Nữ Phụ Xoay Người Tiến Công Chiếm Đóng

Chương 2



"Ôi, đây không phải Hàn đại tiểu thư của chúng ta sao? Cô còn ở nơi này cơ à." Tiếng nói dễ nghe truyền tới lỗ tai Hàn Mai Mai.

Cô rời ánh mắt từ máy tính lên vừa thấy, chỉ thấy một khuôn mặt yêu nghiệt xuất hiện trước mặt cô. Khuôn mặt này thật sự quá đẹp, ánh mắt dài nhỏ, cái mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng, làn da cũng là đẹp kinh người, thật sự khiến Hàn Mai Mai thân là con gái còn hâm mộ ghen ghét, nhưng nam nhân xinh đẹp như vậy, một chút cũng không khiến người ta cảm thấy nữ tính, ngược lại lộ ra hương vị xấu xa.

"Không biết tôi sao, cũng đều nhìn tôi đến ngây người." Người đàn ông nhếch miệng, ngả ngớn nói.

Lúc này Hàn Mai Mai mới hồi phục tinh thần lại, nhịn không được cảm thán, trưởng thành như vậy mà không đi làm minh tinh thật sự quá uổng của trời rồi.

Chị Vương nói "Hứa tổng giám khỏe, tôi đi vào thông báo với Ngụy Tổng."

Người đàn ông kia gật gật đầu, sau đó xoay người, tự tiếu phi tiếu nhìn Hàn Mai Mai.

Hứa tổng giám. Chẳng lẽ là hoa hoa công tử Hứa Tu Kiệt, em họ Ngụy Nhất Minh, một trong hậu cung của nữ chủ.

Hàn Mai Mai cảm thấy bình tĩnh, "Hứa thiếu, làm sao có thể không biết. Ai chẳng biết người hiện tại là người bận rộn. Mới vừa từ nước ngoài trở về, liền tới công ty rèn luyện rồi."

Hứa Tu Kiệt vui vẻ, sau đó cúi người dán vào lỗ tai Hàn Mai Mai, "Cũng không bận rộn bằng cô nha. Cô đừng theo đuổi anh họ tôi nữa, anh họ tôi, người này không có hứng thú rồi. Nếu không, cân nhắc tôi đi."

Hàn Mai Mai cười hì hì nói, "Sao tôi có thể cân nhắc anh nha? Nên là anh cân nhắc tôi mới phải, lấy người một ngày kiếm tỷ bạc, người xếp hàng dài, tôi còn không biết đến ngày tháng năm nào mới có cơ hội đây."

Hứa Tu Kiệt đột nhiên cười ha hả, "Cô so với trước kia thú vị hơn."

Chị Vương từ trong phòng làm việc của Ngụy Nhất Minh đi ra, "Hứa tổng giám, Ngụy Tổng bảo anh đi vào."

"Được, tôi đi tìm anh trai tôi. Bảo bối, lần sau tán gẫu." Nói xong lại đá lông nheo với Hàn Mai Mai, sau đó đi vào văn phòng Ngụy Nhất Minh.

Thật đúng là hoa hoa công tử, Hàn Mai Mai nhịn không được ở trong lòng phỉ nhổ.

Cô phóng tầm mắt ở trên máy tính tiếp tục lên mạng xem tiểu thuyết.

Mắt thấy đã đến thời gian ăn cơm trưa, Hàn Mai Mai và chị Vương liền xuống căn tin dưới lầu.

Trước kia, giữa trưa, Hàn Mai Mai đều quấn lấy Ngụy Nhất Minh đến nhà hàng xa hoa bên cạnh ăn.

Nhưng hiện tại muốn cô nhìn thấy khuôn mặt người chết kia, sẽ ảnh hưởng sự thèm ăn của cô. Mà còn Hứa Tu Kiệt, đối với hai người kia, Hàn Mai Mai thật không có hứng thú.

Mà bên này, Ngụy Nhất Minh lật đi lật lại tư liệu, sau đó tháo mắt kính xuống, xoa xoa huyệt Thái Dương, nhìn em họ của mình.

"Sao, lại gây ra họa gì rồi sao?"

"Thật không hổ là anh họ của em. Cũng là anh hiểu em nhất. Trước đó không lâu có kết giao với một nữ minh tinh, ở cùng một chỗ vài ngày, gần đây lại chạy tới nói mang thai, em đều mang bảo hộ, làm sao có thể là của em. Em đã cho cô ta tiền, nhưng cô ta vẫn còn không muốn, sống chết cãi nhau với em..."

"Cậu mới trở về bao lâu. Muốn tôi dọn dẹp cho cậu. Đi, tôi biết rồi. Tôi sẽ phái người xử lý cho cậu."

"Vẫn là anh họ tốt nhất." Hứa Tu Kiệt nịnh nọt nói.

"Được, cậu ít gây chuyện là được." Ngụy Nhất Minh dặn dò. Hứa Tu Kiệt là đứa cháu duy nhất của ông ngoại, cũng được sủng ái nhất, cho nên mới dưỡng thành cái tính tình này.

"Cô bé kia, sao vẫn còn bên người anh." Hứa Tu Kiệt bắt chéo hai chân nói.

Ngụy Nhất Minh vừa nghe liền biết Hứa Tu Kiệt là nói Hàn Mai Mai, không nói gì.

"Hôm nay em thấy cô ta lại thật thú vị. Nếu không anh chấp nhận cô ta đi." Hứa Tu Kiệt nói đùa.

"Đi, chuyện của tôi lại vẫn không phiên cậu tới quan tâm." Ngụy Nhất Minh đứng lên cầm lấy áo trên giá treo, sau đó mặc vào, "Đi thôi. Đi ăn cơm."

Hứa Tu Kiệt đứng lên đi theo.

Ngụy Nhất Minh đi tới thấy Hàn Mai Mai lại không có ở đó, có chút ngoài ý muốn.

Chị Vương lập tức hiểu rõ ý tứ của ông chủ, ở bên cạnh nhỏ giọng nói."Hàn tiểu thư đã đi căn tin rồi."

"Căn tin?" Ngụy Nhất Minh hơi cong môi.

"Đại tiểu thư này lại vẫn rất thú vị." Hứa Tu Kiệt ở một bên nói lời châm chọc.

Ngụy Nhất Minh liếc anh ta một cái.

Hứa Tu Kiệt sờ sờ cái mũi cũng biết chính mình là tự tìm mất mặt.

Mà bên này Hàn Mai Mai sớm đã ăn sắp xong. Căn tin công ty của Ngụy Nhất Minh hương vị lại vẫn thật ngon. Đặc biệt sườn xào chua ngọt, không tồi, hôm nay thật khéo, bị cô cướp được một phần cuối cùng.

"Xin hỏi chỗ đối diện có người ngồi không?"

Hàn Mai Mai ngẩng đầu liền thấy một người đàn ông bộ dáng mi thanh mục tú, mang theo mắt kính, đỏ mặt hỏi cô.

"Không có, anh ngồi đi."

Nam đồng nghiệp kia do dự một chút sau đó mở miệng, "Em là mới tới. Tôi là lần đầu tiên thấy em. Tôi tên là Trần Hiểu Đông, là ngành IT (IT là viết tắt của từ Information Technology – tức là Công nghệ thông tin hay nói một cách khác là kỹ thuật về các mặt kiểm soát, sử dụng và các hình thức khác như loại bỏ, phá hủy, ngụy tạo….)."

Hàn Mai Mai nhàn nhạt nói, "Công ty nhiều người như vậy. Anh đều biết sao? Sao anh có thể xác định trước kia chưa từng gặp qua tôi?"

"... Em xinh đẹp như vậy. Nếu gặp rồi, tôi nhất định sẽ nhớ rõ." Trần Hiểu Đông đỏ mặt khẳng định nói.

Anh ta nói trắng ra như vậy, Hàn Mai Mai thật là có chút xấu hổ. Bộ dáng trước kia của cô là rất bình thường, không có xinh đẹp hay duyên dáng gì, thời điểm học đại học cũng có mấy nam sinh theo đuổi cô, nhưng diện mạo thật sự rất xin lỗi người xem, cho nên đến bây giờ Hàn Mai Mai vẫn đơn độc một mình. Đột nhiên nghe nói như thế, cô vẫn là rất vui vẻ.

Mặc kệ nói như thế thì chiếm được khuôn mặt xinh đẹp này của Hàn Mai Mai, nàng coi như là thể nghiệm cảm giác là một đại mỹ nữ rồi.

"Anh nói như vậy tôi rất vui vẻ, cám ơn. Còn có anh nói đúng, tôi thật đúng là mới tới. Về sau chiếu cố nhiều hơn." Hàn Mai Mai vừa nói một bên đứng lên thu thập, "Tôi ăn xong rồi, anh cứ từ từ ăn đi."

Hàn Mai Mai nói xong liền đi ra ngoài, thời điểm gần đến thang máy.

Trần Hiểu Đông thở hồng hộc đuổi theo, "Cái kia... Kỳ thật..."

Hàn Mai Mai nhìn anh ta nhướng mày, "Anh còn có chuyện gì hay sao?"

Trần Hiểu Đông hít một hơi, lấy hết dũng khí lớn tiếng nói,, "Kỳ thật tôi muốn hỏi tên em gì, còn có số điện thoại của em là gì."

Hàn Mai Mai kinh ngạc, một lần nữa đánh giá Trần Hiểu Đông.

Trần Hiểu Đông mặt càng hồng, "Tôi thật sự không nghĩ theo đuổi em. Em xinh đẹp như vậy, vừa thấy liền biết là tôi đuổi không kịp. Kỳ thật là tôi đánh cược với đồng nghiệp..."

Hàn Mai Mai hiểu rõ nhìn mặt ba bốn đồng nghiệp nam phía sau, nhìn về phía bên này.

"Số điện thoại của anh?" Hàn Mai Mai sáng tỏ.

"Hả?" Trần Hiểu Đông như là nghe không hiểu Hàn Mai Mai nói gì.

Hàn Mai Mai lấy điện thoại ra, sau đó nói: "Tôi cũng không nhớ số điện thoại của mình. Anh nói số điện thoại của anh, để tôi gọi điện thoại cho anh."

Trần Hiểu Đông kinh hỉ nhìn cô, sau đó đọc số di động, rất nhanh di động của anh ta liền vang lên.

Hàn Mai Mai nở nụ cười, "Tôi tên là Hàn Mai Mai."

Trần Hiểu Đông có chút kích động nhìn cô.

"Tôi lên trước." Nói xong Hàn Mai Mai liền xoay người rời đi.

"Không nghĩ tới Hàn đại tiểu thư sức quyến rũ không giảm nha." Hứa Tu Kiệt nói.

Hàn Mai Mai nhìn người trước mắt không phải Hứa Tu Kiệt và Ngụy Nhất Minh hay sao.

Hứa Tu Kiệt cười tít mắt nhìn cô, mà Ngụy Nhất Minh lại nhìn không ra biểu tình gì.