên cạnh: "Cô nương..."

Nội thị tiến lên khom người hành lễ: "Đại nương tử. "

"Vì sao bức tranh mèo này lại trưng bày ở nơi đây?"

"Đại nương tử có điều không biết, con mèo này tên là Uyển Nô là mèo lai, là do Thái tử phi điện hạ tặng vào mười năm trước, A Lang khi còn nhỏ ít nói, duy chỉ có con mèo này làm bạn, một năm trước khi vào đất Thục, Uyển Nô đột nhiên bị bệnh, tìm khắp danh y Miêu Xá cũng không thể cứu trở về, A Lang bởi vậy thương tâm hơn nửa năm, sau đó liền vẽ bức tranh này, rồi lại được trưng bày ở đây."

"Bút pháp tinh tế, người vẽ bức tranh này cũng là người rất ôn nhu." Tiêu Ấu Thanh cảm thấy bức tranh rất tinh xảo, bởi vì nhìn đẹp mắt, mèo cũng được vẽ cực kỳ ôn nhuận, có thể tưởng tượng người vẽ tranh yêu mèo đến cỡ nào, những thứ ôn nhu luôn hấp dẫn người khác.

"Đại nương tử cũng biết vẽ?"

"Có chút hiểu biết."

"Bức tranh này.." Lục Tử ngẩng đầu nhìn bức tranh: "Là A Lang tự mình vẽ. "

"Năm trước khi vào đất Thục... mười hai tuổi?" Tiêu Ấu Thanh có chút kinh ngạc.

"Bởi vì không thích nói chuyện, A Lang ngoại trừ chơi cùng mèo ra đều thường xuyên một mình vẽ tranh trong phòng, bức tranh này ngay cả Khương Thị Chiếu của Hàn Lâm họa viện cũng ra lời khen ngợi, Khương Thị Chiếu cùng đại nương tử nói ra cũng không sai biệt lắm, khắc họa nhập vi, thiếu niên anh tài."

" Khương Thị Chiếu, chính là họa thánh của Khương gia tại Kim Lăng?"

"Vâng, Đại nương tử cũng biết Họa Thánh sao?"

"Cô nương nhà ta chính là cháu ruột của Họa Thánh, ba tuổi đã theo học vẽ."

"Thì ra là như thế."

"Ngoài ôn nhu, cữu cữu còn có ít nói..." Tiêu Ấu Thanh đem tầm mắt nhìn vào bên trong, dán trên vách tường treo rất nhiều tranh hoa điểu: "Nơi này nhiều tranh như vậy, cũng không ngoại lệ chính là trong tranh chim thú đều như hình với bóng, cho dù là ở chỗ trống cũng không thêm chút hoa cỏ, chỉ là bên ngoài nhìn vào lại không thấy bạn bè xung quang, chẳng phải là cô đơn sao?"

"Ngươi không phải nó, làm sao biết nó có cô đơn hay không?"

Vệ Hoàn khoác y phục ngoài đứng dưới rèm cuốn, ngẩng đầu chăm chú nhìn nữ tử trẻ tuổi.

Xoay người nhìn lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nhau: "Ta không biết nó, nhưng... " nhìn lên lại nói: "Ta biết người đã vẽ nó chính là như thế."

——————————

Ngày hôm sau

Đêm qua Vệ Doãn Thịnh đã trở về Triệu vương phủ của mình, sáng sớm người còn chưa tỉnh lại thì trong phòng đã được doanh quan mang rương lớn rương nhỏ vào phủ.

Mấy nữ sứ tốn một phen công sức mới thuyết phục được hắn đứng lên tiếp chỉ.

"Tam đại vương, nơi này có rất nhiều cống phẩm của ngoại bang, quan gia chuyên tâm vì tam đại vương lựa chọn, quan gia còn để cho tiểu nhân truyền lại một câu." Nội thị học theo giọng điệu của Hoàng đế: "Tam lang là chư tử trẫm yêu nhất, cũng hiểu chuyện nhất, trẫm rất an ủi. "

Nhìn thấy ban thưởng cùng lời truyền xuống, hắn mới nhớ tới chuyện hôm qua, trong nháy mắt xấu hổ đem vẻ mặt buồn ngủ kia quét sạch không còn chút dấu vết: "Thần cảm tạ bệ hạ, cảm tạ phụ thân. "

Đợi đến khi người trong đại nội rời đi, ánh mắt Triệu vương tức giận phập phòng: "Đừng tưởng rằng một rương châu báu có thể an ủi ta, Sở vương? Bản vương ngày sau nhất định phải đem ngươi..." Đầu mũi run rẩy, tư thế ác độc lộ ra trên mặt, vốn định một cước đá lật rương.

"Tam vương, không được!" Một nam tử mặc công phục màu tím đày hoa văn chạy tới khuyên can.

"Sư phụ, ta hiện tại ngay cả nó cũng không thể đá sao?"

Người tới là Diêu Thận, làm mật viện trong triều đình, cũng là sư phụ của Triệu vương khi còn nhỏ, lúc xuất cung Hoàng đế tự mình ban cho hắn truyền dạy.

"Đá rương có thể, nhưng là vật bệ hạ ban thưởng thì không được."

"Bệ hạ? Hoàng thượng đã đưa thứ yêu thích của ta cho người khác. "

"Vậy tam vương định làm như thế nào đây?" Diêu Thận thấy Triệu vương giận dỗi, nhẹ giọng hỏi.

"Tất nhiên là cướp về."

"Cướp như thế nào?"

Ngay sau đó, hai câu hỏi khiến Triệu vương giật mình, Diêu Thận liền lạnh lùng nghiêm túc nói: "Tiêu cô nương hiện giờ là Sở vương phi, chính phi của thân vương triều này coi như so với thân vương là ngang nhau. Ngoại trừ Thái tử phi là ngoại mệnh phụ cao nhất quốc triều, Tam vương muốn cướp cũng phải có thực lực mới được, cho dù có năng lực này, chung quy vẫn là đoạt thê tử danh bất chính ngôn bất thuận, ngày sau sử quan ghi lại một khoản, Tam vương cũng sẽ không rửa sạch được nữa. "

Triệu vương chợt bình phục, xắn tay áo, chắp tay nói: "Là đồ nhi nhất thời xúc động. "

"Có thể khuất phục được đại trượng phu mới làm, Tam vương trước mắt hẳn là hiểu rõ người mình muốn đối phó là Thái tử mà không phải Sở vương đi."

"Đồ nhi biết, chính là Thái tử ở chỗ đó làm khó dễ, mới để Thanh Thanh gả cho Sở vương, nếu không. Người bên cạnh Thanh Thanh bây giờ hẳn là ta mới đúng. "

"Quan gia chỉ có ba đứa con trai, Thái tử đã định, Thái tử tay cầm trung thư, nếu không có ngoài ý muốn thì việc đăng cơ là điều hiển nhiên."

"Cữu cữu có binh mã hộ vệ kinh thành, sư phụ ngài lại là khu mật viện sứ."

"Tam vương, nếu ngài giết Thái Tử là tội danh mưu phản, ngoài kinh thành còn có hơn mười vạn sương quân, trong đó có không ít tướng lĩnh là bộ hạ cũ của Long Đức khai quốc công, huống chi trong tay hắn hiện giờ còn có mười vạn trấn tây tinh nhuệ, Vương gia cảm thấy ngôi vị Thái tử này, có thể ngồi vững không?"

****** 

Tác giả có điều muốn nói:

Tôi nghĩ... Những người thích vẽ động vật nhỏ, thường là người có tâm hồn nhẹ nhàng (cảm thấy cá nhân).

Tiểu Hoàn sống rất thảm, còn thiếu tình yêu, trong truyện này nhớ kỹ từ "nâng giết" rất mấu chốt nha, nếu không hiểu cốt truyện, có thể ngẫm lại nó.

Một lần nữa nhấn mạnh một chút, ba bốn mươi chương đầu tiên nhìn không ra nữ chủ tính cách như thế nào, hơn nữa sẽ xem sẽ không hiểu, đây đều là việc bình thường, bởi vì những chương đầu đều là trải đệm từng chút từng chút vạch trần ở các chương sau.

Tranh đấu đã bắt đầu, muốn biết Tiểu Hoàn quen biết Liễu tỷ tỷ như thế nào thì xin mời~