Nữ Thám Tử Nancy Drew - Không Dấu Vết

Chương 6: Các động cơ lộn xộn



TÔI LIẾC LÊN và thấy một cô nàng xinh đẹp, tóc đen, đang đứng lù lù sau lưng mình. Tôi thở dài.

“Chào Deirdre,” tôi nói.

Deirdre Shannon cùng tuổi với tôi, bố nó cũng là một luật sư rất thành công, hai đứa tôi biết nhau từ hồi bé, còn ngoài ra thì chẳng có mấy điểm chung nữa cà. Tôi luôn muốn nhìn ra những điều tốt đẹp ở người khác, thậm chí ở cả những tên tội phạm bị tôi tóm được. Nhưng tôi có thể nói rằng chẳng có bao nhiêu cái tốt đẹp ở Deirdre - dù Bess có thể đề nghị tặng danh hiệu ăn mặc đẹp nhất cho cô nàng này. Và vì Deirdre dường như chỉ quan tâm đến tủ quần áo hơn là đến người khác, nên nàng ta sẽ xem đó là một lời khen.

Giờ đây cô nàng Deirdre đang đứng ngay bàn chúng tôi, chắn hết lối đi của cái nhà hàng chật hẹp, và nhăn nhở cười tán tỉnh Ned, như thể chẳng có mặt Bạn Trai Thứ 37 của mình bên cạnh. Deirdre hình như luôn có một anh bạn trai mới mỗi khi tôi gặp nó, nên chẳng việc gì phải phí thời gian tìm hiểu cho mất công.

“Nancy,” Deirdre lạnh lùng đáp lại, rồi nở một nụ cười rạng rỡ về phía Ned. “Anh Ned. Có phải em vừa nghe là anh sắp dự buổi tiệc nào đó vào cuối tuần này không? Có chuyện gì vui thế cho em biết với?”

Ned nhún vai. “Xin lỗi Deirdre, đó không phải loại tiệc bạn thích đâu,” anh lịch sự đáp. “Chỉ là một buổi tụ tập làm quen với vài người hàng xóm mới của Nancy thôi.”

“Ồ.” Trông Deirdre hờ hững ngay. Nhưng sắc mặt nó lại bừng lên ngay. “Khoan đã, không phải anh đang nói về cô người Pháp mới đến mà em nghe người ta bàn tán khá nhiều đó chứ?”

“Simone là người Pháp, đúng rồi,” tôi nói. “Cậu đã nghe được những gi?” Thường thì tôi không thích nghe những chuyện ngồi lê đôi mách của Deirdre, vì chúng hoặc là hoàn toàn không có giá trị, hoặc thiếu chính xác một cách kinh khủng. Nhưng con nhỏ này thật sự biết khá nhiều người, và đôi khi cũng có vài thông tin hữu ích. Một thám tử tốt phải tìm manh mối ở bất kỳ nơi nào có thể tìm.

Bạn Trai Thứ 37 tằng hắng. “Anh nghĩ đằng kia có bàn trống kia, Deirdre,” anh ta nói.

“Đợi chút đi,” Deirdre lạnh nhạt đáp, thậm chí còn không thèm nhìn về phía anh chàng. Nó tì người lên bàn, gần Ned đến nỗi tay áo lụa của nó chạm cả vào tay anh. “Chà, chỉ là tin đồn thôi nhé,” nó háo hức nói, giọng hơi hạ xuống. “Nhưng em nghe đâu nguyên nhân khiến chị ta rời khỏi Pháp là do bị chính quyền trục xuất vì thần kinh không ổn định, và là một mối nguy hiểm cho cộng đồng đấy.”

“Hả?” tôi nghi ngờ nói. “Tôi chưa bao giờ nghe có chuyện như vậy cả.”

Deirdre nhún vai và hất một lọn tóc ra sau. “Tin hay không thì tùy, còn có những chuyện trên đời này mà cậu cũng chưa từng nghe nói đâu, Nancy Drew ạ,” cô nàng nói. “Dù sao thì cậu hỏi tôi đã nghe được những gì và tôi đang nói cho cậu biết đấy. Cậu còn muốn gì nữa?”

“Tốt thôi, được rồi, tiếp tục đi,” tôi nhẹ nhàng nói, hy vọng tránh được phản ứng dữ dội của Deirdre Shannon ở nơi công cộng. Cùng với các phẩm chất “đáng yêu” khác của mình, cô nàng này còn có tính nết như một con Chihuahua bị quá liều caffein. “Còn gì nữa không?”

“Ồ, không biết.” Deirdre có vẻ cụt hứng. “Có gì đó nữa về bọn mafia Nga, nhưng chắc chỉ là đoán mò thôi.”

Làm như có gì khác với các tin khác của cậu vậy, tôi nghĩ, nhưng không nói ra. Deirdre không nhạy bén lắm với sự châm biếm.

“Deirdre,” Bạn Trai Thứ 37 lại chen vào, lần này có vẻ mất kiên nhẫn lắm rồi. “Chúng ta không ngồi sao? Anh đói muốn chết rồi.”

Deirdre buông một tiếng thở dài sườn sượt và trợn mắt lên. “Rồi, sao cũng được,” nó nạt. “Ngồi thì ngồi.” Với nụ cười lần cuối dành cho Ned, nó hất tóc và quay đi.

Ngay khi Deirdre và anh bạn trai vừa ngồi yên ổn ngoài tầm nghe của chúng tôi, Ned cười, “Kỷ lục dài hơi chưa từng bị phá vỡ của cô nàng về những chuyện ngồi lê đôi mách vô dụng, tầm thường vẫn còn đó nhỉ,” anh đùa.

“ờ. Cả sự mê mệt dài hơi chưa hề bị phá vỡ dành cho anh nữa chứ,” tôi trêu.

Ned làm bộ gồng bắp tay. “Anh còn biết nói sao đây? Anh là chàng trai quyến rũ không thể cưỡng lại được mà,” anh trêu lại tôi.

Tôi cười khúc khích. Deirdre đã phải lòng Ned từ lúc tất cả bọn tôi còn học trung học, và đó đã trở thành chuyện đùa của đám bạn tôi suốt từ bấy đến giờ.

Rồi tôi trở lại nghiêm túc hơn. “Anh không nghĩ có chút xíu nào sự thật trong những gì nó nói chứ?”

“Em muốn nói bọn mafia Nga hả?” Ned nói, húp một ngụm nước. “Anh không biết, nhưng thế cũng có gì khác đâu. Trừ phi chúng đã dời trụ sở chính về River Heights và lên kế hoạch tấn công toàn bộ bí của thị trấn.”

“Không, không phải chuyện đó. Chuyện kia kia. Chuyện tinh thần Simone không ổn định ấy. Không phải em nghĩ rằng chị ấy thật sự bị trục xuất khỏi Pháp vì vấn đề đó, nhưng...”

“Nhưng em đang thắc mắc không biết có phần nào sự thật trong toàn bộ câu chuyện hay không,” Ned nói hết ý giùm tôi.

“Chính xác. Ý em là, Simone thật ngọt ngào, em ghét phải nghĩ xấu về chị ấy, nhưng có lẽ em nên để mắt đến chị ấy nhiều hơn trong buổi tiệc tối mai.”

Đến đây tôi lại nhớ ra mình vẫn chưa nói gì với anh về buổi tiệc. Tôi kể Ned nghe và anh hứa sẽ đi cùng tôi. Rồi khi nhìn thấy Susie Lin đang đi về phía mình với một khay đồ ăn, hai đứa liền dẹp mọi thứ qua một bên và chỉ tập trung vào chuyện ăn uống mà thôi.

Trong mấy giờ đồng hồ sáng hôm sau tôi gần như quên bẵng mất cả hai vụ bí ẩn đang phải cố giải quyết. Trạm Thú River Heights - nơi tôi tình nguyện làm việc một buổi sáng mỗi tháng - luôn bận rộn vào các ngày thứ bảy, nhưng hôm nay thì đúng là hỗn loạn hết biết. Người người từ khắp nơi trong thị trấn và cả các hạt kế cận cũng đến nhận chó mèo về nuôi, đôi khi cả thỏ và chuột lang nữa. Cả buổi sáng tôi chạy quanh để điền các biểu mẫu, lau chùi mấy cái chuồng mèo, dội nước chỗ chó tè và trả lời các thắc mắc. Chẳng còn thời gian đâu nghĩ đến bất kỳ chuyện gì khác.

Nhưng vừa về đến nhà thì những sự kiện của ngày hôm trước ngay lập tức tràn về trong đầu tôi. Tiệc của Simone còn khoảng sáu tiếng nữa mới bắt đầu, và tôi không muốn đợi lâu như vậy để quay lại việc điều tra của mình.

Tôi gặp bà Hannah ở bếp - đang cọ rửa một cái chảo trong bồn rửa chén. “Chào con, Nancy,” bà nói, quay người lại và lau tay vào một cái khăn. “Hôm nay trạm thú sao rồi?”

“Dạ tốt lắm,” tôi đáp. “Bọn cháu cho được mười một con mèo và bảy con chó rưỡi.”

“Bảy con chó rưỡi?” bà Hannah ngạc nhiên lặp lại.

Tôi mỉm cười. “Nhà Harrison đã chọn được con chó ưng ý, nhưng tuần sau họ sẽ đi vắng vài ngày nên phải đến cuối tuần mới đem nó về.”

“A, nghe hay nhỉ,” Hannah nói. “Bà nấu xúp với đậu và cà chua mà cô Evaline Waters hái từ vườn nhà đem cho chúng ta đấy. Con ăn một tô nhé?”

“Tất nhiên rồi ạ, cảm ơn bà Hannah. Nghe ngon quá đi mất thôi.”

Tôi bước đến tủ bếp lấy ly trong lúc bà Hannah lấy một cái liễn ra khỏi tủ lạnh. Vài phút sau tôi đã ngồi tại cái bàn gỗ sồi tròn trong bếp với một tô xúp nóng và thêm một ly sữa lạnh.

“Bà không ăn à?” tôi hỏi bà Hannah.

Bà cất cái liễn vào tủ lạnh và quay lại nhìn tôi. “Bà đã ăn một chút rồi. Bố con có cuộc hẹn dưới phố vào buổi chiều, nên bố con và bà đã ăn trước để ông ấy còn đi.”

“Ồ.” Tôi hơi thất vọng khi biết không có bố ở nhà. Tôi đã hy vọng được bàn với bố một chút về hai vụ án kia. Tôi múc một thìa xúp đầy, thổi thổi trước khi ăn. Măm. “Ừm, món này ngon quá, bà Hannah ạ!” tôi ăn thêm miếng nữa. “Sáng nay có ai gọi lúc cháu vắng nhà không?”

“Chỉ có Bess gọi thôi,” bà Hannah nói. “Con bé muốn con gọi lại cho nó, về chuyện chọn áo quần đi tiệc gì đấy! Hình như con bé định ghé qua đây, và muốn biết mấy giờ con có nhà thì phải.”

“Vâng ạ, cảm ơn bà.” Tôi cho bà Hannah biết tối nay tôi đi dự tiệc để bà không phải phần bữa tối. Khi bà vội vã đi lo việc giặt giũ, tôi ăn nốt bữa trưa của mình rồi để chén dĩa vào máy rửa. Sau đó tôi thơ thẩn ra phòng ngoài, không biết nên làm gì tiếp theo.

Tôi liếc nhìn đồng hồ. Vẫn còn lâu mới đến giờ. Tôi mong mình sẽ tìm hiểu được nhiều điều ở buổi tiệc, nhưng thế không có nghĩa là tôi sẽ lãng phí cả phần thời gian còn lại của buổi chiều nay.

Tôi ra phòng khách, nhấc máy và bấm một số điện thoại quen thuộc. Chuông chỉ reo một hồi.

“A lô,” một giọng nữ dứt khoát vang lên. “Sở cảnh sát River Heights đây. Chúng tôi giúp gì được cho bạn?”

“Chào chị Tonya,” tôi nói. “Em Nancy Drew đây ạ.”

“Ồ, chào Nancy. Chị giúp gì cho em không?”

Tonya Ward là nhân viên trực máy ở Sở cảnh sát. Chị làm việc hiệu quả, khôn ngoan, và mạnh mẽ. Chị cũng là một người bạn luôn sẵn lòng giúp đỡ mà tôi may mắn có được, vì sếp của chị - cảnh sát trưởng McGinnis - không phải lúc nào cũng hài lòng với mấy trò điều tra nghiệp dư của tôi.

“Cảnh sát trưởng có ở đó không ạ?” tôi hỏi.

“Đợi một chút để chị xem nhé.”

Đường dây điện thoại im lặng vài giây. Rồi có tiếng cách trở lại, và một giọng khác nói, “A lô?”

“Chào cảnh sát trưởng McGinnis,” tôi nói. “Cháu Nancy Drew đây ạ.”

“Rồi, chú đã nghe nói,” giọng ông có vẻ hơi sốt ruột. “Có chuyện gì không, Nancy?”

Tôi đổi điện thoại qua tai kia và cầm bút lên phòng khi có gì cần ghi chép. “Cháu chỉ đang thắc mắc không biết chú có phát hiện được gì trong khi điều tra vụ Valinkofsky hôm qua không ạ?”

“À, chú có nghe nói cháu đã đến hiện trường trước chú,” ông nói cộc lốc. Ông không nói lần nữa, nhưng tôi đoan chắc ông đang nghĩ vậy. Đã đến lúc tôi cần cư xử khéo léo hơn.

“Thì, chú cũng biết mà, chị Simone chỉ sống cách nhà cháu có vài dãy,” tôi nhẹ nhàng nói. “Thật ra cháu chỉ đến để an ủi chị ấy một chút thôi.”

“ừm... hừm,” giọng ông nghe có vẻ không bị thuyết phục lắm.

Tôi hắng giọng. “Dù sao thì cháu cũng có nhìn quanh quẩn một chút. Nhưng thật sự chẳng có chút manh mối nào cả. Ý cháu là, nhà thì không khóa, còn chìa khóa hộp kính thì gần như phơi ra ngay đó. Cho nên, nếu chẳng có dấu vân tay hay gì đó thì...”

“Được rồi, được rồi,” cảnh sát trưởng McGinnis thở dài. “Chú hiểu rồi, Nancy. Không, bên chú không tìm thấy bất cứ dấu vân tay khác thường nào ở bất kỳ chỗ nào trong phòng cả. Chỉ có dấu tay của Valinkofsky và những người khách của cô ta thôi, ồ, dĩ nhiên có cả dấu tay của cháu cùng hai người lính ngự lâm kia nữa. Còn trên hộp kính thì chẳng có gì hết.”

“Thú vị thật,” tôi nói. “Cảm ơn chú. Còn manh mối nào cháu chưa biết không ạ?”

“Không may là: không,” cảnh sát trưởng đáp. “Như cháu nói đấy, chẳng có gì nhiều để tiếp tục điều tra. Chúng ta đã kiểm tra những nơi mà thường thường những món hàng hấp dẫn như thế có thể sẽ đem đến bán, và giữ liên lạc với các thị trấn ở thượng nguồn và hạ nguồn sông.” Qua điện thoại, tôi có thể nghe cả tiếng ông nhún vai. “Nhưng thẳng thắn mà nói, chú chẳng hy vọng gì nhiều. Món đồ đó giờ này chắc đang trên đường đến bờ biển Đông, châu Âu, hay nơi nào đó rồi.”

“Dạ được rồi. Cảm ơn chú một lần nữa, thưa cảnh sát trưởng,” tôi nói. “Cháu không làm phiền chú nữa đâu. Nhưng nếu chú phát hiện ra điều gì khác...”

“Thì cháu sẽ là người không liên can, không đại diện pháp luật đầu tiên mà chú gọi điện,” cảnh sát trưởng nói với một chút châm chọc. “Tạm biệt Nancy, cho chú gời lời hỏi thăm bố.”

“Tạm biệt chú.”

Tôi gác máy và đứng đó suy nghĩ trong giây lát về những gì vừa biết được. Không dấu vân tay. Vậy giả thuyết trộm từ bên trong là đúng sao? Hay điều đó chỉ có nghĩa là tên trộm quá khôn ngoan để không lưu lại dấu vết? Tôi nghe nói có vài nhà sưu tầm giàu có bị ám ảnh bởi một số món đồ. Nếu có ai đó dạng như vậy nghe nói về quả trứng của chị Simone - một vật gia truyền mà chắc chắn chị sẽ không đời nào chịu bán - và quyết tâm chiếm lấy nó bằng bất cứ giá nào thì sao? Một người như vậy sẽ thuê một tên trộm chuyên nghiệp lẻn vào trộm quả trứng và chỉ quả trứng mà thôi, không chú ý đến bất cứ món gì khác trong nhà.

Tôi lắc đầu. Toàn bộ giả thuyết này hình như khá gượng gạo. Trong tất cả những năm quan sát các vụ án của bố và giải quyết một số vụ án của riêng mình, tôi đã học được một điều: đáp án rõ ràng nhất thường là đáp án đúng.

Nhưng ở đây đâu là đáp án đúng? Tôi không chắc. Dường như có hai khả năng chính. Khả năng thứ nhất, có ai đó tình cờ thấy cửa không khóa, lại nhìn thấy quả trứng, thế là chộp lấy nó, và chuồn ngay lập tức trước khi có cơ hội lấy món gì khác. Khả năng thứ hai, một trong số những người trong nhà - chính Simone, Pierre cháu chị ấy, hay một trong những người bạn của cậu ta - đã lấy quả trứng đó.

Lát nữa tới buổi tiệc có thể mình sẽ biết được nhiều hơn về khả năng thứ hai, tôi tự nhủ, rồi kiểm tra lại đồng hồ. Tuy nhiên, trong thời gian chờ đợi, có lẽ tôi nên tiếp tục theo dõi khả năng thứ nhất bằng cách nói chuyện với vài người hàng xóm khác của chị Simone. Thậm chí tôi có thể dùng ngay vụ phá bí ngòi để kiếm cở gợi chuyện, và rồi thử tìm hiểu xem có người nào nhìn hay nghe thấy gì về vụ Simone không.

Tôi còn đang tư lự nhìn cái điện thoại thì bỗng dưng nó réo vang, làm tôi giật nảy ra khỏi những suy nghĩ của mình. Tôi chồm tới trước, chộp lấy cái điện thoại.

“A lô,” tôi nói.

“Nancy!” giọng nói quen thuộc của Bess vang vang bên tai tôi. “Tôi có tin xấu đây!”