Nữ Thần Diễn Xuất

Chương 3: Tiếng chuông độc nhất vô nhị



"Xin lỗi, tốn thời gian của anh quá, nhưng chắc anh sẽ không đòi thêm tiền đó chứ? Tôi thực sự hết tiền rồi, xe cũng bán rồi." Vụ Mang Mang rút tờ giấy ăn từ chiếc hộp bác sỹ Ngô đưa cho để lau nước mắt, song vẫn không quên soi mói: "Bác sỹ Ngô, dù sao thì anh cũng là người có thu nhập cao, lần sau đừng nên mua loại giấy ăn khuyến mại này, tốt xấu gì cũng phải mua loại có hộp trông sang trọng ấy."

Ngô Dụng lập tức cất ngay lòng tốt của mình.

"Ối, đừng đừng đừng, tôi còn chưa dùng xong." Vụ Mang Mang hỉ mũi thật sạch, thoải mái rồi mới nói: "Tôi có thể dùng WC của anh một chút được không?"

Ngô Dụng bất đắc dĩ gật đầu.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Ngô Dụng sốt ruột đập cửa WC: "Mang Mang, cô ổn chưa?"

Bên trong không có tiếng trả lời, Ngô Dụng nôn nóng gõ thêm vài tiếng: "Mang Mang, Mang Mang!".

"Đừng đập mạnh quá, rụng mất mi giả bây giờ." Vụ Mang Mang cao giọng đáp lại.

Ngô Dụng lau mồ hôi trán, anh ta cứ tưởng Vụ Mang Mang nghĩ quẩn trong lòng.

"Cửa không khoá đâu, vào đi." Vụ Mang Mang thản nhiên cất giọng lanh lảnh.

Ngô Dụng mở cửa ngó vào, Vụ Mang Mang vừa chuốt mi vừa nói: "Chờ tôi chút nhé."

Xong xuôi, Vụ Mang Mang đi ra, đeo kính râm thấp hờ xuống mũi, nhìn liếc qua ánh sáng trong phòng làm việc của Ngô Dụng, thầm nhủ đến lúc chụp ảnh rồi, dù sao thì cảnh quan ở đây cũng khá được, cô bèn dứt khoát đưa di động cho Ngô Dụng: "Bác sỹ Ngô, chụp giùm tôi kiểu ảnh."

Vụ Mang Mang nhanh chóng tới bên bàn làm việc của Ngô Dụng, vắt chéo chân tạo kiểu, buộc áo T-shirt cao lên, để lộ vòng eo bụng thon thả. Một tay cố ý buông thõng xuống hông, làm dáng ngực tấn công mông phòng thủ.

"Bác sỹ Ngô à, nhất định phải chụp được cả giày đó nhé, trông vậy mới cao." Dù Vụ Mang Mang cao 1m67 đã không phải dạng lùn, nhưng so với con gái 1m70 thì còn kém xa, hơn nữa có ai là không thích chân dài đâu.

Ngô Dụng bất đắc dĩ lắc đầu, tuy Vụ Mang Mang là bệnh nhân của anh, nhưng anh cũng đã quen với lối suy nghĩ của cô.

"Ấy, chờ một chút." Vụ Mang Mang chạy về cạnh Ngô Dụng: "Suýt thì quên dùng Camera360*, tôi đoán anh sẽ không dùng cái đó đâu." Vụ Mang Mang vừa ấn tanh tách vừa nói: "Tuy bình thường tôi đã rất đẹp, không cần đến hiệu ứng chỉnh sáng, làm mắt to, kéo dài người, nhưng hình như dạo này quầng mắt hơi rõ."

*Nguyên văn là một cụm từ chỉ một phần mềm chỉnh sửa ảnh khác tương đương với Camera360.

Vụ Mang Mang chuẩn bị xong xuôi liền giơ tay OK với Ngô Dụng, rồi quay về bàn làm việc, vắt chéo chân ra sau, chu môi phồng má, giơ tay làm điệu, giả bộ ngây thơ.

Ngô Dụng nổi da gà, anh ta vĩnh viễn không thể hiểu nổi tại sao đám con gái luôn thích tự sướng như vậy.

"Thích tự sướng mới là mỹ nữ, tôi đây tự sướng là để tô điểm cho thế giới mạng đó nha." Vụ Mang Mang trả lời Ngô Dụng, rồi thoả mãn cầm lấy di động, vừa chuẩn bị up ảnh lên weibo, vừa bảo: "Bác sỹ Ngô, anh đã follow weibo của tôi chưa, tôi còn 9 vạn 8 nghìn người nữa là tròn 100 vạn follow đấy."

Vụ Mang Mang giơ máy lên, tươi cười nói: "Hôm nay tăng thêm 23 người rồi này, tuy rằng bọn họ đều follow chỉ để chửi, nhưng bà đây mặc kệ."

Vụ Mang Mang chẳng thèm quan tâm tới phản ứng của Ngô Dụng, cứ câu được câu chăng: "Bác sỹ Ngô, anh có biết Long Tú Quyên không? Cô ta đổi tên thành Tiểu Long Nữ, tháng trước lượng follower được 100 vạn, cô ta liền đặt 10 bàn tiệc ở Thượng Cẩm để chúc mừng. Đúng là chỉ sợ người ta không biết cô ta là nhà giàu mới nổi, anh mà nghe thấy cái tên trước kia của cô ta thì biết ngay cha mẹ cô ấy chỉ có trình độ văn hoá tiểu học thôi." Vụ Mang Mang tiếp tục líu lo: "Tôi mà được 100 vạn follow á, tôi sẽ mời mọi người tới Tinh Quang một chuyến."

"Anh có biết Tinh Quang là nơi nào không?" Vụ Mang Mang hơi nghiêng đầu hỏi.

Ngô Dụng lắc đầu, có điều anh biết Thượng Cẩm ở đâu, đặt một bàn nơi đó phải tốn tới 5000 tệ, vậy mà chỉ để chúc mừng weibo được trăm vạn người theo dõi?

"Tinh Quang là nơi chỉ dành cho hội viên thôi, không phải hội viên không được vào, phí duy trì là 50.000 tệ/năm đó." Vụ Mang Mang tiếp lời: "Cha tôi là hội viên của họ, đến lúc đó tôi sẽ mượn thẻ của cha tôi."

Ngô Dụng thở dài bảo: "Mang Mang, thực ra cô không cần phải sắm vai như vậy, cô đâu phải cô gái thích khoe khoang khoác lác như thế."

Vụ Mang Mang bấm nút thoát khỏi weibo, phản đối: "Bác sỹ Ngô, anh nhầm rồi, đây mới là bản tính thực của tôi."

Di động của Ngô Dụng chợt vang tiếng "tít", Vụ Mang Mang liếc nhìn: "Bác sỹ Ngô, hoá ra anh quan tâm tới tôi từ lâu rồi, chúng ta follow nhau này, weibo của anh là gì?"

"Cô nhanh đi đi, cô đã làm phí mất một tiếng đồng hồ của tôi rồi đấy." Ngô Dụng mau chóng cất di động, đẩy Vụ Mang Mang ra khỏi phòng, bấy giờ mới vào weibo của cô xem, thấy bài đăng mới nhất là tấm ảnh mà anh vừa chụp.

Ánh nắng lan toả, cửa sổ sát trần, gương mặt tươi trẻ xinh đẹp, dáng người mảnh mai. Caption là: "Ánh sáng ở phòng làm việc có đẹp không?"

Một câu hỏi dẫn dắt người khác trả lời.

Bên dưới quả nhiên một đống người comment: "Oa, cô đổi nghề à, phòng làm việc trang trí đẹp thế, có khiếu thẩm mỹ ghê."

"Quả nhiên là bạch phú mỹ*, văn phòng đặt ở tầng cao thế, là phòng riêng à? Đúng là nữ thần vừa thông minh, học vấn cao, lại xinh đẹp."

*Bạch phú mỹ: Trắng, giàu, đẹp, tương tự "cao phú soái = cao giàu đẹp" dành cho nam giới.

Tất nhiên cũng có người xấu tính hỏi: "Trông bụng phẳng lì nhỉ, vừa mới phá thai hả?"

Ngay sau đó lại thấy Vụ Mang Mang đăng thêm một tấm ảnh vừa mới chụp khác lên weibo: "Từ hôm nay trở đi, tôi mong rằng chúng ta 'hảo tụ thì hảo tán'. Ai nấy đều vui vẻ, có được không? Ngày mai sẽ là một ngày mới."

Ngô Dụng nhăn mặt, đúng là có mỗi việc đăng weibo cũng phải làm màu.

Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Ngô Dụng, vì không có xe nên Vụ Mang Mang đành phải cuốc bộ ra bến tàu điện ngầm, cúi đầu nhìn tấm thẻ giao thông công cộng trong tay, thở dài một hơi. May mà từ trước tới giờ cô toàn đăng ảnh đeo kính che mặt lên weibo, chứ bằng không bị người ta phát hiện ra "hotgirl" lại đi tàu điện ngầm thì kiểu gì cũng bị cười cho thối mũi.

Mới có một lát mà trên weibo đã có mấy trăm comment phản hồi, Vụ Mang Mang thích thú thoả mãn. Tiện tay xem weibo của mọi người, thấy ba tiếng trước Long Thiền Quyên mới cập nhật weibo, chả có gì mới mẻ ngoài một tấm ảnh chụp nụ cười cứng đơ, chẳng phải chỉ để khoe khoang má lúm đồng tiền mới làm đó sao?

Vụ Mang Mang chỉ định nhìn thoáng qua, nhưng bất ngờ để ý thấy một dòng chữ "Ba tiếng trước, đăng qua 6S", nhất thời cô bỗng mất hứng, lại dạo vòng quanh weibo của mọi người, thấy họ toàn cập nhật qua 6S.

Thật đúng là giả vờ giả vịt.

Hôm qua 6S vừa mới ra thị trường, người xếp hàng còn đang dài dằng dặc kia kìa, tiếc rằng Vụ Mang Mang đang hết tiền, bằng không thì chắc chắn cũng phải đăng ngay một post weibo qua 6S đầu tiên.

Nhìn bài post weibo của mình vẫn đăng qua Iphone 6, cứ có cảm giác đám bạn bè chắc đang cười chê, Vụ Mang Mang chợt cảm thấy vô cùng "mất mặt".

Trong số bạn bè cũng có người mới cập nhật weibo, là "bạn thân nhất" của Vụ Mang Mang - Lộ Thanh Thanh, cô ấy khoe dạo này đang dùng thử lọ thuốc dài mi của Nhật Bản, trong một tháng mà lông mi dài ra thêm 2mm, Lộ Thanh Thanh còn đăng kèm cả ảnh chụp làm bằng chứng, trông có vẻ dài hơn hẳn trước đây thật.

Vụ Mang Mang tháo kính râm xuống, móc gương nhỏ ra soi, vì đeo kính nên hàng mi hơi bị cong lại, nhưng vẫn khá dài. Tay cô bấm comment tanh tách: "Lông mi cậu dài ra bao nhiêu? Mua ở đâu đấy?"

Nhưng nghĩ còn phải hỏi xem giá cả thế nào, vậy nên Vụ Mang Mang lại xoá dòng chữ vừa đánh ra, thở dài, bỏ điện thoại vào trong túi xách, rồi lẳng lặng giậm mạnh chân một cái, sau đó nghe thấy gã yêu râu xanh hét toáng lên, ôm chân nhảy lò cò.

Vụ Mang Mang hừ lạnh, có biết tại sao bà đây thích đi giày cao gót không hả? Là để dễ dàng đối phó với những kẻ như mi đó.

"Con ** này!" Gã hạ lưu xông thẳng tới, định vung tay đánh cô.

*Nguyên văn là từ "bitch".

Nào ngờ Vụ Mang Mang nhanh chóng bẻ quặt cánh tay hắn lại, một chân đạp thẳng lên lưng hắn, động tác vô cùng lưu loát: "CID* đây, anh có quyền giữ im lặng, nhưng bất cứ điều gì anh nói sẽ được dùng để chống lại anh trước tòa." Để chụp được những bức ảnh "võ thuật" đẹp mắt, đương nhiên Vụ Mang Mang đã từng đi học võ.

*CID: Criminal Investigation Department: Phòng điều tra tội phạm. Đây là từ dành cho nhân viên điều tra khu vực Hồng Kông, thường được dùng trong phim TVB.

Thế nhưng lời vừa thoát ra khỏi mồm, Vụ Mang Mang mới chợt phát hiện ra, nơi đây là Trung quốc đại lục, không thích hợp gọi "CID", chỉ tại gần đây buồn chán nên cô xem quá nhiều phim TVB cũ.

"Mày bị thần kinh à!" Gã yêu râu xanh quở mắng.

Vụ Mang Mang nhất thời ngây ngẩn, đúng lúc tàu điện ngầm vào bến, cô bèn thả hắn ra, nhanh như thỏ vội vã chạy biến. Cách xa chỗ đó rồi, cô mới mệt nhọc chống tay xuống tay vịn cầu thang, thở dốc liên tục.

Trước mắt cô hiện lên cảnh đám hành khách săm soi mình với ánh mắt kinh dị, cô bực bội xoay người tựa vào tay vịn, nước mắt rơi tự lúc nào không hay. Cô ngơ ngẩn lau đi, lòng ảo não, lớp trang điểm chắc là trôi sạch rồi. Lôi gương ra nhìn, quả nhiên mặt mày nhoe nhoét. May mà còn nhìn ra hình người, cô đành lấy khăn ướt ra, lau sạch mặt mũi.

Đang lúc luống cuống tay chân, tiếng chuông di động bỗng réo vang, là tiếng chuông mà cô từng thu tại KTV*: "Ta là zhenai, ta là baihe, ta là jiayuan, ta là Phi thành vật nhiễu**..."

*KTV = Phòng karaoke / phòng hát.

**zhenai.com, baihe.com, jiayuan.com đều là các trang web mai mối hôn nhân; Phi thành vật nhiễu là chương trình mai mối, tìm kiếm đối tượng kết hôn vô cùng nổi tiếng của đài Hồ Nam, "phi thành vật nhiễu" nghĩa là "không thành thật thì chớ quấy rầy".

Vụ Mang Mang mất kiên nhẫn bắt máy: "Má à, có chuyện gì thế?"

"Có phải ở Cảng Đài* đâu, sao lại gọi 'má'?" Vụ phu nhân Nhạc Duy trách móc: "Tối nay về nhà ăn cơm không?"

*Cảng Đài: Hồng Kông và Đài Loan, cách gọi "mẹ" khác với ở Trung Quốc đại lục.

"Con hết tiền rồi." Vụ Mang Mang đáp lại thẳng toẹt. Gia đình cô tốt xấu gì cũng là nhà giàu mới nổi, có biệt thự đặt ở giữa sườn núi, chẳng có phương tiện giao thông công cộng, tàu điện ngầm nào ở gần, đi bộ từ chân núi đến đỉnh núi phải mất 40', đi giày cao gót thì phải mất thêm nửa tiếng nữa.

"Dùng UBER* đi. Con cần bao nhiêu thì mẹ chuyển khoản." Bà Liễu nói.

*Uber là dịch vụ taxi giá rẻ hoạt động trên điện thoại dưới dạng ứng dụng, giúp kết nối giữa người cần di chuyển và tài xế, hành khách sẽ trả tiền thông qua tài khoản ngân hàng.

"Mẹ sợ người ta không biết mẹ rành dùng phần mềm smartphone à?" Vụ Mang Mang bĩu môi nói.

"Em con rất nhớ con, rốt cục con có về hay không hả?"

"Không về." Vụ Mang Mang quyết đoán cúp máy, tại sao nó nhớ cô là cô phải về liền chứ.

Trước đây lúc cô nhớ cha mẹ, bọn họ đâu có thoả mãn mong muốn của cô?

Hứ, bây giờ bọn họ êm ấm, 40 tuổi vẫn "đẻ được trứng", liền coi nó như bảo bối hả?

Mỗi ngày đích thân đưa nó tới nhà trẻ?

Mỗi ngày đích thân tắm rửa cho nó?

Mỗi tối còn kể chuyện dỗ nó ngủ?

Vụ Mang Mang thực sự cảm thấy buồn cười.

Không về, nhất định không về.

"Ta là ATM, ta là alipay, ta là tenpay*, ta là thẻ tín dụng, ta là Doraemon..."

*alipay.com, tenpay.com: các công ty kinh doanh dịch vụ thanh toán tiền.

Đúng là ma âm nhiễu dân.

Vụ Mang Mang mệt mỏi nghe máy: "Cha."

Vụ Tùng nghe giọng con gái mà chợt gai cả người, ông lắc đầu ngao ngán, bỗng thấy hình như mình đã tìm nhầm bác sỹ tâm lý cho Vụ Mang Mang, Ngô Dụng có vẻ không có tác dụng gì mấy.

"Mang Mang, sao con không về nhà ăn cơm? Em con mong con lắm đấy."

"Cha..." Vụ Mang Mang khóc lóc nỉ non: "Cha và mẹ đúng là trọng nam khinh nữ, chỉ thích con trai, chỉ thích đứa có thể nối dõi tông đường thôi phải không? Con gái thì coi như cỏ rác phải không? Nửa đêm nửa hôm con phải thức dậy đi bán đậu phụ, ban ngày cũng phải rao bán ven đường, bây giờ ngay cả cái xe làm ăn của con cũng tịch thu nốt..."

"Tút tút tút..." Đầu kia nhanh chóng dập máy.

Vụ Mang Mang cất di động vào túi, cuối cùng cũng được yên ổn, ai bảo diễn trò không có lợi nào? Hôm nay cô vừa mới diễn "Tây Thi đậu phụ" rất đạt đấy.

*Tây Thi đậu phụ: Là một cụm từ xuất hiện đầu tiên trong tác phẩm "Cố hương" của nhà văn Lỗ Tấn, dùng với nghĩa châm biếm, thường chỉ những người phụ nữ bị tha hóa, biến chất.