Nữ Phụ Không Muốn Nhân Vật Chính Chia Tay (Nữ Phụ Không Muốn Nam Nữ Chính Chia Tay)

Chương 13



Gan nhỏ hơn so với dự đoán, nhưng gan cũng to hơn so với tưởng tượng của tất cả mọi người.

Tạ Vô Diễn cũng không vạch trần cô, hắn chỉ là bình tĩnh mà cầm xúc xắc lên, để dưới ngón tay ma sát một vòng, sau đó nhẹ nhàng ném một cái.

Ngay một khắc này tình thế dường như đang đảo ngược, Thẩm Vãn Tình một đường thuận lợi sáu sáu sáu.

Sau khi đem bốn quân cờ của mình đều đưa đến đích, Thẩm vãn Tình vui vẻ rồi, cảm thấy bản thân lại có tinh thần: “Mình thật giỏi.”

Tạ Vô Diễn nói đùa: “Thẩm cô nương sao lại không hoài nghi nữa vậy?”

Thẩm Vãn Tình tiêu chuẩn kép ôm lấy cánh tay: “Ngài nói gì vậy, ném ra sáu suốt cũng là bình thường.”

Chơi tiếp vài ván cờ, sắc trời đã tối đậm.

Thẩm Vãn Tình ngáp mấy cái liên tiếp, uể oải mà nằm bò lên bàn, run rẩy ném cờ.

Thật mệt.

Thậm chí còn đang nghĩ, đây có phải thủ đoạn giết người mà Tạ Vô Diễn tự tạo ra hay không. Thông qua cách không để cho cô ngủ, mạnh mẽ ép cô thức đến chết.

Cứ như vậy mà suy nghĩ miên man, ngái ngủ cũng ngày càng sâu, mí mắt của cô như bị rót chì vậy, sắp không chống đỡ nổi nữa.

Tiêu diệt đi.

Muốn giết hay không giết, dù sao cô cũng muốn ngủ.

Nghĩ như thế, Thẩm Vãn Tình liền ngủ rồi.

Tạ Vô Diễn ôm lấy cánh tay, dựa vào lưng ghế, cảm thấy có chút buồn cười.

Rõ ràng là biết rõ thân phận của hắn, vậy mà vẫn còn có thể ngủ thành dạng này. Nhìn rõ ràng thì chính là một người rất coi trọng tính mạng, hóa ra lại không sợ chết như thế.

Nếu như nói cô có bao nhiêu đơn thuần cùng lương thiện, nhưng khi cầm dao đâm người thì lại dứt khoát nhanh nhẹn hơn ai khác.

Chiếc nhẫn Bắc Đẩu lại chớp nháy, Huyền Điểu đập đập cánh từ bên trong nhảy ra ngoài.

“Chính là nàng ta chính là nàng ta, tóm lấy cánh của ta, bịt miệng của ta, còn muốn đem ta đi hầm canh! Hơn nữa còn gọi ta là chim bồ câu!” Huyền Điểu vừa nhảy ra liền lải nhải náo đến không ngừng, khí thế hùng hổ mà tập kích về hướng chiếc gáy của Thẩm Vãn Tình.

Tạ Vô Diễn ngước mắt lên, xúc xắc nằm giữa hai ngón tay của hắn bị mạnh mẽ bóp nát.

Một đạo ánh sáng màu đỏ nổ ra, kèm theo khí lưu mạnh mẽ không gì sánh bằng, lực chấn động cùng dâng trào.

Nhưng bất luận khí tràng ở trong phòng có bao nhiêu khủng bố, cả một gian phòng dường như bị một tấm chắn vô hình che phủ, từ bên ngoài nhìn vào vẫn một mảnh bình yên như cũ không có gì dị thường, dường như tất cả hơi thở đều bị tận lực che giấu.

Huyền Điểu bị đạo ánh sáng màu đỏ này đánh đến đau đầu, u u chíp chíp bay trở về, đáng thương hề hề nói: “Điện hạ.”

“Nhỏ giọng chút.” Tạ Vô Diễn chống cằm, giơ tay ra trêu ghẹo một lọn tóc bên tai của Thẩm Vãn Tình, vô cùng buồn chán mà quấn quấn trên đầu ngón tay của mình, “Ồn ào làm người tỉnh, ngươi đến bồi nàng ta chơi ván cờ vô vị này à?”

Huyền Điểu nghẹn ngào.

Chỉ quan tâm nữ nhân này có bị đánh thức hay không, cũng không quan tâm bảo bối sủng vật của mình có đau hay không.

Quả nhiên nữ nhân xinh đẹp này chính là căn nguyên của tai họa.

“Linh lực của ngươi hồi phục rồi?” Tạ Vô Diễn liếc Huyền Điểu một cái, đột nhiên mở miệng nói.



Huyền Điểu ngơ ngác, này mới phát giác, linh lực lúc trưa bị tiêu tan, không biết là từ lúc nào đã tích tụ lại một lần nữa: “Hình như đã hồi phục được một chút.....sao lại nhanh như vậy?”

Tạ Vô Diễn quay đầu lại, nhéo nhéo tay phải của Thẩm Vãn Tình.

Vết sẹo trên ngón tay trỏ có thể thấy rõ ràng.

Huyền Điểu sợ rằng chính là ngay lúc đó, đã nuốt xuống máu của Thẩm Vãn Tình.

Ngón tay của Tạ Vô Diễn dừng trên mu bàn tay của Thẩm Vãn Tình, nhẹ nhàng di chuyển.

Một giọt máu lăn xuống, nhưng tốc độ rơi xuống lại chậm đến dị thường.

Hắn giơ tay, tụ lại một chút linh lực, chạm đến giọt máu đó.

Trong nháy mắt, giọt máu đó liền đốt cháy lên, sau đó liền lập tức nổ ra.

Sau khoảnh khắc Tạ Vô Diễn cảm thấy kinh ngạc, hơi hơi thu lại tầm mắt, cười nhẹ một tiếng như sáng tỏ điều gì.

Xem ra, đối với trong tưởng tượng của bản thân còn đặc thù hơn.

Huyền Điểu bỗng chốc bay lên, ngữ khí đều là kinh ngạc: “Đây là!”

“Ừ.” Con ngươi Tạ Vô Diễn vẫn như thường, ngữ khí nghe có vẻ bình đạm, “Chính là cái mà ngươi đang nghĩ.”

“Điện hạ, nếu đã như vậy, cái người này không nên lưu lại lâu.” Huyền Điểu đứng trên đầu vai của Tạ Vô Diễn, liều mạng xúi dục hắn: “vạn nhất về sau.......”

Tạ Vô Diễn không nói gì, hắn nhìn về phía Thẩm Vãn Tình, sau đó giơ tay ra chống đỡ chiếc gáy của cô.

Chỉ cần nhẹ nhàng tụ lực, hắn liền có thể cắt ra vết máu xâu đến tận xương.

Sau đó, hắn lại không dùng lực, chỉ là thu tay lại, chống thân dậy: “Chúng ta nên đi rồi.”

Huyền Điểu một bộ dạng cực kỳ đau khổ, tủi thân đến mức lăn lội trên đất: “Điện hạ, quả nhiên, nàng ta chính là nữ nhân quan trọng với ngài đúng không?”

“Coi như là vậy đi.” Tạ Vô Diễn qua loa một câu, ngữ khí mang theo chút lười nhác, “Phải phí tâm tư nuôi dưỡng để đúc kiếm, cũng khá quan trọng.”

Đúc kiếm?

Trong đôi mắt của Huyền Điểu lại một lần nữa sáng lên tia lửa hi vọng.

Quả nhiên, cái nữ nhân này, cũng bất quá chỉ là công cụ mà thôi.

Bản thân mình mới là thứ quan trọng nhất trong lòng của điện hạ!

Từ lúc xuyên thư đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Thẩm Vãn Tình nằm mơ.

Tiếng khóc của trẻ con vang lên, ánh lửa hừng hực bùng cháy, vô số lưỡi kiếm vung xuống, thân hình bé nhỏ trong nhìn rõ nằm trong vũng máu.

Nữ nhân toàn thân đều là máu hôn lên vầng trán của đứa bé, nước mắt rơi xuống lẫn vào vũng máu, từng lần từng lần nhắc lại câu gì đó.

Rõ ràng là gần ngay trước mắt, nhưng thanh âm lại cực kỳ xa, giống như cách nhau nghìn núi vạn nước, nghe không rõ ràng.

Ánh lửa trong một khoảnh khắc liền cháy rực, trước mắt bị che phủ bởi làn sương máu.



Thẩm Vãn Tình giật mình tỉnh giấc.

Cô di chuyển thân thể một chút, phát hiện bản thân đang nằm trên giường, trên thân cũng được đắp chăn một cách gọn gàng.

Thẩm Vãn Tình đỡ trán ngồi dậy, nhíu chặt lông mày như đang suy nghĩ gì đó.

Mặc dù trong sách đã từng nhắc qua, từ trước đến nay nguyên chủ không đặt việc tu luyện vào trong lòng. Nhưng suy cho cùng cũng là ở đại thế gia mà lớn lên, vì thế ít nhiều gì cũng có chút cơ sở.

Người trong thế giới tu tiên có một đặc điểm, chính là rất ít khi nằm mơ.

Một khi đã nằm mơ, hoàn cảnh trong mơ ngoài việc có liên quan đến hồi ức ra, lờ mờ chính là sẽ ám thị về tương lai.

Thẩm Vãn Tình có thể tin chắc rằng, bộ phận này chắc chắn chính là hồi ức thuộc về nguyên chủ trong thân thể.

Chỉ là nguyên tác đối với nhân vật này, không miêu tả quá nhiều về hoàn cảnh. Chỉ là giải thích qua loa nàng là một cô nhi, sau đó phát huy tác dụng gây thêm ấm ức cho nam nữ chính xong xuôi, liền lĩnh hộp cơm rồi về vườn.

Bây giờ nhìn lại, sợ rằng không có đơn giản như thế.

Thẩm Vãn Tình nhìn nhìn cái bàn cách đó không xa.

Nến thơm dường như đã cháy gần hết, quân cờ nằm trên mặt bàn cùng với bàn cờ bị gió thổi rơi dưới đất, mọi thứ đều đại biểu rằng tối hôm qua không phải là giấc mơ.

Thẩm Vãn Tình sờ sờ chiếc gáy của mình, còn hơi hơi có chút không dám tin tưởng.

Hôm qua Tạ Vô Diễn vậy mà thật sự chơi cờ cả buổi tối với mình.

Hơn nữa bản thân chơi cờ xong vẫn còn sống sót.

Thẩm Vãn Tình một bên ngáp, một bên ngồi xuống trước bàn trang điểm, nhìn bọng mắt đen sì của bản thân, vừa chải tóc vừa chửi bới Tạ Vô Diễn.

Son phấn thờ cổ đại cô không dùng quen, lăn qua lăn lại cả một ngày mới miễn cưỡng che được quầng thâm mắt, sau đó lại từ trong hộp trâm cài, chọn tới chọn lui, chọn một cái trâm cài tóc màu ngọc bích, vụng về mà búi tóc lên.

Sau khi xử lí đơn giản xong, Thẩm Vãn Tình rất vừa lòng nhìn bản thân ở trong gương.

Nói như nào nhỉ, là nhan sắc mà Mặt Nạ Quỷ mong muốn có được, đương nhiên phải chỉnh lý một chút, chung quy không thể phung phí được.

Bấm tay tính toán, cách ngày phải xuống núi trừ yêu vẫn còn vài ngày nữa. Đoạn thời gian này Kỷ Phi Thần cùng với Phong Dao Tình không có mình ở giữa làm khó dễ, phát triển ngược lại cũng khá tốt, xem ra bản thân cũng không cần phải phung phí tinh thần.

“Cô nương? Cô nương?”

Âm thanh của tì nữ bên ngoài rất nhẹ nhàng, giống như sợ sẽ làm quấy nhiễu đến cô, âm cuối mang theo toàn là mềm mại và dịu dàng.

“Tôi đây.” Thẩm Vãn Tình buông lược xuống, đứng dậy mở cửa, trọng tâm cơ thể chống trên khung cửa, hỏi: “Sao thế?”

Cô vẫn chưa kịp thay quần áo, trên người chỉ mặc mỗi tiết y, sau khi thức dậy sau giấc ngủ, cổ áo có hơi lỏng, một phần ngực trắng như tuyết có thể lờ mờ nhìn thấy. Tơ lụa mặc trên người của cô, có thể phác họa rõ ràng một thân ảnh xinh đẹp.

Ngay cả tì nữ nhìn thấy hai má cũng hơi hồng, không được tự nhiên mà di chuyển tầm mắt, mới vội vàng nói: “Phong tiểu thư nói, nếu như ngài đã tỉnh, thì đến trước phòng dùng bữa.”

Thẩm Vãn Tình gật đầu đáp ứng một tiếng, thuận tay chọn chiếc váy ngắn vàng nhạt rồi mặc vào, sau đó đi về phía sảnh đợi.

Vừa bước vào cửa, ngoài hai người Kỷ Phi Thần với Phong Dao Tình ra, Tạ Vô Diễn cùng với con chim trên vai hắn cũng cực kỳ nổi bật.

Thẩm Vãn Tình trong lòng “lộp bộp” một tiếng, động tác bước đi trực tiếp cứng ngắc dừng lại, suy nghĩ xem hiện tại có nên quay trở về chạy bộ hay không.