Nữ Phụ Xoay Người Tiến Công Chiếm Đóng

Chương 17



Edit: Tuyết Nguyệt Lam

Sau khi cơm no rượu say, bọn họ nói một chút về chuyện quốc gia đại sự.

Hàn gia gia làm việc và nghỉ ngơi đều cực kỳ quy luật, bây giờ cô đã buồn ngủ lắm rồi, nhịn không được ngáp dài mấy cái, nhưng hôm nay thật sự cực kỳ vui vẻ, có chút không nỡ để cho bọn họ đi.

Lạc Thần Dật cũng biết đến giờ phải về rồi.

Anh ta có chút khó xử nói, "Ông nội, cháu vừa gọi người đến đón cháu. Lái xe vừa nói với cháu, xe bên đó không thể đến đây."

"Ài, không cần phiền toái như vậy, để Giai Duệ đưa cháu về đi."

"Cháu và Lục thiếu gia không cùng đường. Có phải quá phiền toái hay không? Nếu không để cho Mai Mai đưa cháu về đi. Chỗ của cháu và Mai Mai ở rất gần nhau." Lạc Thần Dật đề nghị nói.

Cái gì! Tôi mới không đưa anh về! Hàn Mai Mai vừa muốn mở miệng.

Hàn gia gia đã sảng khoái thay Hàn Mai Mai cho đáp ứng.

Hàn Mai Mai đành phải không cam nguyện chở Lạc Thần Dật về.

"Có vẻ em cực kỳ không muốn gặp tôi." Lạc Thần Dật đột nhiên mở miệng.

"Có sao? Không có đi." Hàn Mai Mai giả ngu. Hừ! Anh biết tôi không muốn gặp anh, còn đứng trước mặt dọa tôi. Tôi thấy anh là cố ý đi!

Lạc Thần Dật đột nhiên tiến lại gần cô.

Hàn Mai Mai có chút gượng gạo, giả bộ hung ác nói, "Tôi đang lái xe, anh tựa vào tôi gần như vậy làm gì? Nhanh chuyển đầu anh cách xa ra đi!"

Ánh mắt Lạc Thần Dật nháy cũng không nháy nhìn cô, dùng giọng điệu cực kỳ vô tội nói, "Mặt cô đỏ rồi."

Lần này Hàn Mai Mai thật sự quẫn bách, thật muốn đá Lạc Thần Dật xuống xe.

Còn chưa kịp hành động, anh ta đã lại nói, "Sẽ không phải là nghĩ muốn thượng tôi đó chứ. Bộ dáng tôi đẹp trai như vậy, cũng không kỳ quái."

"Anh cút đi cho tôi!" Hàn Mai Mai giận dữ hét lên, đã gặp người tự kỷ nhưng vẫn chưa gặp ai tự kỷ đến như vậy.

Lạc Thần Dật thấy Hàn Mai Mai xù lông, lại bỏ thêm một câu, "Không sao, nếu em nghĩ thông suốt rồi. Tôi vẫn sẽ ở phòng 1001 chờ em... ~ "

Hàn Mai Mai thật muốn đánh vào đầu anh ta, không biết đầu anh ta làm bằng cái gì?

Đây là sao? Đây là sao? Đây là sao?

Xe chạy được một nửa, Lạc Thần Dật nhận được một cú điện thoại, thu hồi vẻ cợt nhả vừa rồi, giọng điệu nghiêm túc nói, "Chuyện gì? Người đã chết sao? Cậu đã phái người qua đó chưa?"

Hàn Mai Mai vãnh tai nghe, nghe được mấy chữ "Người đã chết sao?" này, sửng sốt một phen. Nhưng cô biết ba Lạc Thần Dật hắc bạch lưỡng đạo đều tham gia, cho nên khẳng định anh ta cũng tránh không khỏi, mà về sau Lạc Thần Dật tiếp nhận công ty của ba anh ta, từ đầu chịu rất nhiều trở ngại.

Mấy lão già kia cứ tưởng khi anh trai anh ta chết thì có thể chiếm được chút tiện nghi của công ty, nói không biết trừng còn có thể thăng chức, không nghĩ tới nửa đường nhảy ra một tên Lạc Thần Dật. Khẳng định khiến cho bọn họ buồn bực thổ huyết.

Anh ta quay đầu nhìn Hàn Mai Mai một cái, sau đó đối với đầu bên kia điện thoại nói, "Trước hết đừng có lộn xộn chờ tôi qua đó."

Rất nhanh liền có hai chiếc Jeep cũ nát tới đón anh ta.

"Lão đại, tên chuột..." Một tên côn lo lắng nói.

Lạc Thần Dật trợn mắt nhìn anh ta.

Tên côn đồ kia mới nhìn thấy Hàn Mai Mai bên cạnh, thật đúng là mỹ nữ.

"Mai Mai, tôi có chút việc. Em đi về trước. Ngày mai chúng ta cùng nhau ăn cơm." Lạc Thần Dật không quên cho cô một nụ hôn gió.

"Ai muốn ăn cơm với anh." Hàn Mai Mai trợn mắt nhìn anh ta, sau đó mở ra Maserati của cô, rời đi.

Người bên cạnh kinh ngạc nhìn lão đại, cực kỳ ngoài ý muốn, nhưng Lạc Thần Dật trái lại không buồn bực, liền khiến bọn họ càng kinh ngạc.

"Còn không mau đi." Lạc Thần Dật giọng điệu không vui nói, sau đó ngồi trên xe Jeep.

Vài người phía sau lập tức bắt kịp.

"Nói đi. Tới cùng sao lại thế này." Lạc Thần Dật thấy trên xe có một bao thuốc lá giá rẻ, cũng không có ghét bỏ, cầm lên liền lấy ra.

Hoàng Mao ấp a ấp úng nói, "Lão đại, lão Chu bên dẫn một đám lớn đến phá sân bãi. Chuột nhìn không được,liền đánh nhau với bọn họ, không nghĩ tới đánh chết một người..."

"Tôi biết chắc mấy lão già kia sẽ không an phận như thế. Các cậu sao không báo sớm cho tôi." Lạc Thần Dật lớn tiếng nói.

"Lão Đại, hiện tại..." Hoàng Mao bất an không yên nhìn anh ta.

"Đi đi, tôi biết rồi. Tôi sẽ nghĩ biện pháp." Lạc Thần Dật nhíu nhíu mày, lấy điện thoại ra bắt đầu gọi điện thoại...

Hôm nay là một ngày khiến ba Hàn cũng không hài lòng, hai người thủ hạ của ông ta, làm việc cũng không có tâm tư riêng gì, nhưng lại thấy họ đi tranh thủ tình cảm với thư kí của con ranh kia.

Bọn họ có tâm tư gì cho rằng ông ta không biết sao? Hừ. Cảm thấy ông ta dễ bị đạp ngã như vậy hay sao, đi nịnh bợ con ranh chết tiệt kia đi. Ông ta sẽ không để công ty rơi vào trong tay con ranh đó.

Trong lòng ông ta không dễ chịu, bỏ đến nhà hai mẹ con Từ Mỹ Phụng, muốn thả lỏng tâm tình một chút.

Từ Mỹ Phụng rất biết tùy mặt gửi lời (thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt) vừa thấy liền biết tâm tình ba Hàn không tốt, lập tức sử dụng tất cả vốn liếng.

Không nói cái khác, tuy hiện tại bà ta lớn tuổi chút, nhưng kỹ thuật vẫn rất tốt. Bà ta đặc biệt thay một bộ nội y sexy, sa mỏng có thể thấy nhũ đầu vểnh lên và bụi cỏ rậm rạp phía dưới. ( ghê tởm… bọn ghê tởm….iiiiiii…)

Ba Hàn đi lên xé toang quần áo của bà ta, ôm bà ta lăn qua lăn lại một hồi trong lòng quả nhiên thoải mái hơn.

Nhưng Từ Mỹ Phụng hưng trí mới vừa bắt đầu, ông ta đã phóng, thật sự là thời gian càng ngày càng ngắn, mà độ cứng cũng không đầy đủ. Bà ta có chút bất mãn, bà ta đã ở tuổi này rồi nhưng vẫn rất khát vọng.

Bà ta cảm thấy cực kỳ mất hứng, nhưng vẫn làm bộ cực kỳ vui vẻ.

Ôm Trình Chí Dũng kia, Từ Mỹ Phụng dùng đầu ngón tay, ở trên ngực ông ta vẽ vài vòng, nói, "Chí Dũng, anh nói ông già kia thật sự muốn giao công ty cho con ranh kia hay sao? Vậy về sau chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Hừ. Lão già đó cực kỳ thông minh lanh lợi nhất định là phát hiện gì đó rồi. Hiện tại con ranh kia cũng khó trị hơn so với trước kia rồi." Trình Chí Dũng hừ lạnh nói.

"Anh là ba nó. Trong công ty, cho nó quyết định, em cũng không tin nó dám làm gì."

"Chí Dũng, em có một ý không biết có nên nói hay không..." Từ Mỹ Phụng muốn nói lại thôi nói.

"Giữa chúng ta có gì không thể nói."

"Anh nói..." Từ Mỹ Phụng ghé vào lỗ tai ông ta nhẹ giọng nói.

"Chuyện này chỉ sợ con ranh chết tiệt kia không ký..." Trình Chí Dũng cảm giác ngực Từ Mỹ Phụng vẫn cọ cánh tay mình, trong lòng thầm mắng, nghĩ muốn làm thêm lần nữa, đáng tiếc cứng rắn không đứng dậy, lấy tay ác liệt nắm chặt ngực của bà ta. (ghê tởm….)

Từ Mỹ Phụng bị đau kêu lên, lại càng đau càng vui..