Nữ Phụ, Đừng Coi Khinh Nữ Chủ

Chương 29



Doãn Thiên Dã ngồi tàu điện ngầm đi đến quán bar cao cấp Lam Huyền, tâm tình thập phân ngột ngạt.

Vốn, anh phải rất vui vẻ. Bởi vì gần đây “Chuyện ngôi sao” càng lúc càng náo nhiệt, mỗi người, bao gồm cả cái trợ lý bé nhỏ như anh, tiền thưởng cầm đến mỏi cả tay.

Đương nhiên, đây không phải là trọng điểm…

Trọng điểm là, “Chuyện ngôi sao” tiếp tục được gọt giũa thành một chương trình giải trí quy mô lớn, lập tức cũng có nhiều thay đổi lớn về điều động sắp xếp nhân sự. Mà vào lúc này, Tần Cảnh lại đem chức trách quản lý chủ yếu phân hết cho hội Trâu Manh Đường Quả. Bởi vì, công ty quản lý và sản xuất giải trí lớn nhất trong nước Thịnh Hạ, đột nhiên tổ chức một cuộc thi lớn tuyển lớp đạo diễn mới.

Tần Cảnh ban đầu chuẩn bị là làm thật tốt “Chuyện ngôi sao”, sau đó chờ nước chảy thành sông (chuyện gì đến sẽ đến) được chuyển đi bộ phận điện ảnh và truyền hình, nhưng hiện tại, cô còn được một cái cơ hội tốt hơn nhiều.

Nếu như nói, truyền thông Tinh Nguyệt có điểm mạnh là truyền thông qua mạng; thì Thịnh Hạ có ưu thế là quay phim điện ảnh và chế tác chính kịch, nghệ sĩ dưới trướng bọn họ trong nước mức độ nổi tiếng cũng là hạng nhất hạng nhì, số lượng minh tinh hạng một so với các công ty cùng ngành càng là cao nhất. Không cần nói đến công ty có những đạo diễn và biên kịch nổi tiếng thế nào!

Cho nên, một cái bộ phận điện ảnh và truyền hình vớ vẩn èo uột của Tinh Nguyệt VS cái thang dẫn thẳng tắp lên thiên đường của Thịnh Hạ, Tần Cảnh cũng không cần do dự mà chọn cái sau.

Kết quả trực tiếp là, mấy ngày nay, mỗi ngày cô trầm tư suy nghĩ đều là viết kịch bản, xem lại các tác phẩm kinh điển của điện ảnh, tìm trợ lý quay phim, liên hệ cho thuê trang bị các việc vặt linh tinh. Dù sao, hạn cuối báo danh cho cuộc thi làm phim kia, chỉ thừa lại một khoảng thời gian một tháng.

Đương nhiên, cái này cũng không phải trọng điểm…

Cái trọng điểm khiến Doãn Thiên Dã thực sự vui vẻ là, Tần Cảnh không có thời gian quản anh, không thời gian giáo huấn anh, không thời gian trừng anh, không thời gian mắng anh, cũng không thời gian chọc anh xù lông nổi khùng.

Mấy ngày nay, quả thực là là giống như cơn gió mát lành thổi qua, thật êm đềm.

Nhưng hôm nay tâm tình cực độ ngột ngạt, ngoại trừ bởi vì chịu không nổi đủ các loại người các loại mùi trên tàu điện ngầm, chủ yếu là vì, con chó nuôi trong Doãn trạch!

Doãn Thiên Dã căm giận cắn răng, sói con không nhận chủ nhà mày, có một ngày tao nhất định sẽ đem mày đi lột da!

Sự tình là như vậy ——

Doãn Thiên Dã dưới sự cưỡng bức và dụ dỗ của Tần Cảnh, quy quy củ củ đi làm hơn một tháng, lên lớp biểu diễn đi học rất chuyên cần, từ sáng đến tối bị cô canh phòng nghiêm ngặt muốn chết, chặt đứt đi tất cả hoạt động giải trí và cuộc sống về đêm trước đây.

Mấy ngày hôm trước, anh nhận được của điện thoại của bọn anh em Mộ Dực Thần, hỏi anh gần đây làm sao mất tích, đi chỗ nào cũng không tìm thấy được anh, lại nói cuối tuần này buổi tối mấy lão bằng hữu nhất định phải tụ tập.

Lúc Doãn Thiên Dã tiếp cú điện thoại này, nếu như Tần Cảnh ngẩng đầu nhìn anh một cái, cho dù là ánh mắt trống rỗng vô thần đảo qua, cậu bé đáng thương là anh đều sẽ cảm thấy thân thể chấn động, lập tức ngoan ngoãn cự tuyệt thoái thác;

Nhưng lúc đó, Tần Cảnh đang ngồi ở trong một đống giấy vụn, cắn bút chì sửa kịch bản, căn bản không phân tâm phản ứng đến anh. Khỉ hoang họ Doãn mất kim cô chú, hơn nữa bao lâu rồi không về Hoa Quả Sơn, đã sớm thấy ngưa ngứa chân tay, thế là, được, hẹn thì hẹn.

Để điện thoại xuống xong, Doãn Thiên Dã phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng, anh không có tiền!

Không thể tìm Tần Cảnh mà xin được, cũng không thể tìm người nhà để mượn được, không có cách nào, vậy cũng chỉ có trộm. Anh còn nhớ, ông già Doãn gia nhà anh trong phòng trên giá sách tại một tầng nào đó trong một quyển sách nào đó ở một trang nào đó, có kẹp một tấm thẻ vàng.

Cho nên, Doãn tiểu cặn bã căn chuẩn thời gian nghỉ trưa của Doãn ba ba, lén lút mò trở về nhà đi trộm thẻ tín dụng của ba anh ta.

Vốn là hết thảy thuận lợi, dưới ánh mặt trời lúc chính ngọ (12h trưa) Doãn Thiên Dã vung vẩy tấm thẻ lấp lánh ánh vàng, đắc ý ra khỏi biệt thự, không ngờ được con chó husky chính nhà mình nuôi ngu hơn cả heo cư nhiên không nhận ra mình, nhìn anh gầm gừ sủa rất to, rất hoành tráng.

Doãn Thiên Dã lập tức nổi điên, mắng nó con chó con mày, nhìn cho rõ đi, tao là Doãn Thiên Dã, ngày xưa người mua mày về chính là tao, bla bla.

Nhưng, con chó này không phân rõ phải trái, vẫn liều mạng nhìn anh điên cuồng sủa rất to, anh chính là tên trộm! Anh chính là tên trộm!

Doãn Thiên Dã nghĩ không khéo thế này bố mình lại bị đánh thức mất, chỉ sợ còn chưa chạy ra đến vườn hoa trước cổng đã bị bảo vệ nhà mình tóm mất, dứt khoát trót làm trộm thì làm nốt, co giò chạy như điên, dù sao ngày xưa anh đây cũng giỏi thể dục lắm đó.

Nhưng mà có giỏi, thì hai chân cũng không so được với bốn chân!

Doãn Thiên Dã vs husky thi chạy, ưu thế vẫn duy trì đến trước cửa lớn, cửa sắt còn chưa mở, husky đã đuổi tới.

Từ bé Doãn Thiên Dã phản ứng vẫn vô cùng nhanh nhạy, ba bước lấy đà nhảy phắt lên trên cửa sắt rất to. Vừa muốn nhảy xuống sang bên kia, không ngờ con chó điên cũng không từ bỏ, phi thân, ngoạm lấy ống quần Doãn Thiên Dã, cắn chặt, nửa treo giữa trời.

Bất quá cuối cùng nó cũng im…

Doãn Thiên Dã chân ngoài chân trong ngồi trên cửa sắt, trong lòng bi thống đến muốn rơi nước mắt, anh có thể nào lại lưu lạc đến mức này? Trộm thẻ vàng của chính nhà mình, trèo qua cửa chính nhà mình, trên ống quần còn treo lơ lửng một con chó béo ú trợn mắt trừng trừng…

Bảo vệ đại ca ngồi ở chòi gác nhìn thấy kỳ cảnh ngàn năm khó thấy, kinh ngạc đến cằm rơi xuống đất, cái đứa ngồi trên cổng lớn kia, là thiếu gia nhà mình mà, làm thế nào con chó to nhà mình lại bám ống quần của thiếu gia thế kia!

Giờ phút này, anh quá khó xử, không biết cổng kia là phải mở, hay là không mở.

Bất quá, anh vẫn là một người rất có kinh nghiệm xã hội, quyết định ra vẻ cái gì cũng không nhìn thấy. Bằng không, một lát nữa, lửa giận của thiếu gia đảm bảo sẽ phun đến người anh.

Doãn Thiên Dã xùy con chó vài cái, vung chân mấy cái, không có động tĩnh.

Anh muốn điên, làm sao dạo này cái quái gì cũng muốn gây khó dễ cho anh là thế nào.

Anh, tóm lại, không thể trèo tường xuống dưới, kéo con chó này đi bar, sau đó tự giới thiệu nói: Hi, chào mọi người, đây là phụ kiện trang trí trên quần của tôi…

Doãn Thiên Dã ngồi trên cổng biệt viện cao cao, bi thống rung đùi, rung đến đùi cũng tê dại, mới miễn cưỡng coi như ném được con chó ngu si kia rời ra.

Anh thả người nhảy xuống, lần này mới triệt để tự do.

Nhưng càng bi kịch là, trên ống quần anh toàn là nước dãi và dấu răng của con chó chết kia, tuy rằng người khác nhìn không ra, nhưng đối với một cái người trọng sạch sẽ đến bị bệnh như anh, đây không thể nghi ngờ là một việc từng giờ từng phút khiêu chiến nhẫn nại và thần kinh tự chủ của anh.

Nhưng anh lại không thể về nhà đi thay quần áo tắm rửa, càng không thể về nhà Tần Cảnh, nơi đó so với ổ sói hang hùm còn đáng sợ hơn, đi một lần, chắc chắn bị nuốt đến xương cốt cũng không thừa lại.

Lại thêm đi các loại giao thông công cộng, bắt sai tuyến, đi ngược chiều, chen tàu điện ngầm, không chen được, lại chen tàu điện ngầm, lại đi bộ… Cuối cùng, tốn thời gian không biết bao nhiêu, Doãn Thiên Dã nặng trĩu một nỗi tâm tình vô cùng trầm thấp âm u, sống sót đi đến bar như đã hẹn.

Anh vừa đến đã mang áp suất thấp làm cho không khí trong phòng lạnh đi, không biết là bao nhiêu độ nữa. Một lúc sau bình tĩnh hơn, Doãn Thiên Dã lại cảm thấy mất hết hứng thú.

Nhóm bạn vẫn giống như trước đây, người không đổi, có đổi, chỉ là đổi nữ nhân hầu cạnh.

Bất quá lần này, Mộ Dực Thần cư nhiên sửa đổi khẩu vị thường ngày, mang theo một cô gái nhìn qua rất thanh cao, ít lời thiếu cười. Hắn hình như còn vô cùng để ý đến nàng, nhưng Doãn Thiên Dã không thể phủ nhận nhíu mắt, điều này làm cho hắn nghĩ đến loại phụ nữ thứ năm mà Tần Cảnh nói đến.

Chuyện là nữ nhiều nam ít, mỗi lần tụ họp, mấy người kia đến luôn giới thiệu một vài cô cho anh, xem, có thể anh thích mà giữ lại, không thì cũng nể tình là bạn bè cùa bọn họ mà đến nhờ anh giúp đỡ.

Giống như bình thường, nhóm diễn viên người mẫu này vừa gặp Doãn Thiên Dã, mắt đã sáng lên lấp lánh lấp lánh, hơn phân nửa là vì cái thân phận của anh, còn lại là vì cái mặt đập chai của anh.

Sau một hồi rụt rè thận trọng, đã có một người bắt đầu tới bắt chuyện cùng Doãn Thiên Dã.

Tuy nhiên, Doãn Thiên Dã cảm thấy, hôm nay anh giống như trúng tà.

Anh vừa không thèm quan tâm nghe câu gợi chuyện nào của cô nàng kia, vừa không thể khống chế được mà bắt tay phân loại nhóm nữ nhân này.

Cái người vừa rồi nói chuyện với anh là một minh tinh hết thời, tuổi đã khá lớn, tâm cơ nặng, muốn gả hào môn (nhà giàu); còn có hai người, từ trên mặt cũng đoán được là không có danh tiếng gì, muốn dựa vào mấy người anh để leo lên hạng cao hơn; ngôi sao vừa rồi anh có nói gì cô ta cũng đều mở miệng một câu khen ngợi không có nguyên tắc gì, thuộc loại hình người ngàn y trăm thuận, loại thứ ba; mặt khác hai người kia không hề tới đây nói chuyện cũng không ngừng liếc qua phía này, loại loại lạt mềm buộc chặt.

Nghĩ ngợi một hồi như vậy, Doãn Thiên Dã đột nhiên muốn cầm cái cốc thủy tinh lên ném, hứng thú của anh với phụ nữ hoàn toàn TMD bị cái người tên Tần Cảnh làm cho mất hết sạch!!!

Anh thật là điên rồi sao? Không có việc gì thì sao lại đem phân loại năm loại phụ nữ Tần Cảnh nói nhớ như in như khắc thế!!! Còn gặp được người nào cũng tự động thực hiện phân loại!!!

Anh không lẽ về sau không tán gái nữa à, ném!!!

Doãn Thiên Dã tâm tình không tốt, nhăn mi, sắc mặt cũng âm u dần. Lần này, toàn bộ phụ nữ độc thân không hiểu chuyện gì thở dài thật dài: xem ra, công tử Doãn thị này, rất khó chơi rồi!

Nhưng vì sao, mấy người đàn ông kia lại nói, anh ta rất thân thiện hiền hòa?

Đàn ông vừa có tiền lại có ngoại hình, đương nhiên phải phải có tính khiêu chiến chút, nhỉ? Sau một khoảng thời gian cân nhắc, mọi người đều có một khí thế nóng lòng muốn thử.

Mộ Dực Thần thấy Doãn Thiên Dã đầy sự chán chường, nghĩ đến bộ dạng tự tại lúc trước, có chút kỳ quái: “Êy, anh làm sao đây? Có một tháng không gặp, sao đã khác hẳn thế này?”

Doãn Thiên Dã còn chưa trả lời, bên cạnh Cao Hàn liền cười: “Nghe nói, mày với Tần Cảnh hòa thuận lắm, không phải bị lão bà quản nghiêm quá chứ?”

“Quản cái đầu mày!” Doãn Thiên Dã trực tiếp không khách khí giơ tay hất cái mặt hắn ra.

Mộ Dực Thần nhìn phản ứng của anh, biết là không có, nhưng vẫn rất kỳ quái: “Này thế thì làm sao có mấy người đều nhìn thấy hai người ở với nhau, không phải anh lại bắt đầu theo đuổi cô ấy chứ?”

Doãn Thiên Dã:…

Anh làm trợ lý cho Tần Cảnh đó, chuyện bẽ mặt như thế anh có thể nói sao?

Anh thản nhiên nói: “Vẫn là bạn bè thôi!”

Mộ Dực Thần và Cao Hàn cũng không hỏi nhiều nữa, dù sao thế giao trong hai gia tộc từ nhở cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã, rất khó nói chia tay liền tuyệt giao.

Doãn Thiên Dã ngồi một hồi, đi ra hít thở không khí, đi một vòng nhỏ, trong quán rượu này đầy những xa hoa truỵ lạc, tuấn nam mỹ nữ, chỉ là anh vẫn không thể gợi được cái gì là hưng phấn, hứng thú.

Đến lúc đi về, đột nhiên nghe thấy sau lưng một giọng nữ: “Anh còn chạy!”

Tần Cảnh?

Doãn Thiên Dã toàn thân nhảy dựng, lông tơ dựng đứng giống như bị chải ngược, tim đập đô suýt tý nữa ngừng luôn.

Trong nháy mắt đó, toàn thân run lên cảm giác y như ông chồng ở bên ngoài yêu đương vụng trộm bị bạch cốt trảo của lão bà sờ gáy.

Nhưng sau đó khẩn trương quay đầu, mới phát hiện, chỉ là tiếng nói có điểm tương tự Tần Cảnh mà thôi.

Doãn Thiên Dã sợ bóng sợ gió một hồi, chậm rãi trở về phòng bao, tim đập vẫn nhất lôi nhất cổ (một hồi sét một hồi trống), rầm rầm nổ tung ở bên tai. Anh cảm thấy, có chút ưu sầu! Anh cảm thấy, Tần Cảnh kia đã làm cho anh bị một cái bóng đen không thể phai nhạt

Anh trước kia đối với cuộc sống này hưởng thụ làm sao, vui sướng làm sao, cũng là vào tay cô mà hỏng hết!!!

Đời anh chính là cái bàn, trên mặt bị Tần Cảnh bày đầy bi kịch!!! (Dip: what a comparison?)

Doãn Thiên Dã vào trong phòng bao ngồi xuống rồi, cũng không phát hiện ra có cái gì khác thường, tận đến lúc Cao Hàn đẩy đẩy hắn: “Uy, vừa rồi có một tiểu muội đến muộn, sinh viên giỏi của trường điện ảnh, mới là năm thứ tư đã được Thạch Tiểu Thương chọn đi diễn rồi! Em này muốn nhờ tao giới thiệu để làm quen với bọn mày, tao mới dẫn nó đến, đừng có mà không nể mặt tao! Đảm bảo là loại mày thích!”

Cao Hàn đập đập vai anh, “Giới thiệu một chút, Doãn Thiên Dã, Quan Hân Hân!”

Doãn Thiên Dã quay đầu vừa nhìn, ngẩn người, đây không phải là người hôm đó gặp ở studio, cô diễn viên đóng Lý Mục phu nhân hay sao?