Nữ Pháp Y Huấn Phu

Chương 38: Thanh danh vang xa



"Ngươi đi theo tiểu thư nhà ta làm gì?" Xuân Hương thấy Trần Mặc không nói gì nên đành bạo gan hỏi bạn nam lẽo đẽo theo hai người từ sớm tới giờ.

Giờ đã là đêm hôm khuya khoắt rồi, một nam tử đi kè kè sau lưng như thế thì không cảm thấy an toàn chút nào.

Trong lòng Hoắc Tử Kha cũng không yên ổn gì, nhớ tới thái độ khi gặp mặt lần đầu của mình, lại nhìn thấy Trần Mặc sắp lên xe ngựa nên hắn cũng không do dự nữa, lập tức vòng qua Xuân Hương đuổi theo Trần Mặc.

"Trần... Trần cô nương, xin dừng bước."

Trần Mặc không hề đổi sắc quay đầu lại, thái độ đối với mấy người lỗ mãn với nàng thì tất nhiên cũng rất "tốt" rồi!

"Trần cô nương... ta... ta nghĩ... có thể..." nếu như nàng không đồng ý thì biết làm sao bây giờ?

Thấy Hoắc Tử Kha ấp a ấp úng, Trần Mặc cũng cảm thấy mất kiên nhẫn, "Chuyện gì?"

Đột nhiên Hoắc Tử Kha 'rầm' một tiếng quỳ xuống trước mặt Trần Mặc, lớn tiếng nói, "Xin Trần cô nương thu ta làm đồ đệ!"

Lời nói chắc chắn như chém đinh chặt sắt hoàn toàn khác với thái độ ấp a ấp úng mới rồi, giống như thể nếu Trần Mặc không đồng ý thì hắn sẽ quỳ luôn ở đó ấy.

Trần Mặc không thích bị người khác ép buộc bất cứ thứ gì, cho dù có thu đồ đệ cũng thế, "Vì sao ta phải đáp ứng ngươi?"

Lời nói này của nàng rất khéo léo, không hề nói là đồng ý hay không mà đem quyền lực chọn đặt vào tay của Hoắc Tử Kha.

Dù sao tuổi của Hoắc Tử Kha cũng còn trẻ, sao có thể là đối thủ của Trần Mặc chứ, nghĩ tới nghĩ lui nửa ngày cũng chỉ cho là Trần Mặc giận thái độ hôm nay của hắn, trong lòng hối hận không thôi.

Nhưng nghĩ tới bản lĩnh khám nghiệm tử thi xuất thần nhập hóa kia của nàng, chỉ cần hắn có thể học được một chiêu thôi cũng có thể làm cho mấy lão già trong gia tộc lau mắt mà nhìn, để xem họ còn dám xem thường hắn và mẫu thân không.

Vì thế hắn cắn môi một cái, dùng sức dập đầu ba cái, âm thanh va chạm kia ngay cả Xuân Hương đang ở cách đó mấy thước cũng nghe thấy.

"Xin Trần cô nương thu ta làm đồ đệ, từ nay về sau ta sẽ không xúc động nữa, cũng không cuồng vọng tự đại." hắn tự quyết trong lòng, mọi chuyện hôm nay nhất định là do thái độ kiêu ngạo của hắn chọc giận nàng, cho nên nàng mới làm khó hắn.

Xuân Hương nghe rõ lời của Hoắc Tử Kha, tuy rằng ban đầu không thích hắn vì hắn dám vô lễ với tiểu thư nhưng bây giờ hắn đã hạ mình dập đầu như vậy Xuân Hương cũng không thể không mềm lòng, "Tiểu thư..."

Trần Mặc nhìn Hoắc Tử Kha chăm chú, nhìn tới mức hắn cũng thấy ngại ngùng, bị một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp nhìn như thế, hơn nữa còn là người mình muốn bái làm sư, thật sự rất quái dị đó!

Nhưng cho dù có kì quái tới đâu thì đôi mắt to sáng ngời kia của Hoắc Tử Kha vẫn cố chấp nhìn Trần Mặc, không hề chớp mắt, trong ánh mắt tràn ngập quyết tâm.

"Làm đồ đệ của ta thì không được làm chuyện xúc động, nhưng có thể cuồng vọng tự đại." ngữ điệu của nàng vẫn bình thản như vậy, sau đó xoay người bước lên xe ngựa mà Lưu Kỳ Quân đã chuẩn bị.

Hoắc Tử Kha nghe Trần Mặc nói thế thì ngây người quỳ trên mặt đất, Xuân Hương nhịn không được mà cười ra tiếng, "Thật là ngốc quá đi! Tiểu thư chấp nhận ngươi rồi!"

Vẻ mặt của Hoắc Tử Kha vẫn tràn ngập thản thốt nhìn chằm chằm vào xe ngựa trước mặt, lảo đảo đứng dậy, "Trần cô... à không, cảm ơn sư phụ! Cảm ơn sư phụ!"

Mãi tới khi xe ngựa đi xa rồi bên tai Hoắc Tử Kha vẫn không ngừng vang lên câu nói của Trần Mặc: Làm đồ đệ của ta thì không được làm chuyện xúc động, nhưng có thể cuồng vọng tự đại.

Ngữ điệu rõ ràng không chút gợn sóng nhưng vì sao lại TM nó kích động lòng người như vậy, làm cho hắn cảm thấy sau này hắn cũng sẽ xuất sắc như sư phụ.

Đương nhiên hắn không có chút hoài nghi, có một sư phụ thiên tài như Trần Mặc, sau này hắn nhất định sẽ không kém!

Ba ngày sau, Lưu Kỳ Quân phái người thông báo cho nàng rằng chuyện y quán hắn đã giải quyết ổn thỏa, không chỉ không lấy tiền của Trần Mặc, hắn còn đưa nàng ba trăm lượng bạc làm tạ lễ.

Trần Mặc không cho Xuân Hương khách sao, một ngày giải quyết hai vụ án, tất nhiên không thể không lấy tiền.

Không thể không nói lần này Lưu Kỳ Quân rất có tâm giúp nàng, y quán ở một nơi hết sức náo nhiệt trong thành, hoàn toàn giống với những gì Trần Mặc miêu tả, phía trước có thể mở y quán, phía sau có thể làm nơi cho nàng nghiên cứu, diện tích cũng không nhỏ, hàng xóm đều là cửa hàng, hoàn cảnh trị an cực kì tốt.

Mấy ngày sau đó Trần Mặc và Xuân Hương đều bận rộn chuyện mở y quán, cho nên hoàn toàn không hề biết tới lời đồn về nàng bên ngoài.

Thì ra vụ án tử thứ nhất, chỉ một ngày sau Lưu Kỳ Quân đã bắt được hung thủ, người nọ chính là con của Vương viên ngoại trong trấn. Hai người đều là tú tài, tuy rằng Phương Sơn có quái gở nhưng cũng thường xuyên qua lại trao đổi chuyện học vấn với Vương Hằng.

Sáu ngày trước, Phương Sơn vẫn tới nhà Vương Hằng trao đổi học vấn như cũ, trong lúc bàn luận hai người có xảy ra tranh cãi, dưới cơn tức giận, Vương Hằng đẩy Phương Sơn một cái, không ngờ người kia lại không đứng vững mà ngã vào một cây đinh trên mặt đất.

Vương Hằng cũng có biết chút ít về khám nghiệm tử thi nên lập tức nghĩ ra một biện pháp che giấu, không ngờ lại bị Trần Mặc lần ra được.

Chân tướng của mọi chuyện được công bố, thanh danh của Trần Mặc dần được lan truyền trong Mã Liên trấn, nhưng cái khiến nàng thật sự nổi tiếng chính là di hài của Triệu Thương.

Lưu Kỳ Quân lệnh cho thuộc hạ tiếp tục thăm dò nơi phát hiện ra di hài của Triệu Thương thì quả nhiên tìm được ngọc bội chứng minh thân phận của ông, sau đó lập tức phái người cấp tốc báo về kinh đô.

Thái thú không dám sơ sót chuyện này, hơn nữa làm chuyện này rất có lợi, vậy tại sao lại không làm? Ngay hôm sau lập tức viết một bản tấu trình lên Nguyên Thành đế, hoàng đế vừa đọc lập tức duyệt, lập tức ban thưởng cho thái thú đồng thời truyền chỉ cho Lưu Kỳ Quân lập tức lập đền thờ Triệu Thương đại tướng quân ở chân núi Mã Liên để thế nhân cúng bái.

Tuy trong thánh chỉ cũng không đề cập tới chuyện ngợi khen Lưu Kỳ Quân nhưng trước khi đi, thái giám bên người hoàng đế có nhắn nhủ lại rằng chỉ cần Lưu Kỳ Quân ở Mã Liên trấn một năm rưỡi nữa thôi thì nhất định sẽ lên chức.

Lưu Kỳ Quân nghe thế thì rất vui mừng, lập tức rút một phong bì thật to cho thái giám nọ.

Không cần nói tới ban thưởng của hoàng đế, người dân Mã Liên trấn cũng nhìn vị huyện lệnh mới này với cặp mắt khác xưa, vài người còn không phục Lưu Kỳ Quân, muốn nhân lúc hắn mới lên mà làm loạn, cũng tự biết mà lui quân.

Tuy rằng Mã Liên trấn cách kinh thành không xa nhưng tiếp chỉ khen ngợi của hoàng đế thì lại là lần đầu tiên từ khi khai quốc tới nay.

Hơn nữa nhờ phúc của vị huyện lệnh này mà từ nay về sau Mã Liên trấn có tông miếu của đại tướng quân Triệu Thương, đây là chuyện vinh dụ cỡ nào nha! Sau này nhất định sẽ có rất nhiều người tới chiêm ngưỡng, nói không chừng hoàng đế cũng đích thân tới đây!

Cũng vì như thế, vài tên nha đinh lắm mồm thêm mắm dặm muối vào chuyện Trần Mặc khám nghiệm tử thi kể khắp làng khắp xòm.

Trong đó chỉ có hai người chứng kiến tận mắt quá trình Trần Mặc khám nghiệm tử thi đều bội phục sát đất, lại thấy nhiều người nghe hắn nói như thế nên càng nói càng hăng, càng nói càng làm quá, bảy phần thật ba phần giả khiến mọi người càng tò mò về Trần Mặc.

Vì thế tuyệt kĩ khám nghiệm tử thi của Trần Mặc cứ thế mà bị truyền đi, thậm chí vài trấn nhỏ xung quanh Mã Liên trấn cũng biết chuyện.

Ngay cả quan viên cũng tò mò về cô nương chưa cập kê này.