Nữ Phụ Không Thích Yêu

Chương 11-2: Ngoại Truyện: Tâm tư của Bách Vũ



-Tôi vốn là một đứa trẻ mồ côi ở cô nhi viện. Bề ngoài ưa nhìn nhưng tính cách lành lạnh đã khiến nhiều gia đình tới nhận nuôi con chú ý tới tôi. Đặc biệt là các góa phụ hay phụ nữ có tính cách 'đặc biệt”, cũng bởi vì cái sự săn đuổi đó mà tôi sinh ra sự ghét bỏ phụ nữ và luôn từ chối nếu họ muốn nhận nuôi tôi. Cho tới ngày tôi gặp hai vợ chồng nhà họ Bách. Từ đầu tôi đã trưng ra bộ mặt khinh người và đương nhiên là tôi nhận được ánh mắt tức giận từ ông Bách. Khi đó tôi thây kệ và nhìn ra hướng khác và làm vẻ chán nản, xíu chút nữa là tôi bị ăn đòn nhưng bà Bách liền ngăn lại và nói:

-”Chắc thằng bé có chuyện gì đó không vui về các cặp vợ chồng từng nhận nuôi nó.” Nghe vậy ông Bách liền dừng lại và thấu hiểu cho tôi. Tôi khi ấy vẫn còn ghét bà cho tới khi bà gặng hỏi tôi là chuyện gì xảy ra rất nhiều lần, sau khi nghe tôi kể tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm gấp bội và có chút cảm động. Vẻ mặt bà hiền từ đã làm tôi có chút thay đổi về suy nghĩ nhưng tôi vẫn cứng đầu giữ nguyên lập trường đó. Cuối cùng tôi nhận họ làm bố mẹ từ khi nào không hay, sống trong căn nhà tráng lệ đó một thời gian dài, tôi nhận được rất nhiều tình yêu thương, sự quan tâm chăm sóc mà từ lâu tôi đã muốn có. Và tôi sớm bị thuần phục và trở nên ngoan ngoãn và muốn làm gì đó đền đáp. Họ đã nói rằng nhờ tôi chăm sóc con gái của họ đang ở bên Mĩ và sắp về nước. Ban đầu nghe vậy có hơi hụt hẫng vì tôi tưởng họ không có con nhưng hóa ra lại có. Khi đó không có âu lo suy nghĩ vớ vẩn mà tôi lại có cảm giác hồi hộp khi sắp được gặp em. Đó cũng là lần đầu tiên tôi gặp em...khi ấy tôi mới 8 tuổi còn em mới 5 tuổi và kém có 3 tuổi. Bằng tuổi ấy nhưng tôi đã nhận thức được rất nhiều thứ và thường bị nói là ông cụ non. Hơi lạc đề một chút nhưng nó cũng trở thành một vấn đề sau này. Lần đầu gặp em tại nhà tôi đã ngỡ ngàng nhìn thấy em. Một cô gái dễ thương với mái tóc trắng dài, đôi mắt to tròn màu xanh lam, đôi má phiếm hồng và đầy đặn nhìn mà muốn véo và đôi môi màu đỏ không son và tay đang ôm một con gấu bằng người nép sau quản gia. Tôi nhìn em chằm chằm tới đơ người chả hiểu sao mình lại có hành động như vậy nếu nói thích thì hồi đó chả phải tôi quá nhỏ để nhận thức điều đó sao. Tôi phải mất một lúc lâu mới làm quen em nổi sau cái đẩy người của mẹ. Mẹ giới thiệu:

-”Đây là Bách Vân em gái con. Còn Bách Vân, đây là anh trai con Bách Vũ.” Em nhìn tôi chớp mắt liên hồi rồi tít mắt cười chìa tay ra nói:

-”Chào anh!!!“. Tôi vẫn còn ngơ ngơ mà đưa tay ra nắm đồng thời cũng nhìn nụ cười của em. Nụ cười của em tỏa nắng như bông hoa hướng dương dưới cái bầu trời nắng chói lọi kia. Giống như một thứ gì đó đặc biệt hay một phép nhiệm màu gì đó mà đột nhiên khiến tôi muốn em phải giữ mãi nụ cười đó. Cảm giác muốn che chở cho em ở cạnh em mãi mãi, như là một lời thú nhận hay thừa nhận tôi chẳng rõ nhưng khoảng thời gian khi tôi ở cạnh em thật tuyệt. Vô tư vui đùa cùng em rồi em và tôi trở nên thân thiết hơn và việc hai chúng tôi thưởng ở cạnh nhau là một chuyện dễ hiểu. Yêu em thương em đến mấy cũng không ít lần tôi nghịch dại mà làm em khóc đại đa số đều là vì tôi bẹo má em quá đà. Càng nghĩ càng thấy tôi thật trẻ con. Tình cảm hai chúng tôi kéo dài cho tới khi học trung học là ngày đầu tiên tôi gặp bạn em: Kiều Linh. Cũng là một cô gái xinh đẹp nhưng lại giống tôi đó là không cha không mẹ. Vì điều đó chúng tôi khá thấu hiểu nhau và thường chia sẽ những nỗi buồn. Rồi ba người chúng tôi trở thành bộ tam không thể cách rời. Luôn ở bên nhau, giúp đỡ nhau mỗi khi cần. Nhưng rồi không kéo dài được bao lâu khi tai nạn giữa Kiều Linh và Bách Vân xảy ra. Trong giờ học thể dục ngày hôm đó, khi tôi đi qua bể bơi của trường đang được lớp Bách Vân sử dụng và chỉ còn hai người đó là Kiều Linh và Bách Vân. Họ thì thầm gì đó tôi không rõ nhưng lát sau tôi nhìn thấy em gái tôi đẩy Kiều Linh xuống nước rất mạnh và Kiều Linh chới với dưới nước nhưng Bách Vân không tới giúp. Tôi mới vội vàng lao vào đẩy Bách Vân ra rồi nhảy xuống bể bơi cứu lấy Kiều Linh. Khi được Kiều Linh vào bờ tôi thở hồng hộc nhìn Bách Vân cũng đang trơ mắt nhìn tôi có phần khó hiểu. Tôi vôib trách mắng em:

-”Sao em lại làm vậy?”

-”Kiều Linh nói...”

-”Nói gì chứ? Em đùa Kiều Linh hả? Bể bơi này sâu như vậy em phải hỏi Kiều Linh có bơi được không chứ?” Tôi chặn lời em mà nói một câu rõ dài. Em nhìn tôi người run run rồi nhìn sang Kiều Linh chạy khỏi. Kiều Linh lúc đó giọng nói yếu ớt nói với tôi:

-”Đừng có trách cậu ấy, mau đi xin lỗi cậu ấy đi không lại giận nhau...” tôi nhìn em đầy cảm động không ngờ em lại tốt như thế mà còn lo cho tôi với Bách Vân. Tôi thấy mình rung động một chút rồi liền nâng em lên và dìu em về phòng y tế. Sau hôm đó tôi xin lỗi Bách Van và Vân cũng đã đồng ý. Ngỡ tưởng cả ba lại bình thường và vui vẻ như cũ nhưng không mọi chuyện lại xảy ra một cách chóng mặt. Nạn nhân luôn là Kiều Linh còn thủ phạm lại là người em gái tôi cực kì yêu thương. Mỗi lần tôi hỏi lí do em đều chưa nói hết câu thì đã bị tôi chặn lại mà mắng em. Hồi đầu còn khóc nhưng dần em cũng không còn thế mà chỉ im lặng nghe, Linh sẽ luôn là người giảng hòa. Cứ lặp đi lặp lại như vòng luân hồi và khiến tôi càng ghét em mà chuyển hướng sang Kiều Linh nhiều hơn. Em càng lớn thì càng xinh đẹp nhưng lại chua ngoa khiến tôi phát ghét nhưng khi em như thế tôi lại vô tình thấy nét đau buồn trên mặt em. Xưa kia em hay làm nũng tôi cũng bị tôi gạt bỏ, khoảng cách giữa hai chúng tôi lớn dần và tôi không còn có biểu hiện quan tâm em, yêu em nữa thay vào đó tôi dành cho Linh nhiều hơn. Khi lên lớp cao hơn thì tôi tỏ tình với Linh đã bảo vệ Linh khỏi Vân, lúc này tôi đã ghét em lắm rồi đến cách xưng hô còn thay đổi. Linh đã đồng ý nhưng lại trùng hợp khoảng sau vài tiếng thì em gặp tai nạn xe. Tôi bàng hoàng chạy tới bệnh viện theo chỉ dẫn của bố mẹ. Tới nơi nhìn em thoi thóp bên cạnh máy đo nhịp tim và các bác sĩ ngay đó lòng tôi như thắt chặt lại. Tôi đau buồn nhìn em và gọi Linh đến, quãng thời gian sau đó chăm sóc cho em đều có Linh ở cạnh giúp đỡ khiến tôi càng cảm động hơn và yêu Linh nhiều hơn, đến bố mẹ cũng có chút quý Linh. Cho tới ngày em tỉnh dậy thì tôi không có ở đó. Em trở thành một con người khác hẳn sau hơn bao tháng nằm trong bệnh viện. Em ít nói hơn, muốn tránh xa tôi và Kiều Linh gần như muốn cắt đứt quan hệ giữa tôi và em trong suốt quãng thời gian còn nhỏ. Em cũng tránh xa những tên xuất hiện bên cạnh Linh dường như em trở nên khép kín hơn tỏ ra thờ ơ với mọi thứ hay chán nản và coi tôi, Kiều Linh, ba người kia như là điềm xui xuất hiện mà thôi. Đến hôm nay thì đột nhiên em muốn học võ rồi khi nghe bố mẹ nói đùa là em muốn rời xa khỏi vòng tay của bố mẹ. Tôi có cảm giác hụt hẫng và có cảm giác em sẽ rời xa tôi thật. Tôi tự hỏi là tại sao em lại thay đổi. Tôi thực lòng rất nhỡ con người cũ của em, nhìn những vết thương dạo gần đây xuất hiện trên người em một cách lạ lùng tôi cũng tự hỏi tại sao khi tôi quan tâm em em lại lờ tôi và cứng đầu không nói. Bách Vân? Có phải tôi đã làm sai hay bỏ lỡ mất điều gì không? Hay tại tôi không bao giờ lắng nghe em giải thích luôn chặn họng khi em cố gắng nói? Bây giờ tôi đột nhiên tôi muốn nghe em giải thích và nhìn thấy em cười với tôi lắm Bách Vân....

(Ôi trời dài ơi là dài...hehe mong các bạn tiếp tục ủng hộ truyện ạ~♡♡♡)