Nữ Phụ: Nghiện Trêu Ghẹo Nam Thần

Chương 8: Thế giới 1: Tiểu thư tàn phế (8)



Phủ Thái sư nhận được chiếu thư liền nhanh chóng chuẩn bị đâu vào đấy, trên thực tế phải nói chính xác là trên có lão phu nhân của Phùng Thái sư, xuống đến là di nương thiếp thất trong lòng cũng hiểu rõ lần chuẩn bị này.

Trong phủ có ba tiểu thư, Tứ di nương lại chiếm hết hai người, mấy ngày nay đi bộ cũng ngửa mặt lên trời, hổ hổ sanh phong (*) một bộ dáng tiểu nhân đắc chí.

[(*) mạnh mẽ, đầy sinh lực]

Phùng Thanh Thanh và Phùng Nhược Vũ sớm được Tứ di nương mời lão ma ma về dạy dỗ qua lễ nghi, quy củ trong cung.

Ngược lại thì Phùng Yên Nhiên, bởi vì thân thể tàn phế, nên bị bỏ quên.

Dù sao, tất cả mọi người đều cho rằng, vị đại tiểu thư này, trăm phần trăm không được chọn.

Chớp mắt đã đến ngày ba tháng tám, hôm nay là ngày các tú nữ vào cung.

Lão phu nhân ôn hòa đưa nàng lên xe ngựa, sờ sờ đầu của nàng, giống như là Tô Quỳ không phải vào cung mà chỉ đi một chuyến, rất nhanh liền có thể trở về.

"Nhiên nhi à, phải ngoan nhé." Lão phu nhân cuối cùng chỉ nói với cô một câu.

Tô Quỳ cười híp mắt, gật gật đầu: "Dạ! Con nhớ rồi."

Nhìn về phía cách đó không xa, Phùng thái sư đứng bên cạnh Tứ di nương, đưa Phùng Thanh Thanh và Phùng Nhược Vũ lên xe ngựa, tỉ mỉ dặn dò, ánh mắt nàng liền u ám hẳn.

Tô Quỳ lập tức rũ mắt xuống, che giấu sự giễu cợt ở đáy mắt. Phùng thái sư này đúng là lạnh nhạt đến lợi hại, Phùng Yên Nhiên thật là một nha đầu ngốc, đến bây giờ còn ôm ảo tưởng sẽ nhận được tình yêu thương của cha.

Nhìn Tô Quỳ như thế, lão phu nhân thở dài, khoát khoát tay không nói gì, hiển nhiên bà đối với con trai mình cũng không làm gì được.

Phùng Tranh mặt không biến sắc nhất mực đứng trước phủ chắp tay, chăm chú nhìn Tô Quỳ, thấy vậy ánh mắt chợt lóe. Nhìn nàng khôn khéo nũng nịu với tổ mẫu, lúm đồng tiền trên mặt tựa như đổ mật, trông nàng tha thiết nhìn cha, lại không được chú ý liền thất vọng cùng với ủy khuất.

Không biết tại sao, trong lòng hắn có chút đau cùng buồn bực, nhớ tới biểu hiện của Tô Quỳ trong một tháng này, thật sự là đã đổi tính.

Phùng Tranh cuối cùng vẫn là cất bước đi về phía xe ngựa, giống như lão phu nhân lấy tay xoa tóc nàng, "Ở trong cung không phải như ở nhà, mà mặc cho muội làm liều, muội cũng không còn nhỏ, trong cung nhớ không được mắc phải sai lầm, chờ mấy ngày nữa, huynh sẽ đi đón muội."

Mắt Tô Quỳ sáng lên, ngay sau đó nâng khuôn mặt vui vẻ lên, đong đưa mắt: "Dạ."

Xe ngựa chạy chậm rãi, hướng trung tâm kinh thành hoàng cung đi. Tô Quỳ vẫy tay với lão phu nhân và ca ca, cho đến khi không nhìn thấy bóng hai người bọn họ.

Chậm rãi thả tay xuống, ngồi vào bên trong xe, Tô Quỳ giương môi cười, nàng điểm môi anh đào, tâm tình tốt lạ thường.

Đây coi như là công lược thành công sao?

Cho dù nàng không ôm được đùi đại thần, nàng cũng còn đường lui.

Ít nhất, nàng không giống như Phùng Yên Nhiên trước kia một thân một mình, không còn đường đi. Nghĩ vậy, tâm tình mới khá hơn một chút, Tô Quỳ liền ngâm nga một bài hát.

"Người nói vĩnh cửu là bên nhau một thời gian dài, anh nói cùng nhau vui cùng hạnh phúc, anh nói chúng ta cùng nhau đón nỗi buồn. Tới hôm nay tựa như gió thu qua tai, mọi thứ chỉ còn lại khoản ân tình. Chỉ một mình em lẻ loi, một giấc mơ đẹp phải dừng lại thôi a~."

[Edit đoạn này muốn xỉu @@]

Tô Quỳ tay chống cằm hát, ngữ khí nhẹ nhàng, đem một ca khúc bi thương hát rất sống động, tựa như có người phụ lòng nàng thật vậy.

Lúc này, một chiếc xe ngựa hào hoa xa xỉ lướt nhanh qua xe ngựa của Phùng phủ, trên xe một lá cờ nhỏ hình vuông đang đón gió bay lượn, trên lá cờ là một con sói cô đơn với đôi mắt âm trầm.

Bên trong xe, người đàn ông một tay chống má, tay ngọc còn lại đang chơi đùa cái ly sứ quăng lên quăng xuống, áo bào màu bạc chuyển động, một bộ dạng nhàm chán đến cực điểm.

Cho đến khi, hắn nghe được giọng nói dịu dàng, tiếng hát ngọt ngào, bởi vì âm thanh nhỏ lại lẫn lộn tiếng nói nên không nghe rõ lắm nhưng vẫn lôi kéo trái tim người nghe.

Người đàn ông cũng không rõ đó là cảm giác gì, kiên định muốn nói là: Giống như cô đơn trăm năm, cô hồn dã quỷ (*) đột nhiên tìm được nơi mình thuộc về, lo lắng không chịu nổi dù hắn chỉ rời xa cuộc sống của mình một ngày, không muốn để hắn một mình nữa.

[*Người không nơi nương tựa]