Nữ Phụ, Chạy Đâu Cho Khỏi Nắng

Chương 1: Cuộc sống của cô bình yên như thế



Phần 1.1: Nhà cô có một chú chó

Sau một ngày làm việc vất vả, mỗ nữ nào đó cố gắng lê lết đến nhà, lạch cạch mở cửa rồi cất tiếng chào vui vẻ khác hẳn với bộ dáng mệt mỏi hiện tại:

- Mèo iêu ơi, phu nhân của anh về rồi nè. Mau mau ra đây cho em ôm cái nào. Ôi cả một ngày rồi không được gặp anh, người ta nhớ anh muốn chết rồi.

Đáp lại cô gái là một trận im lặng. Cô gái cũng không có chút ngạc nhiên nào, nụ cười vui vẻ vẫn nở trên môi cô. Tất nhiên là phải im lặng rồi, nếu có tiếng người đáp lại thì cô mới ngạc nhiên kìa. Trong nhà này vốn làm gì còn người nào khác nữa cơ chứ. Ừm, nhưng nếu nhìn thấp xuống một chút sẽ thấy, mặc dù không có người nào, nhưng vẫn còn một anh “chó” rất to đang đứng ở cạnh cửa. Tên này cũng chẳng hề giống những chú chó nhà khác, thấy chủ về thì sẽ vui vẻ chạy loăng quăng đến đón, bám vào chân, liếm tay hay sủa nhặng lên. Tên đó chỉ ngồi như tượng cạnh cửa và nhìn cô chủ nhỏ của mình với ánh mắt khinh bỉ giống như muốn nói: “Cô chủ, ngày nào cô cũng chơi trò này mà không biết chán à? Còn nữa, đừng nói chuyện với tôi bằng giọng điệu buồn nôn đó. Mặc dù tôi chỉ là chó, nhưng, ừm, thì, tôi vẫn là “nam” đấy. Người ta cũng sẽ xấu hổ.”

Cô gái cảm thấy đầu mình chảy xuống ba vạch đen. Hoàng Thiên Ly cô lại bị một con chó khinh bỉ, quan trọng hơn là tại sao cô lại hiểu được nó đang khinh bỉ cô. Sau nhiều lần nghiên cứu không có kết quả, cô rút ra kết luận rằng có lẽ vì sống với nhau lâu rồi nên giữa cô và anh Mèo bồi dưỡng ra được thần giao cách cảm chăng. Cô cũng cảm thấy anh Mèo nhà cô không giống những con chó khác một chút nào cả. Tên đó cư xử càng giống con người hơn. Và là một kẻ rất kiêu ngạo, da mặt mỏng, khá tự kỷ nhưng rất trung thành và ôn nhu nữa. Nhiều lúc cô còn tự hỏi không biết có phải cô bị ảo giác hay thần kinh không bình thường hay không nữa mà lại cứ cảm thấy anh Mèo giống một con người.

Từ ngày phát hiện ra da mặt anh Mèo rất mỏng, cô đều thích mỗi lần ra ngoài về sẽ chào nó bằng cái giọng điệu buồn nôn đó. Chắc cô có tiềm chất bị ngược trong xương nên dù bị nó khinh bỉ suốt cũng vẫn cứ tiếp tục trò chơi đó, quan trọng hơn là cô thấy được sự vui mừng sâu trong đôi mắt nó và cái đuôi đang ngoe nguẩy kia. Haha, mặc dù tỏ ra khinh bỉ cô nhưng cũng không thể phủ nhận được sự thật nó vui vẻ khi thấy cô về. Thật là một con chó khẩu xà tâm phật. Cũng bởi vì tính cách này của nó mà cô đã quyết định đổi tên cho nó từ “Cá Chết” thành “anh Mèo”. Đúng vậy, cô cảm thấy nó kiêu ngạo như một chú mèo hoàng gia Anh quý phái vậy.

Sự thực thì anh Mèo không phải là một con mèo thật mà là một chú chó săn Đức Shepherd to lớn. Nó đã làm bạn với cô 12 năm rồi. Đúng vào sinh nhật năm 15 tuổi, sau khi đi lang thang không mục đích chán chê, cô tạt vào một quán mỳ cạnh đường, tự mua một bát mỳ để chúc mừng sinh nhật bản thân. Đến lúc ra khỏi quán thì thấy anh Mèo nằm co ro gần đó. Có vẻ là vì sinh non, người chủ cảm thấy không thể sống được, sợ xúi quẩy nên mang ra đó để. Cô cảm thấy đồng cảm với một số phận bị bỏ rơi nên nhặt về nuôi. Đến tận lúc về đến nhà cô mới cảm thấy bản thân thật hoang đường. Trong khi cô còn phải ăn bữa nay, lo bữa mai mà lại còn đèo bòng, nhặt về một con chó ốm yếu sắp chết. Nhưng cô lại không thể làm như không nhìn thấy gì được. Cô từng bị ruồng bỏ nên nếu cô có khả năng giúp đỡ người khác khỏi bị bỏ rơi thì cô sẽ giúp, dù cho đó chỉ là một con chó. Đó cũng là một sinh mệnh, không phải sao? Thời gian đầu nuôi anh Mèo rất khó khăn. Cô phải tiết kiệm tiền mua sữa cho nó. Cô không biết là chó mới sinh không uống được sữa tươi nên anh Mèo uống sữa cô mua xong thì lại bị tiêu chảy, càng trở nên ốm yếu hơn. Về sau may mà xin được sữa ở nhà của một người hàng xóm gần đó có chó mới đẻ nên nó mới sống được. Sau này lớn hơn một chút thì cô có gì thì anh Mèo ăn nấy. Tên đó cũng không bao giờ chê cái gì. Chắc nó cũng biết cô nghèo nên thương cô. Những lúc nghĩ về khoảng thời gian đó, cô thật sự phải chặc lưỡi khâm phục sức sống mạnh mẽ của anh Mèo, bị cô hành hạ cho như vậy mà vẫn sống sót. Nhưng tuổi thọ của giống chó săn Đức chỉ là từ chín đến mười ba năm thôi. Anh Mèo năm nay đã mười hai tuổi rồi, cô biết thời gian anh Mèo còn ở bên cô không nhiều nên rất quý trọng mỗi ngày qua. Trái tim con người đều làm từ máu thịt, nhất là đối với những người, những vật đã đi cùng mình qua những ngày gian khổ nhất của cuộc đời. Huống chi anh Mèo còn là một chú chó rất thông minh và trung thành. Đối với cô, anh Mèo từ lâu đã không còn là một chú chó, một con vật nuôi nữa mà đã trở thành người thân. Vì vậy mà cô rất thích trêu chọc nó, để dù sau này nó không còn bên cô nữa nhưng vẫn còn những kỷ niệm ở lại làm bạn với cô.

(Bạn chó nào đó còn đang ngồi trong góc tường suy tư vấn đề khác nên không hề biết đến những biến chuyển trong tình cảm của cô chủ nhỏ của mình. Nó còn đang tự hỏi có nên cảm thấy hạnh phúc không khi nhân sinh của nó vẫn chưa tận. Là một anh chó săn Shepherd dũng mãnh, oai vệ mà nó lại có tên là “Cá Chết”, “anh Mèo”. Mất mặt quá. Ta muốn khóc. Ta muốn kiện cô chủ vì tội làm tổn thương tâm hồn và trái tim nhỏ bé của ta. Mỗ tác giả: Mọi người dành một phút mặc niệm cho anh Mèo nào. – Này, này, ta còn chưa chết nhé. – À à xin lỗi, là chia buồn và an ủi. – Muốn an ủi thì gửi cho ta ít xương sườn đi, loại nhiều thịt nạc nhé. Ta không thích thịt mỡ. – Hả, cái gì cơ? Ta không nghe rõ. Thôi nói chuyện sau nhé – Mỗ chó: Ngươi……)

Phần 1.2: Cuộc sống của 1 trạch nữ FA và 1 chú chó ngạo kiều

Quay về với thực tại.

Mỗ nữ đã quăng giây phút đa sầu đa cảm vừa rồi ra sau đầu, vừa xoa đầu vừa giỡn chơi với anh Mèo, lăn lộn vài vòng trên giường.

- Anh Mèo, hôm nay phu nhân của anh đi làm cả ngày, anh có nhớ người ta không?

- Gâu, gâu, gâu… (Mỗ tác giả xin phép được phiên dịch: “Ngày nào cô chả đi làm cả ngày chứ”)

- Anh Mèo, anh quay ra đây tôi bảo. Anh cứ thử nói anh không nhớ phu nhân của anh xem. Chờ xem tôi sẽ xử lý anh thế nào? Hừ hừ.

- ……… (Mỗ chó nào đó triệt để im lặng.)

Cô chủ, cô xác định là cô đang nói chuyện với tôi đấy chứ? Tôi là chó, không phải là người, làm sao mà tôi có thể phán đoán được tâm lý phụ nữ mà trả lời được câu hỏi cao siêu này của cô chứ. *tiếp tục khinh bỉ*

- Haha, không nói gì tức là đã biết sai rồi phải không? Được rồi, phu nhân của anh là một người rất rộng lượng nên sẽ tha thứ cho anh. Ừm lại đây ơm (thơm má nhé) một cái xí xóa nào.

Mỗ chó nào đó rất không tình nguyện đi qua, tiếp tục bị cô chủ nhỏ của mình giày vò.

- Hơm…hơm….iu, iu na. Hahaaa….

- Ừm ngoan lắm. Cứ ngoan thế có phải đáng yêu hơn không. Ha ha…..

Mỗ chó nào đó ai oán trong im lặng “Cô chủ, đừng kéo tai tôi nữa. Tai tôi đã dài lắm rồi. Dài thêm chút nữa sẽ thành tai cụp, xấu lắm. Đừng phá hủy hình tượng của tôi.”

Màn chào hỏi kéo dài đến tận lúc anh Mèo sắp thẹn quá hóa giận, cô mới cảm thấy mỹ mãn buông tay.

- Được rồi, không đùa nữa. Cũng muộn rồi, phải đi nấu cơm thôi. Anh Mèo đã đói chưa? Phu nhân đi nấu cơm cho anh ăn nhé.

- ……… (im lặng)

- Được rồi, đừng giận mà. Hôm nay phu nhân của anh mua sườn về làm cơm sườn cho anh ăn nè, có thích không?

- Gâu, gâu… (Mỗ tác giả phiên dịch: Được rồi, tôi là một chú chó rộng lượng nên sẽ tha thứ cho cô. – Mỗ tác giả thắc mắc: đây có phải chính là minh chứng của câu nói chủ thế nào thì vật thế đó không?)

- Ahihi, đồ ngốc. Người ta biết anh Mèo tốt nhất mà. Thế anh Mèo rộng lượng và tốt bụng ơi, anh cất đồ đạc cho phu nhân của anh đi nhé. Phu nhân anh đi làm cơm đây.

Mặc dù đã quen rồi nhưng mỗ chó vẫn hoàn toàn tắt tiếng. Có nhà nào ngược đời như thế này không chứ? Chủ bày ra còn chó lại là kẻ đi dọn dẹp.

- Hì người ta đã mua sườn về cho anh ăn rồi còn gì. Người ta thương anh lắm đó biết không.

- Gâu, gâu… (Phiên dịch viên: Rồi, rồi, cô nấu cơm nhanh đi, tôi đói lắm rồi.)

- Đừng lo, người ta nấu cơm nhanh lắm đó. Mà hôm nay phu nhân anh đi làm mệt lắm, lát anh Mèo đấm lương cho người ta na.

- Ẳng, ẳng… (Phiên dịch viên: Hừ, ngày nào về cô chả nói thế.)

- Hic anh Mèo, anh phải thương phu nhân anh với chứ. Người ta vất vả đi làm chỉ để nuôi anh thôi mà. Huhu anh là đồ vô lương tâm. Anh không thương người ta gì cả.

Cô gái đưa tay lên xoa xoa khóe mắt, dù cho nơi đó chả có chút nước mắt nào cả.

- Gauuuu…… (Phiên dịch viên: Tôi xin lỗi, tôi sai rồi. Tôi không nên nói thế. Cô cứ nấu cơm đi, lát tôi sẽ mát xa cho cô.)

- Ừm, ngoan lắm. Iu anh Mèo nhất ý haha…

Cô gái cười toe toét, đứng dậy bật nhạc trên máy tính, đeo tạp dề rồi vào bếp.

Đúng là con gái mưa nắng thất thường thật. Haizzz mặc dù biết là cô chỉ giả vờ khóc để làm nũng thôi nhưng nó vẫn không tránh khỏi phiền lòng khi nghe cô khóc. Cô chủ của nó khi khóc sẽ là khóc trong im lặng, không có âm thanh nào. Từ lúc nó bắt đầu ghi nhớ mọi chuyện thì nó mới chỉ thấy cô khóc một lần trong lễ tang của người mà cô gọi là mẹ nuôi – viện trưởng viện mồ côi nơi cô từng được nhận nuôi. Còn những lúc cô kêu gào om sòm lên thì chắc chắn một trăm phần trăm là giả vờ để làm nũng như hôm nay vậy. Tội nghiệp cô chủ của nó, hai mươi bảy tuổi rồi mà vẫn chưa có lấy được một mảnh tình vắt vai. Để rồi bây giờ bị ám ảnh thần kinh nặng đến mức nói chuyện với một con chó như nói chuyện với người yêu, cũng không có ai để làm nũng, chỉ có thể làm nũng với một con chó. Ôi, cô chủ số khổ của nó. Có lẽ từ nay, nó nên đồng cảm với cô chủ hơn. Nó quyết định sẽ không khinh bỉ cô chủ của nó lúc cô lên cơn nữa. Aizzz đi đâu mới có thể tìm được một con chó tốt bụng, hiểu ý như nó đây cơ chứ.

Mỗ nữ nào đó vẫn còn đang vật lộn với đống sườn, cà chua, đường, tương trong bếp nên không để ý đến chú chó nhà mình. Nếu cô mà đọc được suy nghĩ trong đầu chú chó nhà mình bây giờ chắc sẽ tức hộc máu ra mất. Cô coi nó như người thân mà nó lại coi cô như bệnh nhân thần kinh???! (Mỗ tác giả: Đúng là một cô chủ số khổ, aizzz…)