Nữ Phụ Đam Mỹ Xoay Người Ký

Chương 48: Tĩnh Vương Thế tử



Vệ Thượng thư có ba nhi tử và hai nhi nữ. Đại nhi tử Vệ Khanh cùng nhị nhi tử Vệ Doãn hiện đang là công và hộ bộ thị lang tứ phẩm trong triều. Vệ Khanh là bào huynh của ta và Vệ Cơ Yên, Vệ Doãn là nhị ca đồng phụ dị mẫu do Khương thị hạ sinh, còn tam đệ Vệ Ngật Chi mới được hai tuổi lại là nhi tử của một nô tì thông phòng đã qua đời từng được Vệ Thượng thư sủng hạnh.

Bây giờ, chúng ta một nhà đầy đủ đang tề tựu trong chính phòng của đại sảnh, nghe bọn họ nói chính là để cáo biệt ta và Mặc Triêu Ngân chuẩn bị hồi Vương phủ.

Phải, chúng ta đã ăn chùa ba ngày, cũng nên xách mông đi về rồi. Ta có cảm tưởng nếu ta ở đây thêm vài ngày, Vệ Thượng thư nhất định bị nghẹn chết.

Sau lần đối thoại ở thư phòng hôm đó, Vệ Thượng thư luôn mang ánh mắt xa lạ nhìn ta, nhưng ta mặc kệ, bình tĩnh nhìn lại ông ta, khiến cho Vệ Thượng thư có chút né tránh cùng hoảng hốt.





Vệ Khanh và Vệ Doãn làm việc trong Hoàng cung rất bận rộn, nhưng nghe tin ta cùng Mặc Triêu Ngân hạ cố tới Vệ phủ cũng tức tốc quay về, bây giờ chưa nói được lời nào đã phải từ biệt.

Ta cảm thấy như vậy rất tốt, bản thân chẳng nắm bắt được bao nhiêu về Vệ phủ, lần này tới cũng là vì bất đắc dĩ, thiết nghĩ càng tiếp xúc với ít người càng tốt.

Mặc Triêu Ngân hôm nay không còn tức giận với ta nữa, vẻ mặt luôn luôn tươi cười nắm tay ta, nhưng không hiểu sao vẫn khiến ta có chút rùng rợn.

"Tỷ tỷ, tỷ nhất định phải trở lại đó!"

Vệ Cơ Yên bên cạnh Vệ phu nhân nước mắt giàn dụa, mếu máo nói. Vị muội muội này trong ba ngày vừa qua đều tìm ta chơi đùa, tính tình thẳng thắn đáng yêu, lại có chút tỷ khống, thật sự khiến ta xem nàng là muội muội mà thực lòng đối đãi.



Ta tiến tới xoa đầu nàng, bàn tay cũng rút khỏi tay của tiểu thụ, nhẹ giọng nói: "Nghe lời mẫu thân, ngoan ngoãn hiểu chuyện, tỷ nhất định sẽ lại đến tìm muội."

Vệ Cơ Yên mắt ngập nước, đáng yêu gật gật cái đầu nhỏ. Vệ phu nhân Dung thị viền mắt cũng phiếm hồng, thật giống như câu nói: nữ nhân được tạo thành từ nước.

Mặc Triêu Ngân bên cạnh đột ngột kéo tay ta lại, sau đó cứ nắm chặt như thế, miệng lầm rầm cái gì đó.

Ta cũng không quản tên thụ ấu trĩ này, dù sao hôm qua cũng đã chọc giận hắn, cứ để cho hắn phát tiết một chút.

"Vương gia, Vương phi vạn phúc. Vương phi, xin người hãy bảo trọng." Dung thị từ ái nhìn ta, nhẹ giọng nghẹn ngào.

Ta cũng mỉm cười lại với bà: "Đa tạ mẫu thân. Mẫu thân cũng hãy bảo trọng thân thể."

Mặc Triêu Ngân bên cạnh bất ngờ trịnh trọng cúi đầu, kính cẩn nói: "Phu nhân yên tâm, bổn vương nhất định sẽ chiếu cố Cơ Anh thật tốt. Vương phủ cũng chỉ cách Thượng thư phủ vài dặm đường, nếu như Cơ Anh muốn, bổn vương bất cứ lúc nào cũng có thể để nàng hồi gia."



"..."

Sao đột nhiên lại cảm thấy vị thụ này toát lên vẻ nam tính bất tận như thế nhỉ?

Vệ phu nhân nghe xong, tựa hồ vô cùng mừng rỡ, khom người run rẩy nói: "Thiếp thân đa tạ Vương gia!"

"Đại phu nhân xin đừng quá xúc động, sẽ khiến Vương phi bận tâm."

Khương thị tiến lên đỡ tay Dung thị an ủi, Dung thị cũng vì thế vỗ về tay nàng, gật nhẹ, mối quan hệ giữa hai người này thực sự tốt ngoài sức tưởng tượng. Vệ Khanh cùng Vệ Doãn cũng đồng thời nở nụ cười.

Ba ngày nay ở Vệ phủ vô cùng yên bình, thê thiếp hòa thuận, mà Vệ phu nhân lúc trước cũng rất bình thường khi nói đến chuyện nam nhân tam thê tứ thiếp, điều bà quan tâm, dường như chỉ có nhi tử và nhi nữ của mình. Khương thị cùng Tần thị cũng an phận thủ thường. Khương thị đã có Vệ Doãn làm chỗ dựa, mà Vệ Ngật Chi đã được Tần thị thu dưỡng, tương lai sẽ không phải lo lắng quá nhiều. Hai nhi tử lớn đi hai con đường khác nhau, không ai có ý định kế thừa chức vị Binh bộ Thượng thư của phụ thân, ngoại thích của Dung thị cùng Khương thị vững vàng, đều cho các nàng không ít phúc lợi, cũng không cần tranh giành gia sản làm gì, Tần thị tất nhiên lại càng không dám tranh với hai người họ. Vệ Thượng thư lấy về một thê hai thiếp như thế, xem chừng đã có tính toán qua một lượt.
Tần thị lúc này đang ôm Vệ Ngật Chi trắng trắng tròn tròn trên tay, dịu dàng cười với ta.

Một nhà bình thường, nhưng cũng thật kỳ lạ.

Sau khi ra tới đại môn, Vệ Thượng thư kính cẩn chắp tay, hướng Mặc Triêu Ngân khom người:

"Cung tiễn Vương gia, Vương phi!"

Toàn bộ Vệ gia cũng theo ông ta làm điều tương tự.

Ta cúi đầu với ông ta, hữu lễ nói: "Phụ thân, mẫu thân cùng mọi người xin hãy bảo trọng."

Sau đó mới theo Mặc Triêu Ngân bước lên xe ngựa trở lại Vương phủ.

Bảo toàn Vệ gia là trách nhiệm phải làm, ba ngày ngắn ngủi cũng không thể khiến ta có tình thân sâu đậm với bọn họ, vì vậy lần rời đi này ta chẳng có cảm xúc gì đặc biệt mãnh liệt, một đường cứ vậy im lặng mà đi. Chỉ là, vị muội muội và mẫu thân kia, thực sự khiến ta có vài phần hoài niệm cùng hảo cảm nho nhỏ.
"Nàng...không buồn chứ?" Mặc Triêu Ngân bên cạnh nhìn ta, bàn tay nắm lấy tay ta vẫn chưa hề buông ra.

Ta đột nhiên cảm thấy hắn đang căng thẳng.

"Trở lại Vệ phủ có khiến tâm trạng nàng tốt lên hay không?" Tiểu thụ vẫn dè dặt hỏi, lẫn vào đó một chút buồn buồn không tên.

Ta chợt ngẩn ra, phải rồi, ta mấy ngày nay chỉ lo lắng đến kịch tình, vắt óc suy nghĩ thay đổi tư tưởng của Vệ Thượng thư mà đã quên mất cảm nhận của tiểu thụ. Không để ý đến hắn sẽ khó chịu khi đối mặt với Vệ Thượng thư, chỉ mải dỗ dành chơi đùa với Vệ Cơ Yên mà quên mất hắn ở Vệ phủ dù hơi kiêu ngạo nhưng cũng chỉ biết bơ vơ một mình. Trái lại là hắn, chỉ vì một đêm ngoài ý muốn mà lo sợ khiến ta tức giận, đè nén xuống tất cả không muốn cùng khó chịu, đưa ta hồi gia để khiến tâm tình ta trở nên tốt hơn.
Hắn chân thật, nội liễm, hắn ngây thơ, chân thành như vậy, thế nhưng ta lại làm tổn thương hắn.

Ta nói cho hắn, ta biết mình là một quân cờ đấy, nhưng vẫn chấp nhận mặc người sắp xếp đến bên hắn, phá hủy từng tấc tường thành bao quanh hắn, ý định vào một ngày nào đó sẽ cho hắn một đao, cho dù ta không có ý đó.

Còn hắn, hắn vẫn để tâm đến cảm xúc của ta, hỏi tâm trạng ta có tốt lên hay không, ta có buồn hay không.

Trái tim ta bỗng nảy lên một nhịp mạnh mẽ. Nhưng, ta lúc đó vì tâm trí quá phức tạp, cũng không để ý lắm đến sự thay đổi này.

Thở dài một hơi, ta đưa bàn tay không bị nắm xoa xoa đầu hắn, nhẹ giọng an ủi: "Ngốc quá, có chàng ở đây làm chỗ dựa, ta làm sao lại không vui vẻ được."

Mặc Triêu Ngân ngoan ngoãn để ta xoa đầu, hắn hơi gật gật, không nói lời nào nhưng ta vẫn chú ý được ánh hắn có điểm sáng lên.
Ta thấy hắn như vậy, lòng không khỏi mềm xuống, dịu giọng:

"Chuyện hôm đó, ta không..."

"Đừng để tâm quá khứ nữa, hiện tại quan trọng hơn." Chưa để ta nói hết câu, Mặc Triêu Ngân đã lên tiếng cắt ngang.

Hắn rũ mắt nói tiếp: "Nhưng ta cũng không phải là không có tổn thương."

Ta ngẩn ra, sau đó cười một tiếng, bàn tay chuyển xuống nâng cằm hắn đùa cợt: "Vậy công tử đây muốn thiếp thân bồi thường thế nào?"

Mặc Triêu Ngân khuôn mặt "phừng" một cái đỏ ửng như lửa, hắn nhanh chóng quay mặt đi, thoát khỏi ma trảo của ta, dẩu môi nói: "Nàng...đừng bắt ta nạp thiếp là được rồi."

"Hử?" Ta nhíu mày nghi hoặc.

"Ta tuy không còn thích nam nhân, nhưng không có nghĩa là sẽ nhanh chóng thích nữ nhân. Nàng đừng tưởng nàng đưa thêm nữ nhân vào chính phòng là ta không biết nàng có mục đích gì. Mọi chuyện luôn phải thuận theo tự nhiên, nàng cứ một mực chèn ép như thế, ta nhất thời không tiếp thu nổi."
Tiểu thụ rất nhanh giảng giải cho ta hiểu, vẻ mặt tuấn tú mang theo u sầu.

Ta hơi ngẩn ra, nhưng cũng hồi thần nhanh chóng, cảm thấy lời tiểu thụ cũng có lí. Bây giờ hắn còn chưa quen với nữ nhân, bản thân ta quá sốt sắng chèn ép, rất có nguy cơ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Vì vậy, ta gật đầu với hắn: "Được, không ép chàng."

Tiểu thụ nghe vậy khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên, hắn xích lại ngồi gần ta hơn, hơi ngượng ngùng nói: "Bây giờ ta rất mệt, nàng...cho ta mượn vai nghỉ ngơi một lúc được không?"

Ta trợn mắt nhìn hắn, nhưng vô tình thấy được vẻ mặt mệt mỏi của tiểu thụ, hẳn là ở Vệ phủ không quen thuộc như ở vương phủ, hắn nghỉ ngơi chắc không được tốt lắm.

Đành vậy, ta vỗ vỗ vai mình, hùng thanh khí sảng cao giọng: "Được rồi, nhưng lúc ngủ chàng đừng làm loạn đấy, nếu không..."
"Nếu không nàng sẽ xịt chết ta." Mặc Triêu Ngân khẽ cười một tiếng, tiếp lời.

"..." Biết vậy là tốt!

"Đường xe xóc nảy, nàng ôm ta được không?" Tên thụ lại lên tiếng, giọng nói đã có phần uể oải.

"..."

"Ta buồn ngủ lắm." Hắn lại tiếp tục đáng thương nhỏ giọng.

"...Được."

Mặc Triêu Ngân như chỉ chờ có vậy, đầu tựa lên vai ta, hai mắt khép lại. Ta cũng thở dài một tiếng, vòng tay ôm lấy bờ vai tưởng chừng gầy yếu nhưng lại vô cùng rộng lớn của hắn.

Một lúc sau, nhịp thở của Mặc Triêu Ngân trở nên đều đặn, hẳn là đã ngủ rồi. Chính ngay lúc này, bên ngoài chợt vang lên tiếng pháo nổ tưng bừng, tiếng kèn hoa náo nhiệt. Mành xe bị một trận gió nâng lên, vô tình để ta nhìn thấy một đoàn nhân mã rước dâu rầm rộ. Đoàn nhân mã đông đúc xếp thành một hàng, người người đưa dâu đều mặc y phục đỏ thẫm, kiệu hoa tinh xảo hoa lệ tám người khiêng, phía sau còn có sính lễ chất đầy trên xe kéo, từng rương từng hòm được buộc hoa hỉ thật lớn.
Rèm rất nhanh bị hạ xuống, nhưng sau đó ta lại tự mình đưa tay vén lên lần nữa, ngoài ý muốn thấy được đi đầu đoàn rước dâu là một bóng dáng vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức chói mắt.

Phải rồi, hôm nay chính là ngày Bách Lí Dật nạp Trình Tố Uyển vào phủ làm sườn thiếp.

Bách Lí Dật một thân hỉ bào đỏ rực, trước ngực treo một bông hoa cũng đỏ chói rực rỡ, dáng dấp tuấn dật hiên ngang cưỡi trên lưng một con ngựa trắng như tuyết. Hắn dẫn đầu đoàn người, ngồi ở vị trí cao nhất, đi dưới ánh dương tươi đẹp, nhưng vẻ mặt lại lạnh lẽo âm u.

Lâu rồi không nhìn thấy, bây giờ lại có chút khó chịu.

Hắn ta ở phía xa, lại đi ngược hướng xe ngựa của ta và tiểu thụ, ánh mắt chỉ nhìn đăm đăm về phía trước nên không thấy được chúng ta. Ta nhanh chóng đóng rèm xe, tiếng náo nhiệt bên ngoài vẫn truyền tới không dứt.
Cúi đầu nhìn xuống, Mặc Triêu Ngân vẫn còn ngủ say, vẻ mặt thuần khiết đến mức khiến cho người khác cảm thấy đau lòng, rèm mi thật dài che khuất đi những lo lắng mệt mỏi phía sau đôi mắt của hắn.

Ngắm nhìn hắn một lúc, ta vô thức đưa tay lên, nhẹ nhàng bịt lấy tai hắn, ngăn không cho những tạp âm bên ngoài truyền tới, quấy nhiễu phiền hà người trong lòng.

Mặc Triêu Ngân ngủ xuyên suốt cả quãng đường từ Thượng thư phủ về tới vương phủ. Khi xe ngựa dừng lại ở trước đại môn vương phủ, ta phải lay tới tận ba lần mới đánh thức được hắn.

Mặc Triêu Ngân mơ mơ hồ hồ dụi mắt tỉnh lại, tóc mai một bên trán vì tựa vào vai ta nên có chút bị vểnh lên, thực sự trông có hơi...đáng yêu.

Dẫm lên mã đắng để bước xuống xe ngựa, Mặc Triêu Ngân vẫn còn dính chặt trên người ta, bàn tay lại nắm chặt lấy tay ta, cả người mơ hồ gật gù.
"Triêu Ngân, tỉnh táo một chút, sao lại bị thiếu ngủ đến mức đấy?" Ta đỡ hắn, không nỡ trách cứ nhưng vẫn lên tiếng hỏi.

"Hôm kia...Vệ Cơ Yên kia chạy đến phòng...chúng ta...làm loạn tới sáng, ta...nằm trên giường...không ngủ nổi. Hôm qua...cũng thức trắng đêm." Mặc Triêu Ngân câu được câu không đáp lời, uể oải gục đầu trên vai ta.

Ta thở dài một tiếng, dỗ dành hắn: "Cố gắng một chút, muốn ngủ cũng nên về phòng ngủ."

"Ừm." Tiểu thụ ngoan ngoãn gật gật, nhưng cả người vẫn không có dấu hiệu nhúc nhích.

Ta thở dài, nhưng vừa mới rời mắt khỏi tiểu thụ đã chú ý tới một con ngựa màu đen tuyền đang nghênh ngang đứng trước đại môn vương phủ, cách chúng ta chỉ vài bước chân, bên cạnh còn có thêm một người đứng canh chừng, nhìn y phục thì xem ra là một hầu cận.
Có người nào hạ cố tới Vương phủ sao?

"A Ngân ca ca!"

Đại môn vừa mở ra, một giọng nói cao vút đột ngột bắn tới, vừa vặn cắt ngang mạch suy nghĩ của ta, Mặc Triêu Ngân cũng vì thế nhíu mày.

Hơi đưa mắt nhìn lên, ta thấy được một thanh y thiếu niên mi thanh mục tú, dáng vẻ tinh tế tựa như trúc xanh mang theo vẻ mặt rạng rỡ chạy tới, mái tóc màu hạt dẻ của hắn được một dải lụa màu ngọc bích buộc hờ, thắt lưng treo một tấm ngọc bài tinh xảo trắng trong như tuyết.

Đợi hắn đến gần hơn nữa, thực ra là đến ngay trước mặt ta, nhìn thấy vẻ mặt đang vui vẻ như mùa xuân của hắn dần dần cứng đờ, hóa thành mùa đông gió lạnh gào thét, ta mới để ý tấm ngọc bài kia có khắc một chữ "Tĩnh".

Tĩnh? Tĩnh Vương, vị Vương gia khác họ duy nhất của Thiên Lăng sao? Chờ chút đã, Tĩnh Vương đã năm mươi tuổi rồi, sao còn có thể có bộ dạng mỹ thiếu niên như thế này?
Xem nào, thanh y, trúc xanh, ngọc bài có chữ "Tĩnh", nhìn ta với ánh mắt lạnh lẽo như mùa đông ở Bắc Cực...

.......

....

Ôi con mẹ nó, là Tĩnh Vương Thế tử Triệu Thanh Y!