Nữ Thần Diễn Xuất

Chương 8: Thử một lần xem sao?



Vụ Mang Mang tất nhiên là không thể đánh Vụ Đản Đản được, càng bực bội hơn là, lúc bà Liễu nghe thấy tiếng chuông dành riêng cho ông Vụ bèn sinh nghi, lập tức cướp lấy di động của Vụ Mang Mang kiểm tra.

Vừa nghe thấy tiếng chuông dành riêng cho mình, bà Liễu tức giận nghiến răng nghiến lợi, tức thì tuyên bố từ nay về sau sẽ cắt vĩnh viễn tiền tiêu vặt hàng tháng của Vụ Mang Mang.

Sau khi sinh ra Vụ Đản Đản, bà Liễu đương tuổi hồi xuân, nhưng thân là phu nhân nhà giàu xinh đẹp mà mang tiếng suốt ngày làm bà mối thì quá mất mặt, bởi vậy dù tuần nào cũng xếp lịch gặp mặt cho Vụ Mang Mang nhưng bà kiên quyết không cho phép con gái mình tiết lộ với người khác.

Huống chi bà Liễu còn có một nỗi tiếc nuối vô hạn, không sao thoải mái được, từ thời trẻ tới giờ, dù đã dùng từ dầu gội đầu Bá Vương nổi tiếng cho đến rất nhiều các loại thuốc mọc tóc khác, nhưng tóc tai bà Liễu vẫn lơ thơ vài sợi, thậm chí còn có nguy cơ bị hói bên tóc mai.

Vậy nên thần tượng của bà Liễu là Đường Yên, bởi nữ minh tinh này sở hữu một vầng trán sáng bóng, gần như không có tóc tơ trên đầu, hay được người ta khen ngợi là trông có vẻ "khoan dung độ lượng".

Mà tiếng chuông điện thoại của Vụ Mang Mang đã vô tình đụng tới nỗi đau của bà Liễu, bởi có ai là không biết MC chủ trì của chương trình "Phi thành vật nhiễu" nổi tiếng vì cái gì đâu? Đương nhiên là bởi quả đầu trọc lốc bóng loáng còn gì.

Bà Liễu nhất quyết cho rằng Vụ Mang Mang cố tình châm chọc chế giễu mình.

Chẳng phải người ta thường nói tóc dài đồng nghĩa với ít hiểu biết à, bà Liễu ít tóc như thế chẳng phải chứng tỏ rất uyên bác ư? Nhưng bất kể Vụ Mang Mang bào chữa thế nào, cũng đừng hòng moi được tiền tiêu vặt.

Vụ Đản Đản ở bên cạnh nhìn bà Liễu rượt đuổi Vụ Mang Mang, cười như nắc nẻ, bò lăn bò càng ra đất.

Có câu con gái là tình nhân đời trước của cha, vậy anh chị em chắc chắn là tình địch rồi. Vụ Mang Mang thầm nhủ có khi kiếp trước Vụ Đản Đản từng yêu tới nỗi chết đi sống lại cũng nên.

Nói chung tâm tình của cả nhà đều trút hết lên người Vụ Mang Mang, còn Vụ Mang Mang thì không biết giải toả vào đâu, buổi tối không ngủ được, bèn lấy bộ Lego mình mang về ra, xếp thành hình Trư Bát Giới.

Sáng hôm sau, trước khi dùng bữa sáng, Vụ Mang Mang tỏ ra hào phóng đặt phịch mô hình Trư Bát Giới có "cây gậy dài" xuống bàn ăn cơm, nói: "Này, Đản Đản, tặng cho mi đấy."

Lần này không chỉ bà Liễu phát điên, ngay cả ông Vụ cũng nổi trận lôi đình: "Vụ Mang Mang, con làm gì vậy?"

Vụ Mang Mang cười hi hi chỉ vào mô hình Trư Bát Giới trên bàn, nói: "Chẳng phải cha mẹ luôn thích nó có chỗ hơn người à? Thấy con xếp dài chưa."

"Con..." Bà Liễu cầm dao lên, thấy không ổn, bèn hạ xuống nhấc cái muôi lên thay thế, toan đánh cho Vụ Mang Mang một trận.

Vụ Mang Mang mau chóng chạy tới cánh cửa, cô đã đề phòng từ sớm, còn không quên quay đầu lại nhắc nhở: "Cha mẹ nhớ dạy giáo dục giới tính sớm sớm cho nó nhé, phải cẩn thận ngay từ nhỏ mới được, nhớ dắt nó đi cắt bao quy đầu nữa nha, cắt lúc bé đỡ đau hơn đó, sớm muộn gì chả phải cắt."

"Phản rồi, phản rồi!" Ông Liễu ném bát vỡ "choang".

Vụ Mang Mang kêu oai oái, chạy trốn nhanh như thỏ.

Mẹ già ác độc truy đuổi đằng sau, Vụ Mang Mang cuống cuồng không thèm nhìn đường, lao thẳng ra khỏi cánh cửa sắt chạm rỗng.

Chợt một tiếng phanh "két" vang lên, may mà em Lamborghini đồ nghề ngon nghẻ, không thì phỏng chừng hôm nay Vụ Mang Mang coi như xong đời.

Vụ Mang Mang cũng sợ tới nỗi mặt mày trắng bệch.

Ninh Tranh còn chưa kịp gào rống lên thì nghe thấy tiếng đập cửa như đòi mạng, cái đầu của Vụ Mang Mang dán lên mặt cửa kính.

Anh ta mở chốt cửa xe, Vụ Mang Mang nhanh nhẹn chui vào, quát: "Lái mau."

Một lúc sau, bà Liễu mặt mày nhợt nhạt bước vào nhà, thả người xuống sô pha, ông Vụ thấy thế liền cất giọng khuyên nhủ: "Đuổi không kịp thì thôi, tính tình Mang Mang vẫn còn trẻ con, không có ác ý đâu, em đừng so đo với nó."

Bà Liễu vẫn còn đang thở hồng hộc, nhớ lại cảnh tượng nguy hiểm vừa rồi mà thấy phát run.

Nếu Mang Mang mà xảy ra chuyện gì không hay...

Bà Liễu mau chóng lắc đầu xua tan ý nghĩ, nói: "Em đâu có so đo với nó. Con bé chết tiệt, chẳng khi nào khiến em bớt lo được."

Ngẫm nghĩ hồi lâu, bà Liễu dần dần bình tĩnh, sau cùng lấy di động ra, chuyển khoản cho Vụ Mang Mang 5000 tệ, bấy giờ mới thấy thoải mái hơn.

Trong khi đó Vụ Mang Mang nghe thấy tiếng máy báo, mở ra nhìn, tròn 5000 tệ, chỉ đủ nửa tháng phí quản lý nhà, nhưng coi như có còn hơn không.

Đáng tiếc là ngân hàng hạn chế mức chuyển khoản, nếu không thì với sự hào phóng của bà Liễu, 5000 tệ này còn chẳng đủ tiền làm tóc, đâu đáng để bà phải ra tay.

"Ban nãy có chuyện gì thế, sao em lại lao hùng hục như muốn chết thế?" Ninh Tranh cầm lái, quay sang hỏi Vụ Mang Mang: "Mẹ kế truy đuổi em à?"

"Mẹ ruột đó!" Vụ Mang Mang đáp lại: "Trông tôi không giống bà ấy à? Tôi là người tụ hội hết thảy nét đẹp trong nhà đấy."

"Là mẹ ruột mà sao lại làm em sợ tới mức ấy?" Ninh Tranh hiếu kỳ hỏi.

"Chỉ có mẹ ruột mới có lá gan đem con gái đi bán cho lão già bốn mươi tuổi làm vợ kế đó." Vụ Mang Mang thẳng thừng phản bác.

"Em thiếu tiền ư?" Ninh Tranh buột miệng hỏi, bây giờ đám con gái tinh ranh lắm, thiếu tiền nhưng không bao giờ nói thẳng toẹt ra, lại còn ra cái vẻ như phải miễn cưỡng bán thân lấy tiền mai táng người thân, để cho các anh đại gia vội vàng chu cấp, bọn họ thì nghiễm nhiên được tiếng tốt.

Vụ Mang Mang tức thì nhạy bén nhận ra sự ác ý trong giọng nói của Ninh Tranh, mấy gã nhà giàu này đại để là thích dùng tiền để mua bán các mối quan hệ, bắt đầu đơn giản, kết thúc cũng đỡ lằng nhằng.

Ninh Tranh đợi Vụ Mang Mang lên tiếng trả lời, liếc mắt sang nhìn, thấy cô chỉ cười như có như không, tựa hồ đang thực sự suy ngẫm, không khẳng định cũng không phủ định.

Ninh Tranh nhủ thầm, mấy cô bé trẻ tuổi hiện giờ đúng là khó lường, tuổi vẫn còn nhỏ mà lại lõi đời ghê.

Hai người không ai nói gì, đều có ý chờ đối phương chủ động lên tiếng trước.

Cho đến khi xe xuống tới chân núi, Vụ Mang Mang mới mở miệng: "Anh cứ đưa tôi tới đường Đông Sơn là được."

Đường Đông Sơn là khu thương mại cao cấp nhất trong thành phố, bao quanh đó là các trung tâm tài chính, những nhà cao tầng chen vai thích cánh và đặc biệt nhất là toà tháp đôi toạ lạc ngay chính giữa.

"Được." Ninh Tranh gật đầu đáp ứng.

Đến đường Đông Sơn, Ninh Tranh xuống xe mở cửa cho Vụ Mang Mang, lả lơi tựa người vào cửa, hỏi: "Em thật sự coi tôi là lái xe miễn phí, tuỳ ý lợi dụng đấy hả?"

Vụ Mang Mang nhoẻn cười hỏi: "Di động của anh là gì?"

Ninh Tranh đọc lên một dãy số.

"WeChat cũng là số này hả? Accept tôi đi." Vụ Mang Mang thẳng thắn nói.

Anh ta mau chóng thực hiện, ngay sau đó chợt thấy di động báo tin nhắn chuyển khoản.

"414?" Ninh Tranh cau mày: "Tại sao lại gửi tiền cho tôi?"

"Thưa anh lái xe, tôi không mang nhiều tiền mặt, anh lại không có máy in hoá đơn, chẳng còn cách nào khác đành phải chuyển khoản qua điện thoại thôi." Vụ Mang Mang nói rồi liền bỏ đi, cầm di động vẫy vẫy: "Anh lái xe, lần sau cầm lái chắc vào nhé, kỹ thuật thế này thì sớm muộn cũng thất nghiệp."

Ninh Tranh lái xe rời đi, năm phút sau mới nhận ra tại sao lại là 414, chẳng phải có nghĩa là "thử một lần" xem sao ư?

Con gái thời nay đúng là khó lường.

Ninh Tranh quay đầu xe trở lại tìm kiếm, lượn vài vòng trong trung tâm thương mại nhưng vẫn không thấy bóng dáng người đẹp đâu.

Bấy giờ anh ta mới thầm cười nhạo chính mình.

Móc di động ra, anh ta nhắn cho Vụ Mang Mang một tin WeChat: "Hôm nay tôi đi du thuyền, em có muốn theo không?"

Tin nhắn trả lời nhanh chóng bay đến, lời lẽ vô cùng ngọt ngào: "Ứ ừ, sao chẳng hẹn trước gì cả."

Ninh Tranh ném điện thoại sang một bên, thầm nhủ đúng là đang khơi dậy lòng ham muốn của anh ta mà.

Về phần Vụ Mang Mang, tất nhiên là đã có hẹn với người khác từ trước rồi.

Bà Liễu làm sao có thể để cô tự do lúc cuối tuần chứ, đã sớm sắp xếp xong xuôi đâu vào đấy.

Hôm nay Vụ Mang Mang có hẹn tại một quán trà vô cùng nổi tiếng trong thành phố, không đặt chỗ trước thì còn lâu mới có chỗ đặt mông.

Có điều buổi sáng khách khứa qua lại khá thưa thớt.

Quán trà tọa lạc bên cạnh một toà nhà cao 24 tầng, nằm lọt thỏm giữa rừng cây xanh.

Vụ Mang Mang tới quá sớm, thực sự là chưa nhét được miếng nào vào bụng đã bị bà Liễu đuổi đi rồi.

Đang lúc chờ đợi chán muốn chết, thơ thẩn selfie với khung cảnh xung quanh thì weibo vang lên tin báo.

Dạo này không mua được túi xách mới, cũng không khoe khoang bộ quần áo mới mẻ nào trên weibo, lượng follow cứ đều đều, vẫn còn thiếu mấy vạn follow nữa thì mới đủ trăm vạn.

Vụ Mang Mang thở dài, đọc qua vô số bình luận kiểu "nữ thần đẹp tới ngây người" xong liền cất di động vào túi, nghiêng đầu nhìn, chợt thấy đối tượng xem mắt đã xuất hiện.

Vụ Mang Mang hơi giật mình đứng lên.

Người này cô biết, chẳng phải chính là một tay đánh ra "Cửu Vạn" khác trong ván bài hôm trước đó sao.

"Thẩm tiên sinh?" Vụ Mang Mang cất giọng thăm dò.

"Vụ tiểu thư." Thẩm Đình gật nhẹ đầu, gương mặt anh tuấn chẳng chút cảm xúc.

"Mời ngồi, mời ngồi." Vụ Mang Mang nhanh chóng mời chào.

Hoá ra người đàn ông trẻ tuổi tiền đồ hứa hẹn, gia thế giàu sang phú quý, tướng mạo anh tuấn ngang ngửa siêu sao điện ảnh trong miệng của Bà Liễu lại là ông chú độ tuổi trung niên Thẩm Đình.

Vụ Mang Mang thật muốn xướng ngay câu: "Thất kính, thất kính."

Và tất nhiên là cô không khắc chế được, phun ra luôn.

Thẩm Đình tiện thể đối đáp: "Cũng nghe danh tiểu thư đã lâu."

Thẩm Đình là người rất ít nói.

Không thể nhận ra nổi anh ta có phải là người có kinh nghiệm với mấy buổi gặp mặt như thế này hay không nữa.

Còn về phía Vụ Mang Mang, do dạo này tâm tình không được tốt lắm, nên cũng không có hứng thú chủ động gợi chuyện.

Hơn nữa, đêm qua bà Liễu đã "ân cần dạy bảo", chỉ thiếu nước bắt Vụ Mang Mang phải thề không được gây sự, vậy nên cô càng trầm mặc.

Tuy rằng Vụ Mang Mang không biết chính xác ông chú Thần tài là nhân vật ghê gớm tới mức độ nào, nhưng thấy bộ dạng của Lộ Thanh Thanh chỉ hận không thể quỳ xuống hô "vạn tuế", cô cũng biết những nhân vật xung quanh anh ta tốt nhất là không nên dây vào.

Đặc biệt đối với kiểu đàn ông như Thẩm Đình, vừa nhìn đã biết là dạng nghiêm túc khô khan, không biết vui đùa.

Còn thể loại công tử quần áo lụa là như Ninh Tranh, có thể mặc kệ là tốt nhất, hắn là kiểu dù bạn có không chủ động chọc vào hắn, hắn cũng sẽ tự động trêu ngược lại bạn.

Bà Liễu không rõ tình hình, luôn mưu toan gả Vụ Mang Mang vào cửa nhà quyền thế. Vụ Mang Mang thầm nghĩ trái ngược, có khi cô cố gắng đẻ cho người ta một cặp sinh đôi, để họ vui mừng tặng lại cho một căn biệt thự tỷ đô thì còn hợp lý hơn nhiều.

Vụ Mang Mang không nói không rằng, nhưng cũng không ngồi yên được, may mà đúng lúc này di động của Thẩm Đình vang lên, anh ta đứng dậy đi sang chỗ khác nghe điện thoại, Vụ Mang Mang nhanh chóng móc điện thoại ra lướt Weibo.

Hôm nay Thẩm Đình mặc bộ quần áo thể thao, trông thoải mái phóng khoáng, tư thế nghe điện thoại cũng cực kỳ đẹp mắt.

Vụ Mang Mang không nhịn được bèn chụp lấy bóng lưng anh ta, đăng lên group chat.

"Đối tượng xem mặt của tớ hôm nay đấy, soái không?"

Long Tú Quyên là người đầu tiên kể vanh vách ra tên nhãn hiệu quần áo Thẩm Đình đang mặc, cô ta vốn cuồng nghiên cứu các thể loại thương hiệu trên đời này.

Còn Lộ Thanh Thanh thì lên tiếng khen bờ hông rắn chắc của anh ta, tỏ vẻ rất đáng để "thử" một lần, có điều không nhìn rõ được "cái chân giữa" có dài hay không.

Kể từ đó, trọng tâm câu chuyện bay xa tít tắp, từ chuyện sáng sớm tới chuyện nửa đêm, khiến Vụ Mang Mang đỏ bừng cả mặt.

Nhưng cô kiên quyết không dám thừa nhận mình vẫn là gái trinh, bởi vậy cũng nhiệt tình thảo luận: thật ra "cái đó" dài hay không dài không quan trọng, quan trọng nhất là có thể kéo dài sự sung sướng đến đâu.

Trên TV từng có chương trình thảo luận chuyện phòng the với bác sỹ y khoa, người ta bảo ai mà kéo dài được tới 30 phút thì đúng là không bình thường.

Nhưng cũng có tờ báo từng nói, cho dù là quốc gia có tỷ lệ đàn ông đứng hàng đầu trong việc "kéo dài" đó, thì trung bình cũng chỉ được hơn 10 phút mà thôi.

Các cô gái tức thì bùng nổ, thi nhau kể lể kinh nghiệm của bản thân.

Vụ Mang Mang với kinh nghiệm từng quen biết một rổ bạn trai, bị ép tới mức phải đưa ra kết luận, chắc hẳn đàn ông độ tuổi 20 là có khả năng kéo dài được lâu nhất.

Vậy nên, tình chị em mới là xu thế.

Câu chuyện càng ngày càng trở nên mạnh bạo kích thích, vậy nên Thẩm Đình khi nghe điện thoại xong quay về, Vụ Mang Mang vẫn đang vùi đầu vào điện thoại.

Có lẽ trong tất cả những lần xem mặt từ trước tới nay, cuộc gặp gỡ này là lần đôi bên kiệm lời nhất.

Mười hai giờ trưa, đám bạn bè trên mạng đều tỏ ý muốn dừng cuộc nói chuyện để đi ăn trưa, Vụ Mang Mang bấy giờ mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Thẩm Đình.

Đối phương tựa hồ vẫn đang nghe điện thoại suốt từ nãy đến giờ, có vẻ như bận bịu trao đổi công việc.

Đúng là cái gã cuồng công việc.

Hai người chẳng có chủ đề chung để nói, hẳn nhiên là gặp một lần rồi thôi.

Thế nhưng ngoài dự liệu của Vụ Mang Mang, Thẩm Đình tự nhiên mời cô đi du thuyền.

"Thẩm tiên sinh, tôi nghĩ rằng..." Vụ Mang Mang còn chưa nói được hết câu.

Thẩm Đình liền xen ngang: "Tôi thấy em rất ít nói, hay là chúng ta thử hẹn hò xem sao."