Nữ Phụ Thay Đổi

Chương 47



Hạ Thanh run rẩy ôm chặt lấy Long Ngạo Vũ, khóc đến thảm thương

- Vũ, cuối cùng anh cũng gặp em, Vũ, Ngạo Thiên hình như bị làm sao đó...

- Buông tay

Long Ngạo Vũ lạnh lẽo nói, trong lòng hắn thật muốn buồn nôn, Hạ Thanh kinh ngạc

- Anh... anh nói gì?

Cô ta không tin, tưởng mình nghe lầm mà gượng nói. Long Ngạo Vũ vô tâm hất tay Hạ Thanh làm cô ta ngã nhào ra đất. Long Ngạo Thiên khóe môi càng hiện rõ nụ cười như ác ma

- Đừng làm tôi buồn nôn... Bàn tay dơ bẩn đó của cô đừng chạm vào tôi

Từ bụng trào lên cổ họng khiến hắn cau mày. Long Ngạo Thiên nhẹ nhàng lướt qua Hạ Thanh đến bên Long Ngạo Vũ

- Xem ra anh trai đã tỉnh ngộ rồi?

Giọng nói kiềm không được sự châm chọc. Long Ngạo Vũ không hề tức giận, hắn lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống Hạ Thanh như đế vương đang đưa ra phán quyết cuối cùng giải quyết tiện nhân. Hạ Thanh cảm thấy kì lạ, cô ta cắn môi thầm nói không xong rồi

- Hạ Thanh, cô dám gạt tôi quả là gan to bằng trời. Cô nên biết tôi có nguyên tắc cho riêng mình, có điều tối kỵ nhất mà cô lại phạm vào điều tôi ghét nhất, cô cứ từ từ hưởng thụ hình phạt đi nhé nhưng... trước đó em trai tôi sẽ hảo hảo tiếp đón cô còn quyết định cuối cùng sẽ là do tôi

Long Ngạo Vũ cười lạnh, thật đáng tiếc làm sao, hắn từng yêu nữ nhân này nhưng từ khi biết được sự thật hắn đã không còn lại gì với cô ta mà bản thân lại từ bao giờ chú ý đến Lục Hy Tuyết. Long Ngạo Vũ bỏ đi, Hạ Thanh trợn mắt không thể nhúc nhích mà ngồi bệt trên đất. Long Ngạo Thiên ra lệnh cho thuộc hạ qua một con chip, lập tức không bao lâu sau Dực Tuân và một đám mặt mày bặm trợn xấu xí vô cùng lại béo ú thô kịch. Long Ngạo Thiên nở nụ cười khiến tất cả mọi người trong phòng đồng thời rùng mình

- Dực Tuân, tiêm cho cô ta, những người kia đè cô ta xuống

Dực Tuân lập tức nghe lệnh, Hạ Thanh hồi thần khiếp sợ giãy dụa hòng trốn thoát nhưng một nữ nhân sao có thể đối chọi được vài tên nam nhân? Dung dịch xanh óng ánh từ từ truyền vào trong, hòa tan với máu, lục ngũ tạng. Cả cơ thể cô ta trở nên nóng rực, hô hấp khó khăn. Lúc này Long Ngạo Thiên xoay người rời đi, Dực Tuân đặt 3 máy quay gần đấy, hắn theo sau Long Ngạo Thiên. Từ đó chuỗi ngày địa ngục sống không bằng chết của cô ta bắt đầu, mọi nhục nhã, mọi sự căm thù dồn nén ép cô ta vào đường cùng

Long Ngạo Thiên quay trở về phòng mình, hắn dửng dưng ra lệnh

- Sau khi xong, đưa video sao chép, rồi đưa lên cho mọi người biết. Sau đó đưa cô ta đến Bạch Lâu cho bọn họ thưởng thức, rồi tống vào ngục bắt đầu đánh bằng roi da

- Vâng

..................

Long Ngạo Vũ ngồi ngẩn người trong phòng, hắn nhìn ly rượu vang đỏ trên tay. Hắn bị làm sao vậy? Tại sao hắn lại cảm thấy hối hận chứ?

- Hoài Đích

- Vâng, có thuộc hạ

Hoài Đích đứng gần đó cúi đầu chờ lệnh. Hắn 1 tuần trước được Long Ngạo Thiên thả ra nhưng trên mặt hắn lại có 2 vết roi da hằn sâu đáng sợ cũng là do Long Ngạo Thiên ra tay. Long Ngạo Vũ im lặng 1 hồi lên tiếng

- Cô ấy... đang làm gì?

- Cô ấy?

Hoài Đích có chút khó hiểu, suy nghĩ 1 hồi trả lời

- Vị tiểu thư ấy đang được chăm sóc tại Lục gia

- Hoài Đích, ta phải làm sao đây? Thật đau quá

Long Ngạo Vũ ngửa đầu mệt mỏi, hắn hối hận rồi, tại sao hắn lại ngu ngốc như thế? Tại sao hắn lại chỉ vì kiêu ngạo mà không hề biết được sự thật? Đau, thật sự rất đau, ánh mắt của cô chỉ có lạnh lùng cho hắn

- Không được... Ta phải làm lại, không được ta sẽ không mất đi Lục Hy Tuyết

Long Ngạo Vũ ôm đầu, hắn cách đây không lâu đã xác định được một chuyện đó là hắn không thể thiếu đi Lục Hy Tuyết

Hoài Đích thở dài, chủ nhân, người có lẽ không biết là người đã sai hết, không biết chừng sau này sai luôn cả đời

============

Sáng hôm sau, Lục Hy Tuyết sau khi được chăm sóc cản thận đến mức cô muốn mốc meo trên giường bệnh, cô vui mừng bước xuống ăn sáng cùng ba mẹ

Lục Hy Tuyết đang nở nụ cười đến phòng ăn thì nụ cười cứng ngắc khi có tới 6 tên nam nhân trời đánh, Tiêu Thư Ly, Dạ Diễm, Thượng QUan Mặc, Lục Dật Thần, Bạch Hàn Dương, Cố Minh HẠo chứ

Lục Vĩ thấy toàn những nam nhân hoàng kim không thể chọc tới lại tề tựu tại Lục gia mà bọn hắn lại có tình cảm với con gái ông, chưa kể còn vài tên nam nhân khác nữa, số con gái ông đúng là đào hoa mà

- Các... Các người sao lại ở đây?

- Tiểu Tuyết, ngồi đi, đây là nhà anh anh không ở chứ ở đâu?

Lục Dật Thần thản nhiên nói, Thượng Quan Mặc nối tiếp lên tiếng

- Anh đã ở đây từ nhỏ rồi

Được rồi, cô không nói 2 người bọn hắn đi

- Tuyết nhi, anh là vị hôn phu của em thì dùng bữa cùng nhạc phụ nhạc mẫu là chuyện hiển nhiên

Lục Hy Tuyết trán nổi đầy vạch đen, nhạc phụ? Nhạc mẫu? Lập tức mấy đôi mắt lạnh hướng về phía hắn

- ANh là bạn trai của em, đến đây ra mắt đi

Tiêu Thư Ly gật đđầu ngay, ai nấy đều trợn trừng mắt nhìn hắn

- TÔi là giáo sư của em, đến xem tình hình thế nào?

Lục Hy Tuyết liếc xéo hắn, chứ anh hàng ngày đến đây đều biết tình trạng của tôi ra sao chưa đủ à?

- LẤy tư cách BẠch gia chủ, đến thăm

Cô không muốn thấy tôi à?

Lục HY Tuyết lườm nguýt hắn, ngồi xuống bên cạnh Thượng Quan Mặc bắt đầu dùng bữa

Lại 1 màn tranh sủng xảy ra giữa 1 đám nam nhân, Lục HY Tuyết thở dài. Cứ như thế mấy ngày trôi qua, hiện giờ cô đang đứng trước cổng trường đợi người tới đón thì gần đó Long Ngạo Vũ bước tới. Ánh mắt màu hổ phách hắn như hòa không đaý

- Lục Hy Tuyết, để tôi chở cô về

Lục Hy Tuyết không nhìn lấy hắn một lần, cô trực tiếp làm ngơ đi. Long Ngạo Vũ cắn chặt răng, hắn định bước tới gần cô hơn thì một chiếc xe thể thao đột nhiên từ xa lao đến thắng lại trước mặt 2 người. Lục Dật Thần ra khỏi xe, đến bên cô khẽ nhếch môi, ánh mắt liếc qua Long Ngạo Vũ thì nhíu mày. Lục Hy Tuyết mỉm cười, từ sau khi Thượng Quan Mặc nói ra sự thật trong lòng cô cũng đã chấp nhận những nam nhân này nhưng mà chỉ có Lục Dật Thần, Dạ Diễm, Thượng Quan Mặc, Tiêu Thư Ly. Lục Hy Tuyết ôm lấy Lục Dật Thần, cô dụi đầu vào ngực hắn

- Đi thôi, ở đây khó chịu lắm

Lục Hy Tuyết bĩu môi nói, Lục Dật Thần cười nhạt, hắn xoa đầu cô, cùng cô trở về Lục gia

Long Ngạo Vũ nhìn thấy hai người thân thiết với nhau, cô không nhìn lấy hắn, cùng nam nhân khác ôm ấp trước bàn dân thiên hạ. Bóng lưng hắn cô đơn đứng đó nhưng ánh mắt hắn lại đỏ lên hằn những tia máu đáng sợ. Xoay người khởi động xe rồi lao đi

Đêm khuya hôm đó, Lục Hy Tuyết ngáp dài đi trên hành lang thì có một bóng đen cao lớn bất ngờ xuất hiện trước mặt cô. Lục Hy Tuyết cau mày, cô lạnh giọng, vì trong bóng tối nên không thể thấy rõ khuôn mặt hắn

- Ngươi là ai?

Bóng đen không trả lời, tiến lên bắt lấy Lục Hy Tuyết nhưng cô tránh đi. 2 bóng dáng một bắt 1 tránh cho đến khi đến gần cầu thang, Lục Hy Tuyết bất cẩn trượt chân, cô nhắm mắt nhíu mày nhưng chờ mãi không có rơi xuống mà va vào 1 lồng ngực cường tráng. Người kia lợi dụng thời cơ liền chụp thuốc mê cô. Lục Hy Tuyết chìm vào bóng tối ngất đi

Lục Hy Tuyết sau vài giờ ngất đi, cô dần tỉnh lại. Đầu cô có chút choáng váng, mọi thứ trước mắt dần hiện rõ ra. Cô kinh ngạc nhìn xung quanh, đây là căn phòng đơn giản thanh mát nhưng lại rất trang nhã và cao quý. Cả căn phòng chủ đạo là trắng đỏ, những món đồ đều là đồ cổ của phương Tây. Lục Hy Tuyết khó chịu, cô nhận ra trên cổ tay mình có sự mát lạnh của kim loại, cô cúi đầu. Đó là một chiếc vòng màu bạc, có 1 điểm nhỏ phát ra ánh sáng. Lục Hy Tuyết nhận ra, đây là vòng định vị, bất kể cô đi đâu dù là đến quốc gia khác thì nó vẫn có tín hiệu

"Cạch"

Tiếng mở cửa phòng, một người đàn ông tuấn tú xuất hiện, hắn vài ba phần giống như Long Ngạo Thiên, chỉ là đôi mắt của hắn có màu hổ phách, khí chất của hắn âm trầm cao ngạo không như Long Ngạo Thiên lãnh đạm, bí hiểm. Người đàn ông dần hiện rõ ra trước mắt Lục Hy Tuyết từng chút một, cô cau mày lạnh lẽo nhìn hắn

Long Ngạo Vũ bất động nhìn Lục Hy Tuyết, hắn nắm chặt tay

- Long Ngạo Vũ, anh bắt tôi? Thả tôi ra

Lục Hy Tuyết chán ghét nhìn hắn. Long Ngạo Vũ nhíu mày, trái tim hắn ê ẩm. Lục Hy Tuyết hừ lạnh, cô tiến gần đến trước mặt hắn. Âm thanh không 1 chút ấm áp nào vang lên bên tai Long Ngạo Vũ

- Anh điên rồi, thả tôi ra. Anh định trả thù sao? Hay anh nghĩ lại tôi có chút giá trị lợi dụng? Nhanh lên thả tôi ra. CHỉ cần nhìn thấy anh là tôi không kìm được muốn nôn hết toàn bộ ra ngoài

-----------------------

*Trailer:

- Tuyết nhi, em phải là của tôi

Hắn thì thào lẩm bẩm, Lục Hy Tuyết nghi hoặc nhìn hắn. Hắn bị làm sao vậy?