Nữ Phụ Trùng Sinh

Chương 160: Buồn bực



Editor: Gà

Lần này Bruce Green âm trầm nói, Lan Cửu không thèm trả lời anh ta, Lan Bưu biết tính khí chủ, cười nói: "Trung Quốc có câu ngạn ngữ, suy nghĩ hai lần trước khi hành động, ngài Bruce Green có hiểu ý của nó không?"

Tuy Bruce Green nói tiếng Hoa rất lưu loát, nhưng có một số thành ngữ anh ta vẫn không hiểu, không rõ lúc này Lan Bưu nói vậy là có ý gì, từng từ anh ta đều hiểu, nhưng khi đặt cùng nhau thì anh ta lại không hiểu gì, gương mặt anh ta cứng nhắc, không lên tiếng, nhưng Lan Bưu đã hiểu rõ ý anh ta, giải thích: "Nói rõ ra là, nếu suy nghĩ thật kỹ, thêm lần thứ ba nữa thì sẽ lên thiên đường báo danh luôn."

Một câu nói hay ho như vậy mà bị anh ta nói thành ra thế này, Ninh Vân Hoan buồn cười, rồi cố nhịn xuống. Sắc mặt Bruce Green cực kỳ khó xem, đảo mắt, một hồi lâu trán nảy lên đầy gân xanh:

"Muốn tôi đồng ý cũng được, nhưng tôi muốn một điều kiện, lần quảng cáo này tôi muốn Cố tiểu thư đảm nhiệm."

Cố Doanh Tích khá bất ngờ, ả chỉ biết ngài Bruce Green hiểu ả muốn vào công ty Lan Ninh, lúc này cố ý tạo điều kiện cho ả, ả kích động không nói ra lời, nhưng Ninh Vân Hoan đã thẳng thừng từ chối:

"Không được, Cố tiểu thư không phải người của công ty chúng tôi."

Nhượng bộ nhiều điều kiện như vậy, hôm nay vốn đến để trút giận cho Cố Doanh Tích, không những kết quả thất bại, mà lúc này Bruce Green còn bị hành, đương nhiên ghim công ty Lan Ninh trong lòng, quyết định vẫn chịu đau thịt ói ra khoản tiền này, đợi đến khi bản thân trở về Anh quốc, mượn dượng vài người, đòi hết cả vốn lẫn lãi của ngày hôm nay.

Nhưng tiền của Bruce Green cũng có tốt chỗ, tuy tức giận, nhưng anh ta cũng muốn để Cố Doanh Tích thấy năng lực của mình, không thể để người trong lòng mình mất mặt trước nhiều người như vậy, anh ta đã cố nhịn đau bỏ tiền ra, chỉ yêu cầu một điều kiện nho nhỏ vậy thôi, nhưng Ninh Vân Hoan còn không đồng ý, ánh mắt Bruce Green lộ ra hung ác nham hiểm. Vẻ mặt chợt lóe lên sát ý, lạnh lùng nói: "Tôi chỉ có một điều kiện như vậy thôi, mặc kệ các người có đồng ý hay không, nếu muốn quảng cáo rượu Bồ Đào của chúng tôi, thì tôi chỉ muốn Cố tiểu thư làm người phát ngôn."

"Vậy thì không còn gì để nói rồi." Ninh Vân Hoan lắc đầu, ôn thần Cố Doanh Tích này, muốn cô thỉnh họ Cố này vào công ty mình, chẳng bằng bảo cô thỉnh một pho tượng Phật còn hơn, về sau có thể phát sinh chuyện gì không ai biết được đâu. Chỉ cần gạt bỏ một ít thế lực của đám nam chủ, không tạo thành uy hiếp gì cho Ninh Vân Hoan, thì cô cũng không muốn trong cuộc sống của mình có Cố Doanh Tích xuất hiện, ai ngờ Bruce Green muốn đưa cô ả vào, chẳng lẽ thằng già ngoại quốc này không biết Cố Doanh Tích thầm yêu Lan Lăng Yến à? Nếu đã biết ả thích mà còn đưa ả vào, Ninh Vân Hoan chỉ cảm thấy bội phục cái nón xanh mà anh ta đang đội thôi. Nếu muốn nói Bruce Green không biết chuyện của Cố Doanh Tích, Ninh Vân Hoan hoàn toàn không tin.

Được xưng là thái tử Mafia Italy, người thừa kế gia tộc Green nếu chỉ có chừng ấy năng lực, cho dù có lão đại chống lưng, chỉ sợ anh ta cũng không sống được bao lâu.

"Tôi bỏ ra nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ không thể chỉ định một người sao?" Nhìn thấy Ninh Vân Hoan chiếm tiện nghi còn ra vẻ thông minh. Bruce Green chợt phẫn nộ, anh ta trả phí quảng cáo trên trời, hai năm qua nếu gia tộc Green muốn kiếm tiền, thì hàng năm phải trồng nho, chi phí mướn công nhân và duy trì nhà máy cũng mất cả bộn tiền rồi, con số này còn chưa tính vào đâu, vẻ mặt Bruce Green âm u: "Nếu muốn tôi bỏ ra nhiều tiền như thế, trừ phi người phát ngôn là Cố tiểu thư, bằng không tôi sẽ giảm chi phí xuống một nửa!"

Anh ta tức giận đến choáng váng, Lan Cửu đã gật đầu: "Vậy một nửa."

Dứt lời, Bruce Green thật lâu mới phản ứng kịp, sau khi hiểu rõ ý của Lan Cửu, cho dù anh ta có tính cách giảo hoạt, cũng không nhịn được muốn ói máu.

"Anh Lan, anh có ý gì?" Đang giỡn với anh ta hả? Bruce Green tức giận muốn chết, Lan Lăng Yến lặp lại: "Quảng cáo chúng tôi muốn thế nào thì sẽ làm thế ấy, về phần người đại diện, không cần anh chỉ định. Giá khi nãy giảm một nửa!"

"Các người khinh người quá đáng rồi!" Thật sự rất tức giận, Bruce Green nói thành ngữ, giảm còn một nửa, nhưng cũng là chi phí một năm thu vào của gia tộc Green, con số này, cho dù ném vào nước cũng có thể nghe thấy tiếng vang, hiện giờ lấy nhiều như vậy, một yêu cầu nho nhỏ của anh ta cũng không được toại nguyện, nếu không thể giúp Cố Doanh Tích trút giận, cũng không thể giúp ả hoàn thành tâm nguyện, càng không thể mang đến lợi ích gì cho ả, sao bản thân phải tiêu nhiều tiền như vậy chứ, chẳng lẽ hai người này xem mình như thằng ngốc nhiều tiền sao?

"Ngài Bruce Green, nhẫn nại của tôi cũng có giới hạn, tôi không hi vọng lặp lại lời đó lần thứ hai." Lúc này sắc mặt Lan Lăng Yến cũng đã trầm xuống, nếu không phải vì hôm nay nể mặt Ninh Vân Hoan nên anh mới đến một chuyến thì chỉ bằng một tên Bruce Green đã không xứng được anh xem trọng rồi, mặc dù gia tộc Green có tiền, nếu không phải vì lúc trước anh tham gia mua bán người giàu có với quy mô toàn cầu, một gia tộc không có thực lực, có người thừa kế đứng đầu vào thời điểm ấy, lúc thời niên thiếu lần đầu tiên anh làm vụ này, về sau thành thạo, bắt người thừa kế kia của gia tộc Green làm con tin, nếu không hiện giờ Bruce Green cũng không tư cách ngồi ở trước mặt anh nói chuyện.

Bề ngoài Lan Lăng Yến tao nhã lại rất có phong độ, nhưng không có nghĩa anh sẽ kiên nhẫn, vừa rồi ánh mắt Bruce Green nhìn Ninh Vân Hoan khiến anh rất không vui, có mùng một thì sẽ có mười lăm, anh đã dám giết người của gia tộc Green, đương nhiên cũng có thể giết lần thứ hai.

Không thể kiên nhẫn nói nhiều với anh ta, anh thà dẫn Ninh Vân Hoan ra ngoài đi dạo còn hơn, lúc trước trở về từ Hy Lạp ba Lan giao cho anh vài cọc ngầm, đến nay còn chưa hết bận, thật vất vả dành ra nửa ngày, phải tiêu hết lên cái tên Bruce Green này, Lan Lăng Yến cảm thấy thật lãng phí.

Đứng dậy kéo Ninh Vân Hoan lên, Lan Lăng Yến bảo Lan Bưu tiếp đón khách quý, kêu Lan Bưu không được chậm trễ, ý nói sau khi Lan Bưu ký được hợp đồng với Bruce Green thì đuổi anh ta đi mau, cho rảnh nợ, Lan Lăng Yến chuẩn bị ra ngoài.

Lúc này sắc mặt Bruce Green xanh mét nói không thành lời, nhưng Cố Doanh Tích bị anh ta giữ chặt lại sốt ruột, đã lâu ả không được nhìn thấy Lan Lăng Yến, khi nghĩ đến anh ả luôn cảm thấy đau lòng, nhưng từ đầu đến cuối anh không nói với ả câu nào, nhưng ả không hề tham lam, chỉ cần có thể yên lặng nhìn anh, ả đã thấy thỏa mãn rồi.

Không ngờ tâm nguyện nhỏ nhoi này của ả vẫn không được như ý, trong lòng Cố Doanh Tích sốt ruột, vội vàng thâm tình gọi:

"Anh Cửu..." Lan Bưu và đám người trẻ tuổi phía sau sợ run cả người, bọn họ chưa từng nhìn thấy có người phụ nữ nào dám thâm tình gọi chủ tử hung tàn nhẫn tâm của mình như thế, cho dù là phu nhân chính quy như Ninh Vân Hoan cũng chưa dám biểu hiện thân thiết như vậy với Lan Cửu khi ở ngoài, giữa hai vợ chồng họ vô cùng thân thiết nhưng vẫn có khoảng cách nhất định. Mang theo một loại cảm giác khiêm nhường, chứ không phải phô trương ra bên ngoài.

Khóe môi Lan Bưu run rẩy, anh ta đã thấy chân mày Ninh Vân Hoan nảy lên, nhịn cười không lên tiếng.

Người được xem như bình tĩnh nhất, có lẽ chính là Lan Lăng Yến, trong mắt anh lóe lên sát ý, tuy cho đến giờ trong mắt anh Cố Doanh Tích chỉ là hạng tôm tép thôi, anh không thèm liếc nhìn cô ả, ả muốn gọi anh thế nào Lan Cửu thật sự không thèm quan tâm. Bởi vì cho đến bây giờ anh không xem Cố Doanh Tích là người, cho nên không thèm để ý đến chuyện của ả, giống như mình không thích cũng không ghét chó, không lẽ bất mãn vì mình không hiểu tiếng sủa của nó sao?

Nhưng lúc này quả thật Cố Doanh Tích khiến anh quá ghê tởm rồi, anh mím môi. Đẩy kính mắt của mình, thấu kính đặc chế chiết xạ ra một tia sáng, Lan Cửu lạnh lùng nói: "Ngài Bruce Green, nếu không thể quản thứ gì đó của mình, tôi nghĩ anh không nên mang nó ra ngoài."

Bruce Green đã chú ý đến Cố Doanh Tích được một khoảng thời gian, anh ta có loại cảm giác chắc nịch với người phụ nữ này, lúc này anh ta đã sớm xem Cố Doanh Tích như vật sở hữu của bản thân. Đương nhiên không hy vọng người ta nói xấu ả, hơn nữa Cố Doanh Tích còn khiến anh ta nổi sát ý với Lan Lăng Yến, lúc này vừa nghe thấy Lan Lăng Yến nói, Bruce Green đã cười lạnh:

"Chuyện của tôi, không nhọc anh Lan lo lắng!"

Lan Lăng Yến khẽ cười, ngoài mặt không muốn đấu võ mồm với Bruce Green, nhưng trong lòng vẫn quyết định sẽ dạy dỗ cho gã đàn ông tự đại này một bài học, cho anh ta hiểu làm người phải biết khiêm tốn.

Bản hợp đồng lần này khiến Bruce Green buồn bực, tự nhiên bỏ tiền ra làm cái quảng cáo vô dụng này, hơn nữa không thể giúp gì cho người phụ nữ của mình, Bruce Green tức giận nghĩ. Đương nhiên anh ta sẽ không bỏ qua như vậy, nhưng trên địa bàn Trung Quốc, nếu muốn đến gần Lan Lăng Yến anh ta vẫn hiểu điều đó không dễ dàng.

Vận dụng một ít lực lượng hắc đạo, Bruce Green vẫn không thể tra ra thân phận lai lịch phía sau Lan Lăng Yến, anh ta đã hơi nổi điên rồi, cả người sớm đã không phong độ tiêu sái như trước, dáng vẻ anh ta thế này khiến Cố Doanh Tích hơi giật mình, đồng thời, lại càng thích Lan Lăng Yến nhiều hơn, lúc này mới thấy, Bruce Green không ưu tú lắm, ả nhớ đến lúc bản thân đi theo Bruce Green, có lẽ Lan Lăng Yến đã xem ả như người phụ nữ của Bruce Green, cho nên anh không thèm liếc ả một cái.

Cố Doanh Tích nghĩ vậy, thì trong lòng quặn đau, yêu cầu Bruce Green cho ả về nhà.

"Tôi đã rời nhà quá lâu rồi, mấy ngày qua nhờ ngài Bruce Green giúp đỡ, trong lòng tôi vô cùng cảm kích, nếu ngài Bruce Green cần tôi giúp gì, xin nói thẳng, tôi tuyệt đối sẽ không từ chối." Từ lần trước sau khi thấy Lan Lăng Yến, Cố Doanh Tích luôn muốn phủi sạch quan hệ với anh ta, Bruce Green không phải người đần độn, sao không nhìn không ra Cố Doanh Tích đang muốn tạo khoảng cách với anh ta, trong lòng anh ta nổi giận vì thái độ của Cố Doanh Tích, lửa giận càng lúc càng lớn.

Tuy Bruce Green là một người đàn ông lãng mạn, nhưng để được người dượng kia thích và có thể ngồi yên trên vị trí cầm quyền của gia tộc Green, tuyệt đối không hề xử trí theo cảm tính. Trước đó anh ta đã làm một chuyện ngu ngốc, nếu lại làm thêm một chuyện điên khùng nữa, đương nhiên không phải là phong cách của anh ta.

Tuy cảm giác anh ta dành cho Cố Doanh Tích không giống người thường, nhưng chỉ vậy thôi, lúc này cảm tình giữa hai người vẫn chưa sâu sắc đến mức để anh ta đánh cược cả gia tộc Green. Trước đó thủ hạ của Lan Lăng Yến khiến anh ta buồn bực như vậy, bỏ ra chi phí một năm của gia tộc Green, có thể thấy được sau khi bản thân trở lại Anh quốc thì sẽ bị gia tộc kích động gây khó dễ, lúc này, anh ta muốn lấy lại danh dự, cô bé Trung Quốc mà anh ta để ý chẳng những không muốn ở cạnh anh ta, cùng anh ta vượt qua cửa ải khó khăn này, ngược lại ả còn xem trọng gã đàn ông Trung Quốc kia hơn?

Cảm tình này nọ cũng phải có người phụ trợ, vốn bề ngoài Cố Doanh Tích không xuất sắc gì cả, tuy dáng người ả khá tốt, nhưng ở nước ngoài phụ nữ có dáng chuẩn ngực to khá nhiều, Bruce Green gặp qua không ít người đẹp. Cố Doanh Tích hấp dẫn anh ta chẳng phải do bề ngoài và dáng người, mà vì lý do không rõ nào đó.

Nhưng loại mặt hàng này Lan Lăng Yến chẳng thèm ngó đến, trong lòng Bruce Green cũng cảm thấy không thoải mái.

Từ nhỏ anh ta chính là một thiên chi kiêu tử, thứ anh ta muốn người khác không dám nghĩ. Mặc dù anh ta khá thích Cố Doanh Tích, nhưng lúc này anh ta lại có cảm giác món hàng mà anh ta trân trọng thì người khác lại xem như rác rưởi, lòng tự trọng của anh ta không chịu nổi, dù cảm giác đó đã bị anh ta áp xuống rồi. Vậy mà lúc này Cố Doanh Tích còn dám mở miệng đòi về nhà với anh ta, chẳng lẽ thực cho rằng bản thân dịu dàng với ả, thì ả đã xem anh ta như đồ vật có hay không cũng được rồi sao?

Nghĩ vậy, Bruce Green cười lạnh hai tiếng, nắm cằm Cố Doanh Tích: "Cố tiểu thư, chẳng lẽ em muốn rời đi dễ vậy sao, không cảm thấy có lỗi với tôi à?"

Cố Doanh Tích đã quen với tác phong nhanh nhẹn của Bruce Green. Lúc này bị vẻ lạnh lùng của anh ta dọa, sắc mặt hơi trắng bệch, run run hai lần, nhưng cằm bị anh ta giữ chặt, vừa động đã đau. Dường như đầu ngón tay của anh ta khảm vào thịt ả, Cố Doanh Tích không dám nhúc nhích, hai mắt rưng rưng kích động nói: "Ngài Bruce Green, ngài Bruce Green, ngài sao thế?"

Đôi mắt to ầng ậc nước của ả vô cùng xinh đẹp, rất hấp dẫn, sắc mặt Bruce Green khẽ biến. Nở nụ cười: "Cố tiểu thư, tôi nghĩ giữa chúng ta có hiểu lầm rồi."

Khi đàn ông lộ ra ánh mắt này với ả, Cố Doanh Tích đã không còn xa lạ gì, mỗi khi đám đàn ông nhìn ả với ánh mắt này, ngay sau đó chắc chắn sẽ xé rách quần áo ả, sắc mặt Cố Doanh Tích thay đổi. Vừa gặp được Lan Lăng Yến, mà đã thân thiết với gã khác, ả luôn cảm thấy xấu hổ, hơn nữa khi nãy Bruce Green bị Lan Lăng Yến đè ép khí thế, nên ấn tượng của Cố Doanh Tích với Bruce Green đã không còn tốt đẹp như xưa nữa. Đương nhiên không muốn phát sinh loại quan hệ này với anh ta, Cố Doanh Tích khẽ giãy dụa: "Ngài Bruce Green, đừng như vậy..."

Giọng nói yếu ớt, như muốn khóc lại giống như nai con giật mình: "Chẳng lẽ chúng ta không phải là bạn sao?"

Bruce Green vừa nghe ả nói xong, nở nụ cười: "Cố tiểu thư, em cho rằng giữa nam nữ xa lạ, nếu đã không có giao tình sâu sắc, cũng không có ích lợi hay vướng mắc, thì càng không thể tùy ý để người đó tự tác, loại thân thiết này thật sự có thể làm bạn thôi sao?"

Cố Doanh Tích suy yếu lắc đầu, ả đã có dự cảm bản thân trốn không thoát, trên thực tế ả cũng không thể đào thoát, lúc Bruce Green cởi quần áo ả, điều duy nhất Cố Doanh Tích có thể làm, chỉ có suy yếu nhắm hai mắt lại, cứ nghĩ bản thân không nhìn thấy.

Biểu hiện này của ả khiến trong lòng Bruce Green hụt hẫng với Cố Doanh Tích, dễ dàng chấp nhận vậy sao, không giãy dụa thét chói tai như trong tưởng tượng của anh ta, nói ả thức thời, hay nói cô bé Trung Quốc này của anh ta, hoàn toàn không phải người đẹp Đông Phương cổ điển có khí phách và phong thái như anh ta vẫn nghĩ, hoặc trước kia ả trong tưởng tượng của anh ta, cho đến nay đều chỉ là tưởng tượng mà thôi.

Trong lòng anh ta thất vọng, không cần khách khí nữa, anh ta trả giá lớn cho ả như vậy, vậy mà ả không biết ơn, còn thầm nghĩ muốn nhấc chân rời đi, từ nhỏ Bruce Green vẫn chưa chịu nhục như vậy, tuy chuyện này sớm muộn gì anh ta sẽ tìm tên họ Lan kia báo thù, nhưng không thể không đếm xỉa đến Cố Doanh Tích, ít nhất anh ta muốn thứ gì đó của ả.

Cố Doanh Tích đè nén tiếng nỉ non, ả vẫn bị Bruce Green chiếm được.

Vừa làm vừa nghe tiếng phụ nữ khóc, trước đây lúc Bruce Green vui thì anh ta còn xem chuyện này như một sự diệu kỳ trong tình cảm, nhưng bây giờ tâm trạng anh ta không vui, tiếng khóc của Cố Doanh Tích khiến anh ta hơi buồn bực, tuy người phụ nữ dưới thân có ma lực khiến đàn ông say mê, nhưng chỉ là một ả đàn bà, thật sự thích trở thành nữ nô, loại vẻ mặt cầu xin này, quả thực khiến người ta mất hết khẩu vị.

Lần đầu tiên hai người thân mật tiếp xúc không làm Bruce Green có ấn tượng tốt, đối với chuyện này, thật sự cảm thấy không có gì đáng nhớ, Bruce Green vội vàng đứng lên, nghĩ đến những mỹ nhân bé nhỏ xinh đẹp trước đây, tuy thân thể không bằng Cố Doanh Tích, nhưng thông minh biết nghe lời, hơn nữa phong tình vạn chủng, tốt đẹp hơn loại hàng Cố Doanh Tích ỡm ờ cứ già mồm cãi láo nhiều, rõ ràng ả cũng vui vẻ hưởng thụ, lại cố tình ra vẻ mình bị cưỡng hiếp, nếu ả không tình nguyện, ả có thể ra sức giãy dụa, có lẽ trong lòng Bruce Green sẽ dễ chịu một chút, nhưng ả chẳng làm gì cả, chỉ dùng hai tay che miệng, nhắm mắt lại khóc, khiến Bruce Green càng làm càng nổi điên.

"Được rồi Cố tiểu thư, cô khóc cái gì? Cô cũng vui vẻ, chẳng lẽ kỹ thuật của tôi không tốt à?" Anh ta vừa mới thấy biểu cảm thỏa mãn và thoải mái của Cố Doanh Tích, lúc này vẻ mặt ả còn mang theo nét lười nhác, vậy mà còn muốn giả vờ khó chịu, sắc mặt Bruce Green âm trầm: "Nếu Cố tiểu thư không muốn thì mời về."