Nữ Phụ: Nghiện Trêu Ghẹo Nam Thần

Chương 5: Thế giới 1: Tiểu thư tàn phế (5)



Edit: Tương

Tô Quỳ thờ ơ nhìn lướt qua, người ở Phùng phủ rất đơn giản, trưởng phu nhân lúc sinh Phùng Yên Nhiên vì khó sinh mà qua đời, còn lại hai người phu nhân cũng bệnh nhanh chóng qua đời.

Nếu nói trong đó có mờ ám, thì cần phải cân nhắc suy nghĩ kỹ. Trừ Tứ phu nhân bên ngoài, Phùng thái sư còn có một vài thiếp thất, mà danh phận thiếp không có tư cách tới trước mặt lão phu nhân thỉnh an.

Còn hai thiếu nữ trẻ, Tô Quỳ giật giật ngón tay.

Thiếu nữ mặc váy trắng biểu tình mong đợi khéo léo cười, giữa hai lông mày lộ ra một chút thông minh lanh lợi, người thiếu nữ còn lại so với nàng ta thì có chút ảm đạm, biểu tình như khúc gỗ không như nàng váy trắng sinh động.

Nhìn mấy lần, Tô Quỳ sáng tỏ, chắc hẳn người phụ nữ chính là Tứ phu nhân, thiếu nữ váy trắng chính là Phùng Thanh Thanh, quả thật là có mấy phần sắc đẹp.

Nàng giương môi cười một tiếng, đại nha hoàn đứng canh cửa thấy Tô Quỳ vội vàng tiến lên nghênh đón, nở nụ cười ấm áp: "Đại tiểu thư, người tới rồi? Mau vào, buổi sáng lạnh, chớ để nhiễm bệnh."

Người nào đứng gần liếc qua sẽ thấy ngay. Mẹ con Tứ phu nhân hận đến cắn chặt môi, Tô Quỳ cố ý hất cao cằm lướt qua họ, cười vô cùng đắc ý.

Dù sao cũng không có ý định lôi kéo quan hệ phát triển cảm tình với họ, cho nên Tô Quỳ nhận thêm nhiều giá trị hận thù mà nói, không khác biệt mấy!

Sắp đến cửa viện, khóe miệng Tô Quỳ nhếch lên nụ cười xấu xa, quay đầu giọng nghiền ngẫm, nhẹ nhàng nói: "À ~ đúng rồi, Tứ di nương cùng hai muội muội nếu không thì đi về trước đi, đợi ở chỗ này kẻo bị cảm lạnh lại còn quấy rầy tổ mẫu nghỉ ngơi a~."

Thật là đáng chết!

Bên trong nội tâm đồng thời phát ra tiếng lòng của Tứ phu nhân và Phùng Thanh Thanh, mấy ngày trước tại sao nàng ta không chết chìm đi!

Phùng Thanh Thanh cắn cắn môi, đang muốn lên tiếng giải thích, liền bị Tứ phu nhân kéo lại, mặt mũi bà ta như thường, cười hề hề nói: "Đại tiểu thư nói gì vậy, chúng ta là bổn phận vãn bối, nhất định sẽ giữ yên lặng tuyệt đối sẽ không quấy rầy đến lão phu nhân."

Tô Quỳ liếm liếm môi, lỗ mũi hừ một tiếng, quả nhiên gừng càng già càng cay.

Phùng Thanh Thanh bây giờ vẫn còn chút non nớt.

Nàng vẫy vẫy tay áo,"Thế Tứ di nương liền "từ từ" chờ đi!"

Nàng ở trên xe lăn được đẩy vào cửa ngay trước mắt, một lão ma ma từ từ khom người đi qua. Tiến vào chính sảnh, phía sau loáng thoáng nghe tiếng lão ma ma nói chuyện: "Tứ phu nhân, lão phu nhân hôm nay thân thể khó chịu, miễn các ngươi thỉnh an, về trước đi!"

"Cái này... thân thể lão phu nhân khó chịu, chúng ta lại càng muốn đi vào hỏi thăm sức khỏe, phải tận lực chăm sóc chứ."

"Không cần, Tứ phu nhân, Tam tiểu thư Tứ tiểu thư mời trở về!"

Đợi lão ma ma lần nữa vào trong, Tô Quỳ thong thả ung dung vẫy tay tỏ ý tiếp tục đẩy nàng về phía trước, bên ngoài bức tường bị ngăn lại một chút nàng cũng không để ý.

Trong miệng nhỏ giọng hát một bài, hiển nhiên sáng sớm phát sinh một màn này, đủ để cho tâm tình nàng vui vẻ cả ngày.

Cả người khoác một chiếc áo bào nho nhã, đầu cài một chiếc trâm ngọc thạch, lão phu nhân được tiểu nha hoàn dìu đỡ đi tới, chỉ thấy yêu thương chân cháu gái mình, tay nhỏ bé đang từng chút từng chút đánh nhịp, giọng nói lẩm bẩm nhỏ nhẹ, một bộ dạng làm cho bà hài lòng, thương yêu hết mực, tâm can cũng sắp hòa tan.

Bà mặt mày hớn hở nói:"Ôi chao, sao hôm nay vui vẻ như vậy, chơi cái gì hay, nói ra để tổ mẫu vui một chút."

Tô Quỳ được người tới trêu ghẹo, cũng không xấu hổ, giương môi cười ngọt ngào, lúm đồng tiền trên gò má giống như là tưới mật: "Tổ mẫu cũng không biết tại sao cháu gái lại cao hứng à?"

"Tiểu nha đầu ngươi~" Lão phu nhân điểm trán nàng, "Chưa dùng đồ ăn sáng chứ? Tới đây bồi tổ mẫu ăn một chút!"

Tô Quỳ lập tức gật đầu, lời khen tuôn ra ngoài ào ạt, dụ được lão thái thái nở gan nở ruột, trực tiếp mắng nàng quỷ tinh nghịch.