Nữ Phụ Không Muốn Nhân Vật Chính Chia Tay (Nữ Phụ Không Muốn Nam Nữ Chính Chia Tay)

Chương 23



Tạ Vô Diễn dứt khoát cũng không cùng Thẩm Vãn Tình phí lời nữa, hắn ôm lấy cánh tay, ánh mắt có phần chế giễu,nói: “ngươi tự mình nghe xem lời này của ngươi có phải có chút vấn đề hay không?”

Ở dưới loại ánh mắt nhìn chằm chằm trẻ khuyết tật về trí não này, Thẩm Vãn Tình bị hắn nhìn đến có chút chột dạ, cái đầu nhỏ cúi xuống ngày càng thấp giống như chuẩn bị ăn thóc vậy.

Cô phải nghĩ trái nghĩ, cuối cùng quyết định vòng vo một chút.

Dựa theo đạo lí mà nói, Tạ Vô Diễn nên đối với Phong Dao Tình sinh ra lòng thương tiếc, lại thêm nữa vừa nãy hai người ở hậu viện không khí nhìn có vẻ rất tốt. Vì thế lấy nữ chính để kích thích hắn một chút, nói không chừng có thể lay động được Tôn Đại Phật này.

“Huynh xem, ả Mặt Nạ Quỷ này quỷ kế đa đoan, mặc dù thân thể đã bị trọng thương, nhưng sức lực của Kỷ Phi Thần đã bị hao tổn quá độ, vì thế sẽ không chiếm được ưu thế.” Thẩm Vãn Tình dẫn dắt từng bước, “vạn nhất thật sự có đánh nhau, ta sợ Phong tỷ tỷ một thân nữ tử, sẽ bị phải điều gì ngoài ý muốn.”

“Thế à?” Tạ Vô Diễn nhướng mày.

Thẩm Vãn Tình gật đầu: “đúng đó đúng đó.”

Tạ Vô Diễn: “ừ, vậy đúng thật là đáng thương mà.”

Một câu nói xong, cũng không có bất kì lời nào tiếp theo cả.

Thẩm Vãn Tình đợi một lúc, sau khí xác định Tạ Vô Diễn thật sự không có mở miệng nữa, bắt đầu hoài nghi rằng tiểu thuyết mình đọc có phải là sách lậu hay không.

Mỗi thế?

Ngươi chỉ cảm thán một câu?

Ngươi nam phụ cố chấp đến cực đoan đối với nữ chính nhưng không có được sao lại chỉ có chút phản ứng này?

Thẩm Vãn Tình liên tiếp bị thất bại, cảm thấy có chút mất mát, dứt khoát đem chăn quấn quanh người, giống hệt một con mèo giận dỗi mà đem bản thân quấn thành hình tròn.

Nhưng không nghĩ đến động tác lại quá kịch liệt, không cẩn thận liền chạm đến vết thương trên người, tức khắc lại đau đến cuộn tròn thành một cục, tủi thân thành quả mướp đắng.

Tạ Vô Diễn dựa vào chiếc ghế, tay đặt trên bàn, vô vị thờ ơ mà gõ lên mặt bàn.

Có lẽ là cảm thấy dáng vẻ tức giận này của Thẩm Vãn Tình thú vị, liền giống như nói đùa mà mở miệng: “Muốn để ta đi giúp?”

Nghe thấy lời này, sức sống của Thẩm Vãn Tình tăng vọt, lập tức giống như con cá chép bật dậy, ra sức gật gật đầu.

“Cũng không phải không được.” Tạ Vô Diễn ung dung thong thả mà nhả ra hai chữ, “cầu ta.”

“Cầu huynh.” Thẩm Vãn Tình chớp mắt một cái, phản ứng cấp tốc mà tiếp lời, thậm chí ngay cả một giây ngừng lại cũng không có, thuận tiền còn tặng kèm liên tiếp ba câu: “cầu huynh, cầu huynh, cầu huynh.”

“........”

Lần này đến phiên Tạ Vô Diễn câm nín rồi.

Trăm năm trước hắn rảnh rỗi không có việc gì làm, thường sẽ bắt vài tên thầy trừ yêu đến Ma động để đùa nghịch, phần lớn thời gian những tên khoác lác minh thuộc môn phái chính đạo, đều sẽ vươn thẳng cổ, không chịu khuất phục nói: “hừ! Ngươi tên yêu ma này, nếu như ta nói với ngươi nửa câu cầu xin, sẽ hổ thẹn với muôn dân bách tính thiên hạ.”

Mặc dù đến cuối cùng mấy tên thiếu hiệp không chịu khuất phục này, đều đau khổ nước mắt nước mũi mà nhận sai, thậm chí còn cần cù tận tụy mà làm tiểu đệ của mình, nhưng tốt xấu gì lúc bị bắt đều sẽ đi theo chút hình thức.

Giống như này ngay cả hình thức cũng lười đi, Tạ Vô Diễn vẫn là lần đầu tiên gặp.

Vì thế nhìn vào Thẩm Vãn Tình, hắn thật sự câm nín rồi. Hắn hoàn toàn không lí giải được, họ Kỷ thế gia đường đường trừ yêu này, ngày thường rốt cuộc là dạy dỗ nữ nhi kiểu gì. Thậm chí còn hợp lí mà hoài nghi cô mới là nội ứng được sắp xếp vào Kỷ gia, đặc biệt dùng để phá hoại thanh danh của họ.

Thẩm Vãn Tình nhìn một mặt biểu tình cổ quái của hắn, giơ tay ra kéo kéo ống tay áo của hắn, thuần thục vẫn dụng công lực làm nũng cấp mười của mình: “Tạ đại ca đã nói phải giữ lời đó nha.”

Có việc thì Tạ đại ca.

Không có việc thì Tạ Vô Diễn.

Tạ Vô Diễn nghĩ thế nào cũng cảm thấy là bản thân chịu thiệt.

Hắn cúi đầu gỡ bỏ tay của Thẩm Vãn Tình, một câu cũng không nói mà đứng dậy, giũ giũ y bào, giống như chuẩn bị quay người rời đi, Thẩm Vãn Tình cúi gằm mặt xuống, cuối cùng cũng từ bỏ ý định.

Thôi bỏ đi, muốn Đại Ma Vương đi trừ yêu diệt quỷ, xác thực là có chút làm khó người.

Thật ra cô ngược lại không lo lắng Kỷ Phi Thần sẽ không có cách nào bắt được Mặt Nạ Quỷ, nhưng nếu chuyện đó xảy ra, Tăng Tử Vân đầy miệng “Kỷ đạ ca” nhất định sẽ động tâm thiếu nữ, bắt đầu triệt để nắm lấy giấy chứng nhận lên ngôi nữ phụ độc ác liền xong rồi.

Ván đã đóng thuyền.

Thẩm Vãn Tình hít vào một hơi.

Cũng hết cách rồi, sau này khổ cực một chút vậy.



“Ngươi muốn một mình ở lại đây à?”

Mà ngay lúc này đột nhiên nghe thấy âm thanh lành lạnh truyền đến.

Thẩm Vãn Tình nghe thấy tiếng liền ngây ngốc, ngẩng đầu nhìn lên.

Tạ Vô Diễn dựa trước cửa sổ, y bào phấp phới, không gió cũng tự di chuyển. Biểu tình trên mặt hắn lãnh đạm, ánh trăng phủ trên gấm bào của hắn, toàn thân ngập tràn hàn khí băng lãnh.

Hắn liếc xéo nhìn cô, ngữ khí nghe không ra nhấp nhô, rất nhạt: “qua đây.”

Lời nói đến đây Thẩm Vãn Tình lập tức hiểu được lời của Tạ Vô Diễn. Cô cũng không quan tâm vết thương trên thân thể, lật người xuống khỏi giường, lết đến bên cạnh hắn.

Sau đó, hai người lại rơi vào một trận trầm mặc mới.

Không cần phải hỏi, phải dùng Khinh Công mới có thể đuổi kịp được hai người Kỷ Phi Thần cùng Phong Dao Tình.

Nhưng tình trạng cơ thể hiện tại của Thẩm Vãn Tình, lại thêm chút công phu kém cỏi của cô, tốc độ Khinh Công thậm chí còn không bằng một đúa trẻ con.

Thế là cô khẩn trương mà xoa xoa tay, quyết định uyển chuyển mà phá vỡ sự im lặng, đem quyền chủ động cho Tạ Vô Diễn: “hay là huynh đến chọn tư thế nhé? Ta đều chịu được.”

Tạ Vô Diễn: “........”

Rời khỏi nhà trọ còn chưa được bao xa, Thẩm Vãn Tình liền nhìn thấy một đám ánh lửa khắp đầu trời. Yêu khí lan toả thành hàng nghìn hàng vạn đường cong không ngừng quanh quẩn xung quanh, hình thành một vòng bao vây tròn vành vạnh. Tiếp ngay sau đó, kim quang chớp một cái, cuốn theo tiếng nổ cực kì lớn, mạnh mẽ đem những con yêu quái này xé vỡ.

Kiếm Linh Phi rè rè chấn động, thông qua cơ thể mà phát ra kiếm khí màu đỏ, ở chỗ yêu khí nồng hậu này ra ra vào vào.

Hai luồng sức mạnh sinh ra khí trường cực lớn, đối chọi lại với nhau.

Tăng Tử Vân ở chính giữa hai luồng sức mạnh này, ôm lấy ngực không ngừng ho ra máu tươi. Toàn thân trên dưới đều là vết máu, ngăn không được mà run lấy bẩy, thậm chí ngay cả sức lực để hét cũng không có.

Nàng trong lòng biết rõ, chỉ cần Kỷ Phi Thần buông lỏng một chút, tính mạng của nàng liền không được bảo đảm.

Phong Dao Tình chống ra một đạo kết giới, bảo vệ Kỷ Phi Thần không bị yêu khí ăn mòn, nhưng dù cho hai người có ăn khớp nhau như thế nào, cũng rõ ràng nhìn ra được thể lực đã bị tiêu hao gần hết.

Vô số dã thú kêu gào xông về phía trước, chiến thuật của mọi người vẫn là có tác dụng, chỉ cần hai người có một người bị phân tâm, kết giới liền sinh ra lỗ hổng.

Kỷ Phi Thần không thể không phân tâm, giơ lên một cánh tay giúp Phong Dao Tình giữ vững kết giới.

Mặt Nạ Quỷ sắc bén bắt lấy được lỗ hổng, một sợi yêu khí từ dưới khí trường lọt vào, khóa chặt lấy gáy của Tăng Tử Vân, thít chặt đến mức nàng không thở nổi, ý thức tiếp theo, chỉ có thể liều mạng giãy giụa.

“Tiểu Vân.”

Tâm tư rối loạn, Phong Dao Tình ho ra một ngụm máu tươi, kết giới bị mạnh mẽ phá vỡ.

Trong chớp mắt, yêu khí to lớn dệt thành một đạo mạng nhện, hướng về phía của Tăng Tử Vân bổ đến.

Đồng tử của Tăng Tử Vân co rút lại, há há miệng, nhưng yêu lực ghì chặt gáy khiến cho nàng ngay cả một âm thanh cũng không phát ra được, chỉ có thể vô lực mà nhìn cái chết đang đến gần.

“Cẩn thận!”

Kỷ Phi Thần nhảy vọt người lên, mu bàn tay khẽ động, thu lại Phi Linh kiếm, đứng ra đỡ lấy.

Nhưng lại có người nhanh hơn anh ta.

Từ ngang không trung đáp xuống, đem theo kiếm khí tràn ngập lạnh lẽo, mạnh mẽ tách ra thiên la địa võng này.

Tăng Tử Vân vừa ngẩng đầu lên nhìn.

Đó là một đạo thân ảnh màu đen, đứng ngược hướng ánh sáng, góc áo bay lượn, một thân lẫm liệt.

Ánh trăng lạnh đến thấu xương, trên đầu chiếc kiếm sắc bén đó hội tụ thành một điểm, lại sáng đến mức kiến người ta không thể dời đi ánh mắt.

Tạ Vô Diễn quay đầu lại, nhìn về hướng nàng là, trong đôi con ngươi không có một chút gợn sóng.

Nhưng lại đối với bất kì ánh mắt nóng bỏng nào, càng có thể chạm đến nơi yếu mềm trong lòng người.

Trước mắt cực kì hài hòa.

Duy nhất không hài hòa chính là-----



“Tiếp đất chưa tiếp đất chưa?” Thẩm Vãn Tình co thành một đoàn, cả cơ thể làm tổ trên cánh tay của hắn. Dựa đầu trên đầu vai của hắn, nhắm chặt mắt lại không dám ngẩng đầu nhìn, “nói thật, ta cảm thấy ta có chút sợ độ cao.”

Đây là lần thứ hai cô được thể nghiệm được người khác dùng Khinh Công vác bay.

Cảm giác thể nghiệm cực kì tệ.

Nếu như đặt ở hiện đại, tốc độ này của Tạ Vô Diễn ở trên đường cao tốc cũng phải bị chặn lại phạt tiền tạm giữ.

Tạ Vô Diễn nhìn Thẩm Vãn Tình sợ đến mức cuộn tròn thành một đoàn trên vai mình, lộ ra biểu tình ghét bỏ: “Đánh nhau cũng đánh xong hết rồi.”

Nghe thấy lời này, Thẩm Vãn Tình cuối cùng cũng mở ra một bên mắt, nhìn xung quanh.

Ánh mắt sáng quắc nhìn Tăng Tử vân.

Phong Dao Tình một mặt lo lắng.

Cùng với Kỷ Phi Thần toàn thân đang trong trạng thái phòng bị.

Và Mặt Nạ Quỷ nửa sống nửa chết cách đó không xa, nằm trên mặt đất nôn ra máu.

Xem ra là thật sự đã đánh xong rồi.

Cô cẩn thận từng tí mà từ trên người Tạ Vô Diễn xuống, vỗ vỗ mép váy của mình, cực kì lịch sự mà hướng về phía hắn nói câu cảm ơn. Sau đó quay lại nhìn Tăng Tử Vân có chút nhếch nhác ở đằng sau, suy nghĩ một chút, giơ tay ra đỡ nàng.

Tăng Tử Vân quật cường quay đầu, trong mũi hừ ra một tiếng: “hừ.”

.......Mặc dù không biết là vì lí do gì nhưng xem ra Thẩm Vãn Tình đã bị nàng ghi thù trong lòng, bản thân rơi vào trầm tư.

“Ta biết, ta biết ngươi là ai rồi.....”

Mặt Nạ Quỷ ở bên cạnh nôn máu lấy lại một hơi, ánh mắt đem theo chút hận ý, nhìn về hướng của Tạ Vô Diễn. Mỗi câu nói của ả đều phải mang theo thở dốc thật lớn, nhìn có vẻ đã cạn kiệt sức lực.

Ả căm hận nhìn chằm chằm hắn, lại đột nhiên cười to thành tiếng, cười đến vừa điên cường vừa khủng bố, khiến người ta cảm thấy không rét mà run, “người của Huyền Thiên Các vậy mà lại hợp cùng một chỗ với hắn ta, các ngươi có biết hắn là ai không?”

Tạ Vô Diễn vừa nghe thấy, đôi mắt khẽ tối lại.

Kỷ Phi Thần đột nhiên bước lên phía trước, đến gần Mặt Nạ Quỷ, nhíu mày nói: “Giãy giụa sắp chết mồm miệng còn ăn nói xằng bậy.”

“Ta ăn nói xằng bậy?” nụ cười của Mặt Nạ Quỷ dần dần biến thành dữ tợn.

Thẩm Vãn Tình cảm thấy được không đúng, cô đột nhiên nhớ ra, lúc trước khi Tạ Vô Diễn cùng Mặt Nạ Quỷ giao thủ, đã không có ngụy trang mà sử dụng yêu lực.

Như thế thì, rất có khả năng Mặt Nạ Quỷ đoán ra được cái gì, sớm liền ở trước mặt Kỷ Phi Thần vạch trần Tạ Vô Diễn.

Thẩm Vãn Tình quay đầu nhìn Tạ Vô Diễn.

Rất khó giải quyết.

Tạ Vô Diễn không thể trong lúc này tùy tiện ra tay mà giết Mặt Nạ Quỷ.

Nam nữ chính đều rất thông minh, rất dễ liền nhìn ra đầu mối.

Mặt Nạ Quỷ: “ta nói cho ngươi biết, người mà ngươi lưu lại bên cạnh------“

Thẩm Vãn Tình cụp mắt, sờ sờ chiếc dao găm ở bên eo, mu bàn tay động một cái, rút nó ra ngoài.

Mặc dù không biết có tác dụng hay không, nhưng có lẽ, có thể thử xem.

Giây tiếp theo, tay trái của cô đặt trên lưỡi dao nắm chặt.

Mũi nhọn cứa đứt da thịt, máu tươi thuận theo đầu dao chảy xuống dưới.

Thẩm Vãn Tình nhắm mắt, giống như đang nhớ lại, khống chế linh lực của bản thân hội tụ đến chỗ miệng vết thương.

Đau đớn kịch liệt.

Dựa vào không gian đốt lên ánh lửa, giống như cả một bàn tay của cô bị thiêu đốt gần hết.

Máu tươi bị kéo thành một sợi, quấn chặt luồng sức mạnh này hướng đến Mặt Nạ Quỷ.

Mặt Nạ Quỷ thậm chí còn chưa kịp nói hết một câu, cả người đã bị luồng ánh lửa này quấn lấy, thiêu cháy, chỉ còn sót lại tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế.